Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 17: Người tuấn mỹ nhất




Edit: Nhu Tiệp Dư

Beta: Tiên Chiêu Dung.

Bởi vì hôm nay không phải là ngày thỉnh an chính, Triệu Yên Dung chọn cho mình một thân trang phục thoạt nhìn đoan trang nhưng lại không quá cứng nhắc. Tay áo màu xanh đậm cùng với thân váy dài thêu Bách Điểu Triều Phượng tung cánh trên khung cảnh núi sông hùng vĩ bằng chỉ bạc, lấp lánh ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời theo từng bước chân của nàng.

Không có thói quen đánh một lớp phấn trắng vừa dày vừa nặng trên mặt, Triệu Yên Dung chỉ nhẹ nhàng thoa một chút son môi, dùng bút tô vẽ phơn phớt lên chân mày thành hai hàng lá liễu thanh tú, sau đó đội mũ cửu phượng tử kim hàm châu* đi ra.

*Mũ cửu phượng tử kim hàm châu: mũ hình chín con phượng hoàng bằng vàng sơn tím, miệng ngậm ngọc trai.

Đây là lần đầu tiên Lý Duệ nhìn thấy Hoàng hậu ăn mặc như vậy. Ngoại trừ mũ phượng đại diện cho thân phận Hoàng hậu, trên người Triệu Yên Dung cũng không có bất kì đồ trang sức châu báu nào dư thừa, hoàn toàn thanh lệ đoan trang. Chỉ là gương mặt linh động hoạt bát hơn trước đây rất nhiều, đôi mắt vừa đen vừa sáng như hắc thủy ngân chứa đầy trong khay bạc, thật khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Nhìn vẻ mặt của Lý Duệ như mèo con thấy cá, lông mày Triệu Yên Dung hơi nhíu lại, cười yếu ớt đi đến bên cạnh hắn.

Muốn đấu kỹ năng biểu diễn hả, ai sợ ai?

Lý Duệ chỉ thấy gò má trắng sứ của Hoàng hậu có chút phiếm hồng, trong đôi mắt sáng phủ lên một lớp sương mờ nhạt. Ngũ quan vốn đoan chính thanh nhã dần dần nhuốm tia mị sắc. Càng đến gần mình, lại càng tăng thêm vài phần e lệ và quyến rũ không thể cưỡng lại.

“Để bệ hạ phải chờ lâu, thần thiếp có tội.”

Âm thanh không lớn, mang theo vài phần mơ hồ nhưng có thể nghe được rõ ràng. Ngữ điệu hơi cao, giống như có người cầm một cái móc câu nhỏ, theo âm lượng mà đâm sâu vào đáy lòng hắn, đem những gì tích tụ, lắng đọng trong lòng hắn đã lâu kéo ra ngoài.

Chân mày Lý Duệ khẽ nhếch lên, thu lại ánh mắt mê mẩn của mình. Quả nhiên, vẻ mị hoặc như quỷ nhập vào người trên khuôn mặt Hoàng hậu khiến người ta cảm thấy hít thở không thông ngay lập tức biến mất, một lần nữa biến thành Chính cung Hoàng hậu nương nương đoan trang nghiêm chỉnh, cẩn thận tỉ mỉ.

Hai người giao chiến trong nháy mắt, lại vô cùng kín đáo. Ngoại trừ trong lòng hai bên đều hiểu rõ thì người ngoài đều không phát hiện ra.

Đế Hậu hai người tay trong tay bước ra khỏi Chiêu Dương điện, Long liễn* đã sớm được chuẩn bị tốt ở bên ngoài.

*Long liễn: kiệu vua.

“Hoàng hậu đi cùng liễn với trẫm đi.” Lý Duệ nhìn nàng một cái.

Triệu Yên Dung lập tức hành lễ đồng ý: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Đế Hậu đi chung một liễn biểu thị rằng hậu cung hòa hợp, Đế Hậu đồng tâm tất nhiên là biểu hiện nên có mỗi ngày. Tuy rằng trước đây Triệu Yên Dung bị cấm túc trong Chiêu Dương điện không được ra ngoài nhưng trước khi bị phạt, nàng cũng đã đi cùng liễn với Hoàng thượng được ba bốn lần.

Bên trong long liễn vô cùng rộng rãi, trang trí đơn giản nhưng rất thoải mái.

Sau khi Triệu Yên Dung lên liễn, thuần thục lấy ấm và chén trà từ trong vách ngăn sát vách thành xe ra. Trong gian phòng nhỏ bên cạnh đặt một bếp lò đang rực lửa, phía trên còn có một bầu nước nóng, Triệu Yên Dung dùng kẹp trúc gắp vài nhúm trà cho vào trong ấm, sau đó đổ nước nóng vào ấm trà.

Lý Duệ ngồi một bên lặng lẽ nhìn động tác của nàng.

Trước kia nàng đã làm việc này nhưng nhìn không có cảnh đẹp ý vui như bây giờ. Khi đó nàng chỉ luôn giữ một bộ mặt nghiêm túc, mang theo vài phần khó chịu khiến người khác cũng cảm thấy bức bối.

