Hiền Tri Thiên Lý

Chương 4: Kim tiễn hoàn và Tra Nhĩ




Khi Thiên Lý tỉnh lại đã là chín giờ tối, nàng ước chừng đã ngủ hơn 10 tiếng đồng hồ.

Lúc này hiển nhiên không thích hợp để lên đường, Thiên Lý rửa mặt trải đầu qua loa, vừa mở radio nghe ngóng vừa ăn tối. 5D09 xác định đã thất thủ, trừ bỏ sinh vật bị trọc hóa, trong thành cũng không có một người sống sót. Giống như các loại thành nhỏ nàng đang ở này, muốn xây dựng lại cũng không khó, khó khăn chính là tuyển chỉ . Sau khi rừng phòng hộ thứ nhất được thành lập, bất cứ tập đoàn hay cá nhân gì muốn ở bên ngoài khu quy định làm đất xây nhà, đều phải được phê duyệt từ phía chính phủ liên hiệp. Bình dân thành thị cấp D chỉ có thể ở phía bên ngoài ranh giới C giới, hơn nữa lại không thể phá hư thảm thực vật quy mô lớn, nếu không sẽ nhận hình phạt nghiêm khắc.

Xét thấy 5D09 dân cư ít, chính phủ quyết định đem người sống sót chia ra nhập vào các khu thành thị cấp D khác. Thiên Lý xem xét một chút trong máy tính mini của mình, bên trong có một tin tức, yêu cầu những người sống sót trong vòng năm ngày đem ID thân phận của mình gửi đến trung tâm trí não thứ năm, để tiến hành công tác thống kê dân số. Nếu trong vòng năm ngày này không gửi đi tin tức, sẽ bị nhận định là dân cư đã tử vong.

Thiên Lý trước tiên xem xét số ID của phụ thân nàng, còn đang trong hàng ngũ dân cư mất tích. Sau đó nàng theo trình tự gửi số ID thân phận của mình.

Người tinh cầu này sinh ra sẽ được trang bị một tờ Thân phận (giống như CMND), dùng để phân biệt thân phận, tồn trữ ghi lại cống hiến, thuộc loại trí năng (trí tuệ và năng lực) nhiều công năng, có thể trực tiếp lưu trữ trong máy tính, trên thương trường, máy móc tự động, có thể đứng ở nơi không người sử dụng, bổ sung năng lượng.

Trí não trung tâm sẽ tự động thống kê nhân số còn sống sau thú triều lần này, nếu là xác nhận Vệ phụ tử vong, Thiên Lý là nữ nhi sẽ trực tiếp được chuyển số điểm cống hiến của Vệ phụ qua, sau đó hội ZF sẽ đem tên người chết xếp vào bia mộ điện tử tương ứng, cũng vì người sống an bài nơi ở mới.

Tuy rằng không muốn tin tưởng phụ thân cứ như vậy rời xa nàng, nhưng lý trí nói cho nàng, tỷ lệ sống sót của Vệ phụ gần như bằng không, sợ rằng nàng thật sự mất đi hắn…

Ánh mắt toan chát, trong lòng nàng không nhịn được sinh ra một loại áp lực khó có thể lý giải, Thiên Lý lắc lắc đầu, quyết định tìm việc khác phân tán lực chú ý. Từ trong túi tiền lấy ra thực vật có được văn lộ quy tắc Kim tiễn túc kia, tinh tế vuốt mặt phẳng bề ngoài, lá cây hình bầu dục mềm mại, ước chừng dày 3, 4 milimet. Chất liệu gỗ như vậy cũng không tốt để khắc, không cẩn thận một chút sẽ bị phá hư.

Thiên Lý lấy ra đao khắc, đem Kim tiễn túc đặt lên trên bàn, cẩn thận cảm nhận một chút quy tắc của văn lộ, sau đó bắt đầu động thủ.

