Heo Yêu Diêm Vương

Chương 44




Chúc Tiểu Tiểu ở trong động lại không biết được tình hình bên ngoài, nhưng mà Thủy Linh trước mặt này rất thú vị, không hề có ác ý, cho nên cô không sợ. Cô nói: “Tôi không khua môi múa mép với cô. Tôi muốn mang viên đá này đi".

"Mau, cho cô đấy." Thủy Linh nói, sóng nước đánh một cái, kéo viên đá màu xanh đen kia đến trước mặt Chúc Tiểu Tiểu.

Chúc Tiểu Tiểu trong lòng nghĩ, đây có lẽ là vị thần bảo vệ thiếu trách nhiệm nhất. Nhưng việc đến hôm nay, cô cũng mặc kệ, lấy chiếc túi linh ở thắt lưng ra, miệng túi vừa mở, Thủy Linh liền thô lỗ ném viên đá vào trong.

Nó nhìn Chúc Tiểu Tiểu cẩn thận cất xong chiếc túi, vui vẻ nhảy lên: "Hay quá! Tự do rồi! Tôi tự do rồi!". Nó đột nhiên "á" lên một tiếng, giống như trúng đòn vậy, ngã xuống, thấm vào trong đất.

Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, cô căng thẳng nắm chắc Tiểu Phấn Hồng quan sát xung quanh nhưng không phát hiện thứ gì khác thường. Nhìn thấy Thủy Linh lại bốc lên, liền hỏi: "Vừa rồi làm sao vậy?".

Thủy Linh động đậy, hạt nước hội lại thành hình người, nói: "Tôi phải giả vờ bị đánh ngã xuống chứ, nếu không cô làm sao có thể cướp được viên đá đi".

Chúc Tiểu Tiểu không hài lòng: "Chỗ này có người khác sao? Cô làm tôi sợ đó".

"Ừ nhỉ." Thủy Linh di chuyển một vòng trong không trung: "Vậy tôi diễn mất công rồi. Mặc kệ mặc kệ, diễn một chút cũng vui mà".

Chúc Tiểu Tiểu quyết định không để ý đến nó nữa, cô cẩn thận nhìn xung quanh, bắt đầu men theo vách động bò lên trên. Thủy Linh ở sau lưng cô hét: "Ai da, cô không chơi cùng tôi nữa à?".

"Cô chẳng phải tự do rồi sao? Bên ngoài rất nhiều nước chơi với cô, cô cũng nhanh ra ngoài đi."

"Đúng rồi. Ha ha ha, đi đi đi, chúng ta ra ngoài chơi." Nó vừa dứt lời, Chúc Tiểu Tiểu liền cảm thấy có một luồng khí đẩy cô ra ngoài, tốc độ cực nhanh chớp mắt cái ánh sáng cửa động đã ở trước mắt. Chúc Tiểu Tiểu sợ hãi hét toáng lên, chỉ cảm thấy mình bay vọt ra ngoài, nhanh như một cơn gió. Cô vội vàng duỗi tay muốn tóm lấy sợi dây thừng ở cửa động, nhưng không kịp chạm đến, người đã bị đẩy vào giữa không trung.

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy mình đang rơi xuống, nhưng cô lúc này ngoại trừ hét ra thì chẳng biết làm thế nào. Khóe mắt thoáng thấy Thủy Linh kia ở bên cạnh nhảy múa di chuyển, còn nghe thấy nó lớn tiếng hét: "Ô hô, ông đây uy phong lẫm liệt ra ngoài rồi!".

Chúc Tiểu Tiểu vừa sợ vừa tức, nó muốn để cô rơi chết, uy phong cái đầu nó!

Bên tai tiếng gió vù vù, Chúc Tiểu Tiểu càng lúc càng gần với mặt đất. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một bóng người xông đến, giữa không trung đón lấy cô ôm vào lòng.

"Boss!" Tiểu Tiểu sợ đến mức giọng nói cũng run, cô suýt chút nữa đã rơi thành bánh thịt rồi, cô ôm chặt lấy cổ Nghiêm Lạc, thở gấp.

"Ai da, người này là ai?" Thủy Linh có chút bực mình, nó đang chơi rất vui vẻ, đang chuẩn bị đỡ Chúc Tiểu Tiểu để lại đẩy lên trên, thế mà đột nhiên lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim1 như thế này, cướp cô ấy đi mất rồi!

1 Trình Giảo Kim: Trình Tri Tiết (589 — 665), tự Nghĩa Trinh, vốn tên Giảo Kim. Danh tướng khai quốc đời Đường, được phong Lô quốc công, bài vị được liệt vào lăng của hai mươi tư công thần.

Nghiêm Lạc khuôn mặt tái xanh, không dám nghĩ nếu như đến chậm một bước thì sẽ xảy ra chuyện gì. Anh một tay ôm lấy Chúc Tiểu Tiểu, bàn tay còn lại hướng về phía Thủy Linh.

Thủy Linh "bụp" một cái biến thành vô số hạt nước tản ra, nhưng Nghiêm Lạc vừa thu năm ngón tay lại, không khí xung quanh giống như một tấm lưới ken dày, kín đến mức gió không xuyên qua được, trong chốc lát thu chặt lại, tất cả hạt nước đều bị tóm gọn.

Thủy Linh lớn tiếng kêu oa oa: "Ai da, hóa ra cô có hai thân à". Nó vút cái tụ lại thành một khối, nhỏ như sợi dây nhanh chóng chảy xuống dưới, định lọt qua khe hở chạy thoát. Nghiêm Lạc chuyển cánh tay, chưởng lực lập tức quét tới, tốc độ của anh rất nhanh, sợi dây nước đó phập một cái bị đánh tan ra. Thủy Linh "á" lên một tiếng thảm thiết, ẩn vào trong đất.

Nghiêm Lạc ôm Chúc Tiểu Tiểu đáp đất, nhẹ nhàng đặt cô xuống, cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định cô ngoại trừ vết thương trên mặt ra, không có vết thương mới, lúc này mới yên tâm.

"Boss, em lấy được viên đá rồi." Chúc Tiểu Tiểu nhìn sắc mặt của anh liền biết "ông Nghiêm" lại không vui, vội vàng kéo anh kể công.

Nghiêm Lạc nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không mở miệng trách cứ cô một mình xông vào nguy hiểm. Chúc Tiểu Tiểu biết suy nghĩ trong lòng anh, lại giải thích: "Em đâu có chạy vào trong, là Thủy Linh kia kéo em vào, đá cũng là nó chủ động cho em. Nhưng mà, nó chắc chắn không có ác ý".

Nghiêm Lạc xoa đầu cô, sau đó giậm chân một cái, quát: "Ra đây!".

Chúc Tiểu Tiểu giật thót mình, lại nhìn thấy trong lòng đất phun ra một dòng nước lớn, từ từ tập trung thành một vũng rồi vươn thẳng lên, hóa thành hình người.

"Anh hung dữ cái gì? Chơi chẳng vui gì cả. Tôi không sợ anh đâu, tôi dù gì cũng là linh vật có sức mạnh nhất trên thế giới." Thủy Linh lớn tiếng cướp lời, sau đó chuyển sang nói với Chúc Tiểu Tiểu: "Xem ra cô không rảnh để chơi cùng tôi nữa rồi. Tôi không cần để ý đến anh ta, anh ta đáng ghét. Tôi đi đây, đi tìm chỗ chơi vui". Nói xong, nó thực sự "bụp" một cái biến thành dòng nước, ngấm vào trong đất không thấy nữa.

Nghiêm Lạc cau mày, thấy Thủy Linh này "thần kinh" quá, nhưng thực sự là không có ác ý, nguy hiểm không nằm ở chỗ nó, ngẫm nghĩ rồi cũng liền bỏ qua.

Âm Yến Tư cùng đoàn người vừa hay đi đến, Chúc Tiểu Tiểu giờ mới biết bọn họ không hề dựa vào Boss mà vẫn đánh bại được ma thần Ám Dạ, cô kích động kêu: "Woa woa!", rồi nhảy tưng tưng.

Thư Đồng đắc ý: "Đã nói chúng ta là thiên đoàn đệ nhất trong giới hàng ma rồi, ma gì thần gì, gặp phải chúng ta đều phải chịu thua".

"Bắc Âm Vương đâu?" Âm Yến Tư không để ý đến mấy người đang kịch liệt thảo luận công trạng bên kia, trực tiếp hỏi Nghiêm Lạc.

"Ông ta chạy rồi."

"Chẳng thú vị chút nào, ông ta tốt xấu gì cũng phải tỏ ra khí phách một ma đầu chứ, sống mái một trận, chúng ta còn có thể uy phong thêm một lần." Thư Đồng vẫn còn hăng máu, rất không hài lòng với biểu hiện của Bắc Âm Vương.

"Vào lúc ma thần Ám Dạ hồn bay phách tán, chúng tôi ở rất gần, ông ta cảm ứng được, liền chạy mất rồi." Nghiêm Lạc bình thản nói: “Bắc Âm Vương gian manh xảo trá, khí phách, thứ này ông ta không có. Nhưng ông ta nhất định đang có âm mưu, chúng ta không thể quá đắc ý".

Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính theo thói quen, nói: "Chúng ta vẫn nên tập luyện nhanh một chút, chủ động xuất kích xử lý ông ta, tránh bị ông ta ngày ngày nhớ nhung".

Tiết Phi Hà dùng vải áo buộc hai cánh tay bị cắt của Thư Đồng lại, miễn cưỡng cầm máu, nói: "Chúng ta nhanh tìm một chỗ có thể băng bó đi. Mọi người, ai có vết thương đều kiểm tra xem".

Thư Đồng nghiêng người dựa vào Phi Hà: "Cô vừa nói thế tôi liền cảm thấy mình yếu đi rất nhiều, mau đưa tôi đi nhé".

"Xí!" Cứ coi như Thư Đồng khắp cánh tay đầy máu, mọi người cũng không có cách nào liên hệ được cô với hai từ "suy nhược", đối với biểu hiện vờ vịt yếu ớt của cô, lại thấy rất đáng ghét. Nhưng tất cả vẫn nhanh chóng thu dọn rồi quay về thôn.

Nghiêm Lạc đi gặp Cừu An, trận chiến giữa Huyết tộc và cấp A đã cơ bản kết thúc, người trong thôn vẫn đang tra soát lại lần cuối, Cừu An thì trông nom bên giường Đậu Đậu ở trong phòng.

Lúc này Đậu Đậu vẫn trong trạng thái hôn mê, Cừu An yêu thương xoa đầu nó, nói với Nghiêm Lạc: "Bố mẹ đứa trẻ này đều chết sớm, đứa con kia của tôi cũng không biết hướng đi, chưa từng gặp qua Đậu Đậu. Huyết tộc chúng tôi gọi là không già không chết, nhưng thực sự huyết mạch số người ít ỏi, tôi nhìn đứa trẻ này lớn lên từng chút một, không ngờ rằng còn có đại kiếp như thế này".

Ông ta quay người lại, nhìn thẳng vào Nghiêm Lạc, quỳ một gối xuống: "Diêm Vương, năm đó người chỉ ra con đường sáng cho Huyết tộc tôi, để chúng tôi có được ngày hôm nay. Hôm nay Huyết tộc gặp đại kiếp, lại là người đến vung đao tương trợ. Vẫn xin Diêm Vương lần nữa giúp đỡ tôi cứu Đậu Đậu về, Huyết tộc tôi sau này nguyện làm trâu làm ngựa, nghe lời Diêm Vương sai khiến".

Nghiêm Lạc đang muốn nói gì, điện thoại lại vang lên, cầm ra vừa nhìn, là Chúc Tiểu Tiểu. Anh vội vàng nghe máy, nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Tiểu trong điện thoại: "Boss, bà bà không được rồi, anh mau đến đi".

Thiên Bà đích xác là sắp không cầm cự được nữa, lúc trước bà bị Đậu Đậu đánh một chưởng trúng tim, lại bị cắn thương ở nhiều chỗ, chống đỡ một hơi đến bây giờ. Bà thấy Chúc Tiểu Tiểu quay lại, nghe nói lấy được huyết thạch rồi, vui mừng cười, kéo tay Tiểu Tiểu, yếu ớt nói: "Nha đầu à, viên đá đó cất đi cẩn thận, sau này sẽ có chỗ dùng. Con phải dũng cảm...".

Khí lực mỏng mảnh như sợi ta, lời muốn nói của bà cùng với sự kết thúc sinh mệnh mà tiêu tán. Chúc Tiểu Tiểu khóc không thành tiếng, nhưng cô vẫn nhớ rõ nguyện vọng cuối cùng của Thiên Bà. Thấy Thiên Bà tắt thở, Tiểu Tiểu vội vàng lấy bình dẫn hồn ra thu hồn phách, nhưng chiếc bình chỉ phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Chúc Tiểu Tiểu biết đó là vì hồn phách của Thiên Bà không tập trung, cô không thể thu lại hết.

Hồn phách Thiên Bà bay tứ phía, tản đi rất nhanh, Âm Yến Tư và Cao Lôi ở bên cạnh giúp đỡ thu lại, nhưng cũng không cách nào thu hết được toàn bộ. May mà lúc này Nghiêm Lạc chạy đến, anh xòe lòng bàn tay ra, ngay trước thời khắc hồn phách Thiên Bà tiêu tán, ngăn lại tất cả, thu vào trong bình.

Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy chiếc bình, lớn tiếng khóc hu hu: "Boss, bà bà nói, nếu như bà còn có thể chuyển thế, hy vọng lại được làm người Đạo gia. Anh nhất định phải hoàn thành tâm nguyện cho bà". Người trong phòng nghe thấy lời này không ai không đau lòng.

Nghiêm Lạc gật đầu, quay người nói với Cừu An: "Cái chết của Huyết tộc, hồn bay phách tán, mặc dù là tôi, nếu không có mặt trông giữ trước khi Huyết tộc qua đời một khắc, cũng không thể nào tập hợp đủ hồn phách, vậy Bắc Âm Vương kia có hồn phách của Đậu Đậu, chứng tỏ ông ta nhìn thấy Đậu Đậu tắt thở ngay trước mắt". Anh không nói rõ hơn, nhưng trong lòng Cừu An đã hiểu rõ, làm sao có thể trùng hợp như thế gặp đúng lúc Đậu Đậu tắt thở, chỉ sợ là Bắc Âm Vương nhìn thấy Đậu Đậu, ra tay giết, rồi dùng hồn phách của Đậu Đậu để dụ dỗ ông ta.

Cừu An đau đớn đến đỏ cả mắt lên, ông ta nắm chặt lòng bàn tay, nói không ra lời.

Nghiêm Lạc lại nói: "Trong Linh hồn Đậu Đậu có trộn lẫn ma hồn, nhất định không thể để nó lại ăn máu thịt, nếu không thì cứ coi như sau này có cứu nó lại, nó cũng không thể quay đầu nữa. Tôi cho ông một số điện thoại, ông liên hệ, đưa Đậu Đậu đến cao ốc Đế Cảnh, ở đó có trung tâm nghiên cứu, có thể giúp nó duy trì chức năng cơ thể, hồn phách khác của nó nhất định vẫn còn nằm trong tay Bắc Âm Vương, chuyện tìm hồn phách, chúng ta sẽ thảo luận sau".

Cừu An liên tiếp gật đầu, Âm Yến Tư ở bên cạnh nghe thấy, vội vàng gọi điện cho Smile, nói chuyện của Đậu Đậu, bảo Smile ở bên kia làm tốt việc chuẩn bị. Cừu An thấy chuyện này đã có hướng giải quyết, vô cùng cảm tạ, rời đi. Nghiêm Lạc bảo mọi người cùng thu dọn lại, đưa cả nhóm xuất phát quay về thành phố.

Trận chiến ở thôn Huyết tộc lẩn này, mọi người hao tổn không ít tính khí thể lực, tất cả đều nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày. Sau đó ai cần huấn luyện thì huấn luyện, cần làm việc thì làm việc.

Hồn phách của Đậu Đậu đã trải qua việc kiểm tra cẩn thận trong Công ty Nhã Mã, quả nhiên tìm ra ma hồn. Suy đoán của Nghiêm Lạc là chính xác, dựa vào thể chất Huyết tộc của Đậu Đậu, thêm vào đó là việc thèm ăn máu thịt của xác sống, tương lai sau này, ma hồn lớn lên, Đậu Đậu ắt phải chịu khống chế trở thành ma đầu hoàn toàn mới. Tuy chịu hạn chế của thân thể và năng lượng của trẻ con, uy lực của ma đầu này sẽ không quá lớn, nhưng loại phương thức chế tạo như thế, mọi người đều chưa từng nghe nói, trong lòng cũng rất kinh hãi.

Nếu như Bắc Âm Vương lần này hành động thành công, ông ta ắt sẽ dùng nó làm thần vật, linh vật hoặc là gắn trên mình của thứ khác, ma mới không ngừng xuất hiện, thế giới này sẽ ngày càng đáng sợ.

Tề Nghiên La cảm nhận được sâu sắc mức độ nghiêm trọng của vụ việc, báo cáo lại cho Cửu Thiên Huyền Nữ. Cửu Thiên Huyền Nữ tức giận, hẹn gặp Bắc Âm Vương nói chuyện, muốn điều tra đến ngọn ngành, nhưng Bắc Âm Vương lại tránh không gặp, mất tích không dấu vết.

Nghiêm Lạc bảo người chuyển lời tới Tề Nghiên La, nhờ cô phát thông cáo cho thần linh các nơi, nhắc nhở mọi người đã xuất hiện thủ đoạn mới nuôi ma trong linh hồn, bảo mọi người nhất thiết cẩn thận, đề cao phòng bị, nếu như phát hiện ra bất cứ chuyện khác thường nào, cần lập tức thông báo.

