Hiền Tri Thiên Lý

Chương 67: Ách Tu Lạp (1)




“ Linh, Kỵ Sĩ. “

Thiên Lý và Tra Nhĩ vừa bước vào thành Tây Ma, một giọng nói liền xuất hiện trong đầu. Cô không hỏi vị trí của Liên Hoành đã trực tiếp đi đến khu biên giới phía đông.

Liên Hoành nhìn hai người đang đi tới đây, đẩy kính mắt, trong lòng lại cảm thấy kinh ngạc với năng lực linh giác của Thiên Lý.

Lôi Liệt lên tiếng chào hỏi Thiên Lý, mở miệng nói: “ Chắc em cũng biết tình huống rồi. “

Thiên Lý gật đầu: “ Trước khi đám Thiền Ca mất tích, cũng không để lại bao nhiêu manh mối hữu dụng, chúng ta phải cực kỳ cẩn thận. “

Liên Hoành cũng nói: “ Ừm, đúng vậy, quả thực việc này rất kỳ quặc, cũng khác nhiệm vụ lần trước, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa, cũng không thể cam đoan an toàn một trăm phần trăm. “

“ Nói nhiều cũng vô ích. “ Giọng Lôi Liệt lạnh lùng nói, “ Giờ nên tìm nơi nghỉ một đêm trước, ngày mai rồi xuất phát. “

Vì vậy tất cả đều tự đi nghỉ ngơi.

Hôm sau, mấy người tập hợp lần nữa, cùng nhau đi tới rừng rậm phía đông, nơi mà các thành viên trước lần lượt mất tích.

Dọc đường cũng khá thuận lợi, ngay cả dã thú cũng không gặp một con.

Đột nhiên, Thiên Lý mở miệng nói: “ Chờ chút. “

Lôi Liệt và Liên Hoành phía trước cũng đồng thời dừng lại, xoay người nhìn cô.

Thiên Lý ngồi xổm xuống, đưa tay áp lên mặt đất.

Đây… là cái gì?

Phía trước cách đó bảy – tám trăm mét, xuất hiện vài dao động năng lượng quen thuộc, cách mặt đất khoảng gần trăm mét có chôn năm khối… nhung tinh thạch*. Đúng vậy, đúng là nhung tinh thạch xuất hiện ở sâu trong quặng mỏ Phạm Nại Nhĩ, vốn là quả của một loại thực vật họ mây tên là “ Độc nhung “, dị năng giả ăn nó vào, có thể kết xuất ra một loại nhung tinh thạch có thuộc tính giống với dị năng của anh ta.

(*) xuất hiện tại

Lúc ấy kẻ sử dụng nhung tinh thạch này là một gã trọc hóa nhân không gian, nhờ dị năng được tăng phúc mà đã dùng sức một mình vây khốn không ít lính đánh thuê.

Độc nhung là một loài thực vật hiếm có đã được xác nhận là không còn tồn tại, Thiên Lý đã thiêu hủy rặng độc nhung ma hóa ở trong quặng mỏ Phạm Nại Nhĩ kia, vốn tưởng rằng sẽ không nhìn thấy bao giờ nữa, ai ngờ vậy mà lại phát hiện nhung tinh thạch ở đây, hơn nữa cũng là nhung tinh thạch thuộc tính không gian.

Đây có phải cũng đồng nghĩa, trên thế giới bây giờ vẫn còn tồn tại độc nhung hay không? Chẳng lẽ năm đó gia tộc Ách Tu Lạp bởi vì xây dựng quặng mỏ Phạm Nại Nhĩ khiến cho trọc khí xâm lấn vẫn chưa hoàn toàn suy tàn, ngược lại sau khi bị thành Thánh trục xuất thì chuyển xuống dưới lòng đất, bí mật phát triển?

