Hiền Thê Khó Làm

Chương 48




Ánh trăng như nước xuyên thấu qua ô cửa sổ giấy trên đầu giường, đan xen vào những bóng mờ trên án thư, trong phòng trướng gấm màn che tơ tằm lộng lẫy rủ xuống, loáng thoáng chỉ nghe thấy tiếng nam nữ thở dốc.

Bên trong màn trướng một mảng tối, dưới chăn đệm hai cơthể trần trụi dây dưa, mồ hôi đầm đìa, lộ ra một loại tình cảm mãnh liệt cùng dâm mĩ.

Bóng tối tuy rằng cản tầm mắt, lại làm cho cảm quan càng thêm rõ ràng mẫn cảm, mỗi một lần vuốt ve, mỗi một lần giữ lấy, mỗi một lần hôn môi…. đều làm cho lòng nàng xúc động, vươn cánh tay vô lực, ôm chặt lấy nam nhân đang không ngừng luật động ở trên người nàng.

Tuy rằng đã hơn một tháng chưa từng giao hoan, làm cho thân thể nàng có chút không khỏe, nhưng rất nhanh liền bị kéo vào lốc xoáy kích tình, chỉ còn lại tiếng rên rỉ vô lực. Mà tinh lực của nam nhân này giống như vô tận, mỗi khi nàng nghĩ hẳn đã xong, sẽ phát hiện vật gì đó lại trướng to, làm cho nàng ngay cả tinh lực suy nghĩ đều không có.

Không biết qua bao lâu, A Nan chỉ cảm thấy thân thể nặng một chút, dưới thân là một mảng ẩm dính run rẩy, trận hoan ái này rốt cục cũng xong, mà nàng cũng mệt muốn chết rồi, ngay cả động ngón tay cũng

Vương gia nà nàng thật sựmuốn ép chết nàng, tư thế hổ thẹn nào cũng dùng đến, hoàn toàn không để ý nàng khóc lóc cầu xin tha thứ. Cuối cùng, A Nan chỉ có thể nằm ngửa mặc hắn chà đạp. A Nan không hiểu, rõ ràng khi vừa mới thành thân, Vương gia nhà nàng vẫn là xử nam không có kinh nghiệm, động tác thô lỗ không cần phải nói, cái gì cũng đều dựa vào cảm giác cùng miệng cắn, làm cho lúc đó nàng rằng tuy rất đau, nhưng chỉ cần chịu đựng là vượt qua. Ai ngờ thành thân không đến nửa năm, lão nhân gia hắn vô sự tự thông, học xong rất nhiều chiêu ép người, càng nhiều làm cho nàng không ngừng kêu khổ.

Khi xử nam cùng xử nữ giao hoan, bình thường là nam nhân vô sự tự thông, nữ nhân lại vì quá mức hưởng thụ mà không học tập. Cho nên có thể thấy ai mới là người bi ai bị ép buộc.

Sở Bá Ninh nằm ở trên người nàng bình ổn nhịp tim đập mãnh liệt, nâng tay vén tóc ẩm ướt của a Nan ra sau tai, môi mỏng mềm mại hôn nhẹmặt nàng, thoạt nhìn khá vừa lòng, làm cho hắn khó có được hưởng thụ một màn kia. Nghẹn hơn một tháng, thân thể A Nan đã khỏe hơn không ít, tựnhiên phải bắt đầu vận động.

Cho nên, nam nhân đã nghẹn một tháng làm sao biết tiết chế?

A Nan có chút khó thở đẩy hắn, cũng thuận tiện đem chăn trên người đá văng ra, mới rồi vận động một hồi, chỉ cảm thấy rất nóng, nàng cần một chút mát mẻ.

“Đừng quậy nữa, cẩn thận cảm lạnh.”

Thanh âm trầm ấm khàn khàn giống như mang theo tình ý vang lên, sau đó thân thể trần trụi của nàng liền bị một đôi bàn tay to kéo đến khuôn ngực trần, áo ngủ bằng gấm tùy ý trùm trên người. Tháng mười một ở Đồng Thành mắt thấy sắp có tuyết rơi, thời tiết cũng không phải lạnh bình thường, mà nàng bệnh nặng mới khỏi, căn bản là không chịu nổi náo loạn như thế, Sở Bá Ninhđương nhiên sẽ không cho nàng có cơ hội bốc đồng.