Trọng tâm chú ý đều đặt ở chỗ Bắc Âm Vương, phải tìm thấy hồn phách của Đậu Đậu, phải phanh phui kế hoạch thực sự của Bắc Âm Vương. Cần tìm hiểu xem ngoại trừ Đậu Đậu, ông ta có còn nuôi dưỡng ma trong linh hồn người nào nữa không? Cứ như thế nuôi dưỡng từng con ma nhỏ, tuy khủng khiếp đáng sợ, nhưng phí thời gian, phí sức lực, phí công phu, cuối cùng uy lực cũng không lớn, hiệu suất thấp như vậy, đối với ông ta có lợi ích gì? Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?

Mọi người dốc toàn lực tìm kiếm Bắc Âm Vương, nhưng ông ta giống như là mất tích vậy, trong vòng tình báo hoàn toàn không có tin tức của ông ta. Ngay đến Âm Yến Nam cũng không thấy tăm hơi, thậm chí đến khi Âm Yến Tư quay lại trong tộc thanh trừ người của cô ta, phá bỏ thế lực của cô ta, cô ta cũng không xuất hiện.

Vụ án này của Đậu Đậu giống như rơi vào bế tắc, một chút tiến triển, mọi người đều không có. Lúc này Nghiêm Lạc lại tuyên bố, anh muốn thêm một thành viên nữa vào đội. Thành viên mới này biết đâu có thể mang đến bước đột phá mới cho vụ án.

Người này là ai?

Mẫn Kỳ.

Buổi tối hôm nay, trong một khách sạn nhỏ, Âm Yến Nam ngồi uống rượu buồn rầu.

Những trưởng lão và người trong tộc kia của Âm gia, cô ta rõ ràng đã thu phục được hơn nửa rồi, chỉ còn lại một bộ phận người cứng đầu ngang ngạnh, kiên trì cho rằng Âm Yến Nam cô ta là tà môn ngoại đạo, không chịu đưa cô ta lên vị trí lãnh đạo. Âm Yến Tư, tên này vừa quay về, trong gia tộc lập tức có người ngả giáp tới ôm chân gã. Năng lực của cô ta không kém hơn, dựa vào cái gì cô ta phải thấp hơn gã một cấp?

Cô ta càng nghĩ càng bực, càng nghĩ càng tức.

Bây giờ Bắc Âm Vương ẩn thân bế quan, nói là phải làm chuyện lớn, yêu cầu cô ta không được huênh hoang hành động, muốn cô ta trốn đi một thời gian, dừng toàn bộ công việc. Chuyện này hại cô ta đến gia tộc cũng không dám về, Âm Yến Tư kia nhân cơ hội lại dám trừ diệt thế lực của cô ta trong gia tộc, mà cô ta cứ phải ngồi yên một chỗ, miễn cưỡng nuốt cơn ấm ức này vào trong bụng.

Cô ta làm sao có thể không tức giận, không phiền não?

Vừa rồi thân tín của cô ta truyền đạt, nói Âm Yến Tư có lời, bảo những vụ án mà cô ta phạm phải đều bị liệt vào trọng điểm, phía cảnh sát và giới hàng ma đều đang lùng tìm cô ta gắt gao, những chuyện cô ta tự tay làm, cuối cùng có một ngày cô ta sẽ phải trả giá.

Âm Yên Nam ngẩng đầu uống cạn một ly rượu, trong lòng hận đến cực độ, muốn bắt cô ta? Nằm mơ đi! Cô ta không tin bản thân mình không thắng nổi Âm lão cửu, cô ta mới là người mạnh nhất của giới hàng ma.

Một người đàn ông không mời tự đến ngồi bên cạnh cô ta, cầm bình rượu lên thay cô ta rót đầy hai ly. Âm Yến Nam đập bàn một cái, lớn tiếng đuổi người: "Cút!", cần gì biết hắn là ai chứ, cô ta một chút cũng không có tâm trạng bắt chuyện với đàn ông.

"Đuổi tôi đi, cô sẽ hối hận." Người đến không hoảng không vội, nói.

Âm Yến Nam quay đầu nhìn: "Là anh?".

Lại là Mẫn Kỳ, Âm Yến Nam cong khóe miệng lên cười lạnh tanh. Người này trước đây đổi tên lẩn vào đám tay chân của cô ta, không làm ra chuyện gì lớn. Nhưng sau khi anh ta bị bắt, cô ta lại tra được ra, là một hàng ma sư phản đồ giết chú diệt tộc, lại còn từng cầm đầu tổ chức tà giáo, hô gọi Hậu Khanh thức dậy. Có lẽ là cùng một loại người với cô ta, nhưng mà anh ta phạm đại án, sao có thể dễ dàng ra ngoài như vậy?

"Có chuyện?"

"Tìm cô bàn chuyện hợp tác." Mẫn Kỳ cũng tự mình rót một ly, rất bình tĩnh.

"Anh đến thân phận thực sự còn che giấu, tôi nhìn chẳng ra thành ý hợp tác của anh."

"Ha, tôi cũng phải xác nhận một chút cô có đủ tư cách hợp tác với tôi không, từ đầu đã nói rõ ra thì đâu còn thú vị nữa. Hơn thế, với bản lĩnh của cô, chẳng phải đều điều tra ra rồi sao?"

Âm Yến Nam chống cằm: "Nhưng tôi không có hứng thú hợp tác với anh".

Mẫn Kỳ cười: "Tôi chính là được Boss của Âm Yến Tư thả từ trong lao ra, như thế này, chắc cô có hứng thú rồi chứ?".

Âm Yến Nam hơi nheo mắt: "Mẫn Kỳ, anh coi tôi là con ngốc sao? Không có điều kiện gì, hắn ta lại đem thả anh ra? Sao nào, anh không có hứng thú làm hàng ma sư, muốn làm gián điệp?".

"Vậy phải xem là gián điệp của bên nào nữa. Cô điều tra qua về tôi, chắc là biết, Mẫn Kỳ tôi chẳng phải loại người tốt gì, lý tưởng cứu thế của bọn họ tôi không có hứng thú, tôi chỉ làm việc có lợi cho mình. Cô lẽ nào không muốn có người thâm nhập vào nội bộ bọn họ? Cái vị chống lưng phía sau cô kia, lẽ nào không muốn biết tình hình của bọn Nghiêm Lạc? Cô tìm không được người đáng tin cậy và có tác dụng hơn tôi đâu." Mẫn Kỳ vứt lại một tờ giấy, bên trên viết địa chỉ của khu biệt thự bọn Nghiêm Lạc ở và số điện thoại liên hệ của mình, anh ta nói: "Cô có thể điều tra một chút, thảo luận một chút với ông chủ của cô, nếu như muốn liên hệ với tôi, thì gọi theo số điện thoại này. Đương nhiên, quyền lợi cần cho tôi các cô cũng cân nhắc một chút, điều kiện thấp quá, tôi không nhận đâu".

Âm Yến Nam hớp một ngụm rượu, không nhận tờ giấy, cũng không nhìn anh ta. Mẫn Kỳ cười cười, quay người rời đi.

Một lúc lâu sau, khi đã uống thêm ba ly rượu, Âm Yên Nam nhìn tờ giấy trên bàn, cuối cùng cầm nó lên.

Đối với sự gia nhập của Mẫn Kỳ, bọn Cao Lôi, Tư Mã Cần, Thư Đồng và Ray đều không vui mừng lắm. Người này gây cho bọn họ ấn tượng quá xấu, trước đó làm ra nhiều chuyện như thế, bây giờ quay người biến thành đồng đội, bọn họ làm thế nào cũng không thoải mái được. Bởi vì người là do Boss đưa đến nên bọn họ không có cách nào phản đối, nhưng những lời không thoải mái này, thì nhịn không được muốn nói ra.

"Boss." Thư Đồng nhìn sơ đồ Địa ngục bát đấu trận trên màn hình lớn, đưa ra nghi vấn trước tiên: "Vị trí của chúng tôi trong trận pháp này cùng với Thiên cang bát trận sau này phải luyện giống nhau phải không? Vậy tôi đứng ở phía sau, Mẫn Kỳ giăng kết giới đánh tiên phong, tôi thực sự thấy lo lắng. Vạn nhất chúng tôi đang đột phá vòng vây, anh ta nguy hiểm như thế, lại giăng kết giới, tạo ảo ảnh đem hậu viện binh tôi đây vây lại trong trận địch, tôi chẳng phải sẽ chết rất oan uổng sao?".

Nghiêm Lạc trả lời rất bình tĩnh: "Vậy cô phải luyện tập tốt một chút, khi anh ta hãm hại cô, cô có bản lĩnh phá chiêu của anh ta, giết anh ta, cô sẽ không cần lo lắng nữa".

Thư Đồng kinh ngạc há hốc miệng, quả nhiên là câu trả lời cấp Boss, rất "dã man"! Cô đá một cái vào chân Cao Lôi đang len lén cười, lừ mắt với bọn họ. Những người này rõ ràng trong lòng đều suy nghĩ giống cô, thế mà chỉ biết đứng đó giả vờ.

