Hết Đường Nói - Ta Yêu Nàng!

Chương 3




Tôi muốn cùng cô ấy nói chuyện phiếm , cùng cô ấy đi ăn , rồi đến đêm , lại ôm cô ấy đi ngủ . Mỗi ngày đều chớp nhoáng như vậy , mỗi khi ở bên cạnh An Nhi , tôi cảm thấy rất vui , rất hạnh phúc , nhưng lại luôn có cảm giác , cô ấy giống như một làn gió thoảng qua , rễ đến rồi cũng rễ đi , tôi tự đặt cho mình câu hỏi , nếu Lý An Nhi biến mất khỏi cuộc sống của tôi , bản thân tôi sẽ sống ra sao khi không có cô ấy ?

Người con gái ấy , tại sao lại khiến tôi phải lo lắng nhiều đến như vậy ? Chẳng phải , giữa chúng tôi , chỉ có thứ tình cảm bạn bè tốt hay sao ? Cô ấy nói " Cả đời này , tôi chỉ có mình cậu là bạn tốt thôi " . Lúc đó tôi đã cười rất tươi , bởi vì cũng cho là như vậy , cho là cô ấy cũng là người bạn tốt nhất trong cuộc đời của tôi . Nhưng hiện tại , tất cả ý niệm về tình bạn tốt đều tan tành mây khói , vốn dĩ , giữa nam và nữ làm gì có loại tình cảm này ?

Người ta nói , tôi độc đoán và ích kỉ , điều này không sai , tôi không hề phủ nhận , bởi vì từ lâu , tôi đã chấp nhận con người thực của mình . Tôi độc đoán ở chỗ , cho rằng giữa nam và nữ không bao giờ này sinh tình bạn , ích kỉ ở chỗ , luôn tìm mọi cách để cô ấy không bao giờ có thể rời xa tôi . Nếu như một ngày , Lý An Nhi vô tình phát hiện ra những việc tôi đã làm , liệu rằng cô ấy có thể tiếp tục ở bên cạnh tôi ? Tiếp tục xem tôi là người bạn tốt ? Nhưng cho dù , kết quả có tệ đến mức nào , tôi vẫn sẽ chơ chẽn giữ chặt cô ấy bên mình .

-----------

Hôm nay là ngày chủ nhật , tôi có rất nhiều thời gian bên cạnh cô ấy , tiệt nhiên cũng không cần lo lắng đến công việc ở công ti . Lý An Nhi thường ngày ăn mặc rất mầu mè , bỗng nhiên , hôm nay cô ấy lại chỉ mặc đơn thuần một chiếc váy trắng muốt , nhìn cô giống như một thiên thần nhỏ rất đỗi đáng yêu , rất thuận mắt tôi . Cô ấy mặc chiếc váy đi qua đi lại trước mặt tôi , không ngừng hát nghêu ngao bài " Một con vịt " . Đến đoạn " Một con vịt xòe ra hai cái cánh " , cô ấy liền dang tay sang hai bên , mỉm cười , nhanh tróng lao đến ôm tôi . Cảm giác này , thực sự rất tuyệt , tôi ước , cô ấy mãi mãi hồn nhiên như vậy , mãi mãi ôm tôi như vậy , nhưng chỉ được ôm một mình tôi thôi , vì bản thân tôi rất ích kỉ .

Chúng tôi ôm chặt lấy nhau , cùng đùa nghịch , tôi dùng tay cù vào eo cô ấy , cô ấy liền cười sặc sụa rồi quẫy đạp trong lòng tôi . Được một hồi , Lý An Nhi cũng thấm mệt , cô ấy ngồi trong lòng tôi mà thở dốc , nhẹ nhàng nói - Văn Kiệt , mẹ tôi kêu chúng ta về đó ăn cơm trưa .

- CÁI GÌ ??? - Tôi giật mình hét lớn , nói là ăn cơm trưa , nhưng thực chất là đến nghe giảng thì đúng hơn , chắc chắn lại giống như những lần trước , không ngừng thao thao bất tuyệt , một câu con rể , hai câu con rể , tôi thì thấy không có gì là phiền phức , nhưng chỉ e , cô ấy lại thấy khó chịu .

Tôi nói tiếp - An Nhi , nếu cậu không muốn tôi đến đó , tôi sẽ ở nhà chờ cậu , đến giờ sẽ đến đón cậu , nói với mẹ cậu , là tôi bận đi công chuyện rồi .

Bản thân tôi không muốn làm cô ấy khó xử , ôn nhu hôn nên chán cô , những lời tôi nói ra , tất cả đều không phải gượng ép , tôi thực muốn người con gái ấy cảm thấy thoải mái nhất .

Lý An Nhi liền lắc đầu không đồng tình , cô nói - Tôi không biết nói dối , chúng ta cùng về , nếu cậu không đi cùng tôi , ngộ nhỡ họ lại đầu độc tôi giống hôm nọ thì sao ? Không phải cậu nói tôi không được nghe lời họ sao ? Nhưng cậu biết mà , tôi rất ngốc , nếu họ nói có lí , không trừng tôi sẽ lại tin .

Lúc này , tôi chỉ còn cách gật đầu đồng ý , đi đến đó cũng được , tôi sẽ bảo vệ Lý An Nhi , không để họ nhồi nhét vào đầu cô ấy những tư tưởng không lành mạnh !