Hiện Tại Thầm Nghĩ Yêu Em

Chương 8




“Sắc tỷ!”

Dưới ánh nắng chiều ấm áp, Ân Hải Sắc đang chuyên tâm vào một chậu hoa rực rỡ, bỗng nghe Ân Điềm Vũ lớn tiếng gọi, cô quay đầu, bối rối nhìn về phía cô em họ.

“Làm gì mà lén lút vậy? Cố tình doạ người ta àh?”

“Sao không nói là tại chị đang xuất thần đi?” Ân Điềm Vũ tỏ ra vẻ vô tội, chớp chớp mắt. “Nhìn chị mấy hôm nay tâm tình rất tốt, có phải là đã xảy ra việc vui gì không?”

“Không có!” Đôi má Ân Hải Sắc bỗng nóng lên.

“Chị còn nói không có? Hai mà đều đỏ lên hết rồi này!”

“Điềm Vũ!”

“Là do người tên Vệ Tương kia sao?” Ân Điềm Vũ một câu đã đánh trúng vào tâm sự của Hải Sắc.

Ân Hải Sắc bỗng thấy ngại ngùng, nhưng cô vẫn không phủ nhận, đôi mắt đẹp dịu dàng như thừa nhận tất cả.

“Đúng thật là do anh ta?” Ánh mắt Ân Điềm Vũ bỗng vụt sáng, đôi môi nở một nụ cười tươi như đoá hoa. “Em nói mà, mấy hôm nay, tối nào cũng có người lái xe đến đón chị, hoá ra là vị nữ thần chị họ của em đây đã bắt đầu yêu đương rồi. Chậc chậc … chuyện này không biết sẽ làm tan nát biết bao nhiêu con tim của người khác đây?” Ân Điềm Vũ giả vờ lắc đầu cảm thán một cách khoa trương.

“Em đó, học theo thói hư của anh trai em từ khi nào vậy?” Cô giả vờ trách mắng một cách yêu thương.

“Em là đang nói thật lòng mình nha!” Âm Điềm Vũ vui vẻ cười, ánh mắt chuyển dời đến chậu hoa cô đang ôm trong ngực. “Hoa gì vậy chị?”

“Margaret.”

(Một loại cúc)

“Chị muốn đem đi đâu vậy?”

“Chị muốn mang đi tặng người ta.”

“Tặng người khác?” Ánh mắt Ân Điềm Vũ lại tiếp tục di động, khoé miệng lại hiện lên một nụ cười nghịch ngợm. “Em biết rồi, là mang đi tặng cho Vệ Tương đúng không? A …. loại hoa này mang ý nghĩa gì vậy? Có ý tứ gì chị?”

“Không có ý gì hết!” Ân Hải Sắc trừng mắt nhìn cô. “Chị chỉ là nhìn thấy trong vười nhà anh ấy không có bất kỳ chậu hoa nào nên muốn đem vài chậu sang đó mà thôi.”

“Hì, người vẫn chưa dọn vào, hoa đã thay chủ dọn đến trước rồi sao?” Ân Điềm Vũ trêu ghẹo cô.

Ân Hải Sắc không biết nói gì nữa, chỉ tròn mắt mà đứng nhìn cô em họ nghịch ngợm này, ánh mắt nhẹ nhàng như nước, thế nhưng như có chút nghiêm khắc hiện lên từ đáy mắt cô, vừa ôn nhu vừa uy nghiêm.

Ân Điềm Vũ đành giơ tay đầu hang. “Được rồi, được rồi, em không phá chị nữa! Nào, em giúp chị mang những chậu hoa này ra xe nha.”

“Vậy cảm ơn em nhé!” Ân Hải Sắc mỉm cười như không có gì, dười sự giúp đỡ của Điềm Vũ, cô mang những chậu hoa đem đến phía sau xe, sau đó lái xe đến ngôi biệt thự của Vệ Tương.

Anh đang đi công tác, không có ở nhà, cô đưa tay nhấn vào chiếc chìa khoá điều khiển từ xa để mở cửa, sau đó cho xe chạy thẳng vào gara

Xuống xe, cô liền ôm những chậu hoa đến phía sân vườn của anh, tiếp tục thực hiện cái công việc mà cô vẫn làm mấy ngày gần đây, đeo bao tay, đi đôi ủng cao su, xén bỏ những đám cỏ dại, cắt tỉa cây cảnh, dọn dẹp những thứ dơ bẩn, sau đó tưới nước.

Một lúc lâu sau, cô đứng thẳng dậy, toản mãn mà ngắm nhìn thành quả của mình.

Qua vài ngày “chỉnh đốn”, sân vườn này đã không còn lạnh lẽo như trước nữa, có được sự chăm sóc từ người khác, cây cỏ nhưng bỗng nhiên được sống lại, vui thích mà khoe sắc.

