Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Chương 30




Như Nguyệt và Như Ngọc nhanh chóng rời khỏi hiện trường phạm tội, cả hai đập tay đắc ý cười lớn.

– Nhìn cái mặt của tên đó, thiệt là khiến người ta cười không khép miệng mà. – Như Nguyệt không khỏi ôm bụng cười khi nghĩ đến bộ dạng bị trêu tức của Viễn hinh.

– Haha, anh chàng vừa chạy lên là mình lập tức núp vào ào lớp học ngay, đương nhiên khi anh chàng lên thì làm gì thấy bóng ai ở trên đó. – Như Ngọc gật đầu nói thêm vào – Nói gì thì nói, lần này xém chút tụi mình thất bại rồi, nếu không phải bà tinh mắt nhìn thấy cái tên Quần Lót Rùa kia phục kích trên lầu một thì tụi mình bị hắn ta túm đầu rồi.

– Cũng là may mắn thôi mà. Xui rủi sao đang đi lên lầu thì gặp cái ông thầy hắc ám kia. Tui còn tưởng là bị xui nữa chứ đang trốn ổng thì bị ổng phát hiện – Như Nguyệt thở dài một hơi kể lại đầu đuôi sự việc cho Như Ngọc nghe.

Lúc đầu, cô chọn vị trí ở trên, còn Như Ngọc thì núp ở trong tolet gần phòng vi tính , thấy Viễn Hinh đến thì nhá máy cùng nhảy ra cùng họp sức trêu Viễn Hinh. Nào ngờ cô đang ung dung đi lên lầu chờ tên Viễn Hinh kia, tên kia vẫn chưa thấy đến mà người đến lại là ông thầy sao chổi kia. Cho nên Như Nguyệt vội vàng quay lưng lại trốn thật nhanh để không giáp mặt với thầy. Cô rõ ràng nghe bước chân đi qua chỗ mình đứng rồi, đang thở phào nhẹ nhỏm, thì chuông điện thoại reo lên, cứ tưởng là của Như Ngọc, nào ngờ là một số điện thoại lạ hoắc. Như Nguyệt bấm nút nghe thì một giọng nói trong trẻo rõ ràng rành mạch vang lên ba chữ :” Này, giàn ná”

Đang suy nghĩ đến câu này thì trước mặt đã xuất hiện một bàn tay chìa một ngón tay ra xoay xoay cái giàn ná rõ ràng là của cô quay quay đến chóng cả mặt.

Như Nguyệt âm thầm kêu khổ, đành quay đầu lại nhìn ông thầy sao chổi kia, miệng cố gắng cố gắng rặng ra một nụ cười thật tươi nói:

– Em chào thầy.

Thiên Phong nhìn nụ cười miễn cưỡng trên môi của Như Nguyệt thì không hỏi buồn cười, cái cô nhóc này, theo anh biết thì là sinh viên dãy A, giờ ra về cứ đến dãy B này đứng tìm cậu em trai của mình giở trò gì đó thật là thú vị. Trong lòng Thiên Phong đột nhiên thấy tò mò về Như Nguyệt.

– Thầy nhớ em nói sẽ dạy thầy bắn cái này.

Điện thoại bỗng vang lên , là điện thoại của Như Ngọc báo Viễn Hinh đã đến rồi, đang đứng ở phía ngoài , chứ không đứng ở bậc cầu thang, theo suy đoán của Như Ngọc là anh chàng sợ bị bắn lén nên đứng xa.

Như Nguyệt mắng thầm trong đầu, sao lại đến đúng lúc như thế, không thể bỏ lỡ cơ hội hôm nay, nhưng hiện tại thì…Như Nguyệt đành tắt điện thoại nhìn thiên Phong, cậu vẫn đang nhìn cô không rời.

– Cái này dễ bắn mà thầy, chỉ để bắn chơi thôi mà – Như Nguyệt muốn nhanh chóng đuổi ông thầy đi bèn trả lời – Cứ tùy tiện mà bắn.

– Thầy cũng muốn tùy tiện mà bắn lắm, nhưng mà không tài nào bắn được chính xác như em, bắn một phát là …- Thiên Phong cố tình kéo dài giọng nói của mình, ánh mắt nheo nheo lại nhìn Như Nguyệt.

Như Nguyệt làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp nên vội vàng muốn bịt miệng nhân chứng lại ngay, cho nên cô cười giả lả nói:

– Luyện tập cái này không khó, nhưng mà cần sự kiên nhẫn cao. Đầu tiên thầy phải tập bắn cho thật xa, giương tay thật mạnh. Khi nào thầy bắn đủ xa thì em sẽ dạy thầy cách nhắm bắn chính xác nhất.

– Vậy sao – Thiên Phong gật gù giả vờ suy nghĩ.

Như Nguyệt đang ngẩng đầu định nói tiếp mấy câu đuổi Thiên Phong đi thì thấy từ đằng xa một bóng dáng ngạo mạn mạnh mẽ tiến về phía họ. Như Nguyệt xanh cả mặt, lúc nãy cô rõ ràng nghe Như Ngọc nói Viễn Hinh đang ở dưới mà, vì sao mới nói có mấy câu chỉ vài giây mà đã thấy tên khốn này ở đâu rồi. tên này có phép thần thông à.