A Nan thiếu chút nữa cắn khăn tay, rất muốn đưa mông cho hắn, tỏ vẻ mình đang rất giận. Nhưng mà nàng vẫn không có lá gan đó, chỉ có thể đưa tay ôm lấy cánh tay của hắn, chạm vào cơ tay rắn chắc, nàng nhớ đến sự tình ban ngày, vội nói: “Vương gia, hôm nay con gái của Triệu tướng quân mang theo roi đến tìm, nói muốn biết mặtthần thiếp một chút…… Ngài có biết vì sao không?” A Nan hỏi thập phần thuần khiết.

Trong bóng đêm, A Nan xem không rõ lắm phản ứng của Sở Bá Ninh, bất quá thân thể hai người dán sát, đương nhiên có thể nhận ra hắn trong nháy mắt căng thẳng.

Qua một lúc lâu, A Nan chỉ nghe Sở Bá Ninh nói: “Tùy nàng ấy, chỉ cần nàng ấy không càn quấy, nàng cứ mặc nàng ta.”

Mắt A Nan thiếu chút tròn như mắt thỏ, vì sao Vương gia nhà nàng không phải nói: đừng cho đồ vật bẩn này nọ tùy tiện vào? Chẳng lẽ Triệu Kỳ Hoa kia là không giống người thường?

A Nan thừa nhận chính mình có một thời gian lo được lo mất, dù sao nam nhân thời đại này ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình. Sở Bá Ninh lúc trước sở dĩ cự tuyệt việc Thái hậu đưa người qua, bất quá là vì trong đám nữ nhân kia không có ai hắn nguyện ý chạm vào. Nếu hắn lại gặp được người hắn nguyện ý chạm vào, chẳng lẽnàng phải cùng nữ nhân kia thân thiết xưng tỷ muội, rồi cùng nhau hầu hạ nam nhân này? A Nan nghĩ đến thôi mà đã cảm thấy một cơn chán ghét dâng trào, làm cho nàng nhất thời có chút nản lòng. Bất quá rất nhanh, tính tình lạc quan hiền hòa khiến nàng đem chuyện này buông xuống, mặc kệ nàng ta là ai, ở trong lòng Vương gia nhà nàng có địa vị gì, có quan hệ gì đến nàng chứ? Nàng chỉ cần ăn được ngủ được sống tốt là được. Cứ cho là về sau thật sự xuất hiện nữ nhân khiến Sở Bá Ninh tình nguyện chạm vào, cùng lắm thì nàng làm chức hiền thê lương mẫu trông coi tiểu thiên hạ của mình cũng tốt.

A Nan nghĩ thông suốt, thực bình yên tựa vào ngực Sở Bá Ninh ngủ.

Sở Bá Ninh vẫn tưởng a Nan sẽ truy vấn chút sự tình, nhưng vừa nghe người trong lòng bình tĩnh hít thở, liền biết người nào đó thế nhưng thập phần bình yên ngủrồi, nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Nam nhân đều không thích nữ nhân vì quan tâm mà hỏi chuyện bên ngoài của mình, Sở Bá Ninh cũng không ngoại lệ. Có khi hắn cũng hy vọng a Nan hỏi nhiều một chút, tuy rằng hắn không nhất định sẽ trả lời, nhưng như vậy khiến hắn cảm thấy tiểu thê tử quan tâm để ý hắn.

Nhưng mà, Sở Bá Ninh đã đánh giá quá cao tiểu thê tử một mực yên bình tự đắc, làm cho nàng chủ động chuyện gì, tuyệt đối là một việc thực hao tâm tốn sức, cũng làm cho trong lòng Vương gia có chút mất mát khó chịu.

Chỉ có thể nói, Vương gia à, người nào đó rất vô tâm vô phế, xem ra ngươi cũng phải cố gắng nhiều mới được!

************

Ngày hôm sau, A Nan tỉnh lại chỉ cảm thấy lưng eo vai đều đau, toàn thân xương cốt giống như bị xe nghiền qua, mới vừa bò dậy lại ngã xuống. A Nan giống như miếng giẻ rách nát trải trên giường ai ai rên rỉ, hung hăng nắm lấy chăn, trong lòng oán giận bạn Vương gia nào đó không biết tiết chế.

