[ĐM] Hey Stupid! Do You Love Me!?

Chương 64: Viêm dạ dày




Do có Lạc Thần giảng cho nên Tiểu Dạ rất nhanh hiểu hết bài. Nhưng mà nhanh đến đâu thì đến lúc hiểu hết bài cũng là gần 12h đêm rồi.

Nếu là trước đây thì giờ này hoặc là cậu đã ngủ hoặc là trong trạng thái gật gù nhưng có lẽ được Black ‘rèn luyện’ nên đến giờ này cậu vẫn tỉnh như sáo.

“Em còn chỗ nào không hiểu không?”. Lạc Thần tựa má lên nắm tay của mình, mặt không chút mệt mỏi mỉm cười hỏi cậu.

“Không ạ. Em hiểu hết rồi ạ.”. Tử Dạ vui vẻ gật đầu. Nếu mà cậu còn không hiểu thì não cậu chắc làm bằng bã đậu.

“Ừ, vậy em ngồi đây đợi nhé, để anh đi lấy đồ ăn cho em.”. Lạc Thần cười cười xoa đầu cậu rồi đi vào bếp.

Tử Dạ rất sung sướng mà tận hưởng sự phục vụ chu đáo đó của Lạc Thần.

Nhưng. Cậu quên mất Vương Hàn đang ngồi bên cạnh thì phải.

“Sao mấy câu dễ như vậy mà cậu không hiểu cơ chứ?”. Vương Hàn ngồi bên cạnh cậu mà ‘than vãn’. Tử Dạ thấy sao mà tên này giống người mẹ đang phàn nàn về trình độ học của con mình thế này.

Cố gắng kiềm chế không đạp cho Vương Hàn một cước, Tử Dạ gằn ra từng chữ. “Vâng ạ, em không có IQ cao như anh nên không hiểu. Được chưa!?”. Tử Dạ cố tình nhấn mạnh, à không, phải nói là cậu như hét lên với Vương Hàn làm hắn hơi đơ người.

Nhìn khuôn mặt đứng hình của Vương Hàn thì Tử Dạ hừ hừ thỏa mãn. Hừ hừ, ai bảo hắn chê cậu. Cậu thấy cậu như thế này là tốt rồi.

“E hèm, không đùa nữa. Tôi có chuyện muốn nói.”. Sau khi bình thường lại thì Vương Hàn ho nhje một cái để lấy lại giọng, nghiêm túc ngồi thằng lưng để nói chuyện với Tử Dạ.

Tử Dạ rất hiếm khi thấy hắn như vậy nên cũng nghiêm túc ngồi thẳng lưng nói chuyện với hắn. “Ừm, anh nói đi.”.

“Tôi muốn cậu đừng để chuyện như hôm nay xảy ra lần nữa. Cậu không biết hôm nay không thấy cậu Thần đã bất an thế nào đâu. Cậu ấy cứ sợ rằng cậu lại vì bọn tôi mà bị bắt cóc lần nữa. Cậu ấy sợ cậu sẽ lại phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa.”. Sao chỉ Lạc Thần, Vương Hàn hắn cũng rất sợ. Sợ cậu lại xảy ra chuyện không may. Nhưng hắn cũng rất sợ vì chuyện này mà Lạc Thần hận bản thân mình, tự hủy hoại bản thân mình.

“Tôi xin lỗi.”. Tiểu Dạ vẫn chưa thoát ra khỏi cảm giác hối hận, ăn năn, tự trách của mình vì chuyện vừa rồi nên khi nghe Vương Hàn nói vậy thì cậu liền buồn tủi cuối thấp mặt, lí nhí đáp lại.

Cậu thấy hôm nay cậu thật sự rất có lỗi với Lạc Thần và cả Vương Hàn.

Đâu phải là cậu không biết 2 người họ quan tâm cho cậu đến mức nào. Họ lúc nào cũng sẵn sàng làm giúp cậu mọi điều. Vậy mà cậu lại để cho họ lo lắng cho cậu. Hai lần vừa rồi còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ cậu lại muốn thêm lần ba, lần bốn,lần năm và nhiều lần nữa hay sao? Hả?