Ân Hải Sắc mỉm cười, mang những chậu hoa cô đem đến gieo vào trong đất ẩm. Những đoá hoa cũng chính là hy vọng của cô.

Hy vọng đến một ngày, khu vườn lạnh lẽo này sẽ trở nên ấm áp và rực rỡ những màu sắc hạnh phúc….

Mặt trời cũng lui dần về phía tây, nhường chỗ cho ánh trăng trong vắt, khi trời cũng đã dần tối hẳn, Vệ Tương rốt cuộc cũng lái xe về đến trước cửa ngôi biệt thự, anh kinh ngạc đến mức quên cả thở mà ngắm nhìn dóng dàng xinh đẹp trong sân nhà.

Anh không thể thở, không có cách nào để thở được, những hình ảnh trong mắt anh khiến anh thực sự chấn động, trong lòng cũng thật căng thẳng.

Người phụ nữ anh yêu nhất đang ở trong ngôi nhà của anh.

Không biết có bao nhiêu đêm, anh len lén mơ về hình ảnh này, giấc mơ này, ngay cả chính anh cũng không dám thừa nhận hay đối mặt, chỉ có thể chôn sâu tận trong đáy lòng.

Mà nay, giấc mơ ấy đã thành hiện thực, anh vừa cảm động và vừa khẩn trương, bởi, mọi chuyện vẫn như những chiếc cây non yếu đuối, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ lập tức chết đi.

Anh tuyệt đối không để giấc mơ của mình sớm vụt tắt …

“Anh về rồi!” Phát hiện ra anh, Ân Hải Sắc vui vẻ chạy lại, đứng phía sau hàng rào nhìn anh.

Anh nhìn cô, trên người mặc một chiếc tạp dề, khàn khàn mà lên tiếng. “Em đang làm gì vậy?”

“Em đang nướng thịt.” Cô cười, đưa tay chỉ chỉ vào chiếc lò nướng để trong sân. “Anh có nhớ không, trước đây chúng mình từng nói, nếu như sau này có một ngôi nhà riêng, sẽ làm một bữa BBQ trong sân sao?”

Anh đương nhiên là nhớ rõ.

Ngực Vệ Tương bỗng nghẹn lại, nhớ về những lời trò chuyện ngu ngốc giữa hai người trước kia. Cô nói, cô chưa bao giờ cùng bạn bè đi dã ngoại, nướng đồ ăn ngoài trời, anh một mặt cười nhạo cô, một mặt hứa với cô, sau này, nếu anh mua được một ngôi nhà thật lớn, sẽ để cho cô cắm trại và nướng đồ ăn trong sân bất cứ lúc nào cô thích.

Sau đó, bọn họ cũng có một căn nhà rất to, bất quá … căn nhà đó không phải do anh mua, mà do ba của cô mua cho hai người, anh bởi vì công việc bề bộn, không có thời gian rãnh rỗi dành cho cô như đã hứa.

“…Không phải là anh đã quên chứ?” Tiếng nói trong trẻo kéo anh quay về với thực tại.

Anh lấy lại vẻ bình tĩnh, mỉm cười nhìn cô, “Sao anh lại quên được chứ? Anh còn nhớ rõ em nói là rất muốn cắm trại, thế có muôn anh dựng một cái lều ở trong này không?

“Anh có lều sao?”

“Anh mua nó từ rất lâu…”

“Không cần đâu!” Cô ngước mắt nhìn anh, khoé miệng hiện lên một nụ cười bối rối. “Cũng không phải là con nít, làm sao có thể cắm trại ngay trong sân nhà nữa chứ?”

“Có gì mà không thể?” Nếu là mong ước của cô, bất luận như thế nào, anh cũng muốn biến nó thành hiện thục. “Em đợi anh một chút, anh sẽ quay lại ngay!”

Nói xong, anh lập tức bước về phía gara.

Cô không thể ngăn anh, chỉ có thể vừa buồn cười vừa hạnh phúc nhìn theo hình bóng của anh.



Hai con người đã trưởng thành yêu nhau là như thế nào?

Có thể điên cuồng giống như lúc trẻ sao? Là nửa đêm không ngủ, chạy xe lên đỉnh núi ngắm cảnh đêm, hoặc lái xe đến bãi biển chơi đùa, làm những trò lãng mạn như trên phim sao?

Hay là chỉ suốt ngày ở trong nhà, không làm gì cả, nói những lời nói mà khi nhớ lại, chính bản thân cũng cảm thấy buồn nôn sao?

Hoặc còn có thể ngây thơ, đùa giỡn trêu chọc lẫn nhau sao?

Là như vậy sao?

Ân Hải Sắc vẫn chưa biết được, cô còn đang cố gắng từ từ mà suy đoán.

Cô nhìn về phía Vệ Tương, anh đang dựng chiếc lều, tay áo được xắn lên cao, lộ ra một cánh tay rắn chắc dưới ánh trăng.