Chúc Tiểu Tiểu vội xoa dịu: “Mẫn Kỳ không phải như vậy đâu, anh ấy đã thay đổi rồi". Cô nhìn khắp lượt mọi người, lại chuyển hướng sang Mẫn Kỳ.

Ánh mắt của cô trong trẻo thanh khiết, bên trong tràn đầy tín nhiệm. Mẫn Kỳ bị cặp mắt đó nhìn, có chút mất tự nhiên, không kìm được cụp mắt xuống lẩn tránh, anh ta trả lời một câu: "Đúng, tôi đã gia nhập rồi thì sẽ không làm những chuyện như thế kia, tôi sẽ đồng tâm hiệp lực với mọi người".

Âm Yến Tư vừa lau súng vừa nói: "Vậy anh tốt nhất nên giải thích một chút, vì sao hai ngày nay có người đến đây lén lén lút lút thăm dò từ xa, trong giới cũng có người nghe ngóng về anh?".

Mẫn Kỳ cười: '"Bọn họ mới thế mà đã bại lộ rồi? Thật quá không chuyên nghiệp. Tôi đã đi tìm Âm Yến Nam, tôi nói cho cô ta tôi gia nhập với mọi người, có thể cung cấp tin tình báo của bên này cho cô ta".

"Tôi nhổ vào!" Thư Đồng vừa nghe thấy điều này liền nhảy lên.

"Phụt", một lưỡi đoản đao bay qua sát đầu Mẫn Kỳ, trực tiếp găm vào bức tường ốp gỗ trang trí ở phía sau anh ta. Tư Mã Cần đưa tay ra rất bình thường, không hề có ý xin lỗi: "Tôi luyện tay một chút".

Mẫn Kỳ không để ý đến bọn họ, nhưng nhìn thấy Chúc Tiểu Tiểu đang cau mày lại, bèn giải thích: "Nếu như cô ta tiếp nhận tôi, tôi sẽ có thể lấy được tin tức của Bắc Âm Vương. Tôi đã hỏi qua Boss, hiện nay cần nhất chẳng phải chính là tin tức của Bắc Âm Vương sao? Rõ ràng khi tỉ thí, chúng ta hoàn toàn không lợi thế, vậy thì cứ xem xem bọn chúng có điểm yếu nào đâm vào được không. Mọi người theo dõi bọn chúng sát sao như vậy mà vẫn không có tiến triển gì, đương nhiên chúng ta nên đổi phương pháp làm việc khác".

"Nói còn hay hơn cả hát." Cao Lôi giống như đang tự nói tự nghe, nhưng mỗi một chữ đều rõ ràng truyền đạt đến tai mọi người.

"Gián điệp hai mang? Trước khi anh làm việc không chịu nói, bị bại lộ rồi mới nói cái này cái kia, muốn để chúng tôi tin tưởng, liệu có khả năng không?" Ngữ khí của Ray cũng rất khinh thường. Lúc đầu Mẫn Kỳ này còn từng đánh Tiểu Tiểu bị thương, bây giờ thái độ lấy lòng rõ ràng như thế, Boss làm sao không một chưởng đánh chết anh ta, để lại tai họa này, chắc chắn sẽ làm vướng chân mọi người. Anh ta lại còn bắt chước mọi người gọi Nghiêm Lạc là Boss, khiến người ta nghe thấy thật sự không thoải mái.

Nghiêm Lạc nói lạnh tanh: "Tất cả không cãi nhau nữa! Mẫn Kỳ, anh biết tôi có thể xử lý anh như thế nào, anh hãy làm tốt việc của mình. Còn nữa, mấy người mọi người, đoàn kết và đồng lòng là điều kiện cơ bản nhất để thắng lợi, tình huống sau này mọi người phải đối mặt, sẽ còn phiền phức hơn so với tiêu diệt ma thần Ám Dạ, đừng cho rằng trong sự việc đó mọi người đã quá tài giỏi rồi. Ám Dạ đó bị tôi đánh thương, mọi người mới có được lợi thế. Tôi chỉ nói một lần, tính mệnh là của mọi người, trên chiến trường không phải thắng lợi thì là diệt vong. Việc đến nơi đây, do mọi người lựa chọn, mỗi người trong căn phòng này đều là đồng đội, mọi người nắm giữ sự sống chết của đối phương, đây không phải là chuyện đùa. Sau hôm nay tôi không muốn nhìn thấy bất cứ một cuộc đấu đá trong nội bộ nào nữa, mấy người hoặc là xử lý nhau cho xong một lượt, hoặc là bắt đầu từ giờ hãy chăm chỉ tập luyện cho tốt. Đừng lãng phí thời gian và tinh lực của tôi".

Anh nói xong, trong phòng này lạnh đến mức sắp rơi ra băng vụn, tất cả mọi người không ai dám kháng nghị, Nghiêm Lạc lạnh lùng lướt qua bọn họ một cái, lại nói: "Hôm nay luyện Địa ngục bát đấu trận trước, vị trí cứ theo như tôi sắp xếp vừa rồi, thi triển trận hình thế nào, trong máy tính này có đủ, mọi người tự luyện đi".

Cho đến khi Nghiêm Lạc đã ra ngoài một lúc lâu, những người trong căn phòng này mới bắt đầu khôi phục khả năng hành động. Thư Đồng duỗi duỗi cánh tay, lớn tiếng hét: "Làm việc làm việc, Boss dọa chết người ta rồi. Tiểu Tiểu cô phải thủ thỉ bên gối nhiều vào, để Boss có nhiều thêm một chút ấm áp, rõ ràng là người đàn ông đang yêu, làm sao vẫn khô cứng như thế chứ?".

"Thông thường khi Thư Đồng nói những lời bom mìn này, Boss liền sẽ xuất hiện." Lời đó của Cao Lôi dọa cho Thư Đồng lập tức quay đầu nhìn ra phía cửa. "Đáng tiếc lần này lại không có", Cao Lôi giờ mới nói nốt nửa câu phía sau.

"Khốn, muốn đánh nhau không?" Thư Đồng bày ra tư thế, dù gì phòng này chính là chỗ dùng để luyện tập, kéo cái thì có thể ngã xuống đất, thuận tiện biết bao.

Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính: "Luyện với cô? Không hứng thú". Anh quay sang Mẫn Kỳ: "Ê, vận động giãn gân cốt nhé".

Mẫn Kỳ cười cười, cởi áo khoác ngoài ra: "Được".

"Vậy tôi xếp hàng, Cao Lôi đánh xong, anh đổi sang tôi." Thư Đồng lùi sang một bên nhường chỗ cho bọn họ, đặt hẹn trận tiếp theo. Mẫn Kỳ né người tránh một đòn tấn công của Cao Lôi, trả lời: "Được! Ai muốn đến cũng được".

Chức Tiểu Tiểu nhìn thấy bọn họ như thế thở phào một cái. Đánh đấm ồn ào cũng coi là một loại phương thức giải tỏa tâm lý, cải thiện quan hệ nhỉ? Cô quay người chạy ra ngoài tìm Nghiêm Lạc, anh nói hôm nay có việc rất quan trọng muốn nói với cô.

Chuyện Nghiêm Lạc muốn nói là hôn sự.

Nghiêm Lạc rất bận, anh ngoại trừ được ngủ một ngày sau khi từ thôn Huyết tộc quay về, thì liên tục mấy ngày liền đều bận rộn không ngủ không nghỉ. Những việc liên quan tới tài sản và sắp xếp kinh doanh của mấy công ty, chuẩn bị tất cả người đưa tin, lên kế hoạch huấn luyện Thiên cang bát trận, chỉnh lý lại hệ thống Huyết tộc, tiếp nhận tin tình báo về Bắc Âm Vương và đại kiếp diệt thế... Một ngày cứ coi như có bốn mươi tám giờ cũng vẫn không đủ dùng, nhưng mặc dù như vậy, anh vẫn rút thời gian rảnh liên hệ may lễ phục.

Anh đã từng nói, anh muốn lấy Heo Con.

Nghiêm Lạc vẫn luôn cất giữ bản vẽ kiểu dáng áo cưới của hôn lễ cùng với Heo Con năm đó. Nhiều năm vậy rồi, vẻ mặt ngại ngùng mỉm cười của Heo Con khi mặc áo cưới ngày ấy thỉnh thoảng vẫn hiện về trong tâm trí anh, đến hôm nay lại còn thêm nụ cười nghịch ngợm nhăn mũi lại nữa. Những thứ này khiến anh cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc. Đã rất nhiều lần anh tưởng tượng ra hình ảnh Heo Con yêu dấu một lần nữa mặc bộ áo cưới kia, hoàn thành hôn lễ lúc đầu bọn họ còn dang dở.

Chúc Tiêu Tiểu biết Nghiêm Lạc đang chuẩn bị, song anh muốn chuẩn bị như thế nào lại không chịu nói cho cô, nhưng dù sao tính khí Boss nhà cô lúc nào chẳng độc đoán, Chúc Tiểu Tiểu quen rồi, cũng để mặc anh tự quyết định. Đến bố mẹ cô, anh cũng đích thân gọi điện thông báo rồi. Chúc Tiểu Tiểu chẳng buồn đoán xem anh làm thế nào biết được số điện thoại, dù gì Boss vẫn là người không có gì không thể.