Vương Hàn thấy vậy thì chỉ biết thở dài, vươn tay vỗ vỗ cái đầu đang cúi gầm của cậu. “Cậu xin lỗi tôi cũng vô dụng. Nhưng nếu cậu muốn xin lỗi Thần thì nó càng vô nghĩa hơn… Bởi vì đối với Thần an nguy của cậu luôn là nhất. Vì vậy nếu cậu muốn xin lỗi Thần thì hãy dùng hành động để xin lỗi chứ đừng nói gì cả.”.

Tử Dạ không biết nói gì mà chỉ đành gật đầu đồng ý.

Cậu tự thề với bản thân rằng lần sau làm gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, không được để Lạc Thần hay những người khác phải lo lắng.

“…Thế hôm nay trên lớp cậu có bị bọn người đó trêu chọc gì không?”. Vương Hàn thấy không nên nói vấn đề này nữa nên đổi chủ đề.

“Bọn người đó? Trêu chọc?”. Vương Hàn đang nói đến bọn người nào vậy? Là những người trong lớp cậu ư?

“Ừ, cái học viện này chắc cậu cũng biết là toàn người có gia thế cả, vì thế họ rất kênh kiệu, hay lên mặt. Họ đều dựa vào tài sản của gia đình mình để ra oai với những người khác. Và họ cũng rất hay lấy những đồ trên người mình ra để thể hiện thân phận của mình.”. Đó cũng chính là lý do Black và Lạc Hy là 1 trong 4 người quyền lực nhất trường. Bởi vì họ thật sự quá nhiều tiền.

“Tôi biết.”. Nhìn biểu hiện của họ là cậu đủ biết rồi.

“Tôi thấy hình như hôm nay cậu không mang thứ đồ gì đắt gia theo trên người nên chắc chắn họ sẽ chê cậu hoặc đại loại như vậy. Thế nên cậu có bị họ trêu chọc gì không?” Tuy hắn, Lạc Thần và Lạc Hy mỗi khi đến trường cũng không có mang đồ gì nhiều nhưng những người kia đều không dám động đến họ. Nhưng mà Tử Dạ thì khác, họ không hề biết hoặc ít người biết thân phận thật của cậu. Mà cậu lại không hề mang thứ đồ gì đắt giá trên người cả. Như thế cậu sẽ bị đánh đồng với nhóm người được vào trường vì học bổng. Mà thường thì những người kia coi thường những người được vào trường vì học bổng.

“Ai bảo với anh là tôi không mang đồ gì quý giá? Chẳng lẽ cái vòng này của anh không quý giá?”. Tử Dạ kéo chiếc vòng đen trên cổ lên để lộ viên đạn bạc rồi lắc lắc trước mặt Vương Hàn.

Không hiểu sao khi Vương Hàn nhìn thấy Tử Dạ lắc viên đạn rồi còn nghe cậu nói như vậy thì hắn liền thấy vui vui. Khi thấy Tiểu Dạ luôn đeo chiếc vòng này là hắn thỏa mãn lắm rồi nhưng bây giờ cậu lại coi trọng nó như vậy làm hắn so so so happy!

“Ai dám nói cái vòng này không quý giá tôi sẽ giết người đó!”. Câu nói đầy tính khủng bố như vậy nhưng Vương Hàn lại dễ dàng nói ra. Sau đó hắn còn cười cười xoa đầu Tiểu Dạ.

Ừm, vừa mới gội đầu xong, mềm mềm ướt ướt, thích thật.

“Nhưng mà chiếc vòng này là chiếc vòng độc nhất vô nhị trên thế giới này, cậu là người duy nhất có nó nên không ai biết được chiếc vòng này vô giá như thế nào đâu.”. Phải biết là trong 1 năm, may ra khi nào hắn nhàm chán thì hắn mới thiết kế ra một bộ trang sức rồi gửi cho bên hãng thời trang nổi tiếng nào đó. Vì vậy mà chiếc vòng này, chính xác hơn là viên đạn bạc này là do hắn tự tay thiết kế, tốn rất nhiều tâm tư, công sức và thời gian của hắn thì làm sao mà không vô giá cho được.

“…”. Tử Dạ nghe Vương Hàn nói vậy thì tâm của Tử Dạ có chút nhộn nhạo, cậu thấy có chút chút vui mừng.

Cậu là người duy nhất có chiếc vòng này sao?