Bị tàn phá suốt nửa đêm, thân thể nhỏ bé của A Nan thật sự là quá khó tiếp thu, vốn dĩ là muốn nằm trên giường nửa ngày, ai ngờ nàng mới thanh tỉnh không lâu, tiếng đập cửa vang lên, sau đó thanh âm của Như Lam truyền đến.

“Vương phi, ngài đã thức chưa? Triệu tiểu thư đến đây.”

Triệu tiểu thư nào?

A Nan mờ mịt một lát, mới nhớ tới ngày hôm qua nữ nhi của Triệu tướng quân thực dũng mãnh lên sân khấu – Triệu Kỳ Hoa, bị Như Thúy nhà nàng bầu thành đại biểu “Mãnh nữ biên thành ” Triệu đại tiểu thư.

A Nan chậm chạp xuống giường đem trung y mặc ổn thỏa xong, gọi Như Lam tiến vào giúp nàng rửa mặt chải đầu thay quần áo.

A Nan ngồi trước bàn trang điểm, trước quan tâm hỏi tình trạng của hai tiểu hồ ly nhà nàng, nghe được Như Lam nói hai tiểu hồ ly ăn được ngủ được, còn có nha đầu chuyên môn giúp chúng nó tắm rửa sạch sẽ, A Nan liền yên tâm.

A Nan trước đây nghe nói tuyến mồ hôi của hồ ly phân bố đặc thù, đặc biệt khó ngửi, cho nên phải tắm rửa nó mỗi ngày mới được, bằng không nữ nhân dù thích tiểu động vật đáng yêu, cũng không ôm được. Cho nên mơi nói, loại chuyện nuôi dưỡng hồ ly này, quả thật chỉ có người có tiền lại nhàn rỗi mới làm, ví dụ như nàng hiện tại là nhân vật đại biểu xã hội phong kiến hủ bại.

A Nan miên man suy nghĩ, khi Như Lam búi tóc giúp nàng, A Nan vén lên tóc trước trán cẩn thận đánh giá chỗ bị thương lần trước, miệng vết thương ở phía trên mắt phải, lúc này đã đóng vảy, chỉ còn một vết hồng nhỏ lờ mờ, tin rằng vết hồng này biến mất, miệng vết thương hẳn sẽ không nhìn rõ.

Kỳ thật a Nan đối với việc mặt mình có sẹo cũng không mấy để ý, đời trước nàng cũng không phải là một nữ sinh tinh tế, ở lớp thể dục trong trường, cùng các học sinh chơi đá cầu, chọi trâu này nọ hiển nhiên, lúc chơi cao hứng cũng sẽ ngã trúng nơi này nơi nọ, lưu lại một ít vết thương. Khi đó chưa từng để ý qua chúng nó, đều là mặc cho chúng đóng vảy tự bong ra là được, hoàn toàn mặc kệ chúng có lưu lại dấu vết gì hay không. Đời này dù tới cổ đại, vẫn duy trì tính cách đời trước, giống nhau không quá để ý.

Chính là vì thái độ này của a Nan, mới dẫn đến người bên cạnh nàng sốt ruột, tỷ như đám người Như Lam Như Thúy Chương ma ma Cố Tiếu Nhan, thật sự là Hoàng đế không vội thái giám chết mà.

Chuẩn bị tóc xong, A Nan vốn dĩ muốn ra ngoài gặp khách, ai ngờ Như Lam rất nhanh chóng bưng điểm tâm sáng đến, cứng rắn nói: “Vương gia có dặn, muốn Vương phi ăn uống bình thường, tận lực ăn nhiều một chút.”

Vì thế A Nan chỉ có thể ngoan ngoãn ăn sáng, lại chậm rãi súc miệng rồi mới ra ngoài sảnh gặp khách.