Vì vậy khi Tiểu Tiểu nhận được điện thoại của bố mẹ, bà Chúc rất sảng khoái nói đồng ý chuyện hôn lễ của bọn họ, bà nói sẽ chọn ngày quay về, Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên.

Chúc Tiểu Tiểu từng lấy viên huyết thạch ra nhìn, nhưng không phát hiện thấy điều gì khác thường. Mà Boss lần này sau khi đánh nhau với Bắc Âm Vương, cũng chỉ ngủ có một ngày, hình như vết thương cũ không hề tái phát, sau khi tỉnh lại, tinh thần thể lực đều mạnh hơn trước. Hơn nữa, ma thần Ám Dạ đã chết rồi, Thủy Linh cũng không thấy đâu, đại kiếp của Boss mà Thiên Bà nói, lẽ nào đã qua rồi?

Buổi tối hôm nay, Chúc Tiểu Tiểu nằm mơ.

Cô mơ thấy mình mặc áo tân nương màu đỏ trong hôn lễ, đứng trước mặt Boss xoay đi xoay lại mấy vòng, cười để anh nhìn thấy hình dáng tân nương của mình. Boss đang mặc trang phục cổ đại, là áo tân lang. Anh cứ nhìn cô mãi, sắc mặt ôn hòa nhưng lại có chút nghiêm túc, không giống như biểu cảm dịu dàng bình thường anh đối với cô. Nhưng dáng vẻ anh mặc lễ phục thật là đẹp, cô không kìm được cứ nhìn mãi, cười ngốc nghếch với anh.

Anh đột nhiên cầm đến hai ly rượu, nói hôn lễ ngày mai là phải uống rượu giao bôi, muốn để cô thử trước một chút. Cánh tay anh vòng qua cánh tay cô, Tiểu Tiểu có chút xấu hố, cùng anh bưng ly rượu kia lên uống.

Rượu rất cay, mùi vị kỳ lạ, chẳng dễ uống chút nào. Nhưng đây là rượu giao bôi của cô, có khó uống hơn nữa cũng khiến Tiểu Tiểu cảm thấy mình rất may mắn.

Boss uống xong ly rượu này hình như càng đẹp trai hơn, mắt anh rất sáng, lòng bàn tay anh ấm áp. Anh chạm vào mặt cô, ánh mắt ấy khiến mặt cô đỏ hồng. Sau đó anh từ từ cúi xuống, rất dịu dàng, rất dịu dàng hôn lên môi cô.

Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy đầu váng vất, mặt nóng bừng lên, cảm giác tiếp xúc mềm mại của cặp môi Boss trên khóe miệng rất chân thực, nụ hôn thật ngọt ngào, đầu lưỡi anh quấn quyện, khiến cô không kìm được càng dựa gần vào anh hơn.

Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy cổ Boss, dưới làn môi của anh thoải mái đến mức không muốn cử động nữa. Nhưng cơ thể cô đang biến hóa, cô hình như càng lúc càng nhỏ lại.

Hai tay Boss ôm cô rất chặt, ôm thân hình nhỏ bé của cô trong lòng. Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng phát hiện ra, cô đã biến thành một chú heo. Sau đó, trên con đường đá quen thuộc kia, anh bế cô trên tay, cứ đi mãi.

Chúc Tiểu Tiểu giống như đang ở trong giấc mơ, lại giống như đang ở bên cạnh nhìn thấy tất cả. Giấc mơ này cô mơ thấy rất nhiều lần rồi, mỗi lần đều thấy mình bị bế đi trên con đường đá này. Cô gắng sức khóc, gắng sức rơi nước mắt, nhưng không biết mình đang đau lòng cái gì, chỉ biết hình như người này ôm lấy cô muốn đưa cô đi, cô không chịu, cô không muốn rời xa anh.

Lần này, Chúc Tiểu Tiểu đã hiểu rõ. Đây chính là khung cảnh lúc đầu Boss đưa cô đi. Cô không muốn đi, cô muốn vùng vẫy, nhưng đầu cô choáng váng, không còn chút sức lực. Anh ôm lấy cô, vững chãi bước tới đường luân hồi. Cô vô cùng lo lắng, muốn cầu xin anh, cầu xin anh đừng vứt bỏ cô, anh muốn cô làm thế nào cô đều đồng ý, cô muốn ở cùng với anh, cô muốn bên anh đối mặt với tương lai...

Nhưng cô vừa mở miệng, thứ phát ra được lại là tiếng kêu khóc của một chú heo! Vì sao không để cho cô nói, cô muốn nói với anh!

Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô, cô chẳng thấy rõ cái gì nữa.

"Đừng khóc, Heo Con ngốc." Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh, còn có một nụ hôn đặt lên đỉnh đầu cô, cảm giác tiếp xúc nhẹ nhàng ngọt ngào đó, giày vò dữ dội trái tim cô.

Cô hoàn toàn bị bi thương hạ gục, cuối cùng tỉnh lại từ trong đau khổ, gần như nghẹt thở. Cô thở dốc hít từng ngụm không khí, nhìn chằm chằm vào những hoa văn trên trần căn phòng đẹp đẽ, rất lâu sau mới thực sự tỉnh táo lại.

Bên cạnh cô không có người, vị trí nửa chiếc giường bên cạnh của Boss lúc này đang lạnh lẽo, anh hôn cô ôm cô dỗ dành cô đi ngủ, bản thân mình lại không ngủ. Chúc Tiểu Tiểu nghĩ đến giấc mơ, càng nghĩ càng hoảng hốt, cô nhảy xuống dưới, đi chân đất chạy ra khỏi phòng, cô sợ hãi, cô cần có Boss.

Nghiêm Lạc đang ngồi trong thư phòng, anh kinh ngạc nhìn Chúc Tiểu Tiểu xông tới như một quả tên lửa, lao vào lòng anh.

Dáng vẻ cô mặc áo ngủ đi chân đất khiến anh cau mày lại: "Chuyện gì vậy?".

Anh vội vàng ôm lấy cô, quấn trong chiếc áo ngủ của mình, đến chân cô cũng kéo vào trong lòng, anh không nhịn được trách: "Nếu như em làm mình bị cảm, xem anh có để ý đến em nữa không".

"Em nằm mơ thấy ác mộng, không có anh ở bên." Chúc Tiểu Tiểu dụi vào lòng anh, ôm anh thật chặt.

"Đâu phải là trẻ con, nằm mơ sợ gì chứ? Em không sợ mất mặt sao, còn là hàng ma sư nữa." Miệng anh thì nói lời trêu chọc nhưng tay lại rất dịu dàng vuốt tóc cô an ủi. Nhìn dáng vẻ trẻ con đáng yêu lại thích dựa dẫm của cô, anh cúi đau hôn lên môi cô.

Chúc Tiểu Tiểu hưởng ứng nhiệt tình, dường như cần lấy lại chút dũng khí từ nụ hôn này. Nghiêm Lạc cười, phối hợp nhấc cô lên cao hơn, hôn cô thật sâu.

Rất lâu sau, Chúc Tiểu Tiểu thở phì phì, co người, lại bò vào lòng anh. Lâu đến mức Nghiêm Lạc còn cho rằng cô đã ngủ rồi, bỗng nghe thấy cô nói: "Boss, em mơ thấy anh không cần em nữa".

"Cả ngày nghĩ ngợi lung tung, anh làm sao có thể không cần em. Em cũng không có cơ hội để không cần anh đâu."

"Em mơ thấy chuyện trước đây." Chúc Tiểu Tiểu trong lòng có rất nhiều nỗi sợ: "Em biết đó là chuyện đã xảy ra, anh vứt em vào đường luân hồi. Em và anh đều mặc áo cưới màu đỏ, chúng ta còn uống rượu giao bôi, sau đó em đột nhiên biến trở lại hình dáng của heo, anh ôm em đi đến đường luân hồi, là con đường đá màu xám".

Nghiêm Lạc day day ở giữa hai mày cô, anh không thích dáng vẻ cau mày đau lòng này. "Em đeo sợi dây đỏ của Thiên Bà, quả nhiên lực cảm ứng quá mạnh." Anh chỉ chỉ vào tủ quần áo ở bên cạnh, Chúc Tiểu Tiểu quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hai bộ lễ phục treo ở đó.

"Buổi chiều hôm nay vừa mới đưa đến, anh còn chưa mở ra xem kỹ."

Chúc Tiểu Tiểu nhìn chăm chú hai bộ lễ phục kia, cảm giác nói không ra lời: "Nhưng mà, trong giấc mộng này, chính là em bị anh ôm đi trên đoạn đường đá, trước đó rất lâu em đã từng mơ thấy rồi. Có điều trước đây em không hiểu nó có ý nghĩa gì, cùng một giấc mơ, em mơ rất nhiều lần".