Cậu biết một trong những nghề tay trái của Lạc Thần và Vương Hàn là thiết kế trang sức. Đặc biệt những bộ thiết kế của họ đều rất đắt khách. Nhưng mà Vương Hàn lại đặc biệt lười thiết kế. Có khi mấy năm liền hắn không thiết kế 1 bộ nào cả. Và cậu cũng biết chiếc vòng này là do Vương Hàn thiết kế.

Cảm xúc lúc này của cậu rất hỗn độn. Lúc nhận được quà và biết là do Hàn thiết kế cậu cũng rất vui nhưng mà lúc này cậu lại không thể biết rõ cảm xúc của mình. Vui? Thích thú?... Thật sự cậu không biết.

Nhưng cậu biết lúc này cậu đang rất cảm kích Vương Hàn.

“Thôi kệ đi, dù gì họ cũng không có trêu chọc hay làm gì tôi nên không sao.”.

“Nhóc chắc chứ?”. Nhỡ đến lúc họ động đến nhóc thật thì chắc Lạc Thần nổi điên lên mất.

“Ừm.”. Cậu chắc chắn.

Sau đó cậu đợi một lát thì Lạc Thần bưng 1 bát gì đó nóng hổi bốc khói nghi ngút, còn tỏa ra hương thơm ngào ngạt đi đến đặt trước mặt cậu.

Là một bát cháo!

“Cũng khuya rồi nên anh thấy cho em ăn cháo sẽ tốt cho dạ dày.”. Lạc Thần thấy Tử Dạ có vẻ ngạc nhiên nên giải thích.

Tiểu Dạ nhìn chằm chằm vào bát cháo như muốn xuyên thủng nó, mãi mấy giây sau cậu mới trả lời Lạc Thần.“…À, vâng.”.

Thật sự là cậu ghét cháo! Rất ghét! Cũng không hiểu sao cậu lại ghét nó nhưng thật sự là cậu không thích ăn cháo. Dù cháo đó có ngon thế nào đi chăng nữa hay là mama đại nhân bắt cậu phải ăn cậu cũng không muốn ăn.

Cơ mà bây giờ… phải làm gì bây giờ?

Nếu là bình thường thì cậu sẽ thẳng thắn nói là cậu không thích ăn nhưng mà bây giờ cậu đang cảm thấy người mình ‘tội lỗi chồng chất’ thì làm sao mà dám mở miệng. Hơn nữa cậu còn nhìn thấy khuôn mặt trắng hồng của Lạc Thần đang thấp thoáng lớp mồ hôi mỏng. Điều đó làm cậu càng không dám mở miệng.

Hình như Lạc Thần nhìn thấy được sự chần chừ muốn nói lại thôi trong mắt Tiểu Dạ nên đã lên tiếng. “Em không thích ăn cháo à?”. Từ lúc quen biết đến giờ, 3 người chưa từng ăn cháo nên Lạc Thần cũng như Vương Hàn đều không biết Tử Dạ có thích ăn cháo hay không.

“Không phải!”. Tiểu Dạ là một người đóng kịch rất giỏi!

Như để chứng minh cho Lạc Thần thấy, cậu liền bê bát cháo liên, nhanh chóng xúc một thìa thổi vù vù cho đỡ nóng rồi hướng cái thìa đến miệng mình.

Nhưng cái thìa chỉ đi được nửa đường thì bị ngăn lại.

“Nếu em không thích thì đừng ăn.”. Là Lạc Thần.

Lạc Thần là ai chứ? Mặc dù Thần chưa có đóng qua bộ phim nào nhưng đóng quảng cáo hoặc đóng trong MV của mình thì nhiều lắm rồi. Nên có thể nói ‘tuổi nghề’ của Thần cao hơn tên vắt mũi chưa sạch Tử Dạ này lắm. Vì thế cậu làm sao giấu được Lạc Thần.

Tử Dạ biết cậu không thể dấu được nên ngoan ngoãn nói:“Không sao đâu ạ. Em vẫn ăn được. Đây là công sức của anh mà, không thể lãng phí.”. Nhưng cậu vẫn rất ngoan cố.

Lạc Thần thấy vậy thì cười cười. Thần khá vui vì Dạ coi trọng công sức mà Thần bỏ ra như vậy nhưng Thần cũng không vui vì Dạ đang cố ép bản thân ăn đồ ăn mà cậu không thích. “Không sao, để anh đi làm món khác cho em.”