“Sao nàng không tráng ấm, làm nóng nó trước? Trẫm thấy các nàng đều làm như vậy.”

Triệu Yên Dung bĩu môi, thành thục lấy khăn lót ấm, rồi đưa cốc trà đã rót được bảy phần cho Lý Duệ.

“Chẳng qua chỉ dùng để giải khát, sao phải phiền phức như vậy làm gì? Lẽ nào làm như vậy, vị trà có thể ngon hơn sao? Có điều nếu như làm thêm vài bước, nước trà này càng thêm tôn quý, đẳng cấp cũng tăng, thật ra uống vào cũng như nhau cả.”

Lý Duệ nhìn nước trà màu vàng trong chén sứ ngọc bích, cẩn thận uống một ngụm.

“Quả thực không khác biệt là mấy, chỉ là...đẳng cấp là cái gì?”

Triệu Yên Dung nháy mắt một cái, cười nói: “Cũng không có gì, chỉ thuận miệng nói ra thôi. Nói đúng hơn là vì trà này có nguồn gốc quý giá, khác với lá trà bình thường nên mới làm thêm nhiều bước như vậy. Trà có ngon hay không thì phải xem lá trà và chất lượng của nước.”

Lý Duệ cũng không hỏi thêm, chỉ gật gật đầu, tựa mình vào đệm mềm, thở dài một hơi.

“E rằng đã lâu rồi nàng chưa đến thăm Thái Hậu, có chuẩn bị gì chưa?”

Câu hỏi hàm hồ không đầu không đuôi này khiến Triệu Yên Dung rất là đau đầu.

Gặp Thái Hậu thì cần chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị thế nào? Đề phòng chuyện gì?

Thái Hậu không thích nàng, nàng cũng không thích Thái Hậu. Hai người gặp nhau càng thêm chán ghét, có thể không thấy mặt thì đương nhiên không cần gặp là tốt nhất. Nhưng mà thân phận địa vị của hai người ở nơi này, không gặp nhau? Ha ha, quả thật không có khả năng!

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, Thái Hậu thấy nàng sẽ phản ứng như thế nào. Ra oai phủ đầu, lạnh lùng cưỡng chế, thiết lập quy củ?

Nhất định là muốn bao nhiêu phiền phức thì sẽ có bấy nhiêu rắc rối.

Đương nhiên, vì danh tiếng từ ái của mình, tất nhiên bà ta sẽ không thể vô duyên vô cớ nổi giận với nàng, nhất định sẽ tìm một cái cớ thích hợp để xử lý mạnh mẽ.

Mặc kệ thế nào, vị kia là Thái Hậu, giữ danh phận trưởng bối. Cho dù là Hoàng Đế cũng không thể không coi bà ra cái gì được.

Nàng tỉnh lại cũng đã nhiều ngày như vậy, vẫn chần chừ không tới Trường Nhạc cung thỉnh an, chính là nghĩ, dù sao Thái hậu cũng không thích nàng. Cho dù có liều mạng tiến về phía trước để thân cận cũng không tốt hơn, chi bằng kéo dài khoảng cách, đôi bên đều chừa cho nhau chút không gian. Đương nhiên những ngày qua nàng cũng không nhàn rỗi.

Ước mong ở trong cái hậu cung này trải qua cuộc sống tiêu dao nhàn nhã, Thái hậu chính là ngọn núi lớn đè nặng lên những ngày tháng nhàn hạ của nàng.

Là ngọn núi to có thể đè chết người, mà không phải là chỗ dựa vững chắc.

Với tin tức mà Bùi Nghi đã nói với nàng, cho dù Thái hậu có muốn làm chỗ dựa cho nàng, nàng cũng không có cái lá gan này.

Bởi vì trong lòng Hoàng đế, trên đời này chỉ có hai người phụ nữ mới là mẹ của hắn.

Một là người mẹ ruột Trình Tần đã qua đời. Còn lại chính là Ngụy Tần, người vẫn dày công chăm sóc hắn nhiều năm qua, bây giờ là Ngụy Thái phi.

Con trai của Chương Thái hậu đã thất bại trong cuộc chiến tranh quyền, đổi lại Khang Vương làm Thái tử, ai có thể bảo đảm rằng Chương Thái hậu sẽ không có nửa điểm oán hận đối với người đã cướp đoạt ngôi vị hoàng đế của con trai mình? Chỉ có người ngu xuẩn yếu đuối mới phạm sai lầm ngu ngốc này. Lý Duệ là người khôn khéo, tuy ngoài mặt luôn kính trọng hiếu thuận với người mẹ này nhưng cũng không phải não tàn mà thật sự xem bà như là mẹ, không oán không hận mà hầu hạ.

Vì lẽ đó nên hiện giờ ở hậu cung, Hoàng đế và Thái hậu mỗi người một phe.