"Anh biết, em bị thương ở chân, lần đó khóc tỉnh lại, chính là mơ thấy giấc mơ này nhỉ." Sự việc của cô anh luôn ghi nhớ rất rõ ràng. "Lần đó anh ôm em đi cả đoạn đường, có lẽ đã kích hoạt ký ức kiếp trước của em, cho nên em cảm thấy có chút bất thường, thực sự đó là triệu chứng của việc rối loạn ký ức kiếp trước"

"Nhưng em không phát bệnh."

"Là bởi vì cái này." Nghiêm Lạc từ dưới bàn cầm ra một sợi dây chuyền, đeo lên cho Chúc Tiểu Tiểu, là đá tinh hồn màu tím nhạt kia.

Chúc Tiểu Tiểu vừa nhìn thấy liền căng thẳng: "Không được, không được. Em không thể lấy nó nữa, đá này rất quan trọng đối với anh".

"Không quan trọng bằng em, đá tinh hồn này có thể bảo vệ em, em đeo nó lên, như vậy anh mới yên tâm."

"Boss." Chúc Tiểu Tiểu ôm anh thật chặt cảm động muốn rơi nước mắt: "Vậy anh nhất định không được xảy ra chuyện, anh không ở bên cạnh em, em sẽ sợ hãi".

''Quỷ nhát gan." Anh lướt qua mặt cô, chặn lấy môi cô, "Không có em anh chẳng đi đâu hết, anh sẽ không để mất em một lần nữa. Em phải ngoan, đừng tháo nó xuống, đừng để anh lo lắng".

Chúc Tiểu Tiểu sờ sờ sợi dây chuyền, gật đầu thật manh: "Ông Nghiêm, anh cũng phải ngoan, nếu không em cũng sẽ lo lắng".

Anh cốc cốc vào đầu cô, cười mắng: "Nghịch ngợm".

Hai người mệt mỏi dựa vào chiếc ghế lớn, ai cũng không muốn cử động. Chúc Tiểu Tiểu buồn ngủ ngáp dài, nhưng vô tình khóe mắt nhìn thấy điện thoại của mình ở trên bàn, cô "á" lên một tiếng, bổ nhào tới cướp điện thoại: "Sao anh lại lấy điện thoại của người ta?".

"Tự em vứt bừa bãi, anh giúp em cầm lại để sạc pin. Nhân tiện xem một chút."

Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt, bên trong đó có rất nhiều ảnh cô chụp trộm Boss. Nghiêm Lạc xoa xoa má cô, thở dài nói: "Xem điện thoại một chút em cũng xấu hổ rồi, da mặt em mỏng như vậy, phải đợi đến khi nào mới có thể công chiếm anh đây?".

Mặt Chúc Tiểu Tiểu càng nóng hơn: "Chuyện đó, chuyện đó đợi thêm chút đi. Người ta cũng đang nỗ lực…”. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô cúi đầu chột dạ, sự nỗ lực của cô chính là mỗi lần giày vò anh đều không thành công, cuối cùng bản thân mình thì ngủ khò khò: "Đó, anh thấy không, uống loại rượu đó có tác dụng phụ. Lần sau đổi rượu khác là được".

"Còn đổi?" Anh thở dài: "Em đã sắp nếm hết tất cả các loại rượu trên thế giới rồi. Chúng ta vẫn nên kết hôn nhanh một chút, như thế em sẽ có động lực".

"Cùng với chuyện kia có quan hệ gì?"

"Đương nhiên có, loại tính cách ngại ngùng như em đây, nếu trở thành phụ nữ đã kết hôn mà vẫn là xử nữ1, em lẽ nào không thấy xấu hổ?"

1 Xử nữ: Người con gái vẫn còn trinh tiết.

Chúc Tiểu Tiểu mặt đỏ hồng lên: "Anh lại ức hiếp em".

"Anh trông mong em ức hiếp anh còn không được, bản thân em quá ngốc, lại còn sợ đau. Anh không nghĩ cách kích thích em một chút, cả đời này em sẽ trốn tránh mất thôi."

"Vậy anh nói với em ba chữ kia, anh nói liền mười ngày, em khẳng định sẽ bị kích thích."

Nghiêm Lạc gườm cô, nha đầu đáng chết này, rõ ràng biết anh không quen treo trên miệng mấy câu tình ái gì đó.

Chúc Tiểu Tiểu cũng gườm anh, chu miệng lên làm nũng: "Anh xem, chính anh mới là đại vương xấu hổ đó". Cô đột nhiên nheo mắt lại cười rất đắc ý, vỗ vỗ vào ngực anh: "Không sao cả, em không chê ghét anh xấu hổ, miễn cưỡng tiếp nhận anh rồi, ông Nghiêm".

"Hừ." Nghiêm Lạc cũng nheo mắt lại tỏ vẻ không hài lòng, anh duỗi tay véo vào má cô: "Vậy em cũng phải có bản lĩnh, đợi kết hôn rồi, nếu như em vẫn không làm được, cứ chờ xem anh sẽ trị em như thế nào".

Anh chẳng dọa dẫm được cô đâu, Chúc Tiểu Tiểu cười he he, nhào vào lòng anh dụi qua dụi lại, Boss làm mặt xấu, giả hung dữ thật đáng yêu.

Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy anh, hôn mạnh mấy cái lên mặt anh, cố ý hôn cho mặt anh dính đầy nước bọt. Nhưng một giây sau đó, cô liền gặp phải đợt phản công. Anh vác cô lên, mặc cô vừa cười vừa làm ồn, "vận chuyển" cô quay về phòng ngủ, ném lên trên giường, động tác thô lỗ nhưng không làm cô đau một chút nào. Anh ấn cô xuống giường, bắt đầu cắn.

Chúc Tiểu Tiểu sợ buồn lại sợ đau, ngọ nguậy vùng vẫy, hai người lăn qua lăn lại. Cuối cùng Chúc Tiểu Tiểu làm loạn mệt rồi, ôm lấy Nghiêm Lạc lơ mơ ngủ. Cô gối đầu lên ngực anh, nghe thấy nhịp tìm anh đập cùng một nhịp với mình, cảm giác rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.

Anh hôn lên trán cô, di chuyển xuống dưới, hôn lên mí mắt cô, khẽ giọng dỗ: "Mau ngủ, Heo Con ngốc".

Chúc Tiểu Tiểu không kìm được mỉm cười, càng ôm anh chặt hơn, cô sờ vào sợi đá tinh hồn trên cổ, âm thầm hạ quyết tâm, cô nhất định sẽ bảo vệ Boss của mình thật tốt.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã mấy tháng qua đi, chẳng mấy chốc là đến tết Âm lịch rồi.

Trong mấy tháng này, công việc có rất nhiều tiến triển. Ví dụ như kế hoạch "gián điệp trong gián điệp" của Mẫn Kỳ cuối cùng cũng có kết quả, thiên đoàn hàng ma và Âm Yến Tư hy sinh một số lợi ích nhỏ làm chi phí cho Mẫn Kỳ thâm nhập vào nội bộ kẻ địch, khiến cho Mẫn Kỳ cuối cùng đạt được sự tín nhiệm của Âm Yến Nam, tiêu mất mấy tháng trời, cuối cùng thăm dò được địa điểm cất giấu hồn phách của Đậu Đậu.

Nhóm Âm Yến Tư thảo luận mấy lần, bàn kế hoạch tìm thời cơ tới trộm lấy hồn phách Đậu Đậu.

Trong những ngày này lại có mấy người gia nhập vào binh đoàn hàng ma của Nghiêm Lạc. Nhóm ngưòi bọn Chu Duệ, A Dũng, A Cường, Thẩm Thanh, Thạch Đầu, còn có cả Đại Hưởng, có một ngày tập thể kéo hành lý, cầm giấy xác nhận từ chức, giả bộ đáng thương không có chỗ dựa đến trước cửa lớn của biệt thự xin việc. Đùa cho mấy người bọn Thư Đồng cười không nhịn được, châm biếm nói Ray mang đến truyền thống xấu, dạy đàn em chiêu thức xấu.

May mà Nghiêm Lạc cuối cùng vẫn tiếp nhận bọn họ, nhưng anh lạnh tanh nói một câu: "Chuyển lời đến tất cả mọi người trong công ty, nếu như ai vì đến chỗ tôi đây mà từ chức bừa bãi, hoặc không làm việc tử tế cho A La, tôi sẽ khiến bọn họ hối hận".

Mọi người vội vàng đồng ý, A Dũng vỗ ngực, may mà bắt kịp chuyến xe cuối cùng. Chúc Tiểu Tiểu lại vui vẻ, Boss này vẫn luôn "cool" như vậy, rõ ràng lo lắng A La ở bên kia gặp khó khăn, hy vọng có thể giúp đỡ cô ấy một tay, nhưng mỗi lần nói chuyện với A La đều phải lạnh lùng, giả vờ khô cứng.