Nói rồi Lạc Thần không nhanh không chậm đoạt lại cái bát trong tay Dạ rồi đi vào bếp lần nữa.

Nhìn theo bóng dáng của Lạc Thần mãi cho đến khi khuất sau bức tường thì Tử Dạ mới quay đầu hỏi Vương Hàn. “Nếu anh nấu cháo cho tôi ăn mà tôi lại không ăn thì anh có buồn không?”.

Vương Hàn chưa trả lời vội mà dúng chân đá đá mông Tiểu Dạ. “Dịch mông ra chút để tôi còn nằm.”.

Bình thường thì cậu sẽ nói hắn sao không lên phòng mà nằm nhưng vì cậu đang muốn hỏi ý kiến của hắn nên ngoan ngoãn dịch mông ra để cho hắn duỗi chân. Sau đó Vương Hàn để tay lên thành ghế rồi gối đầu lên đó, rồi mới hừ hừ 2 cái trả lời cậu. “Thế nếu cậu nấu cho tôi mà tôi không ăn thì cậu có buồn không?”. Thế quái nào mà từ cậu hỏi lại thành hắn hỏi vậy?

Bức xúc vậy thôi chứ cậu cũng không phán ứng gì, im lặng suy ngẫm. “Không nha.”.

“Thì đấy!”. Chính cậu còn không tức giận thì Lạc Thần tức giận làm gì? Lạc Thần đâu có xấu tính vậy.

“A, đúng rồi. Tôi có chuyện muốn nhờ anh.”. Thắc mắc đã được giải đáp nên Tử Dạ đổi chủ đề nói.

“Chuyện gì?”. Có lẽ hắn vẫn còn cảm thấy vui vui vì vụ chiếc vòng kia nên khá ‘thoải mái’.

“Anh có thể nói với anh Thần và Lạc Hy là nếu có gặp tôi ở trường thì cứ coi như không quen biết nhé.”.

“Tại sao?”. Tuy hắn biết Tử Dạ ‘điên’ sẵn rồi nhưng không ngờ cậu lại ‘điên’ đến mức này. Cậu không sợ đến 1 ngày cậu sẽ bị bọn người kia lôi ra làm trò đùa à?

Nhưng mà chỉ sợ mấy người kia còn chưa kịp lôi cậu ra làm trò đùa thì đã bị hắn hoặc Lạc Hy lôi ra làm trò đùa trước rồi.

“Tôi cũng không biết nữa nhưng mà tôi không muốn để bọn họ biết được thân phận của tôi.”. Cậu không muốn bị bọn họ nói cậu là kẻ bám đuổi hay đại loại gì đó. Cậu chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường thôi. Còn về thân phận của cậu thì khi nào họ cần biết thì tự họ sẽ biết thôi.

“…Mặc dù tôi không đồng ý với ý kiến này nhưng tôi vẫn sẽ nói với Thần. Nhưng Thần đồng ý hay không thì tôi chưa chắc đâu.”. Vương Hàn trực tiếp loại bỏ Lạc Hy ra khỏi đầu bởi vì Lạc Hy rất nghe lời Thần. Nếu Thần đồng ý thì đâu đến lượt Lạc Hy lên tiếng.

Nếu mà Lạc Hy biết những suy nghĩ này của Vương Hàn chắc chắn cô sẽ tức đến hộc máu mất.

“Cảm ơn anh.”.

“Hầy, giữa chúng ta còn cần loại giao tiếp này ư?”. Nói rồi hắn lại cười cười xoa đầu Tử Dạ.

Hắn cảm thấy dạo này hắn hình như bị nghiện xoa đầu Tử Dạ rồi thì phải.

Sau đó 2 người nói vài thứ linh tinh để đợi Lạc Thần mang đồ ăn ra.

Không để cậu đợi lâu, lúc sau Lạc Thần mang ra một đĩa mì sốt.

“Oa, cảm ơn anh!”. Lạc Thần không chỉ làm đồ ăn ngon thôi đâu nhá, anh ý trang trí đồ ăn cũng rất đẹp. Đồ ăn ở nhà bình thường thôi mà anh ý cũng trang trí không khác gì đồ ăn ở ngoài nhà hàng.

Cơ mà cậu không có ý kiến gì đâu nha. Vì cậu là người ưu thích cái đẹp mà.