Cô nhất thời si mê, ngây ngốc đứng nhìn.

Lúc còn trẻ, làn da anh là ngăm đen, hôm nay nó đã trở thành một màu đồng nhàn nhạt, những vết chai sần trên tay cũng đã phai mờ đi rất nhiều, cô có thể nhìn ra được, đã thật lâu, anh không còn đụng tay vào những việc nặng nhọc.

Nhưng vẫn là đẹp trai như cũ.

Cho dù anh mỗi ngày đều ngồi trong văn phòng sang trọng, giao tiếp cũng toàn với giới thượng lưu, thế nhưng trên người anh vẫn tràn ngập dáng vẻ phong trần.

Anh thực sự không phải là một công tử thượng lưu, trời sinh anh mãi mãi là một vị mãnh tướng, có thể dễ dàng bắt đi biết bao con tim của phái nữ.

Ân Hải Sắc mỉm cười thở dài.

Trái tim của cô sợ rằng đã một lần nữa dễ dàng bị anh cướp mất, hay là, cô vẫn chưa bao giờ lấy lại được?

“Được rồi!” Anh đã dựng xong chiếc lều, hai tay đang cố phủi đi những vết búi bám trên chiếc quần jean.

“Nhanh vậy sao?” Cô có chút kinh ngạc. “Em có thể nhìn bên trong sao?”

“Xin cứ tự nhiên.”

Vệ Tương mỉm cười nhìn cô đang tò mò mà nhấc lên tấm màn phía trước, khom người mà bước vào, sau đó phát ra một tiếng hoan hô vui sướng.

“Em thích không?” Anh hỏi

“Rất thích.” Cô bước ra ngoài, đôi mắt đẹp như ánh sao đêm. “Anh còn mua cả túi ngủ nữa sao?”

“Đúng vậy.”

“Cảm ơn anh!” Cô cười thật ngọt ngào. “Tối nay chúng mình ngủ ở đây có được không?”

“Nếu em không cảm thấy khó chịu.” Anh thoáng nhíu mày lo lắng. “Ngủ trong túi ngủ dù sao vẫn không ngon như ngủ trên giường, anh chỉ sợ em không quen mà thôi.”

“Anh có thể ngủ thì em cũng có thể.” Cô tự tin mà đáp lời anh.

“Chuyện này không giống nhau.” Từ bé anh đã ngủ trên chiếc giưỡng gỗ cứng ngắc, còn cô, vẫn là ngủ trên chiếc giường nệm của công chúa.

“Anh không phải lại muốn nói hai chúng ta xuất thân khác nhau đấy chứ?” Cô như nhìn thấu được suy nghĩ của anh. “Được rồi, thì là em chưa từng ngủ trong túi ngủ, sẽ không quen, thế thì làm sao? Cùng lắm là sẽ đau lưng một ngày mà thôi, có gì quá mức đặc biệt không?”

“Em không sợ đau lưng sao?” Anh nhướn mày.

“Để thoả mãn ước mơ, em cam tâm tình nguyện.” Cô nháy mắt tinh nghịch với anh.

Lo lắng của anh như tan chảy trong nụ cười ngọt ngào của cô, anh đưa tay vuốt tóc cô. “Mặc kệ em vậy, em thích thì cứ tha hồ mà vui đùa, ngày mai thức dậy, xương khớp có đau nhức anh cũng sẽ mặc kệ.”

“Anh phải giúp em massage nha!” Cô làm nũng.

“Hừm.” Anh muốn cười nhưng giả vờ nghiêm túc.

“Hừm cái gì mà hừm.” Cô trừng mắt nhìn anh. “Ý của anh là anh sẽ không massage giúp em đúng không?”

“Tiểu thư à, anh còn phải đi làm, làm sao có thời gian massage cho em?”

Cô liếc anh với chút giận dỗi trẻ con.

Thấy dáng vẻ giận dỗi của cô, anh vừa buồn cười lại vừa yêu thương. “Được rồi, sao cũng được, em nói sao anh sẽ nghe vậy.”

Anh rộng lượng mà đáp ứng, cô ngược lại chỉ cảm thấy xấu hổ, đến bây giờ cô mới nhận ra, trong lúc vô tình, cô làm nũng với anh, haiz … đã ba mươi tuổi thế nhưng cô còn có thể làm nũng như vậy sao? Anh không nghĩ là cô quá trẻ con đi?

Gương mặt như nóng dần lên, cô lén đưa mắt nhìn anh.

Anh cười rất vui vẻ, giống như ánh mặt trời sáng chói, hoàn toàn nhìn không ra chút gì bất đắc dĩ.

Tim cô bỗng đập thật mạnh và loạn cả nhịp khi nhìn thấy nụ cười của anh … đã rất lâu, rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy nụ cười của anh, anh là một người đàn ông lạnh lùng không biết cười, nói gì đến việc cười thoải mái như vậy.