5 khối nhung tinh thạch không gian hợp thành một vòng tròn giống như pháp trận, trong phạm vi cảm giác của Thiên Lý có chừng hơn 4 vòng trận như vậy, phân bố bình quân tại biên giới một khu vực, mà dưới lòng đất của khu vực này là một tòa thành thị ngầm cực lớn, Thiên Lý có thể mơ hồ cảm giác được dao động năng lượng của rất nhiều cơ thể mang sinh mệnh ở đó. Theo phỏng đoán như vậy thì phạm vi thành thị dưới mặt đất này ước chừng phải đến gần 1000 ki-lô-mét vuông.

Hiển nhiên, những người mất tích nhất định là bị truyền tống đến thành thị ngầm này.

Nhưng mà truyền tống không gian cần dị năng giả không gian tạo ra nhung tinh thạch này điều khiển, trừ phi bọn chúng đã nắm giữ kỹ thuật không gian.

“ Linh, em phát hiện được gì sao? “ Liên Hoành hỏi.

“ Tôi nghĩ, tôi đã biết tại sao những người đó mất tích. “ Thiên Lý đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh.

Hai người Liên Hoành và Lôi Liệt nghe vậy, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Thiên Lý bèn giải thích qua một lần cho họ, nhưng cũng không nói cụ thể chỗ bố trí trận không gian.

Nhưng chỉ điều này thôi cũng đã đủ khiến hai người giật mình, cô bé chỉ sờ qua mặt đất thôi, đã dò xét được nhiều tin tức như vậy ư?

Liên Hoành há to miệng muốn hỏi làm sao em biết được, nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành một vấn đề khác: “ Nói vậy, chẳng phải là chúng ta hoàn toàn không thể tiếp cận sao? “

Thiên Lý không nói gì.

Lôi Liệt lại nhìn về phương hướng thành thị ngầm, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “ Thú vị, thậm chí ngay cả truyền tống không gian cũng có thể làm được, chủ nhân của thành thị ngầm này rõ ràng cũng là một nhân vật nhỉ, tôi muốn đi gặp xem sao. “

" Quá nguy hiểm. " Liên Hoành không đồng ý, " Chúng ta chưa hiểu rõ nguyên lý hoạt động của truyền tống không gian, tùy tiện xâm nhập, rất có thể sẽ chẳng tra được gì như những người trước. "

" Vậy cậu có ý kiến gì không ? " Lôi Liệt liếc anh ta.

" Báo cáo chuyện này cho R quân trước, xem anh ta điều khiển như thế nào. "

Lôi Liệt nghe vậy, cũng không phản đối.

Liên Hoành kỳ quái nhìn anh ta một cái, vốn nghĩ cho dù anh ta không phản đối, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt khinh thường, ai ngờ vậy mà lại bình tĩnh ngầm đồng ý như thế, xem ra anh ta cũng đã có trình độ hiểu biết nhất định đối với R quân.

Thiên Lý lặng lẽ đi ra sau cây đại thụ, che lại thân hình của mình, sau khi thu được tin tức của họ, hạ lệnh: [Tiến vào thành thị dưới lòng đất.]

(Chậc, đọc đoạn này nhớ Conan dữ dội :v)

Một mặt cô cảm thấy rất hứng thú với thành thị ngầm này, mặt khác cũng có chút lo lắng cho an toàn của 4 thành viên khác. Càng kéo dài thì tỷ lệ sống sót của họ càng nhỏ. Mà cô có ưu thế là cảm giác, có thể nhanh chóng tìm được đầu mối trung tâm then chốt để mở ra trận không gian, cho nên chỉ cần dưới tình huống bảo đảm được tính mạng, cô có đủ tự tin có thể thuận lợi rời khỏi thành thị ngầm.