Thực ra Tề Nghiên La mấy tháng nay làm việc với Tất Mặc Kỳ cũng rất thuận lợi. Cửu Thiên Huyền Nữ không hiểu tại sao lại không còn khắt khe như trước, Huyền Thiên phái ở trong cao ốc Đế Cảnh thái độ cũng có hài hòa hơn, không những thế các kỹ thuật mới trong Công ty Nhã Mã đã bắt đầu thu hút bọn họ, rất nhiều người chủ động học tập và xin chỉ bảo. Mấy tháng này hợp tác với nhau, nhân lực hai bên hòa thuận không xảy ra chuyện gì.

Thân thể của Đậu Đậu ở trong cao ốc Đế Cảnh, quá trình hồi phục tương đối tốt. Tộc trưởng Huyết tộc, Cừu An đến thăm mấy lần, nước mắt lưng tròng cảm kích Nghiêm Lạc và Tề Nghiên La. Mọi người vốn cho rằng chuyện này sẽ bị Cửu Thiên Huyền Nữ tìm tòi tỉ mỉ và gây cản trở, nhưng lựa chọn nhìn mà coi như không thấy của bà ta khiến mọi người đều hết sức bất ngờ, lẽ nào bà ta đã ngầm đồng tình rồi?

Thời gian này, Chúc Tiểu Tiểu bận vô cùng, cô không làm theo kế hoạch của Nghiêm Lạc kết hôn luôn sau khi lấy được lễ phục. Một là vì công việc của bố mẹ tương đối bận rộn, không tiện mời họ về nước nhanh như thế, hai là cô muốn tìm một ngày có ý nghĩa đặc biệt để tổ chức hôn lễ. Tuy cô cũng cảm thấy không nên làm quá lớn, quá ồn ào, chỉ cùng với bố mẹ và mấy người bạn tốt ăn một bữa cơm, làm một nghi thức nhỏ là được rồi, nhưng ngày tổ chức, cô vẫn muốn rời đến ngày lễ Tình nhân. Lễ Tình nhân đó, lãng mạn biết bao!

Vốn dĩ cho rằng Nghiêm Lạc sẽ phản đối, ai biết được sau khi anh nghe thấy lý do liền vui vẻ đồng ý.

Điều Chúc Tiểu Tiểu không biết đó là, trong lòng Nghiêm Lạc không những không khó chịu mà còn thấy may mắn vô cùng, ngày cô chọn là lễ Tình nhân tháng Hai của phương Tây, nếu như cô cứ đòi vào lễ Thất tịch1 của Trung Quốc, vậy thì gay rồi, còn phải đợi hơn nửa năm nữa. Cho nên định vào tháng Hai, anh còn có thể tiếp nhận được.

1Thất tịch: Lễ Tình nhân của Châu Á, cũng chính là ngày Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau, mùng bảy tháng Bảy Âm Lịch.

Hôm nay là ngày hai người đi đăng ký kết hôn, nhưng vào lúc bảy giờ sáng, Nghiêm Lạc vẫn tổ chức một trận huấn luyện thực chiến cùng mấy người bọn Âm Yến Tư theo kế hoạch.

Âm Yến Tư, Cao Lôi, Thư Đồng, Tư Mã Cần, Tiết Phi Hà, Vu Lạc Ngôn, Ray, còn có Mẫn Kỳ, tám người này là chủ lực. Bởi vì trong huấn luyện, việc phân tích địa hình, điều khiển đội ngũ, sắp xếp chiến thuật sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề phát sinh, cho nên Ray liền chính thức gia nhập đoàn quân tám người thi triển trận pháp, còn Chu Duệ thì phụ trách sắp xếp, điều khiển từ xa. Chúc Tiểu Tiểu và mấy người nhóm A Dũng được phân làm quân hậu viện, cũng tham gia huấn luyện.

Mô phỏng thế lực bọn họ phải đối đầu, Nghiêm Lạc đưa đến hơn chục linh hồn đã qua huấn luyện, tám người cấp B của Huyết tộc, ngoài ra còn có hai tiểu Sơn thần.

Theo lệ là Mẫn Kỳ và Âm Yến Tư đánh tiên phong, Tiết Phi Hà, Vu Lạc Ngôn, Ray, Cao Lôi ở giữa, Thư Đồng và Tư Mã Cần đệm phía sau. Chúc Tiểu Tiểu và bọn A Dũng thì ở vòng ngoài tùy cơ trợ giúp.

Huấn luyện vẫn luôn từ bảy giờ sáng sớm đến mười một giờ trưa, mục tiêu lần này là yêu cầu bọn họ lấy được một lá cờ ở trên đỉnh núi, cắm thẳng cờ lên là coi như thắng. Các hàng ma sư bởi vì có trang bị mới rồi, tinh thần hợp tác lại tăng thêm không ít, cho nên lúc bắt đầu vẫn coi là thuận lợi, cả đoạn đường tiến lên đến hơn nửa lưng núi. Nhưng cùng với thời gian, thể lực của mọi người bắt đầu giảm xuống, phòng bị cũng buông lỏng hơn, lúc này chính là thời cơ tấn công cho đối thủ.

Sơn thần đột nhiên xuất chiêu, "ùm" một cái, thân núi sụt xuống một hố lớn, Âm Yến Tư nhất thời không để ý, liền rơi xuống dưới.

Mẫn Kỳ một chân đá Huyết tộc ở trước mặt ra, bấm tay giăng kết giới ngăn cản đối phương tấn công, sau đó quay người muốn tới giúp Âm Yến Tư, lại bị một Huyết tộc khác nhào đến đẩy ngã.

Vu Lạc Ngôn lớn tiếng chỉ điểm vị trí của Sơn thần, Tiết Phi Hà lập tức phóng tiễn.

Tất cả mọi người đều lắp máy trợ lực dưới chân, Âm Yến Tư trong thời khắc ngã xuống hố lớn đã vội vàng khởi động, lực đẩy ở trên hai chân giúp anh kịp thời bám vào vách hố. Thư Đồng chạy đến vung ngân liên tiêu, Âm Yến Tư nắm chắc, mượn lực nhảy ra.

Nhưng lúc này, một Huyết tộc từ trên cây trực tiếp xông xuống, bắn mấy phát súng vào Vu Lạc Ngôn. Vu Lạc Ngôn tránh được phát đầu tiên, nhưng lại dính phải phát thứ hai ở chân, ba phát tiếp theo bắn trúng vào ngực, dầu dính khắp người, lập tức tuyên bố tử trận.

Ray ở bên cạnh vội vàng xông lên, "đoàng đoàng" mấy phát súng xử lý Huyết tộc kia, song cũng không kịp cứu Vu Lạc Ngôn. Anh ngẩn ra một lát, không chú ý mấy thân cây phía sau đột nhiên chuyển vị trí, bùn dưới chân cuộn lên, trực tiếp ấn anh xuống. Ray muốn lăn ra khỏi phạm vi tấn công của địch, nhưng vẫn bị cuốn lại trong đống đất,

Một Sơn thần nhảy ra, hét lên với anh: "Anh cũng tiêu rồi".

Ở bên kia, tiễn của Tiết Phi Hà đã dùng hết, cô bắn "phụt phụt" mấy phát, trúng vào hai con ác linh, đang chuẩn bị cùng Cao Lôi đến giải cứu cho Mẫn Kỳ, Nghiêm Lạc lại không biết từ đâu hiện ra, đánh bọn họ mỗi người một chưởng. Hai người tránh không kịp, bị đánh bay sang một bên. Nghiêm Lạc xoay cánh tay một cái, trường đao màu đen xuất hiện, anh vừa vung đao đã kề đúng lên cổ Âm Yến Tư đang đánh nhau với Sơn thần.

"Mọi người thua rồi", Nghiêm Lạc lạnh tanh tuyên bố.

Thư Đồng "á" lên một tiếng, ngồi xuống đất, cô mệt đến mức thở hồng hộc, nhìn nhìn đỉnh núi, chỉ còn không đến một phần ba quãng đường, thật quá đáng tiếc! A Dũng, A Cường mặt đầy bùn đất từ đống đất bò ra, hai người Huyết tộc cười hi hi kéo bọn họ dậy.

Âm Yến Tư lướt nhìn tình hình của mọi người một cái, buồn bã không lên tiếng, trong lòng anh đương nhiên là không phục.

Nghiêm Lạc nói: "Mọi người phối hợp loạn xị cả lên, để ý phía trước không quan tâm phía sau, tự mình tìm nguyên nhân đi. Thấy mình bị phạt thì ngoan ngoãn thực hiện, chớ có lười nhác".

Mọi người không dám thở mạnh, buồn bã cúi đầu nhận lệnh. Hai Sơn thần hành lễ với Nghiêm Lạc, lùi lại ẩn thân rời đi. Nhóm Huyết tộc cũng tập trung đến, Nghiêm Lạc gật đầu nói: "Vất vả rồi, đa tạ", sau đó xua tay với mọi người, biểu thị giải tán. Anh tự mình dắt Chúc Tiểu Tiểu đi trước.

Cả nhóm người mệt đến sống dở chết dở, hoặc là ngồi hoặc là nằm nguyên tại chỗ, lười nhác nghỉ ngơi. Thư Đồng nhìn Boss vừa đi chầm chậm vừa gỡ lá cây bùn đất trên tóc cho Chúc Tiểu Tiểu, đi được một đoạn có lẽ là đau lòng, thương Chúc Tiểu Tiểu mệt, lại bế cô lên, lúc này đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút trong tầm mắt mọi người.