Lòng cô như tràn ngập sự vui vẻ của anh, đôi môi cũng vì vậy mà hé một nụ cười trìu mến.

Vệ Tương dứt tiếng cười, nhìn thấy nụ cười trìu mến cùng ánh mắt tràn ngập yêu thương của cô, bỗng có chút bối rồi. “Em đang nhìn gì vậy?”

“Em đang nhìn anh.”

“Nhìn anh làm gì.” Gương mặt anh như đang hồng lên.

Cô dịu dàng cười, âu yếm nắm lấy chiếc mũi hơi lệch của anh, nói ra một việc mà cô cứ canh cánh trong lòng. “Em đã sớm muốn hỏi anh, có phải mũi anh đã từng bị người ta đánh gãy không?”

Anh giật mình, không nghĩ đến cô hỏi về việc ấy, cơ thể bỗng cứng ngắc.

“Là đánh nhau với người ta hay là do bị té ngã vậy?”

Ánh mắt anh có chút buồn bã, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô. “Em không nhớ sao?”

“Nhớ việc gì?”

Mũi của anh, chính là bị ba của cô đánh gãy, mà cô, rõ ràng lúc đó vẫn đứng ở một bên, kinh hãi mà nhìn.

Vệ Tương thở dài, nhìn vào gương mặt đang mờ mịt không hiểu của cô. Ân Phiền Á đã từng nói với anh một bí mật, chính là việc cô từng mất đi một phần trí nhớ, chẳng lẽ là thật?

“Hải Sắc, em có nhớ vì sao chúng ta ly hôn không?” Anh khàn khàn mà hỏi.

“Vâng.” Cô nhẹ nhàng gật đầu, vẻ buồn bã. “Em vẫn nhớ lúc ấy chúng mình đang chiến tranh lạnh, em bỏ về nhà bố mẹ, cũng không biết làm sao mà bị bệnh đến mức bất tỉnh, sau khi tỉnh lại, ba nói, nếu hai chúng ta đều sống không vui vẻ, không bằng ly hôn đi, em nghĩ ba nói cũng đúng, cho nên….” Lời nói vẫn đang nghẹn ngào trong lòng cô mà không thể thốt ra….

Nhưng cô không cần nói tiếp anh cũng có thể đoán được phần sau…dưới sự “khuyên bảo” của Ân Thế Hạo, nếu nói đúng hơn là sự xúi giục, cô rốt cuộc quyết định nhờ luật sư đưa chiếc đơn ly hôn cho anh.

Chính là, phần ký ức đã vẫn thiếu một mảng, cô đã quên mất đoạn ký ức sau khi cô về nhà ba mẹ, anh đã từng tìm đến tận cửa, muốn mang cô về.

Vì sao cô lại quên đi việc đó?

Vệ Tương ngạc nhiêm lại lo lắng, giống như có một viên đá đang đè nặng trong lòng.

Anh sợ tìm ra chân tướng sự việc …

“Được rồi, chúng mình đừng nói những việc không vui này nữa, tất cả đều đã trôi qua rồi.” Ân Hải Sắc cố tỏ vẻ thoải mái, xua tan bầu không khí ảm đạm giữa hai người. “Đúng rồi, anh có biết, ngày mai có thể nhìn thấy Kim Tinh hợp Nguyệt sao?”

(Là lúc Sao Kim ở gần mặt trăng nhất ý các nàng ạh)

“Kim tinh hợp Nguyện?” Vệ Tương ngẩn người. “Sao em biết?”

“Chẳng lẽ anh không biết sao?” Cô cười cười và nhìn anh. “Còn nói anh rất mê thiên văn sao! Ngay cả thông báo đặc biệt của cục khí tượng anh cũng không chú ý sao?”

“Anh thực sự không để ý.” Anh thản nhiên thừa nhận. “Dạo gần đây công việc bận quá.”

“Bận việc không phải là một lý do để bào chữa, nếu thực sự thích, anh nhất định sẽ có thời gian dành cho nó, đúng không?”

Đây có thể tính là đang “lên lớp” anh không?

Anh nhìn dáng vẻ nghiêm trang của cô, trong lòng cũng ngàn lời khó nói.

Là bởi cô đã lớn thêm vài tuổi sao? Từ sau khi gặp lại cô, anh thấy dường như thái độ của cô đối với anh, có lúc giống hệt như ngày xưa, nhưng thỉnh thoảng lại hoàn toàn trái ngược, lại giống như một người chị lớn đang khuyên bảo anh.

Nhưng anh tuyệt đối không hề tức giận, trái lại, chỉ cẩm thấy ngọt ngào một cách kỳ lạ.

