Hiền Tri Thiên Lý

Chương 55




Vài ngày kế tiếp, đám người Ba Tư Đốn tạm thời buông chuyện liên quan đến cuộc thi xuống, dưới sự cho phép của bác sĩ, dẫn Thiên Lý đi du ngoạn khắp nơi.

Vốn mục tiêu tốt nhất là vườn chơi trò chơi, nhưng bởi vì Thiên Lý không thể vận động quá mạnh, bọn họ liền lựa chọn đi nơi khác – Cánh cửa ngôi sao. Ở đây từ dưới lên trên có tổng cộng 999 tầng, mỗi một tầng đều có một loại kỳ quan được kết hợp giữa tự nhiên và khoa học kỹ thuật, ví dụ như tầng thứ nhất là khu kiến trúc đá có vân tự nhiên, chất đá mềm dẻo trắng noãn, không nhiễm chút hạt bụi, từ xa nhìn lại, giống như một vòng sóng hoa màu trắng. Lại chẳng hạn như tầng thứ bảy là rừng cây bốc lửa, giống như lửa cháy bừng bừng, gió nhẹ thổi qua, trên mặt đất là cỏ nổi màu bạc bay múa đầy trời, hình thành cảnh đẹp “cây lửa hoa bạc” kỳ ảo mỹ lệ chân chính… Cho đến tầng cao nhất là đài ngắm sao, buổi tối đóng cửa lại bật đèn lên, trên trời dưới đất đều biến thành biển sao, đặt thân mình vào trong đó, giống như đang chạy đi trong vũ trụ.

Trên đường đi, đám người Ba Tư Đốn đều thán phục tạo hóa thần kỳ, ngay cả vẻ mặt của Tra Nhĩ cũng trở nên dễ chịu hơn.

Nhưng bọn họ lại không biết, Thiên Lý không hề nhìn thấy gì cả. Thế giới của cô chỉ có trắng và đen, không gian màu đen, đường cong màu trắng. Không có màu sắc và ánh sáng, bất kể là cảnh đẹp gì cũng đều trở nên đơn điệu đối với cô.

Nhưng mà, tấm lòng này của bọn họ, cô, đã nhận được.

Đứng bên trong đài ngắm sao, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng mà nhìn chăm chú vào bầu trời đêm, trong đầu cũng đang nhớ lại cảnh đêm đã từng thấy ở kiếp trước. Lúc này cô mới phát hiện, vậy mà cho tới bây giờ, chính mình lại chưa từng nhìn bầu trời một lần một cách thực sự.

Đó, là một cảnh đẹp như thế nào?

Mọi người du ngoạn ở mấy chỗ có phong cảnh nổi danh tại thành Thánh trong vài ngày, cho đến khi trận chung kết sắp bắt đầu, đám người Ba Tư Đốn lại không có thời gian bận tâm đến những thứ khác nữa; bọn họ vừa khua chiêng gõ trống mà chuẩn bị trước cuộc thi, vừa đi chén chú chén anh cùng bên tổ chức giải thi đấu, công khai tiếp nhận phỏng vấn của các phóng viên. Đối với đội ngũ lọt vào vòng chung kết, thành Thánh đều dành sự chú ý rất cao cho bọn họ.

Thiên Lý với tư cách là người dự thi, tham gia bữa tiệc chính của giải thi đấu vũ khí. Nhưng cô cũng không mang Tra Nhĩ vào hội trường, bởi vì cô nghĩ tới Lai Địch làm cho Tra Nhĩ luống cuống kia, tuy rằng là kiểu tiệc bàn tròn, có lẽ thanh niên kia cũng không chú ý, nhưng do ngộ nhỡ như trước kia, vẫn nên cẩn thận một chút mới được.

Tra Nhĩ đã trải qua một thời gian dài lưu lạc, tạm thời không nhắc đến dung mạo, khí chất chắc chắn đã khác biệt rất nhiều so với trước kia, cho dù là người quen, chỉ sợ cũng không cách nào nhận ra hắn. Chỉ cần giảm bớt tần suất lộ ra ánh sáng của hắn, thì phương diện an toàn tạm thời không cần phải lo lắng.