''Mọi người nói xem, Boss cả ngày mặt lạnh lùng với chúng ta, quay đầu cái lại giả dịu dàng với Tiểu Tiểu, thời gian lâu như thế, chẳng biết có bị tâm thần phân liệt không nữa?" Thư Đồng đúng là chẳng nói được câu nào tử tế.

Mẫn Kỳ trả lời với ngữ khí không vui: "Chẳng trách Boss không cho chúng ta tới xem nghi lễ, hóa ra là sợ miệng quạ đen cô đây làm hỏng chuyện".

"Xí, Tiểu Tiểu nói khi tổ chức hôn lễ đều sẽ mời chúng ta." Thư Đồng lười nhác trả lời: "Đi đăng ký có nghi lễ gì hay chứ, cùng xếp hàng chẳng có ý nghĩa gì, mệt đến chết”.

Chúc Tiểu Tiểu cũng rất mệt, nhưng điều này không ngăn được tâm trạng hưng phấn của cô. Vừa về đền nhà, cô liền xông vào phòng tắm, tắm rửa mất nửa giờ đồng hồ, khiến cho Nghiêm Lạc phải lo lắng gõ cửa: "Em tắm xong chưa? Khóa cửa làm gì, nhanh chút".

“Được rồi, được rồi.” Chúc Tiểu Tiểu mặc áo choàng tắm chạy ra ngoài, lại xông vào trong phòng ngủ, bắt đầu xoa cái này bôi cái kia lên mặt. Nghiêm Lạc giống như bà mẹ già, theo phía sau cô làu bàu: "Sấy tóc trước đã, trời lạnh, cẩn thận cảm". Nhìn cô chăm chú xử lý khuôn mặt, anh chỉ đành đích thân đi lấy máy sấy, sấy tóc cho cô.

Mắt cô sáng long lanh, khuôn mặt vui mừng hạnh phúc, anh cũng không kìm được cứ cười mãi, sấy khô tóc cho cô rồi, cúi đầu khẽ hôn cô, nhưng miệng lại nói: "Xoa nhiều hơn nữa cũng chẳng đẹp được, cứ nên thế này thôi".

Chúc Tiểu Tiểu quay người lại đánh anh một cái: "Ông Nghiêm, tôi vẫn còn chưa gả cho ông đâu, nếu ông khiến tôi không vui, tôi sẽ để ông làm người chồng bị vứt bỏ".

"Ừm, vấn đề rất nghiêm trọng." Anh rất thức thời, chấp nhận cúi mình trước thế lực tà ác: ''Bà Nghiêm, bà thật xinh đẹp. Chồng bà chuẩn bị xong cơm rồi, xin bà Nghiêm nể mặt". Anh đùa cho Chúc Tiểu Tiểu cười ha hả, nhưng một giây sau đó, cô bắt đầu hét lớn. Anh bế bổng cô lên, bước về phía phòng ăn.

"Đi thôi, bón Heo Con nhà anh cho no rồi đưa ra ngoài đi dạo."

Bữa cơm này hai người ăn đến phát mệt, anh gắp cho em một miếng, em bón cho anh một thìa. Chúc Tiểu Tiểu cứ ăn rồi ăn, lại ngồi không thấp thỏm, cô muốn đi tìm quần áo, hôm qua cô mất cả nửa ngày thử hết bộ này đến bộ khác, bây giờ ngẫm lại, vẫn cảm thấy không hài lòng. Kết quả của việc không an phận chính là bị Boss đại nhân giáo huấn, bị ấn lên trên ghế ăn xong nửa bát cơm cuối cùng, lúc này mới được giải phóng.

Đến khi Nghiêm Lạc thu dọn hết bát đũa, tắm rửa xong, đi tới phòng chứa đồ lấy quần áo, mới phát hiện Heo Con nhà anh vẫn đang đắn đo. Quần áo mới đầy chật một tủ, mà cô vẫn không chọn được một bộ thích hợp. Anh thở dài, cuối cùng lấy khí thế của Boss ra, quyết định trang phục cuối cùng cho cô.

Một giờ sau, hai người có mặt trong Cục Dân chính, tất cả giấy chứng nhận, bảng biểu, ảnh đều đã chuẩn bị từ sớm.

Hóa ra Nghiêm Lạc sắp xếp xong mọi việc trước rồi, vừa đến nơi liền có nhân viên ra đón, cung kính lễ phép, mọi thủ tục cứ giao hết cho bọn họ là xong. Nhưng Heo Con nói muốn được thể nghiệm quy trình kết hôn thông thường, tự mình xếp hàng vào đăng ký, cảm giác sẽ rất thú vị. Boss đại nhân toàn bộ đều theo cô, thế là hai người nắm tay nhau đứng phía sau đoàn người mới.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn hàng người rút ngắn từng chút một, tự nhiên thấy hơi cãng thẳng, chân tay không biết nên đặt vào đâu. Nghiêm Lạc nắm thật chặt tay cô, sợ rằng bệnh đà điểu của cô phát tác, lâm trận lại hối hận.

"Boss, thực ra chúng ta quen biết mới hơn một năm, cũng chưa hề lâu." Quả nhiên cô gái này bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

"Em ngoan đi, rất nhanh nữa là đến chúng ta rồi.”

"Boss, có phải kết hôn rồi em vẫn gọi anh là Boss thì không thích hợp nữa không? Nhưng mà em gọi kiểu khác đều không thuận miệng." Vấn đề này, vào cái lúc như thế này, mà cũng có thể mang đến phiền não? Khóe mắt Nghiêm Lạc bắt đầu giật.

"Em muốn gọi thế nào cũng được, không sao."

"Vậy, anh nói xem chúng ta tiến triển nhanh như thế, yêu đương còn chưa đủ, làm thế nào?"

Logic gì vậy? Chẳng hiểu ý câu này thế nào nữa, nhưng Nghiêm Lạc vẫn nhẫn nại trả lời: "Không sao cả, sau khi kết hôn vẫn có thể nói chuyện yêu đương, em muốn yêu thế nào đều được".

"Boss, ngày mai bố mẹ đến rồi, chúng ta hôm nay đi đăng ký trước, bọn họ sẽ không vui phải không?"

"Không đâu, anh đã nói hết với họ rồi, em chẳng phải cũng nói chuyện điện thoại với họ rồi sao? Đừng lo lắng, họ quay về chính là để tham gia hôn lễ, hôm nay là ngày tốt, đãng ký rất thích hợp."

"Boss, anh có căng thẳng không? Vạn nhất xếp hàng đến lượt chúng ta, người ta tan làm rồi thì phải làm sao?"

"Không thể như vậy đâu."

"Boss, vậy anh nói kiếp sau chúng ta có cần kết hôn một lần nữa không, lần này kết hôn rồi, đến lần sau còn được tính không?"

"Heo Con!" Nghiêm Lạc cuối cùng không nhẫn nại được nữa, giữ lấy mặt cô: "Em nhìn vào anh". Anh nói rõ ràng từng chữ: "Anh muốn em làm vợ của anh, anh muốn Chúc Tiểu Tiểu gả cho Nghiêm Lạc, vô cùng vô cùng muốn!". Nha đầu đáng chết này, làm cho anh cũng căng thẳng lây rồi. Tuy anh đúng là có chút cố ý, muốn trước khi bố mẹ cô đến, đem tên của mình in lên trên chứng minh thư của cô. Nhưng anh thật sự không phải vì lo lắng chuyện kết hôn có biến cố, bây giờ Heo Con ngốc này lại bắt buộc phải làm cho cảm xúc trở nên căng thẳng đến vậy.

Chúc Tiểu Tiểu nhìn vào mắt anh, không kìm được gật đầu thật lực. Cô cũng muốn, cô cũng muốn làm bà Nghiêm của Boss, rất muốn rất muốn! Cô chỉ là gặp phải chuyện lớn, đầu óc suy nghĩ linh tinh một chút thôi.

Nghiêm Lạc cúi đầu xuống, hôn lên môi cô. Chúc Tiểu Tiểu thấp thoáng nghe thấy xung quanh có người cười, mặt cô rất đỏ, chỉ muốn giấu vào lòng Boss. Nghiêm Lạc khe khẽ nói với cô: "Dũng cảm một chút, Heo Con của anh".

Ừm, dũng cảm lên, chẳng phải chỉ là đăng ký thôi sao. Chúc Tiểu Tiểu ôm chặt lấy cánh tay Nghiêm Lạc, tiến về phía trước cùng với hàng người đang rút ngắn dần. Sắp sửa đến bọn họ rồi, Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên nhớ tới một việc rất nghiêm trọng.

"Boss, Boss, vậy anh nhất định phải nói cho Hồ Dĩnh kia anh đã kết hôn rồi đó." vẻ mặt cô trịnh trọng, lại nghiêm túc, Nghiêm Lạc không thể nhịn được cười.