Cảm thụ được sự lưu chuyển của linh khí, Thiên Lý giống như tiến nhập một loại trạng thái huyền diệu, đồ án văn lộ phức tạp mà kỳ lạ chậm rãi được phóng đại trong đầu, giống như một sinh mệnh bình thường, nhảy nhót, kích động, vội vàng.

Thu đao, hoàn thành. Thiên Lý thở phào nhẹ nhõng, trên mặt lộ ra thần sắc vui sướng. Kim tiễn túc trên bàn lóe lóe sáng, vầng sáng màu vàng nhạt lập lòe, cho đến khi hoàn toàn biến mất, nguyên bản là một phiến lá mềm mại biến thành một vòng tròn cứng rắn, ở giữa có một lỗ nhỏ, thoạt nhìn giống như đồng tiền. Linh khí đọng lại, hùng hậu mà ôn nhuận.

Trong lòng bàn tay trái lại nóng lên, giống như là đang thõa mãm nhấm nháp một mỹ vị nào đó.

Thiên Lý cười cười, cầm lấy vật này lăn qua lăn lại nghiên cứu, muốn biết tác dụng đặc thù của nó. Đáng tiếc vẫn không thế lý giải, cho dù là quăng, xoay, hay thổi đều không có tiến hóa đặc biệt. Bất đắc dĩ, Thiên Lý đành phải để nó trước tiên đem nhập máy tính, gọi là ‘‘Kim tiễn hoàn’’, bên cạnh vẽ thêm văn lộ và thuyết minh, đợi sau này bổ sung. Sau đó cắn dây thừng, đem Kim tiễn hoàn đeo trên cổ.

Bất tri bất giác đã một giờ sáng, Thiên Lý lại nghỉ ngơi một chút, đến sáu giờ liền bắt đầu xuất phát.

Sáng sớm, đã nghỉ ngơi đầy đủ, Thiên Lý một bên vừa lái Phiêu phù xa hướng thành thị mục tiêu đi tới, một bên dùng cảm giác chú ý những thực vật có văn lộ quy tắc trên ven đường. Phạm vi của D giới có vẻ ít thực vật, đa số đều lá núi đá. Khó trách thú triều trên cơ bản đều xảy ra thành thị cấp D, hơn nữa tốc độ trọc hóa có vẻ nhanh. Nghe nói thành thị cấp A bốn phía đều là rừng rập, phòng ngự cực cao, có thể liên tục ngăn cản thú triều tấn công mười lần, hơn nữa trọc khí không thể xâm nhập, có thể nói không cần lo lắng về vấn đề an toàn, là thiên đường đối với tất cả hạ cấp bình dân.

Thiên Lý không có tư cách đi vào, mười mấy năm cống hiến của Vệ phụ ngay cả thành thị cấp C cũng không thể xin vào chứ đừng nói đến cấp A.

Đúng lúc này, sắc mặt Thiên Lý trầm xuống, ở trong phạm vi cảm giác của nàng xuất hiện một bóng người, tốc độ rất nhanh, tựa hồ như đang tấn công một dã thú. Bất quá chỉ một hồi, dã thú đã bị người nọ đánh chết. Tiếp theo, người nọ bắt đầu ăn thi thể dã thú.

Là trọc hóa nhân, hơn nữa là trọc hóa nhân có dị năng.

Thiên Lý đẩy nhanh tốc độ, hy vọng có thể tránh xa người kia. Theo lý mà nói, sinh vật bị trọc hóa đều thích sống trong địa phương nồng đậm trọc khí, linh khí sẽ khiến chúng không thoải mái. Cho nên dưới tình hình chung, trọc hóa sinh vật sẽ không chủ động bước vào địa phương chưa bị trọc khí ăn mòn, trừ khi giống trường hợp khi xảy ra thú triều, bởi vì trọc khí sinh ra dị biến nên đã dẫn phát dã thú bạo động.

Nhưng, trọc hóa nhân kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây? Chẳng lẽ là vừa bị trọc hóa không lâu, vừa từ 5D09 ra sao?