Đây là lần đầu tiên Thiên Lý lộ diện trước công chúng, cho dù luôn bảo trì phong cách điệu thấp, nhưng sự xuất hiện của cô vẫn đưa tới sức chú ý của không ít người.

Cô mặc trên người bộ váy liền áo màu lam nhạt mà Cố Phi chuẩn bị cho cô, tay trái đeo một chiếc bao cổ tay màu bạc được khảm nạm, lộ ra vẻ tinh xảo mà tao nhã. Tóc dài cột thành một chiếc đuôi ngựa gọn gàng, trang sức màu bạc đeo trên trán rủ xuống. Dưới váy lộ ra hai bắp chân non mịn, đi một đôi ủng ngắn rất phá cách. Vẻ mặt trầm tĩnh, đứng thẳng lưng một cách xinh đẹp, không hề có chút luống cuống nào, lộ ra vẻ đoan trang lại xuất sắc*.

(*) nguyên gốc là từ “suất khí” = đẹp trai – Ngân không dám phang bừa

“Đây chính là tiểu máy móc sư Thiên Lý của chúng ta mà.” Một người đàn ông trung niên mặc quần áo hoa lệ đi ra đón chào.

Ba Tư Đốn giới thiệu: “Đây là một trong những người tài trợ của giải thi đấu vũ khí lần này – tiên sinh Kiều Mạn.”

Thiên Lý hơi khom người, lễ phép lên tiếng chào hỏi.

“Haha, tôi đã nghe danh của Thiên Lý từ lâu, rốt cuộc hôm nay cũng đã có cơ hội gặp mặt. Đi, tôi mang mọi người đi chào hỏi những người khác.” Kiều Mạn vừa nói, vừa vươn tay đến bả vai của Thiên Lý.

Thiên Lý tránh đi mà không để lại dấu vết, hơi lui về phía sau bọn họ vài bước, đi cuối cùng.

Kiều Mạn dường như không chú ý vậy, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, dẫn bọn họ đi đến chỗ của mọi người.

Thiên Lý nhìn không chớp mặt, không nhanh không chậm theo sát, không phát giác những ánh mắt đang đặt trên người mình.

Càng ngày càng nhiều người đến xã giao, đám người Ba Tư Đốn lo lắng Thiên Lý sẽ cảm thấy nhàm chán, liền kêu một bồi bàn đưa cô bé đến salon hình vòng ở chỗ nghỉ ngơi bên cạnh.

“Thiên Lý, đói bụng thì để cho bồi bàn mang điểm tâm và đồ uống đến nhé.” Khoa Phỉ Nhĩ thấp giọng dặn dò.

“Vâng.” Thiên Lý gật đầu, cầu còn không được.

Bữa tiệc lần này yêu cầu tất cả những tuyển thủ lọt vào trận chung kết đều phải tham dự, Thiên Lý vốn có thể viện cớ bệnh mà từ chối, nhưng nghĩ đến hai dị năng giả đã từng ám toán bọn họ kia, cô cảm thấy cần phải đến một chuyến.

Ngồi trên ghế salon, để bồi bàn chọn đồ ăn giúp mình, Thiên Lý vừa chậm rãi hưởng thụ phục vụ, vừa dùng cảm giác quét nhìn toàn bộ hội trường.

Bữa tiệc lần này đại khái có hơn ba nghìn khách mời, ngoại trừ tuyển thủ dự thi ra, còn có cả những người tài trợ của giải thi đấu, vài nhân sĩ nổi danh của các ngành sản xuất, cùng với phần lớn các dị năng giả. Mặt khác, ba vị bậc thầy cũng sẽ lộ diện một lần. Phần lớn mọi người đều đến vì các vị bậc thầy này, đồng thời cũng muốn lôi kéo một số nhân tài. Dù sao, vũ khí chiếm cứ một địa vị vô cùng quan trọng trên cả hành tinh này, đại diện cho quyền uy, kỹ thuật cùng với sự chuẩn bị dành cho chiến đấu, là mục tiêu tranh đoạt của phần lớn các tập đoàn.