Như Thúy ngang ngược chắn cửa phòng trong, cười khanh khách nói với Triệu gia cô nương: “Triệu tiểu thư thỉnh thứ lỗi, thân thể Vương phi mới vừa khỏi bệnh, không chịu được người quấy rầy, thỉnh ngài tiếp tục chờ một lát. Ai nha, sao ngài nlại không uống chút trà? Trà lài này chính là ở kinh thành mang đến, có tác dụng dưỡng nhan làm đẹp, đối với nữ nhân lớn tuổi mà nói, là mỹ phẩm dưỡng nhan sắc tốt nhất, Vương phi cũng rất thích uống đó~”

Bàn tay cầm roi của Triệu Kỳ Hoa siết chặt, gương mặt thanh tú lúc xanh lúc hồng, nàng có chân chất hơn cũng biết câu “nữ nhân lớn tuổi” kia là châm chọc người, không khỏi nghiến răng nghiến lợi rống: “ lớn mật, tiện tì ngươi dám châm chọc bổn tiểu thư lớn tuổi?!”

Như Thúy hoảng sợ, vội vàng cung kính thi lễ nói: “Triệu tiểu thu, sao ngài có thể nghĩ như vậy? Nô tỳ chỉ là cảm thấy trà ngon, dáng vẻ của ngài lại thực đẹp, chỉ muốn ngài uống nhiều một chút trà dưỡng nhan thôi.”

Triệu Kỳ Hoa vẻ mặt vặn vẹo, rất muốn rống thật to: Bổn tiểu thư ở trong này ngồi nửa canh giờ, nha đầu ngươi đã để cho bổn tiểu thư uống hết mấy bình trà, nếu tiếp tục uống nữa bổn cô nương sẽ vỡ bụng!!!

Triệu Kỳ Hoa bị nha đầu ngốc làm tức giận gần chết, thật sự không hiểu bên người Túc Vương phi sao lại có loại nha hoàn này? Mà nàng tuy rằng rất muốn dùng roi đánh nha hoàn này một chút, nhưng khi nhớ tới lời thề không đánh nữ nhân của mình, chỉ có thể nhịn xuống. Nhưng nàng nhịn như vậy, hậu quả là bị cái nha hoàn miệng lưỡi khéo này cho uống một bụng nước trà, rồi lại phát tác không được.

Triệu Kỳ Hoa bình thường là một cô nương ngay thẳng, làm việc luôn ít động não, nên mới đặc biệt gây thù oán. Nhưng ở trước mặt hai chủ tớ so với nàng càng chân chất, nàng cũng chỉ có thể chịu nghẹn khuất.

Lúc A Nan đi ra, liền thấy Triệu Kỳ Hoa vẻ mặt giận dữ ngồi ở ghế trên, mà cái nhị hóa nha đầu nhà nàng lanh lợi bưng trà rót nước, ân cần cung như vậy, ngay cả nàng nhìn cũng đố kị.

A Nan tùy Như Lam dìu đến đệm ngồi, vẻ mặt ôn hòa nói: “Triệu cô nương hôm nay sao lạiđến đây? Để cô nương đợi lâu, thật có lỗi.”

A Nan nói, vì biểu thị áy náy, cũng ân cần tựmình thêm trà rót nước cho nàng ấy.

Mặt Triệu Kỳ Hoa lại xanh, nhưng nàng thấy khuôn mặt tươi cười của A Nan, không biết làm sao, lại đột nhiên có cảm giác không muốn chịu thua, nâng chung trà lên một ngụm uống cạn. A Nan cười khanh khách tiếp tục thêm trà, Triệu Kỳ Hoa tiếp tục uống……..

Vì thế, Triệu Kỳ Hoa gặp phải bi kịch.

A Nan kinh ngạc nhìn Triệu Kỳ Hoa ôm bụng được nha hoàn dìu đi, vẻ mặt không hiểu.

“Nàng ấy làm sao vậy?” A Nan cũng không cho rằng Triệu Kỳ Hoa sáng sớm đến nơi này chỉ để uống trà.

Như Thúy nói một cách thực bình tĩnh: “Có lẽ là thân thể không thoải mái. Triệu tiểu thư cũng thật là, thân thể không thoải mái thì đừng nên tùy tiện chạy loạn, nàngấy hẳn là nên ở trong nhà nghỉ ngơi mới phải.”

A Nan gật đầu, sâu sắc hiểu, “Nàng cũng là con gái của Triệu tướng quân, chúng ta vẫn là cho người tặng lễ qua thăm một chút.”

Như Thúy dùng thanh âm trong trẻo đáp một tiếng, hưng trí bừng bừng đi tìm kiện lễ vật thăm bệnh cho ngốc tử.