Ơ mà khoan. Hình như lúc cậu nhận cái đĩa từ Lạc Thần cậu thấy Thần hình như định nói gì đó với cậu thì phải? Ánh mắt của Thần hình như có chút dao động.

Chẳng hiểu sao cậu lại thấy Thần hình như có chút gì đó là lạ, có chút gì đó ngập ngừng.

“…”. Cậu đang định mở miệng hỏi xem Lạc Thần có gì muốn nói gì với cậu không nhưng Thần đã ngồi xuống, cầm 1 quyển vở của cậu lên để xem xét, mái tóc màu bạch kim đã che đi mất đôi mắt đó làm cậu không nhìn thấy gì nữa từ đôi mắt đó.

“Sao em không ăn đi.”. Bỗng Lạc Thần quay sang cười cười với cậu.

Đôi mắt của anh ấy vẫn như vậy. Vẫn ôn nhu, nhẹ nhàng như vậy.

Aizzz, chắc cậu nhạy cảm quá thôi, làm gì có gì?

“À, vâng. Ơ, nhưng mà 2 anh không ăn à?”. Có ba người ngồi đây mà có mỗi mình cậu ăn thì có hơi…

“Không cần, bọn anh ăn rồi.”. Lạc Thần cười hiền rồi vỗ nhẹ đầu cậu hai cái ý nói cậu mau ăn đi.

Tử Dạ thấy vậy thì không nói gì nữa, ngoan ngoãn xoắn mì rồi ăn.

Ơ? Sao nhạt thế nhỉ?

Mì này hình như có chút nhạt quá rồi thì phải?

Giống như chỉ cho gia vị vào cho có thôi ý.

Đối với 1 người thích ăn cay như cậu thì ăn nhạt như này có chút không ngon.

“…”. Tiểu Dạ đang định hỏi Lạc Thần sao lại nhạt vậy thì liền ngậm miệng lại.

Cậu chưa ăn mì do Lạc Thần làm bao giờ nên không biết Thần làm món này mặn hay nhạt. Chắc là do bình thường anh ấy cũng làm nhạt như vậy nên bây giờ anh ấy vẫn làm như vậy.

Thế thì bây giờ cậu mà hỏi Lạc Thần như vậy khác gì đòi hỏi quá mức ư? Lạc Thần nửa đêm làm cháo cho cậu xong cậu không ăn Thần lại làm mì cho cậu ăn. Bây giờ cậu mà chê này chê nọ thì thật đáng ăn đập mà.

Thôi Tử Dạ, mày phải tích cực vận động lên không thì phát phì mất!

Tự nhủ với mình rồi Tử Dạ để đĩa xuống, đứng lên đi vào bếp để lấy chai tương ớt.

“Em đi đâu vậy?”. Lúc Tử Dạ đứng dậy thì Lạc Thần không nhìn vào quyển vở nữa mà ngước mặt lên nhìn.

Tử Dạ không hiểu sao lại có chút xấu hổ. Cậu cười hì hì rồi gãi gãi đầu. “À, em đi lấy tương ớt ý mà.”.

“Anh làm nhạt à?”. Đúng rồi đó anh! Nhưng mà cậu đâu dám nói vậy. “Không phải đâu ạ. Là do em ăn cay thôi.”.

Để đi vào bếp thì cậu phải đi qua Lạc Thần. Khi cậu bước qua thì liền bị Lạc Thần cầm cổ tay giữ lại. Cậu ngơ ngác nhìn Lạc Thần.

“Có phải em…”. Lạc Thần dùng ánh mắt u buồn, thất vọng của mình để hỏi Dạ. Ánh mắt đó làm cậu chột dạ. “… có điều gì giấu anh không?”.

“Dạ?”. Cậu giấu Lạc Thần điều gì ư? Sao cậu không biết nhỉ?

“Em… bị viêm dạ dày đúng không?”. Lạc Thần chần chừ nói ra nghi vấn của mình. Thần chần chừ vậy vì Thần không tin đây là sự thật, Thần không tin Dạ lại có căn bệnh này.

Đoàng một tiếng sét đánh thẳng vào Tử Dạ và Vương Hàn.

Vương Hàn thì nghe xong liền bật dậy ngạc nhiên nói, à không, gần như là hét lên. “Cái gì!?”.Còn Tử Dạ vì quá kinh ngạc và sốc khi Thần biết được việc này nên đừng bất động, không nói gì được.