Không bao lâu, Thiên Lý phát hiện người nọ thế nhưng lại đi theo nàng, bảo trì khoảng cách ở hơn năm trăm thước, liền tục chạy nhảy, thân thủ nhanh nhẹn. Hiển nhiên, người này trước khi bị trọc hóa là một dị năng giả cường đại, mà 5D09 lại không có người có dị năng.

Thần kinh Thiên Lý buộc chặt, mở ra tốc độ nhanh nhất của Phiêu phù xa. Nhưng nàng nhanh, ngươi kia cũng nhanh, căn bản không thể nào cách đuôi.

Hắn muốn làm gì? Thiên Lý nắm chặt vũ khí, trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh. Phiêu phù xa chạy đến bên cạnh một mảnh rừng rậm, Thiên Lý điều chỉnh tốc độ, vèo một phát liền chạy vào.

Trọc hóa nhân tựa hồ ngừng lại, qua một hồi liền biến mất trong cảm giác của nàng. Thiên Lý nhẹ nhàng thở ra, phiến rừng rậm này linh khí có vẻ dư thừa, trọc hóa nhân hẳn là sẽ không tiến vào.

Sắc trời tối dần, Thiên Lý chỉ có thể tìm một cái địa phương ẩn nấp dừng lại nghỉ ngơi. Vốn nàng dự tính dừng lại nghỉ ngơi trong một tòa thành không người, kết quả là bị trọc hóa nhân đột nhiên xuất hiện kia đuổi theo, phải chạy đến nơi này.

Đốt lửa lên, Thiên Lý đang ngồi ăn một chút, bất chợt nhảy dựng lên, đem vũ khí ở trên đùi lấy ra, dựa vào bên cạnh Phiêu phù xa, toàn thân cảnh giác.

Ở trong cảm giác của nàng, bóng dáng của trọc hóa nhân lại xuất hiện. Hắn càng ngày càng gần, trong lòng Thiên Lý cũng càng ngày càng trầm xuống, hiện tại muốn chạy cũng đã không kịp rồi.

Lúc này, trọc hóa nhân dừng lại ở địa phương cách Thiên Lý năm mươi thước ngồi xuống, bắt đầu cắn thịt tươi trong tay, ánh mắt lâu lâu lại liếc nhìn sang phương hướng của Thiên Lý.

Trọc hóa nhân này có chút kì quái. Thiên Lý chậm rãi buông vũ khí, nàng nhớ tới trọc hóa thú ngày hôm đó đối với nàng có chút khác thường, không tấn công, ngược lại tránh đi. Trọc hóa nhân này cũng đồng dạng không có tấn công nàng, nhưng lại mạc danh kỳ diệu đi theo nàng. Theo nàng biết, nhân loại một khi bị ăn mòn, lý trí chậm rãi sẽ bị bạo ngược, thị huyết thay thế, ngoại trừ cảm giác đói khát cơ bản nhất, sẽ không có suy tư chuyện gì khác. Nhưng hành vi giống như đang theo dõi này, làm sao lại có thể xuất hiện trên người một cái trọc hóa nhân chứ?

Thiên Lý nghi hoặc trong lòng, quyết địng tốt nhất nên quan sát một chút. Trọc hóa nhân nếu thực sự muốn giết nàng, nàng vô luận thế nào cũng sẽ không chạy thoát được, còn không bằng bĩnh tình tâm tình, chuẩn bị ứng biến.

Trọc hóa nhân ăn xong, đưa tay lau lau vài cái dưới đất, sau đó đứng lên đi đến một cây đại thụ cành lá rậm rạp, tay túm một nhánh lá cây bỏ vào miệng nhai.

Thiên Lý trợn mắt há hốc mồm. Thầm nghĩ trong lòng: Không thể nào, chuyện này tuyệt đối là không thể nào! Sinh vật trọc hóa làm sao có thể ăn thực vậy có chứa linh khí? Linh khí cùng trọc khí trong cơ thể có một trình độ đau đớn nhất định, trọc hóa càng cao, đau đớn càng kịch liệt.