Chỉ cần tiến vào vòng chung kết, mặc kệ có thể đạt được vinh dự cao nhất hay không, những người dự thi này cũng đã có đủ điều kiện để hấp dẫn các thế lực khắp nơi rồi.

Đúng lúc này, ở cửa ra vào đột nhiên truyền đến một hồi oanh động, sau đó, một chàng trai cao lớn với bước chân vững vàng bước vào đại sảnh. Anh ta mặc một bộ quân trang thẳng thớm, tóc vàng hơi cuốn lại, ánh mắt sâu sắc, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ nhàng, khí thế bừng bừng.

Theo sau anh ta là một chàng trai tóc đen, cũng là một bộ quân phục, nhưng nét mặt lại ấm áp, lộ ra một vẻ nho nhã.

Hai người này vừa tiến vào, đã lập tức đoạt đi phần lớn ánh mắt của mọi người trong hội trường.

Mọi người nhường ra một lối đi, đều hành lễ với bọn họ.

Là A Nhĩ Đế Tư và Mục Tập.

Thiên Lý thầm nghĩ: Không thể ngờ bọn họ cũng có hứng thú đi tham gia bữa tiệc như vậy.

Hiển nhiên, không ít người bên cạnh đều sinh ra nghi vấn giống như Thiên Lý, tiếng nghị luận không ngừng vang lên bên tai.

Còn chưa đợi mọi người bình tĩnh, ngoài cửa lại có mấy người đi vào, cầm đầu là một chàng trai trẻ tuổi mặc quần áo hoa lệ, anh ta có một mái tóc mềm mại màu rám nắng, hai bên tóc mai hơi dài, càng làm cho ngũ quan tinh xảo thêm phần tinh tế.

Bên tai truyền đến vài tiếng hét đã cố gắng đè thấp của mấy vị nữ sĩ: “A, là Vân Phách!”

“Trời ạ! Lần này thật sự là không thể không đến, còn có thể nhìn thấy thiếu gia Vân Phách!”

Cận Vân Phách, nhị công tử của nhà họ Cận – một trong năm đại gia tộc tại thành Thánh, chỉ mới ra mặt từ năm hai mươi tuổi. 7 tuổi anh ta đã thức tỉnh dị năng, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng ra tay, chỉ số dị năng của anh ta là một câu đố, nhưng cũng đã có lời đồn, hàng năm anh ta đều che giấu tung tích đi tham gia chiến đấu ở địa phương bị trọc hóa, sức chiến đấu không thể khinh thường.

Sở dĩ anh ta thành danh, cũng không phải là bởi vì thân phận dị năng giả của anh ta, mà là bởi vì anh ta tham gia vào nghiệp kinh doanh giải trí, trải rộng khắp mấy trăm thành thị của khu mười phía Bắc, tiền lời một ngày cũng đủ để mua một thành thị cấp D!

Mặt khác, anh cả Vân Hổ của anh ta cũng là một nhân vật không thể khinh thường, có lực ảnh hưởng cực lớn trong hai giới chính trị và kinh doanh.

Hai người sau lưng Cận Vân Phách, lần lượt gọi là Lý Áo và Nội Tây Á, là những gia tộc luôn giữ quan hệ hợp tác với nhà họ Cận, cũng coi như có chút danh tiếng.

Vốn đã có A Nhĩ Đế Tư, lại thêm một Vân Phách, bữa tiệc nhỏ hôm nay quả thật là ngoài dự đoán của mọi người. Nếu nói A Nhĩ Đế Tư đến là để cổ động cho các bậc thầy, vậy tại sao Vân Phách không hề liên quan đến giao dịch vũ khí lại tới đây? Chẳng lẽ là thay anh cả của anh ta đến để lôi kéo nhân tài?

