Hết Khổ Chuyển Sướng

Chương 3-2: Gặp lại (2)




Mới ra khỏi cổng, hàng xóm Triệu Kiến Quốc đã chạy tới thở hổn hển nói với Triệu Thanh Hề, anh cô – Triệu Thanh Dương đang đánh nhau với người ta.

Triệu Thanh Dương vốn đang chơi tú lơ khơ cùng mọi người, thắng được không ít tiền, người thua nhiều nhất là Triệu Hưng Quốc không phục, nói muốn tiếp tục. Nhưng Triệu Thanh Dương cảm thấy nên dừng lại, chơi nữa rất dễ thua sạch. Hôm nay thắng được 56 đồng, vừa đủ mua cho con gái một bộ quần áo mới và thêm một chút thịt cải thiện bữa ăn.

Triệu Thanh Dương nói không chơi phải về nhà, Triệu Hưng Quốc liền ngăn không cho anh đi, nói trắng ra là muốn anh ngoan ngoãn nộp tiền ra hoặc trực tiếp trả lại tiền cho anh ta.

Tiền mình thắng được sao có thể trả lại? Người xưa đều nói có chơi có chịu, ở trong sòng bạc, nếu anh không chuẩn bị tâm lý thắng thua thì đừng có chơi. Nếu không đến lúc đó trắng tay, tài sản gia đình cũng tiêu tán, vậy đúng là bất hạnh.

Triệu Thanh Dương bị Triệu Hưng Quốc ngăn không về được, hai người giằng co một hồi, mắng đối phương hai câu, sau đó bắt đầu động tay động chân.

Đàn ông đánh nhau luôn phải đánh đến chết, không giống như đàn ông và phụ nữ, sức lực rõ ràng quá khác biệt. Triệu Thanh Dương và Triệu Hưng Quốc cùng tuổi, đều cao 1m75, thể trạng không khác nhau lắm, sức lực tương đương, khó phân thắng bại, đánh nhau ra tới đường lớn.

Anh một đấm tôi một đá, đánh nhau kẻ chết người sống. Những người khác không một ai khuyên can, tất cả đều đứng thành vòng tròn chờ xem kịch vui.

Về sau, Triệu Hưng Quốc kiệt sức, Triệu Thanh Dương trực tiếp đạp đối thủ ngã xuống chỗ đất bùn bên đường.

Triệu Thanh Dương liếc mắt nhìn ‘thủ hạ bại tướng’ (kẻ thua cuộc) một cái, sau đó phủi quần áo chuẩn bị về nhà. Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, Triệu Quốc Hưng sẽ lấy một hòn đá, đập vào gáy Triệu Thanh Dương.

Khi Triệu Thanh Hề chạy tới, cô chỉ thấy anh trai đang ôm gáy ngồi xổm trên đất, hai tay dính đầy máu tươi, run lẩy bẩy. Sắc mặt cô trắng bệch, vội vã hỏi: “Anh, anh làm sao vậy? Anh bị thương ở đâu?”

Triệu Thanh Dương nhìn em gái đến đây, đầu càng thêm choáng váng. Bởi vì mất nhiều máu cộng thêm tinh thần không chống đỡ nổi, anh chỉ lắc đầu sau đó bất tỉnh, ngã vào người Triệu Thanh Hề.

Nếu là kiếp trước, có lẽ Triệu Thanh Hề không đủ dũng khí và quyết đoán để xử lý chuyện này, nhưng cô đã làm việc nặng một đời, lại còn bị Vu Văn Bân giày vò, coi như cũng quen mưa gió.

Triệu Thanh Hề lập tức gọi chủ cửa hàng, nhờ ông ta gọi giúp xe cứu thương.

Năm 2000, kinh tế, giao thông, thông tin liên lạc chưa phát triển, lại còn ở thị trấn nhỏ, cách xa nội thành, muốn xe cứu thương tới, ít nhất phải đợi một giờ. Đối với người xuất huyết não mà nói, chờ thêm một giờ tức là nhiều hơn mấy phần nguy hiểm. Truyện được edit tại diễnđànlêquýđôn. Mọi trang web khác đều là copy không xin phép.

Triệu Thanh Hề nghĩ đi nghĩ lại, nhìn bốn phía xung quanh, từ xa có một chiếc xe khách nhỏ đi tới.

Triệu Thanh Hề không chút do dự, nhờ một người bên cạnh đỡ lấy Triệu Thanh Dương, sau đó chạy ra giữa đường, dang hai tay muốn ngăn chiếc xe kia lại.

Lý Ba hoảng sợ, suýt chút nữa là xảy ra tai nạn chết người. Anh ta chỉ mượn xe của đại ca Tống Cẩn Thành về quê bàn chuyện làm ăn, tại sao giữa đường lại có một cô gái xông ra?

“Anh à, anh trai tôi xuất huyết não, anh có thể giúp tôi đưa anh ấy tới bệnh viện thành phố không?” Triệu Thanh Hề nói xong, chỉ tay về phía Triệu Thanh Dương đang nằm trên mặt đất.

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Lý Ba gật đầu.