Người kia bị trọc hóa khẳng định đã vượt qua 50%, đã vượt qua giới hạn an toàn 20%. Hắn quả thật đã giống như một trọc hóa nhân thực sự.

Quả nhiên, trọc hóa nhân sau khi ăn thực vật chứa linh khí đột nhiên co rúc lại, thân thể run nhè nhẹ, nhưng cũng không có hành động quá khích gì khác, chính là yên lặng chịu đựng. Đây cũng là một hiện tượng kỳ quái, trọc hóa nhân cư nhiên có thể khống chế cảm xúc?

......

Tâm thần Thiên Lý không yên đến hừng sáng. Cảm giác được trọc hóa nhân vẫn còn ở gần đây, thân thể cứng ngắc tựa như đang ngẩn người. Nàng khởi động Phiêu phù xa, tiếp tục chạy đi, ngượi nọ quả nhiên cũng đi theo.

Lúc này Thiên Lý không hề sợ hãi, ngược lại sinh ra vài phần tò mò.

Lộ tuyết vốn định ra đã bị chếch đi, nàng quyết định trước tiên sẽ đi 8D01, thành thị này ở ngay bên cạnh C giới, dân cư so với 5D09 nhiều hơn mấy lần, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy dị năng giả xuất hiện, mức độ an toàn cao hơn nhiều, chỉ là lộ trình xa hơn một chút.

Đột nhiên, Thiên Lý dừng lại, ở phía trước nàng không xa có mười con sói hoang đang ngủ đông. May mắn, chúng nó không phải trọc hóa thú; không may, chúng nó là dị thú trung cấp. Khoảng cách hai ngàn thước, chúng nó có thể trong nhảy mắt liền vọt đến chỗ này, ngay cả thời gian cho nàng chạy trốn cũng không có.

Thiên Lý thở dài một hơi, mở ra vòng bảo hộ của Phiêu phù xa, lấy ra vũ khí, sau đó quay đầu xe, đổi thành hình thức tự động chạy, lấy tốc độ nhanh nhất chạy như bay, đồng thời xoay người hướng sói hoang đang đuổi sát nổ súng.

Lực sát thương của vũ khí công nghệ cao đối với dị thú trung cấp không lớn lắm, nhưng chỉ cần hỏa lực chính xác và đầy đủ, vẫn có thể giải quyết một hai con. Nhưng là số lượng chúng nó nhiều lắm, Thiên Lý nháy mắt đã chuẩn bị xong tâm lí liều mạng.

Đột nhiên, một cái bóng đen chạy lên, sau đó chỉ nghe được tiếng rống giận và tiếng kêu rên của sói hoang, 2 phút sau, lại không có tiếng động.

Thiên Lý dừng Phiêu phù xa lại, phía sau chỉ còn cái trọc hóa nhân kia đứng ở nơi đó, bầy sói hoang tất cả đều bị đánh chết, trên mặt đất loang lổ vết máu, trọc hóa nhân cũng là một thân rách rưới, bất quá cũng không phải là do mười con sói hoang tạo nên, mà là do trải qua thời gian dài lưu lạc.

Thiên Lý trầm mặc thật lâu, lại khởi động Phiêu phù xa.

Trọc hóa nhân lưng cõng một con sói, cũng tung tăng chạy theo.

Sau, hai người vẫn duy trì một trạng thái như thế, chỉ là khoảng cách của bọn hắn cũng dần ngắn lại.

Khi Thiên Lý nghỉ ngơi, trọc hóa nhân ngồi ngẩn người tại địa phương cách nàng hai mươi thước.

Quan sát một thời gian, trong lòng Thiên Lý có một chút suy đoán. Trọc hóa nhân này quả thật không giống người thường, tuy rằng không biết tại sao hắn lại cố chấp đi theo nàng, nhưng người này khẳng định vẫn còn trí lực và năng lực nhận biết cơ bản, biết sinh vật nào có thể giết, sinh vậy nào không thể giết. Mỗi ngày hắn đều kiên trì ăn thực vậy chứa linh khí, tiềm thức của hắn cho rằng việc này có trợ giúp hắn, hắn nghĩ tinh lọc trọc khí tỏng cơ thể.