Cô nói đúng, công việc bận rộn không phải là một lý do, giống như lúc trước, anh không nên chỉ có làm việc mà bỏ quên một người.

Vừa nghĩ đến vấn đề đó, Vệ Tương bỗng cảm thấy không yên lòng, anh lấy một điếu thuốc từ trong túi và đưa lên miệng.

Làn khói trắng nhẹ nhàng toả ra xung quanh, tạo thành những vòng tròn trên không trung…

Ân Hải Sắc nhẹ nhàng thở sài, nhìn làn khỏi uyển chuyển kia, tự nỏi làm sao có thể nắm được nó hay nói đúng hơn là nắm được lòng anh. “Đưa cho em”. Cô đưa tay về phía anh.

Anh ngạc nhiên. “Đưa em cái gì?”

“Thuốc.” Nói xong, cô không đợi anh kịp phải ứng, giật lấy điếu thuốc trên tay anh.

Anh giật mình nhìn cô, chỉ thấy cô đưa điếu thuốc lên môi, hít vào một ngụm thật sâu.

“Em đang làm gì vậy?” Anh khiếp sợ, vươn tay muốn cướp lại điếu thuốc trên môi cô.

Cô vội xoay người, lại tiếp tục hít vào một hơi, lúc này, do không quen và không cẩn thận nên để khói thuộc làm cô phải sặc sụa.

“Đáng đời em, sặc rồi phải không?” Anh vừa tức lại vừa vội, một mặt thay cô vuốt lưng, một mặt lại lớn tiếng mà trách cứ. “Nếu không biết hút thì đừng hút.”

“Không, khụ … khụ…có gì đâu? Em có thể học nha? Cô ngoái đầu nhìn anh, trên môi nở nụ cười làm người ta điên đảo tinh thần.

Anh nhất thời không thể nói gì.

Cô đùa gỡn với điếu thuốc trong tay. “Cùng với mỗi ngày hít khói thuốc của anh, không bằng em cùng anh hưởng thú cái sự vui vẻ khi hút thuốc lá, anh chịu không?”

“Không được!” Anh tức giận đoạt lại điếu thuốc. “Phụ nữ làm sao có thể hút thuốc?.”

“Ai nói phụ nữ không thể hút thuốc?”

“Không đẹp mặt chút nào”

“Em sẽ cố gắng tỏ ra nhã nhặn một chút.”

Anh trừng mắt nhìn cô. “Không phải em nói hút thuốc không tốt cho sức khỏe sao?”

“Anh vẫn còn nhớ àh?” Cô nhíu mày hỏi lại. “Vậy sao anh lại không chịu cai thuốc?”

Lần thứ hai anh lâm vào sự im lặng.

“Nói tóm lại, sau này nếu anh hút một điếu em cũng sẽ hút một điếu, tuổi thọ của hai chúng mình như nhau, được không?” Cô nghịch ngợm đề nghị.

Vệ Tương vẫn không nói gì, anh biết rõ cô là đang uy hiếm anh, thế nhưng anh không biết làm gì khác hơn.

Anh có thể không để ý đến sức khỏe của mình, nhưng không có khả năng để cô chìm xuống cùng anh.

“Anh nghe lời em, anh sẽ cai thuốc, như thế được chưa?” Đường đường là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, lại dễ dàng để một người phụ nữa đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật là đáng giận mà?

“Đại trượng phụ, nói là phãi giữ lời đó nha!” Cô như là đổ thêm dầu vào lửa.

Anh liếc mắt nhìn cô, sau đó dụi tắt điếu thuốc đang hút dở.

Ân Hải Sắc mỉm cười, biết anh chính là bởi lo lắng cho cô mới miễn cưỡng đồng ý cai thuốc, lòng cô nhất thời rung động không ngừng.

Quả thật năm tháng trôi đi đã giúp cô học được biện pháp vừa nhẹ nhàng mà lại cứng rắng để thuyết phục anh.

“Đừng giận mà, em gọt táo cho anh ăn nha?”

Lúc này, đổi lại cô dỗ dành anh.

Cô kéo anh ngồi xuống chiếc võng và đưa anh lon bia.

“Thiếu gia, mời uống rượu.”

Anh tức giận mà cầm lấy, sau đó liền hớp một ngụm lớn.

Cô cười thật tươi, cầm lấy con dao nhẹ nhàng gọt vỏ trái táo trên tay, một đường uyển chuyển không hề đứt gãy.

Anh kinh ngạc mà quên cả giận. “Woa … kỹ thuật gọt táo của em tiến bộ rất nhiều nha!”

“Đương nhiên rồi.” Cô đắc ý, ngón tay chuyển động một cách khéo léo, đáng tiếc, đến gần hết lại bỗng nhiên bị đứt. “Thật đáng tiếc! Chỉ thiếu chút nữa thôi.”