Mười lăm phút sau, Triệu Thanh Dương được đưa vào phòng cấp cứu. 

Triệu Thanh Hề lo lắng đứng trước cửa phòng cấp cứu. Y tá đưa tờ hóa đơn muốn cô nhanh chóng đi nộp tiền, nếu kết thúc giải phẫu mà còn chưa nộp tiền thì người bệnh chờ xuất viện đi.

“Nộp bao nhiêu vậy?”

“Trước nộp 8000.” Y tá nói.

Triệu Thanh Hề sờ túi, chỉ còn 20 đồng, cô phải vay ở đâu đây? Kiếp trước chưa từng phát sinh chuyện như vậy, về nhà cũng không thể lấy ra một lúc nhiều tiền như thế. Vừa rồi cô vội vàng ra ngoài, không mang theo tiền, ngay cả cha mẹ cô có tới cũng không thể làm gì.

Lý Ba là người nhiệt tình, nhìn Triệu Thanh Hề lộ ra vẻ mặt khó xử, bước tới hỏi: “Cô gái, có phải cô gặp vấn đề gì hay không?” d,đ/'l;q*đ

Người đàn ông trước mặt đi giày Tây, trên cổ tay đeo đồng hồ xa xỉ, hơn nữa còn lái xe ô tô, chắc hẳn là người có tiền. Triệu Thanh Hề bất chấp lần đầu gặp mặt, nói:  “Anh à, vừa rồi tôi ra ngoài gấp, nhất thời không thể lấy ra 8000, anh có thể giúp tôi không? Chờ tôi gom đủ tiền sẽ lập tức trả lại anh.”

Lý Ba khẽ gật đầu, nhưng anh ta cũng chỉ là người làm công thôi, “Cô à, không lừa cô, tôi không phải ông chủ, nhưng mà đại ca tôi có rất nhiều tiền, để tôi gọi điện hỏi xem anh ấy có đồng ý giúp cô một tay không.”

Ánh mắt Triệu Thanh Hề nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vẫn chưa thông, trong lòng cầu nguyện đối phương là người tốt, dễ nói chuyện.

Tống Cẩn Thành mở khách sạn, như thường lệ, buổi sáng đi kiểm tra công việc, vệ sinh, nói chuyện với nhân viên tình hình về công việc, sau đó lại tới bệnh viện thăm một người bạn cũ. Không nghĩ tới sẽ nhận được điện thoại của Lý Ba – vay tiền.

Lý Ba nói rõ mọi chuyện cho Tống Cẩn Thành, Tống Cẩn Thành nhíu mày, anh và đối phương không thân cũng chẳng quen, xưa nay chưa từng nghe nói...

Triệu Thanh Hề là người biết quan sát sắc mặt, thấy Lý Ba ấp úng nói không rõ nên đoán được bảy, tám phần: “Anh à, cho tôi gặp anh ta.” Cô nhận lấy điện thoại: “Chào anh, mặc dù tôi không quen anh, nhưng có thể cùng anh trò chuyện coi như chúng ta có duyên... Tạm thời tôi không thể lấy ra nhiều tiền...”

Tống Cẩn Thành nghi ngờ cắt ngang lời Triệu Thanh Hề: “Cô là cô gái ở Hán Giang Lâu ngày hôm qua?”

Lời vừa ra khỏi miệng thì Triệu Thanh Hề cũng nhận ra giọng nói này: “Ừm. Tôi là Triệu Thanh Hề, xế chiều hôm qua ăn cơm ở Hán Giang Lâu.”

Tống Cẩn Thành bỗng cười ‘ha ha’, đúng là có duyên! Anh vốn đang suy nghĩ nên tìm cô gái nhỏ này thế nào, lúc này cơ hội đã tới rồi. Pey_dđlêquýđôn

Tống Cẩn Thành chạy từ khu nội trú đến phòng phẫu thuật chỉ tốn một phút đồng hồ, anh rất muốn gặp lại cô gái ngày hôm qua.

Triệu Thanh Hề nhìn hóa đơn thanh toán trước, “Cảm ơn anh, sau này có tiền tôi sẽ lập tức trả cho anh.”

Tống Cẩn Thành yên lặng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, vô lại nói: “Không cần trả lại, từ từ, bồi thường là tốt rồi.”

Triệu Thanh Hề: “...”

Đối với người mình không muốn đáp lại, giả vờ là biện pháp tốt nhất. Như vậy, đối phương bị lạnh nhạt, nếu thức thời sẽ chủ động ngậm miệng, không tự tìm mất mặt. Nếu không thức thời, vậy cứ chờ mặt nóng dán mông lạnh đi.

Triệu Thanh Hề nói: “Tôi tên là Triệu Thanh Hề, còn anh? Cho tôi phương thức liên lạc, sau này tôi sẽ trả anh tiền.”

Tống Cẩn Thành có chút thất bại, thấy mình hoàn toàn không chiếm được tiện nghi, giọng nói bắt đầu không nghiêm túc: “Tôi tên là Tống Cẩn Thành, mọi người đều gọi tôi là anh Thành. Về sau cô cũng có thể gọi tôi như vậy.”