Một người trọc hóa đạt tới 50%, thế nhưng có thể khống chế chính mình, điều này cần loại ý chí cường đại cỡ nào?

Người này tuy quần áo rách rưới, khuôn mặt giơ bẩn, hầu như không nhìn ra nổi diện mạo, vết thương trên hai chân chồng chất, cũng không biết đã lưu lạc bao lâu. Tuổi của hắn không vượt quá hai mươi. Tuổi trẻ mà cường đại như thế, nếu không có bị trọc hóa xâm nhập, hẳn là thiên chi kiêu tử người người theo đuổi. Nay lại chỉ có thể trải qua cuộc sống ăn tươi nuốt sống, ngay cả vì sao sống cũng không biết.

Ở trên áo lạc tinh cầu này, còn không có một trọc hóa nhân nào vượt qua 40% có thể tinh lọc khôi phục lại. Người này, sẽ trở thành ngoại lệ sao?

Thiên Lý đột nhiên đi đến bên cạnh trọc hóa nhân, nàng mười tuổi chỉ cao trên lưng hắn một chút.

Trọc hóa nhân ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

‘‘Ta nghĩ, ta có thể thử xem’’ Thiên Lý nói ‘‘Người có được ý chí như thế, có lẽ có thể sáng tạo được kỳ tích.’’

Nói xong, nàng đem Kim tiễn hoàn trên cổ đeo vào cổ trọc hóa nhân. Kim tiễn hoàn lập tức lóe ra một vòng vầng sáng. Trong mắt trọc hóa nhân ẩn hiện hai luồng hỏa diễm màu đen, sáng quấc thiêu đốt, cả người hắn căng thẳng, bộ dáng giống như thập phần khó chịu, muốn kéo xuống vật gì đó trên cổ, nhưng là nâng tay lên vài lần đều nhịn xuống, cho đến khi vầng sáng của Kim tiễn hoàn biến mất, hắn mới bình tĩnh trở lại.

Người này chẳng nhữung ý chí kinh người, hơn nữa trước khi bị trọc hóa, chỉ số thông minh nhất định cực cao, cho dù dưới dạng tình huống này, hắn vẫn như cũ dùng một chút lý trí còn sót lại chiến thắng dục vọng, cảm giác cho hắn biết Kim tiễn hoàn có được công hiệu tinh lọc. Dù thống khổ, cũng nguyện ý chịu đựng.

Lúc trước Thiên Lý chỉ biết Kim tiễn hoàn khẳn định cùng Vang mộc giống nhau, đều có tác dụng tinh lọc trọc khí, đây là điểm chung của tất cả linh mộc. Nhưng là bây giờ, nàng lại phát hiện một cái công hiệu mới - ẩn nấp. Sau khi trọc hóa nhân đeo vào, nàng rốt cuộc không cảm giác được trọc khí và dao động dị năng trên người hắn, hoàng toàn giống như một người bình thường.

Nguyên lai đây là công dụng của Kim tiễn hoàn – che dấu dao động dị năng trên người.

“Ngươi về sau liền đi theo ta đi. Ta muốn thu thập đủ loại văn lộ quy tắc, có lẽ trong số đó có thứ có thể giúp ngươi khôi phụ.” Có người này bên cạnh, an toàn của chính mình cũng có bảo đảm, nàng có thể lựa chọn một con đường khác.

Đứ nhỏ… Sờ sờ trong lòng bàn tay, Thiên Lý đối với trọc hóa nhân nói: “Bây giờ ngươi tựa như một hình nhân binh khí mạnh mẽ, nhưng tâm trí lại như một đứa trẻ, chuyện gì cũng đều cần phải bắt đầu từ đầu, về sau gọi ngươi là ‘Tra Nhĩ’, hi vọng ngươi có thể cùng ta sáng tạo ra kỳ tích.’’