Mấy người kia vừa bước vào, các tuyển thủ dự thi vốn tham gia với tư cách là nhân vật chính lập tức trở thành nền.

Người có quyền cao chức trọng luôn có thể trở thành trung tâm được chú ý, bọn họ có xuất thân cao quý, có được tài lực kinh người, nắm giữ tài nguyên phong phú, sống một cuộc sống xa xỉ mà những người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Kiến thức, tài trí, nói năng hơn người, đủ để bễ nghễ chúng sinh, nếu còn có thể biểu hiện vượt trội ở một lĩnh vực nào đó, sẽ càng khiến cho người ta ngưỡng mộ hơn.

Không có công bằng hay không công bằng, đây là sự phân biệt đẳng cấp luôn tồn tại ở bất cứ thời đại nào.

Sau khi tiến vào thành Thánh, Thiên Lý cũng đã điều tra cơ bản về mấy thế lực lớn ở thành Thánh. Tuy rằng cũng chưa từng muốn tiếp xúc với bọn họ, nhưng rời xa tranh đấu không có nghĩa là hoàn toàn ngu ngốc, nguồn tin tức chính xác mà đầy đủ vẫn luôn luôn là một lá bùa tự bảo vệ mình.

Đồng thời, cô cũng muốn xem có thể tìm ra chút tin tức nào liên quan đến thân phận của Tra Nhĩ hay không.

Đúng lúc này, Thiên Lý đột nhiên quay đầu nhìn sang chỗ mấy người Vân Phách.

Hấp dẫn sự chú ý của Thiên Lý chính là người đàn ông tên là “Nội Tây Á” kia, hắn đang nói chuyện với hai dị năng giả, mà hai gã dị năng giả kia đúng là người đã ám toán bọn họ trong trận đấu bán kết. Một người có dị năng “Tương lực”, và một dị năng giả nữ có thể che giấu dao động của năng lượng.

Thiên Lý để chén đĩa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi đến chỗ những người đó.

Lúc chỉ còn cách Nội Tây Á vài chục mét, Cận Vân Phách đã chú ý tới Thiên Lý, anh ta cho rằng Thiên Lý là tìm anh ta, liền chủ động tiến lên một bước: “Em chính là Thiên Lý sao?”

Thiên Lý dừng bước lại, đáp: “Xin chào, thiếu gia Vân Phách.” Bắt tay với anh ta, cảm giác cũng đang lưu ý tình huống của Nội Tây Á bên kia.

“Tuy rằng đã xem qua trận đấu của em, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn không thể nào tưởng tượng được một cô bé xinh đẹp như vậy lại thích máy móc.” Vân Phách thân thiện cười nói, “Hơn nữa biểu hiện của em còn xuất sắc như thế.”

“Cảm ơn.” Thiên Lý thản nhiên nói, “So với các tiền bối, tôi vẫn còn rất nhiều chỗ cần phải học tập.”

“Haha, Thiên Lý, chốc nữa ba vị bậc thầy sẽ đến hội trường, không biết em có nguyện ý để cho tôi tự mình giới thiệu cho em không?”

Lời này vừa nói ra, lập tức đưa tới không ít tiếng hô nhỏ cực kỳ hâm mộ. Đây cũng tương đương với việc muốn tiến cử Thiên Lý cho ba bậc thầy. Nếu được một bậc thầy nhìn trúng, thu làm học trò thì tương lai là không thể nói trước rồi. Tuy rằng biểu hiện của cô bé này trong trận đấu không tệ, nhưng người dự thi xuất sắc hơn so với cô bé còn rất nhiều, dựa vào đâu mà cô bé có thể đoạt được sự ưu ái của thiếu gia Vân Phách?

Chẳng lẽ là bởi vì cô bé còn nhỏ tuổi?