Như Lam nhìn hai đôi chủ tớ ngốc kia, nhất thời không biết có nên đồng tình Triệu Kỳ Hoa tự tìm ngược, thật không biết hai người này chỉ là khờ thật, là ngốc thật, hay là thực ngốc a…..

A Nan rất nhanh chọn một phần lễ mọn cho người đưa đến tướng quân phủ của Triệu tướng quân, sau đó liền cùng Như Thúy đi chơi với tiểu hồ ly, hoàn toàn không bận tậm gì đến việc Triệu Kỳ Hoa đến cửa kia, thậm chí ngay cả Hà phu nhân cũng thực kinh ngạc không hiểu tại sao Triệu tiểu thư đặc biệt thích gây chuyện, hôm nay lại an phận rời đi? Chẳng lẽnàng ấy đổi tính rồi?

Trong phủ Triệu tướng quân, một đám hạ nhân thấy tiểu thư của bọn họmặt mày thống khổ vào cửa liền ồn ào.

Triệu Kỳ Hoa bị nhóm ma ma nha hoàn vây quanh khuê phòng của nàng, đám nữ nhân búi tóc quần áo hoa lệ cách đó không xa nhìn thấy, thần sắc lộ ra vài phần vui sướng khi người gặp họa.

Mấy người này là tiểu thiếp của Triệu Cảnh tướng quân, tuy rằng là tiểu, nhưng nguyên phối của Triệu tướng quân đã sớm qua đời, tâm tư của mấy nữ nhân này sớm đã không an phận, ai ai đều nhắm vào vị trí nữ chủ nhân, các nàng tuy rằng không có nhiều khả năng được nâng thành chính thất, nhưng dưới tình huống không có nữ chủ nhân, có thể cầm quyền quản gia của chính thất a. Chỉ tiếc, mộng đẹp của các nàng đều chôn trên người nữ nhi duy nhất của Triệu tướng quân, thậm chí ngay cả quản gia trong phủcũng giao cho bà vú của Triệu Kỳ Hoa là Trần thị, các nàng ấy làm sao không hận a?

Trong đó một tiểu thiếp mặc váy ngắn hoa lựu ngăn lại một hạ nhân vừa đi qua, hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Hạ nhân kia cũng không rõ ràng, chỉ biết tiểu thư nhà mình sáng sớm hôm nay xuất môn đến thành thủ phủ, khi về liền như vậy.

Tuy rằng không biết nhiều, nhưng mấy thị thiếp cũng hài lòng, chỉ cần Triệu Kỳ Hoa xúi quẩy, các nàng đều cao hứng.

“Nghe nói Túc Vương phi bây giờ còn ở thành thủ phủ dưỡng thương, Đại tiểu thư nhà chúng ta sẽ không thiển cận mạo phạm tới Túc Vương phi, sau đó bị quý nhân trong kinh đến chỉnh một trận chứ?” Một tiểu thiếp diện mạo xinh đẹp che miệng cười.

Nghe vậy, mọi người đều thấy lời này hợp lý, nhất thời mọi người dùng khăn che miệng cười rộ lên.

Khi đại phu qua giúp Triệu đại tiểu thư bị bội thực chẩn bệnh, Triệu tướng quân trong quân doanh cũng vô cùng lo lắng, thấy trong quân cũng không có việc gì, liền giao lại cho Sở Bá Ninh, lập tức cưỡi ngựa chạy về.

Chờ Triệu tướng quân hồi phủ, liền thấy bảo bối nữ nhi nhà hắn nằm trên giường im lặng rơi lệ, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng xoa bụng.

“Kỳ Hoa, con sao rồi?” Triệu tướng quân đau lòng kêu, vẻ mặt hận không thể thay nữ nhi chịu đau.

Triệu Kỳ Hoa nhìn thấy phụ thân, oa một tiếng khóc ra, bổ nhào vào lòng Triệu tướng quân ra sức khóc, Triệu tướng quân cả kinh thiếu chút tưởng nữ nhi gặp bất trắc gì, nhất thời rống giận, đem nha hoàn bên người nữ nhi đều rống qua, hỏi các nàng đã xảy ra chuyện gì.