“Như vậy là đã tốt lắm rồi.” Vệ Tương nhận lấy trái táo vừa được cắt gọt khéo léo và ngắm nghía. “Gọt rất là khéo.” Anh ngừng một chút, sau đó nắm lấy tay cô, tỉ mỉ mà xem xét. “Cũng không có cắt vào tay.”

“Chuyện đã lâu như vậy rồi mà anh nhớ làm gì!” Cô rụt ray về, hờn dỗi mà oán trách anh.

Anh mỉm cười, cắn lấy một miếng táo. “Đúng rồi, chiều mai anh phải quay về Tokyo một chuyến, có vài việc quan trọng cần anh phải xử lý.”

“Quay về Tokyo?” Ân Hải Sắc kinh ngạc. “Cũng đúng, công ty của anh trụ sở đặt ở Tokyo mà!” Đôi mi thanh tú bỗng nhăn lại.

Anh nhìn thấy được dáng vẻ ủ rũ của cô, trong lòng bỗng khẽ động. “Làm sao vậy?”

“Không có gì, em là chỉ muốn biết, sau này, khi anh hoàn tất dự án tại Tập đoàn Hoằng Kinh, có phải sẽ không thường quay về Đài Loan đúng không? Như vậy cơ hội đế chúng mình gặp nhau chẳng phải là rất ít sao?”

“Luyến tiếc anh sao?” Anh vuốt ve lòng bàn tay cô.

“Tất nhiên.” Cô thẳng thắn mà thừa nhận. “Bất quá, cũng không có cách nào khác, chúng mình ai cũng có công việc riêng, tất nhiên không thể mỗi ngày ở một chỗ cùng nhau được rồi.”

Vì sao không được?

Vệ Tương nhíu mày, cảm thấy chút bất mãn vối cái phản ứng thoải mái tự nhiên của cô. Anh rất hy vọng cô vẫn giống như trước đây, muốn dính lấy anh mọi lúc mọi nơi.

“Ngày mai em theo anh về Tokyo đi!” Anh bỗng đề nghị.

“Em theo anh đi?” Cô lắc đầu. “Thế nhà hàng làm thế nào?”

“Em là chủ, muốn tự cho mình nghỉ mấy ngày cũng được, sợ ai nói gì sao? Nhà hàng thì có thể nhờ cô em họ của em trông dùm cũng được mà”

“Giao cho Điềm Vũ sao?” Ân Hải Sắc nhìu mày suy nghĩ vẻ rất nghiêp túc.

“Ở Tokyo anh cũng có một cái kính thiên văn, chúng mình có thể cùng nhau ngắm Kim tinh hợp Nguyệt. Em có từng ăn ở nhà hàng Odaiba chưa? Nơi ấy buổi tối rất đẹp, còn có thể nhìn thấy cầu vồng. Cuối tuần anh có thể dẫn em đến suối nước nóng Kusatsu.” Anh dụ dỗ cô.

Lòng cô có chút dao động. “Ah, nghe ra cũng rất được nha!”

“Vậy cùng đi với anh.”

Cô suy nghĩ một chút sau đó vẫn lắc đầu. “ Không được đâu, em nhớ là cuối tuần này nhà hàng em muốn làm một buổi họp của giới văn nghệ sĩ, chủ nhân như em không thể vắng mặt được.”

“Thực sự không được?” Anh nheo mắt nhìn cô đầy uy hiếp.

Cô sợ mới lạ, nhẹ nhàng nở một nụ cười, cô trả lời. “Đúng vậy, không được.” Nói xong, cô cúi cầu, cắn lấy miếng táo trên tay anh.

Vệ Tương trong lòng bỗng rung động, phần phía dưới bỗng trở nên cứng rắn, anh vội vàng cắn lấy miếng táo trên môi cô, hay đúng hơn, là cắn lấy đôi môi đỏ mọng như trái táo kia.

“Ah..” Cô thốt ra tiếng phản đối, lấy tay đẩy anh tránh ra. “Anh bị bệnh sao? Người ta đang ăn nha!”

Anh không trả lời, chỉ đưa tay lên luồn vào trong tóc cô, âu yếm mà vuốt ve, ánh mắt hiện lên một ánh mắt bức người…

Cô cảnh giác nhìn anh. “Anh, anh muốn làm sái gì?”

Anh vẫn không trả lời, đôi môi tràn ngập dục vọng nhẹ nhàng mơn trớn trên gáy cô, sau đó lướt đến phía vành tai.

Tai cô bỗng nóng rần lên. “Ah, anh …”

“Hư” Anh đặt một ngón tay lên miệng cô. “Em không phải là đang ăn táo sao? Em không biết đang ăn thì không nên mở miệng nói chuyện sao?”

Việc này, việc này là thế nào? Ân Hải Sắc dở khóc dở cười. Anh khiêu khích, làm càn như thế thì làm sao cô có thể bình tĩnh mà nhấm nháp miếng táo được?