Thiên Lý cũng không để ý đến phản ứng của người xung quanh, người làm mưa làm gió ở trên cao trong mắt mọi người, đối với cô cũng không khác gì mấy người qua đường Giáp Ất Bính Đinh, sở dị cô tiếp xúc với vị quý công tử này, chỉ là vì giải quyết nghi ngờ trong lòng mà thôi.

Bên kia, hai gã dị năng giả dường như đã nói chuyện với Nội Tây Á xong, xoay người rời khỏi hội trường.

Cô âm thầm suy nghĩ, chuyện này có quan hệ với Nội Tây Á hay không? Hoặc là vị thiếu gia Vân Phách trước mặt này mới thật sự là người làm chủ? Bọn họ vẫn sẽ động tay động chân trong trận chung kết sao?

Thiên Lý không hy vọng Ba Tư Đốn bọn họ sẽ thua bởi thủ đoạn hèn hạ của người khác.

Vì vậy cô trả lời: “Vậy liền cảm ơn, đây là vinh hạnh của tôi.”

Vân Phách lộ ra một nụ cười sung sướng, cánh tay trái hơi nhấc lên.

Thiên Lý liền đưa tay vòng vào trong khuỷu tay của anh ta, để anh ta dẫn đường.

Vân Phách âm thầm dò xét cô bé bên cạnh, ngũ quan nho nhã, nói năng ngắn gọn mà không thất lễ cho thấy sự trầm ổn không phù hợp với tuổi, hào phóng khéo léo, không quan tâm thắng thua, là một đứa bé có tố chất tâm lý vô cùng tốt.

Càng đặc biệt hơn là ánh mắt của bé, đen đến mức không chút ánh sáng nào, tĩnh mịch mà trong trẻo, lúc đối mặt dường như không có điểm nhìn. Nếu không phải bé đi lại như thường, anh gần như cho rằng mắt của bé không thể nhìn thấy gì.

Anh đã nhìn và duyệt qua vô số người, nhưng cô bé bên cạnh này, lại làm cho anh có cảm giác rất kỳ diệu. Bề ngoài non nớt, khí chất lại rất trưởng thành, tràn đầy mâu thuẫn.

A, thú vị. Trong mắt Vân Phách hiện lên ánh sáng vô cùng hứng thú.

Tiếp theo, anh ta giới thiệu Lý Áo và Nội Tây Á với Thiên Lý. Lý Áo là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, tính cách hoạt bát, nói năng khôi hài.

Nội Tây Á thì im lặng ít nói hơn nhiều, ánh mắt nhìn Thiên Lý cũng có chút khó hiểu.

Nghe thấy Vân Phách muốn giới thiệu Thiên Lý cho ba bậc thầy, hắn không nhịn được mở miệng nói, “Như vậy có tốt không? Dù sao cô bé này cũng không có thân phận gì, đường đột mang đến trước mặt các bậc thầy có phải hơi không thỏa đáng hay không?”

Vân Phách nhìn hắn một cái, cười cười, cũng không trả lời.

Ngược lại Lý Áo lại nói, “Có gì không thỏa đáng chứ? Anh không biết thầy Bố Lỗ Đặc đã từng khen ngợi Thiên Lý sao?”

“Cái gì?” Vẻ mặt Nội Tây Á tràn đầy kinh ngạc.

Thiên Lý cũng hơi ngoài ý muốn, không thể ngờ mình lại nhận được lời khen ngợi của bậc thầy. Nhưng xem ra, có lẽ Cận Vân Phách cũng không liên quan đến người ám toán bọn họ, nếu không anh ta cũng không cần cố ý tiến cử cô với các bậc thầy, phải biết rằng loại cơ hội này là ước mơ tha thiết của bao nhiêu vị vũ khí sư đây? Lấy thân phận và địa vị của anh ta, cũng không thực sự cần phải làm chuyện như vậy.

Nhưng mà, Nội Tây Á thì chưa chắc đã như vậy…

Đang lúc tự hỏi, trong hội trường truyền đến giọng nói sôi nổi của MC.

Rốt cuộc ba bậc thầy đã xuất hiện.