Đám nha hoàn đương nhiên không dám nói dối, lập tức đem sự tình nhất nhất kể, không có nửa điểm lừa gạt, cũng không dám thêm nắm thêm muối. Triệu tướng quân nghe xong, thật là dở khóc dở cười. Nhất là biết nữ nhi uống nước uống đến bội thực, thầy thuốc đã khai đơn dược tiêu thực, cũng không có gì trở ngại, chỉ là bụng căng khó chịu mới khóc, Triệu tướng quân đối với nữ nhi di truyền của hắn ngốc nghếch cứng đầu đã hết chỗ nói.

“Kỳ Hoa, hôm qua phụ thân không phải đã nói sao, đối với Túc Vương phi con phải tôn trọng chút, không thể hấp tấp nóng nảy như trước. Sao con lại không nghe?” Triệu tướng quân tận tình khuyên bảo, nữ nhi này của hắn chính là thích gây chuyện, ngày hôm qua đã chạy về báo cáo hắn một hồi, Triệu tướng quân vừa nghe xong, lập tức lệnh cho nữ nhi khờ không có việc thì đừng đến chỗ Túc Vương phi gây chuyện.

Triệu Kỳ Hoa lau nước mắt, oán hận nói: “Con không thích nàng ta, Ninh ca ca vì sao phải cưới nàng ta? Ninh ca ca rõ ràng đã hứa với con, để con giúp huynh ấy chọn Vương phi, nếu con không hài lòng, huynh ấy sẽ không cưới. Nhưng mà, huynh ấy cái gì cũng chưa nói liền cưới Vương phi….. con, con ……”

Triệu Kỳ Hoa cũng không biết mình vì sao lại khó chịu như vậy, trước khi nàng mười tuổi là lớn lên ở trong kinh thành, cùng Sở Bá Ninh tình cảm rất tốt, cả ngày giống cái đuôi đi theo hắn. Tuy rằng khi đó Sở Bá Ninh chưa từng cho nàng sắc mặt hòa nhã, nhưng nàng vẫn cả ngày vui vẻ, thậm chí khi Sở Bá Ninh mười lăm tuổi Thái hậu cho hắn đính hôn, nàng cũng Sở Bá Ninh đã ước hẹn, Vương phi tương lai của hắn tuyệt đối là do nàng chọn, khiến nàng vừa lòng hắn mới cưới.

Đã qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhớ rõ Ninh ca ca từng bồi nàng chơi đùa, vẫn quan tâm cuộc sống của hắn, biết hắn bị cao tăng Bạch Mã Tựnói mệnh “Khắc thê tuyệt tử”, biết hắn vẫn bị người trong kinh cười, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng. Lần này Sở Bá Ninh có thể đóng giữ Đồng Thành, nàng thực cao hứng, rằng mình có thể thường thường đến thăm hắn. Nhưng mà, nàng không nghĩ đến Sở Bá Ninh sẽcưới Vương phi, Vương phi của hắn cũng theo tới.

Nàng không biết tâm tình của mình là gì, chỉ là mơ hồthấy chán ghét Túc Vương phi, lại giận hắn cưới Vương phi cũng không nói cho mình một tiếng. Cho nên nàng mới đi xem Túc Vương phi rốt cục là cái dạng người gì lại có thể khiến hắn nguyện ý cưới. Nhưng nhìn đến Túc Vương phi xong, nàng lại không biết phải làm gì.

Triệu tướng quân là người thô kệch, cũng không biết mối tâm sự ngổn ngang nói không rõ bày không tỏ trong lòng của nhi nữ, chỉ thở dài, ôn nhu trấn an nữ nhi.

Triệu Kỳ Hoa được phụ thân an ủi, tâm tình rốt cục khôi phục lại.

Triệu tướng quân biết nữ nhi hết giận, liền nhanh chóng trở về quân doanh. Mà hắn không biết, nữ nhi khờ nhà hắn uống thuốc xong, bụng tốt hơn, lại sinh long hoạt hổ xuống giường nhảy nhót, mà địa phương nhảy nhót lại là phủ thành thủ.

Cô nương này lại trí nhớ kém mà chạy tới thành thủ phủ tìm Túc Vương phi.

Mà trong phủ thành thủ, Túc Vương phi nhàn nhã đang mang theo tiểu Nữu Nữu của Hà gia, Cố Tiếu Nhan, mấy nha hoàn ma ma, còn có hai tiểu hồ ly cùng nhau ở sân trong đắp một đống lá rụng, chuẩn bị tại chỗ nướng khoai ngọt.