Cô vội nuốt nhanh miếng táo trong miệng. “Em ăn xong rồi anh…”

“Ăn xong rồi sao?” Anh ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Cô ngượng ngùng mà đón nhận ánh mắt nóng rực của anh.

Sau đó, anh thực sự hôn lên đôi môi cô, nhẹ nhàng mà khiêu khích, nhấp nháp, cùng cô ngọt ngào gắn kết.

Chiếc võng trong bóng đêm lắc lư giống như một chiếc thuyển nhỏ, lắc lư đến mức đầu cô thật choáng váng, tim đập cuồng loạn, tinh thần điên đảo.

Anh chậm rãi mà thưởng thức cô, nhấp nháp cô, yêu thương cô từng chút, từng chút một….

Ngay lúc cô tưởng mình không thể hít thở được nữa thì tiếng nói khàn khàn của anh bỗng vang lên bên tai cô. “Ân Hải Sắc tiểu thư, em có đồng ý việc theo anh về Nhật Bản không hả?”

“Em… em không phải là nói rồi sao… không được mà!”

“Em chắc chắn?” Đôi bàn tay thô ráp của anh bỗng thâm nhập vào váy cô.

Cô thở gấp một hơi.

“Không được sao?” Anh hỏi, bàn tay nhẹ nhàng mà chơi đùa, mơn trớn, ve vuốt nơi nóng bỏng và mê hoặc nhất trên người cô.

Cô cố cắn răn, không muốn chịu thua. “Có người nào dùng cách đó để ép buộc người khác đâu? Anh …anh …như vậy thật sự quá đáng mà.”

“Em không thích sao?” Anh mỉm cười với cô, gương mặt cúi thấp, vùi vào ngực cô, ánh mắt vẫn nhìn cô không có chút ý tốt nào.

Cô bối rối mà trừng mắt nhìn anh. “Đúng vậy, em không thích.”

“Em có muốn suy nghĩ lại lần nữa câu trả lời của mình không? Thật sự là không thích sao?”

“Không thích.”

“Chắc không?” Nói vừa dứt, ngón tay anh đã cố ý chạm vào phần nữ tính sâu nhất trong người cô.

“Em không…”

Tiếng nói của cô như bị cuốn trôi vào dục vọng mãnh liệt đang trào dâng giữa hai người.

“Thế nào?”

“Em …Được rồi, được rồi, em thích đó, vậy được chưa?” Cô đầu hàng rồi. “Anh muốn sao cũng được.”

Tuy là câu nói mang chút không cam lòng, nhưng cũng tràn ngập ngọt ngào và yêu thương.

Vệ Tương thừa nhận, nó ngọt ngào đến mức khiến anh phải choáng váng…..



Cuối cùng, cô vẫn không cùng anh đi Nhật.

Cô nói không muốn quấy rầy anh xử lý công việc, sáng ngày hôm sau liền muốn rời đi, anh cũng không vội để cô đi, thong thả mà giữ cô lại, thà để cấp dưới chờ đợi cũng muốn massage cho cô.

Anh đặt cô nằm trên giường, xoa lên người cô chút tinh dầu hoa lan, tỉ mỉ mà massage đến từng cm, tất nhiên, cuối cùng cũng thắp lại ngọn lửa tình hừng hực giữa hai người.

Đôi má Ân Hải Sắc đỏ dần lên, nhớ đến hai người triền miên nhiệt liệt, vừa thẹn lại vừa ngọt ngào.

Cô đang ngồi tại căn phòng thuỷ tinh trong ngôi biệt thự của anh, một tay cầm lấy chiếc kính thiên văn, tay còn lại nắm chiếc điện thoại di động, ngây ngốc mà chờ đợi điện thoại của ai đó…

Chỉ mới vài giờ không gặp, cô đã nhớ anh rất nhiều, cô thật hối hận vì sao mình cứng rắn muốn ở lại mà không cùng anh đi Tokyo.

Không biết là … anh có nhớ đến cô hay không?

Chắc là không nhỉ? Anh quay về Tổng công ty, một đống công việc đang chờ anh xử lý, một đống người muốn gặp mặt, làm gì có thời gian để nhớ đến cô. Nói không chừng, bây giờ anh đang vui vẻ mà uống rượu cùng với khách hàng nữa!

Vừa nghĩ đến việc ấy, Ân Hải Sắc lại càng cảm thấy hối hận, trong ngực dâng lên một cơn ghen tỵ… nếu anh thực sự dám bắt chước mấy gã đàn ông Nhật, tìm đến những quán rượu hoa vui vẻ, cô nhất định sẽ xử tội anh!

Tâm trí cô trở nên rối loạn, cứ miên man mà suy nghĩ, trong lòng nôn nóng đến mức không thể ngồi yên thì điện thoại di động rốt cuộc cũng đổ lên một tiếng chuông nhẹ nhàng.

