Heo Mập Cận Thị Và Quần Lót Rùa

Chương 46




Lần này cô công nhận mấy cô nhân viên khen rất đúng. Cái anh đang đi vào trong đúng là rất phong độ đẹp trai, nhìn một lần là chảy nước miếng. Nhìn phong cách ăn mặc chững chạc, tay xách cặp táp là cũng biết anh ấy đã đi làm rồi. So với tên Viễn Hinh này đúng là một trời một vực, coi cái tính khí bất đồng lúc nắng lúc mưa của hắn ta thật thua xa.

– Mình – Hiểu Đồng quay người lại gọi, miệng cười ngọt ngào khi nhìn thấy Vĩnh Phong.

– Mua đồ xong chưa? Anh qua đón em mình cùng về – Vĩnh Phong dịu dàng bước đến nắm tay vợ hỏi.

Như Nguyệt lần nữa cảm thấy sét đánh giữa trời quang.

Cô há hốc miệng tròn mắt lần nữa nhìn anh chàng đang đi vào, trẻ quá trẻ quá, đúng là so với Viễn Hinh thì chững chạc hơn, nhưng Như Nguyệt nghĩ cùng lắm là ngoài 30, nhưng giờ thì đã xác định là hàng U rồi. Nghĩ kỹ cũng đúng mà, mẹ Viễn Hinh nhìn như chị gái thế kia thì ba của hắn ta cũng phải là giống anh trai thế mới xứng chứ.

Như Nguyệt nhìn anh trai và chị gái, à không nhìn ba mẹ Viễn Hinh thấy hai người thật xứng đôi, đúng thật là một cặp trời sinh, mà nhìn cảnh hai người âu yếm quan tâm nhau kìa thật khiến người ta ghen tỵ.

Mà khoan đã, Như Nguyệt cảm thấy cô đã quên mất một sự kiện gì đó liên quan đến hai người này thì phải. Nhưng cái đó là cái gì?

– Ba – Viễn Hinh nắm chặt tay Như Nguyệt kéo tới bên cạnh ba mẹ mình. Như Nguyệt không tình nguyện nhưng vẫn phải đi theo bởi tay cô bị tên khốn này nắm.

Vĩnh Phong nhìn thấy con trai đi tới thì cười hỏi:

– Hai mẹ con hẹn nhau à.

Nhưng nhìn thấy Như Nguyệt bên cạnh, Vĩnh phong ngờ vực hỏi:

– Đây là…

– Là Như Nguyệt đó anh – Hiểu Đồng quay sang nhìn Như Nguyệt giới thiệu.

– Như Nguyệt – Vĩnh Phong chau mày ngẫm nghĩ, nhìn Như Nguyệt đăm đăm khiến Như Nguyệt đỏ mặt cúi đầu, bất giác nép người sau lưng Viễn Hinh.

Hiểu Đồng cười cười kề tai chồng nói nhỏ, Vĩnh phong hiểu ra gật gật đầu nhìn Như Nguyệt khẽ bảo:

– Lớn lên đúng là xinh đẹp đi nhiều. Hèn chi…

– Con trai đúng là giống cha thật – Hiểu Đồng cười cười vỗ vai Vĩnh phong nói – Nhưng không biết có giống ba nó ngày xưa không nữa.

– Giống anh có gì không tốt. Chẳng phải em có một người chồng tốt nhất còn gì – Vĩnh phong cười cười đáp lời vợ, ánh mắt vừa đùa nghịch vừa tình cảm yêu thương cứ như mật ngọt rót vào lòng.

Như Nguyệt nhìn mà không khỏi ngưỡng mộ, có một người đàn ông yêu mình như vậy thì còn gì bằng. Cơ mà giống thì…Như Nguyệt liếc nhìn Viễn Hinh, đúng là có thừa hưởng nét đẹp của ba hắn ta, nhưng mà nhìn xem tính tình của chú đẹp trai này tốt thế còn gì ( tốt gì mà tốt, nhầm rồi bé), còn tên này…Nhớ ra tay mình còn nằm trong tay Viễn Hinh, cô giật mạnh tay khỏi tay Viễn Hinh.

Viễn Hinh trừng mắt nhìn cô một cái, Như Nguyệt cũng chẳng sợ trừng mắt nhìn lại cậu. Có ba mẹ cậu ở đây, Như nguyệt biết Viễn Hinh sẽ không dám làm bậy. Như Nguyệt quyết định nhân tiện lúc này kể cho ba mẹ Viễn Hinh nghe tội trạng của hắn ta để họ quản lý con cái lại, tránh làm khổ sở cô sau này. Đang định hé miệng nói thì…

– Hai đứa đã mua được đồ chưa – Vĩnh Phong quay sang nhìn Viễn Hinh và Như Nguyệt ân cần hỏi han.

Như Nguyệt ngậm miệng lại, lắc đầu . Cô đâu có điên mà mua quần áo ở chỗ này chứ. Nhìn cái gía tiền là biết không hợp với cô rồi.

– Em đã tặng cô bé một bộ rồi, đến lượt anh đó .

– Cũng đúng, vô tình gặp nhau cũng xem là có duyên. Chú cũng muốn tặng quà cho cháu một chút. Cháu thích bộ nào cứ lấy – Vĩnh phong gật đầu tán thành ý kiến của vợ.

– Không cần đâu ạ. Cô chú tặng cháu bộ này là đủ rồi ạ – Như Nguyệt xua tay lắc đầu rối rít từ chối. Tuy được mặc quần áo đẹp mà không tốn tiền ai mà không thích, nhưng mấy cái loại quần áo mắc tiền như thế này thì cô không hứng mặc, lỡ mặc vào cò gì xảy ra, cô chắc sẽ rẩu đến chết mất. Từ chối đi cho lành.

Mấy cô nhân viên đang hào hứng vì chuẩn bị bán thêm được hàng thì lại bị sự từ chối của Như Nguyệt làm thất vọng.

Như Nguyệt thấy Viễn Hinh thờ ơ, giống như không phản đối lời đề nghị của ba mẹ cậu, liền dùng tay lay lay Viễn Hinh. Viễn Hinh thấy vẻ mặt cầu xin của cô bèn nói:

– Ba mẹ cứ về đi, để con mua cho bạn ấy là được rồi. Dù sao người ta cũng ngại mà.

– Xem kìa, chưa gì đã bảo vệ bạn gái rồi kìa. Vậy ba mẹ về trước đây, con với Như Nguyệt cứ mua sắm tự nhiên đi nhé – Hiểu Đồng gật đầu rồi nắm tay chồng cùng rời đi.

– Như Nguyệt, lúc trước Viễn Hinh còn trẻ con nên hơi ấu trĩ, cháu bỏ qua cho nó nhé. Thằng nhóc này xem vậy chứ còn khờ lắm, có gì cháu bảo ban cho nó nhiều nha – Vĩnh Phong trước khi đi còn nhìn Như Nguyệt dặn thêm một câu khiến cô đờ cả người ra. Xem ra hai người bọn họ thật sự xem cô là bạn gái của con trai họ rồi.

Như Nguyệt nhìn hai người rời đi cảm thấy đau đầu quá. Cha mẹ người ta đã lên tiếng mong cô bỏ qua lỗi của con trai rồi, cô còn kể tội gì nữa.