Điều nàng nên làm chính là ôm chặt lấy chân một trong hai người, cũng cố gắng đạp phe còn lại, loại bỏ trong dòng chảy của lịch sử.

Đây căn bản không phải là điều mà nàng có thể chọn lựa.

Cữu cữu của nàng là người đứng sau Hoàng Thượng. Nếu không phải vì nàng có họ Bùi của nhà mẹ, căn bản là nàng cũng không có khả năng được cất nhắc tiến cung, ngồi lên ngôi vị Hoàng Hậu này.

Trời đã định sẵn chính là nàng phải trói buộc với Lý Duệ, đi theo Lý Duệ, có lẽ nàng sẽ có cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng đối đầu với Chương Thái hậu, vậy thì cùng nhau tự tìm đường chết cũng không sai biệt lắm.

Móng tay sơn đỏ của Triệu Yên Dung gãi gãi trên cằm, vừa nâng mắt lên thì thấy vẻ mặt Lý Duệ đang đăm chiêu nhìn mình.

Nàng nháy mắt một cái, cười với hắn, đột nhiên vén một góc màn xe lên, nói ra bên ngoài: “Đến các cung mời Trang Quý phi, Đoan Phi, Nhu Phi...kể cả Dung Phi, còn có vài người Trinh Phi, Huệ Phi đến Trường Nhạc Cung thỉnh an Thái hậu.”

Lý Duệ đặt chén trà lên bàn, nhìn nàng cười: “Lại nghĩ ra trò xấu gì đó?”

Triệu Yên Dung chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Thiếp nào có nghĩ trò xấu gì? Chẳng qua là nghĩ dù sao cũng đến thỉnh an Thái hậu, mời mọi người qua, cùng nhau trò chuyện sẽ náo nhiệt hơn.”

Lý Duệ liền nhớ tới lúc hắn đứng ở phía sau bình phong, nghe Hoàng hậu của hắn chậm rãi giáo huấn lão cha nhà nàng, bộ dáng nàng lúc đó từ từ hiện lên.

“Ai, thật không nghĩ tới, Triệu Thượng thư cũng hiểu nữ nhi tình trường như vậy.” Hoàng Đế trẻ tuổi vuốt cằm, thở dài nói.

Triệu Yên Dung thế nhưng lại cảm giác rõ ràng mình thấy được ý tứ trào phúng sâu xa.

Thật ra ngươi so với lão cha cặn bã của ta cũng không tốt hơn là bao.

Đang nghĩ như vậy, chợt nghe Hoàng Đế hỏi một câu: “Hoàng hậu, có phải nàng cảm thấy trẫm cũng giống với cha nàng?”

Triệu Yên Dung nghe vậy run lên, tóc gáy đều dựng hết cả lên.

“......” Nàng hơi nhướng mày, vẻ mặt thành thật nhìn Lý Duệ, sau đó lắc đầu một cái, nói: “Tuy rằng cha thiếp có diện mạo tuấn tú lịch sự nhưng Hoàng thượng người khí chất như rồng dung mạo như phượng, phong thái cao ngạo, so với cha thiếp càng xuất sắc...... tuấn mỹ hơn nhiều, huống chi, người cũng không già như ông ấy!”

Trong lòng Lý Duệ hơi nao nao, nở nụ cười: “Hoàng hậu biết rõ trẫm muốn nói cái gì.”

Triệu Yên Dung nở nụ cười bí hiểm: “Thần Thiếp không dám vọng tưởng suy diễn thánh tâm.”

“Phu thê mà, thỉnh thoảng đoán một chút cũng phải là không thể.”

Triệu Yên Dung trừng mắt nhìn, lông mày khẽ nhíu: “Thần thiếp chỉ mong có thể trở thành hiền thê của Hoàng thượng. An nhiên trải qua một đời trong cung những cái khác thật sự không nghĩ tới. Hoàng thượng, thần thiếp bất tài chỉ cần có thể an ổn, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng thư thái dễ chịu.” Ngươi nâng ta, ta kính ngươi, mọi người nước sông không phạm nước giếng, nghĩ tới thật ra cũng không phải là chuyện khó.

Lý Duệ cười ha ha một tiếng, hai người lại không nói gì nữa.

Một lát sau, xe ngựa cũng gần đến Trường Nhạc cung. Triệu Yên Dung nghĩ mấy phi tử kia nhận được tin thì còn phải rửa mặt trang điểm, lại đi đến đây, chắc sẽ không nhanh như vậy. Nàng đỡ Hoàng đế xuống long liễn, định từ từ đi bộ đến Trường Nhạc cung.

Đi lại nhiều rất tốt cho thân thể, cả vườn đầy hoa lá chim muông, suối nhỏ, hòn giả sơn, không khí cũng trong lành, coi như là du sơn ngoạn thủy đi.

Lý Duệ cũng không hỏi, chỉ vui vẻ theo nàng.

Hắn cũng hứng thú bồi nàng đi dạo trong vườn hoa.

Đi dạo ơi là đi dạo, lại đụng phải tiểu thiếp đầu tiên!