Nhưng bây giờ dù là thế nào thì cô cũng không thể để Viễn Hinh nhìn thấy mình được. Cho nên cô vội níu áo của Thiên Phong kéo anh ra phía lan can dãy trước của khu B cười nói:

– Thôi, để em chỉ thầy bắn luôn vậy.

Cô nhìn Viễn Hinh cứ tiến thẳng ở hành lang dãy sau của khu B mà đi rồi đứng đợi ở ngay đường ngăn cách khu giữa dãy B, khoanh tay nhịp chân đầy vẻ đắc ý. Trong đầu Như Nguyệt bổng xuất hiện linh cảm không hay. Tên này ở đây vì sao không thấy Như Ngọc nhắn tin hay gọi điện nói gì hết. Cô vờ dạy Thiên Phong, vừa đưa mắt lén nhìn Viễn Hinh mà không để cậu biết, vắt óc suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra.

– Bắn vậy được chưa – Giọng thiên Phong vang lên cắt đứt suy nghĩ của Như Nguyệt.

Như Nguyệt vội vàng vỗ tay cười nói:

– Thầy đúng là thầy. Em cảm thấy những ai đã làm thầy đặc biệt đều có IQ cao, chỉ vừa dạy thôi thì thầy đã làm tốt đến vậy rồi. Đúng là học một hiểu mười. Thầy bắn rất tốt không cần em chỉ dạy đâu, chỉ cần thường xuyên luyện tập nữa là thạo ngay. Cũng trễ rồi, em về trước đây ạ.

Thiên Phong nãy giờ giả vờ nghe theo lời dạy của Như Nguyệt, âm thầm quan sát nét mặt và thái độ của cô đầy thích thú. Xem chừng là cô bé này đang có âm mưu bất thành nào đó, cậu cũng muốn xem cô bé này làm gì. Thật ra lúc nãy cậu cũng thấy Viễn Hinh đang đi tới.

– Thầy cũng phải vào văn phòng khoa đây. Tạm biệt em nha .

Thiên Phong nói rồi rảo bước đi thật nhanh, Như Nguyệt mừng hơn bắt đuyợc vàng, nhanh chóng lủi ở đầu bên kia dạy học mà quan sát bên dưới. Cô nhìn thấy một tên dáng cao ráo dáng khá giống Viễn Hinh đứng ở đằng xa thì hiểu ra kế hoạch của Viễn Hinh là định tóm cá bằng lưỡi câu này.

– Haha. Đáng tiếc lần này tên Quần Lót Rùa đã tính toán sai lầm rồi, chẳng những không câu được cá còn bị cá ăn sạch bách mồi. – Như Nguyệt khoái trí cười vang nói.

Hai người đang đi thì bị một bóng người chặn ngang, nhìn kỹ mới biết hóa ra là Đăng Khôi.

– tâm trạng không tệ nha – Đăng Khôi nheo nheo mắt nhìn Như Nguyệt cười tươi nói.

Như Nguyệt nhún vai thừa nhận.

– Được rồi, chúng ta đi uống nước thôi, mình mời – Đăng Khôi liền tươi cười nói tiếp.

– Xin lỗi, mình không thích cùng bạn đi uống nước – Như Nguyệt gạt phắt Đăng Khôi qua một bên đi tiếp và nói.

– Nè, bạn định nuốt lời sao? – Đăng Khôi tiếp tục đứng chặn đường như Nguyệt nói.

– Nè, con mắt nào của bạn thấy mình nuốt lời chứ – Như Nguyệt trừng mắt nhìn Đăng Khôi kêu lên .

– Rõ ràng chúng ta giao dịch với nhau, mình nói cho bạn biết một lá bùa phòng thân có thể trị được Viễn Hinh, nhưng đổi lại bạn nói ình biết lí do bạn chơi khâm Viễn Hinh là gì kia mà – Đăng Khôi trần giọng nhìn Như nguyệt và Như Ngọc bắng ánh mắt kiên định rằng nếu hôm nay cô không nói, cậu sẽ không để cho hai người họ qua.

– Đúng là chúng ta có giao dịch với nhau. Nhưng là giao dịch khi mình dùng lá chắn bạn mà bạn nói thôi. Khi nào mình dùng lá chắn đó thì lúc đó mới chính thức dùng giao dịch – Như Nguyệt không tin Đăng Khôi tốt bụng đến mức giúp cô để hại bạn thân của cậu ta đâu, chắc chắn cậu ta có ý đồ không tốt, cho nên trước khi cô biết được ý đồ của Đăng Khôi, cô không ngu dại nói ra đâu. Nhưng cô cũng biết Đăng Khôi không phải dạng người dễ bỏ qua cho nên cô vỗ vai nói – Yên tâm đi, trước sau gì mình cũng sẽ nói cho bạn biết lí do mà thôi. Dù sao thì mình cũng sợ bạn tiết lộ mọi chuyện với viễn Hinh mà. Yên tâm chờ đợi ít hôm nữa đi. Vậy nhé…

Như Nguyệt nói xong thì kéo tay Như Ngọc ra lấy xe rồi cùng nhau chạy đi.

Đăng Khôi nhìn theo bóng như Nguyệt thì nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên sự khoái trí:

– Đợi đến khi bạn dùng lá chắn à, được thôi, mình sẽ khiến bạn nhanh chóng tìm lá chắn cho bản thân.