Cô vội vã tiếp điện thoại.

“A lô, anh đây.” Tiếng nói trầm ấm như trấn an tinh thần đang bất định của cô.

Cô thở một hơi dài thả lỏng người. “Rốt cuộc anh cũng có thời gian gọi cho em.”

“Thế nào? Em đang chờ điện thoại của anh sao?” Giọng anh không dấu được sự kinh hỉ.

Cô biết là anh sẽ rất đắc ý, nhưng cô cũng không cần hẹp hòi, tặng anh thêm một phần lễ vật lớn hơn nữa. “Người ta rất nhớ anh mà.”

Cô thẳng thắn thừa nhận làm anh vui vẻ, thế nhưng anh lại sung sướng đến mức kinh hoảng, hơi thở dồn dập, sau đó lâm vào im lặng.

Cô lắng nghe tiếng hít thở không đều của anh, cảm giác được anh đang muốn nói gì đó nhưng lại do dự, trong lòng cảm thấy rất vui. “Anh muốn nói gì sao?” Cô lại thẳng thắn mà trực tiếp hỏi anh.

Anh do dự vài giây, sau đó… “Cò còn đau hay không?”

“Cái gì đau hay không đau?” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Gân cốt, có còn bị đau nhức nữa không?”

“Hết rồi.” Sự quan tâm của cô làm tim cô thật ấm áp, cô nhẹ nhàng cười. “Em còng đang muốn cám ơn anh sáng nay giúp em massage, rất có hiệu quả nha!”

“Có hiệu quả là tốt rồi.”

“Anh gọi điện về chẳng lẽ chỉ để hỏi về việc gân cốt của em thôi sao?” Cô trêu chọc anh.

Anh ngẩn người, nhớ lại dường như cô đã từng hỏi anh với giọng điệu như thế, liền hừ nhẹ một tiếng. “Em đang cười anh sao?”

“Em làm sao dám cười anh?” Cô vui vẻ phủ nhận, ánh mắt chăm chú nhìn qua chiếc kính thiên văn. “Đúng rồi, bây giờ em ở đang trong phòng của anh ngắm nhìn Kim tinh hợp Nguyệt đây!”

“Anh cũng đang nhìn đây.”

“Cho nên, hai chúng ta hiện tại vẫn là đang nhìn cùng một bầu trời, cùng một cảnh sắc đúng không?”

“Đúng vậy.”

Kim tinh hợp Nguyệt, mặt trăng khuyết nhẹ nhàng đối diện với sao Kim sáng rực rỡ trên vũ trụ, giống như anh và cô, tuy cách xa thật xa, nhưng tâm hồn vẫn gần kề cạnh nhau.

Ân Hải Sắc mỉm cười, trong lòng bỗng cảm thấy tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc.

Cô vẫn nắm lấy chiếc điện thoại, cùng trò chuyện tâm sự với anh, thẳng đến một tiếng sau mới luyến tiếc mà cắt đứt.

Mới vừa cúp máy, tiếng chuông lại vang lên, Ân Hải Sắc vội nhìn vào màn hình, thấy người gọi đến là người nào đó liền vội vàng bắt máy. “Làm sao vậy?”

“Anh có chuyện quên nói với em.”

“Việc gì hả anh?”

Anh im lặng.

“Rốt cuộc là việc gì?” Cô ngạc nhiên. “Anh nói mau đi.”

“Anh…”

“Thế nào?” Cô nhẹ nhàng giục anh.

“Anh cũng nhớ em.” Anh vội vàng nói, sau đó cũng vội vàng cúp máy.

Cô giật mình ngây ngốc, một lúc sau, mới hiểu được anh là đang bày tỏ tình ý của mình, không khỏi bật cười.

Thật là một người đàn ông kỳ lạ nha! Để nói ra những lời này, anh chắc chắn là sẽ bối rối một lúc lâu, cô dường như có thể tưởng tượng được, câu nói đó cứ quanh quẩn trong lòng anh suốt một tiếng đồng hồ nha!

“Thực sự là một tên ngốc.” Ân Hải Sắc mỉm cười ngọt ngào với chiếc điện thoại, phảng phất như người đàn ông mà cô yêu nhất đang ở ngay trước mặt.

Một lúc sau, cô mới có thể lấy lại tinh thần, vừa mới đặt chiếc điện thoại xuống bàn, chuông điện thoại lại reo vang lần nữa.

Cô nghĩ rằng anh gọi lại, vui vẻ mà tiếp máy. “Còn có chuyện gì muốn nói sao, đại thiếu gia của em?”

“Sắc tỷ!” Giọng nói mang vẻ vô cùng lo lắng của Âm Điềm Vũ cắt đứt lời cô. “Không tốt rồi, trong nhà đã xảy ra chuyện.”