Lôi Liệt và Liên Hoành nhận được mệnh lệnh, bắt đầu bàn bạc việc tiến vào thành thị dưới lòng đất,

Thiên Lý lại ngồi ở một bên, im lặng chỉnh lý lại tất cả những tin tức liên quan tới thành thị ngầm cho vào máy truyền tin, thiết lập thời gian, lắp đặt ở một nơi kín đáo. Cô không bảo đảm được hành động lần này không có chút sơ hở nào, nếu chưa thể trở về trong vòng một tháng, tin tức mà cô chỉnh lý sẽ được gửi đến A Nhĩ Đế Tư, đây cũng là chiêu cô lưu lại cho mình.

Mấy người bàn bạc xong, bắt đầu tự sửa sang lại trang bị của mình, chuẩn bị thật đầy đủ.

Nghỉ ngơi một đêm, bốn người cùng nhau đi đến chỗ bố trí trận không gian.

Nhưng kỳ lạ là, họ chạy cả buổi quanh một tòa trận không gian cũng không phát sinh bất kỳ một dị động nào.

Xem ra không phải lúc nào cũng sẽ phát sinh truyền tống không gian. Thiên Lý âm thầm nghĩ trong lòng.

Sau đó mấy người bọn họ lại đi tới tòa trận không gian thứ hai, vẫn không có kết quả như cũ. Cứ như vậy đi qua 3 tòa trận không gian, ngay lúc mọi người cảm thấy hôm nay có lẽ phải không công mà lui rồi, dao động năng lượng đột nhiên hỗn loạn, bốn phía tối sầm lại, thân thể giống như ở trong chân không, hoàn toàn không có cảm giác.

Đợi tất cả hồi phục, lúc họ mở mắt ra lần nữa, xuất hiện trước mắt rõ ràng là mấy chục thanh súng năng lượng.

Bọn họ, bị bao vây.

Những kẻ vây quanh họ đều mặc chế phục màu xanh thẫm, thoạt nhìn như binh sĩ, động tác trật tự, sắc mặt lạnh lùng.

" Ném hết tất cả vũ khí của các người qua đây. " Lúc này, một người đàn ông có vẻ là đội trưởng tiến lên hô, " Đừng nghĩ đến phản kháng, nếu không chúng tôi sẽ lập tức nổ súng. "

Mấy người Lôi Liệt không dám làm bừa, chỉ cẩn thận dùng mắt quan sát bốn phía. Chỗ của họ vô cùng trống trải, ngoại trừ hơi mười người đang vây quanh họ, còn có không ít vệ binh đang đứng trên tầng tầng lớp lớp gò đất xung quanh.

Thiên Lý " nhìn " được xa hơn bọn họ, ra khỏi quặng mỏ này, bên ngoài còn có rất nhiều người đang hoạt động, phần lớn là người bình thường, cũng có một phần nhỏ là dị năng giả, kỳ quái là, những dị năng giả đó lại đang đào mỏ giống như người bình thường, không sử dụng dị năng, có lẽ phải nói là… không thể vận dụng dị năng ?

Rất nhanh cô liền chú ý tới trên đầu những dị năng giả đó đeo một cái vòng kim loại, chẳng lẽ đó một loại dụng cụ ức chế dị năng ?

" Lề mề gì đó ? Nhanh lên ! " Tên đội trưởng kia hung ác nói, " Tôi đếm đến ba, nếu các người không ném vũ khí xuống, tôi sẽ nổ súng ! 1… "

[Linh, Xích Cưu nói lúc đối phương đếm đến 3, chúng ta liền đồng loạt ra tay, nếu bó tay chịu trói, tình huống liền không ổn.]

Trong đầu xuất hiện giọng nói của Liên Hoành.

[Được.]

Thiên Lý lặng lẽ nâng tay trái lên.

" … 2, " Đội trưởng kia cười lạnh, chậm rãi giơ tay lên, " 3 ! "

Tiếng còn chưa rơi, Lôi Liệt đã ra tay, đao Tẫn Viêm vung lên, lửa cháy mãnh liệt lập tức bao phủ các binh sĩ.

Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nổi lên bốn phía. Cùng lúc đó, các binh sĩ phụ cận cũng rối rít nổ súng bắn bọn họ, từng chùm tia sáng năng lượng phun ra, uy lực kinh người, không ngờ lại bị một vòng bảo hộ trong suốt ngăn cản lại hết.

Liên Hoành hơi sững sờ, anh ta còn chưa kịp khởi động lồng năng lượng, mà Lôi Liệt đã tiến vào trong trận chiến, Tra Nhĩ cũng đã ẩn thân biến mất. Bên cạnh anh ta chỉ có Thiên Lý, hiển nhiên vòng bảo hộ cũng đến từ trong tay cô bé này. Vòng bảo hộ vẫn vững chắc kiên cố trong công kích của những chùm tia sáng năng lượng, vậy tối thiểu cũng phải có sức phòng ngự trung cấp.

Đây chính là một trong những thành quả nghiên cứu gần đây của Thiên Lý, dùng trái tim Long Ngữ làm trung khu năng nguyên, dùng kim loại Long Ngữ làm vật trung gian để chế tạo ra lá chắn xu trọc*, có thể phòng ngự được công kích năng lượng từ cấp độ B trở xuống, phạm vi phòng ngự có đường kính khoảng 8m, quan trọng hơn là, nó có thể sử dụng tại vùng trọc hóa.

(*) xu trọc : xua đuổi trọc khí

Nhìn bóng dáng gầy yếu của Thiên Lý đứng trước người mình, chống cự những luồng năng lượng không ngừng bắn tới, trong lòng Liên Hoành không nhịn được tuôn ra một loại cảm giác kỳ quái.

Rốt cuộc đứa bé này còn cất giấu bao nhiêu bản lĩnh đây ?

Bên kia, người chết trong tay Lôi Liệt và Tra Nhĩ càng lúc càng nhiều, tên đội trưởng kia lùi ra xa, giận như điên : " Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, phải cho chúng mày coi một chút ! "

Nói xong, lấy từ trong lòng ra một viên cầu tròn, quăng mạnh đến chỗ Thiên Lý.

Thiên Lý không kịp phân tích đó là vật gì, cho là có thể ngăn cản với lực phòng ngự của lá chắn xu trọc, nhưng không ngờ là sau khi đụng phải vòng bảo hộ, viên cầu kia lại dừng lại giữa không trung, sau đó, năng lượng xung quanh hỗn loạn, Thiên Lý lại gặp phải cảm giác truyền tống không gian.

Cùng lúc đó, Lôi Liệt và Liên Hoành cũng lần lượt bị viên cầu này đánh trúng.

Nguy rồi, đây là…

Đợi Thiên Lý lấy lại tinh thần, cô đã bị chuyển dời từ quặng mỏ đó đến một gian phòng nhỏ chỉ khoảng 40 mét vuông, trong gian phòng này cũng không có vật gì, bốn vách tường đều xây từ một loại kim loại vô cùng cứng rắn, tựa như một cái hộp khóa kín, trên dưới trái phải đều giống nhau như đúc.

Thiên Lý mở rộng cảm giác, phát hiện tất cả xung quanh đều là những gian phòng như thế này, hợp lại thành một chuỗi, ước chừng có khoảng mấy trăm gian, có gian có người, có gian lại trống không. Trên hành lang đá ngoài gian phòng chỉ có bốn năm tên lính tuần tra, có thể thấy bọn chúng rất tự tin với sức giam cầm của loại phòng này.

Thiên Lý cũng hơi hiểu rõ, loại cầu này là một loại vũ khí đặc thù, chỉ vẻn vẹn tiếp xúc với lồng năng lượng thôi, đã có thể chuyển dời người ta đến lồng giam, giống như một tòa nhà lao không gian biết di chuyển.

Thật sự rất lợi hại ! Tình huống này hoàn toàn vượt qua dự kiến của Thiên Lý.

Chẳng lẽ chủ nhân của tòa thành này đã nắm giữ kỹ thuật không gian cao cấp ?