Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay

Chương 15




Làm gay ngày thứ mười hai.

[ Lén mua đồ vật người ta thích nhưng lại không nỡ mua ]

Vượt qua chiến dịch này, nguyên khí của Vương Nghiễm Ninh bị tổn thương nặng nề, vốn muốn trở về ký túc xá ngủ một giấc cho thật đã. Thế nhưng vừa bước vào ký túc xá, cậu lại nhớ đến hình ảnh đáng xấu hổ đêm qua nên do dự.

Trương Linh Dật thấy cậu chần chừ, ngẫm nghĩ một chút liền hiểu được lý do mà vỗ vai cậu đầy nghĩa hiệp: “Thụ thụ, chúng ta làm gay được một thời gian rồi, với tư cách là tiểu công của cậu, giờ tôi chân thành mời cậu về ký túc xá của tôi ngủ.”

Khóe miệng Vương Nghiễm Ninh không kìm được mà run rẩy. Mặc dù biết rõ Trương Linh Dật có ý tốt nhưng những lời này nghe thế nào cũng thấy không tự nhiên!

Cơ mà bây giờ có đi đâu cũng không thoải mái bằng ký túc xá, vì vậy sau khi lườm một cái sắc lẻm, Vương Nghiễm Ninh theo chân Trương Linh Dật về ký túc xá của cậu ta.

Trở về giường của Trương Linh Dật, lần trước Vương Nghiễm Ninh đã cùng cậu ta nằm trên này xem phim sau đó ngủ lại nên lần này đã quen, cởi áo khoác ngoài rồi bò thẳng lên giường luôn.

Trương Linh Dật thì ngồi phía dưới đọc sách.

Hotboy Trương cũng không phải loại người chăm chỉ học hành gì cho cam, vậy nên lúc xem sách cũng có rất nhiều bệnh vặt.

Ví như là nghịch điện thoại, vẽ bậy lên sách, hết nhìn trái lại nhìn phải, bỗng chốc ngẩn người, sau đó Trương Linh Dật nhìn thấy chiếc áo khoác của Vương Nghiễm Ninh treo cạnh tủ… có vết máu đọng trên cổ áo.

Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật đều thuộc kiểu người đỏm dáng, vốn không thể nào để áo khoác của mình bị bẩn. Vết máu kia chắc chắn là do ban nãy đánh nhau với Lê Tư Hồng đây mà.

Trương Linh Dật bỗng nhớ đến cái mũi đầy máu của Lê Tư Hồng, chán ghét mà nhíu lông mày rồi lại ngẩng đầu liếc mắt lên giường.

Vương Nghiễm Ninh quả thật vô cùng mệt mỏi, nằm xuống là ngủ ngay. Trương Linh Dật nhẹ nhàng cầm lấy áo khoác của cậu ta, rón rén bước ra sân thượng lại chỗ bồn nước bắt đầu giặt.

Với loại áo khoác mùa đông dày cộm như thế này thì đem bỏ vào máy giặt là ổn, nhưng Trương Linh Dật lại sợ máy giặt phát ra âm thanh quá lớn làm ảnh hưởng đến Vương Nghiễm Ninh. Vì vậy một kẻ mà ngay cả quần áo của mình cũng lười giặt giũ như hotboy Trương, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi giặt áo khoác cho Vương Nghiễm Ninh.

Trong lúc giặt đồ, Trương Linh Dật cảm thấy lo lắng, nhất định là mình bị ma quỷ gì đó nhập thân rồi.

Vương Nghiễm Ninh ngủ một giấc rất sâu, lúc tỉnh dậy đã là chập tối, Trương Linh Dật chuẩn bị xong: “Thụ thụ, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi, rửa mặt nhanh chúng ta đi ăn tối.”

Vương Nghiễm Ninh còn đang mơ màng, nhưng đã một ngày không ăn gì nên giờ rất đói, liền xuống giường định cầm áo khoác mặc vào thì thấy Trương Linh Dật cầm áo khoác của mình đưa tới: “Áo khoác của cậu tôi giặt xong phơi ở ngoài rồi, mặc đỡ áo của tôi đi.”

Vương Nghiễm Ninh ngập ngừng: “Cậu giặt áo khoác cho tôi à?”

Trương Linh Dật nhún vai: “Áo khoác của cậu bị dính ít máu, bẩn chết đi được.”

Vương nghiễm Ninh im lặng, cậu biết áo của mình bị dính máu của Lê Tư Hồng nhưng không nghĩ rằng Trương Linh Dật lại có thể biết mà giặt áo cho cậu.

Lại nói, từ ngày cùng Trương Linh Dật đưa ra cái bảng hiệp nghị ngu ngốc kia, hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn, nhìn như mình bất đắc dĩ mới thỏa hiệp nhưng trên thực tế, ngoại trừ cái hiệp nghị làm gay kia không thể nào thay đổi thì bên trong, Trương Linh Dật lại nhượng bộ rất nhiều…

Trong lòng Vương Nghiễm Ninh có chút rối ren.

Trước khi “làm gay”, cậu và Trương Linh Dật vốn là hai kẻ như nước với lửa. Mặc dù ở ngoài nhìn vào thì thấy rất kì lạ nhưng sự thật là vậy đấy.

Vốn nghĩ mâu thuẫn này sẽ tồn tại đến tận lúc thi tốt nghiệp, sao có thể ngờ được có một ngày Trương Linh Dật tự giặt áo khoác cho cậu cơ chứ.

Bởi vậy người ta nói, cuộc sống lúc nào cũng có điều bất ngờ.

Vương Nghiễm Ninh khẽ thở dài, cầm lấy áo khoác của Trương Linh Dật.

Hai người chọn bừa một quán bún xào ven đường, sau đó cùng nhau đến phòng tự học đọc sách.

Trương Linh Dật định bụng mời Vương Nghiễm Ninh về ký túc xá của ngủ qua đêm nhưng mà Vương Nghiễm Ninh từ chối thẳng thừng.

Nói chung là không thể nào ở trong ký túc xá của Trương Linh Dật mãi được.

Cuối cùng, Vương Nghiễm Ninh trở về ký túc xá của mình, có điều Trương Linh Dật dặn đi dặn lại, nếu Lê Tư Hồng dám làm gì cậu thì nhớ kêu cứu, Trương Linh Dật sẽ giống siêu nhân sịp đỏ bay đến cứu cậu ngay.

Vương Nghiễm Ninh nghe cậu ta lải nhải cả buổi, quyết định lơ cậu ta đi.

Sự thật là da mặt Lê Tư Hồng mỏng hơn bọn họ nghĩ, không lâu sau đã dọn đồ chuyển ra ngoài, Vương Nghiễm Ninh thở phào nhẹ nhõm.

Nếu như Lê Tư Hồng không chuyển đi thì sớm muộn gì cậu cũng kiếm cớ chuyển đi.

Hôm sau là thứ hai, Vương Nghiễm Ninh có một buổi học quan trọng, sáng sớm đã cùng Tôn Tư Dương đến lớp.

Trên đường đi, Tôn Tư Dương rất rề rà, như muốn hỏi gì nhưng lại thôi.

Vương Nghiễm Ninh chờ đợi cả buổi, đã vậy còn gặp Tôn Tư Dương đang mải mê chọn từ để hỏi, cuối cùng không nhịn nổi liền hỏi luôn: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

Tôn Tư Dương thấy cậu mở miệng, lại vờ ra vẻ, cuối cùng đành dò chừng hỏi: “Sáng ngày hôm qua Trương Linh Dật đến tìm cậu đó…”

“Ừ, tớ biết rồi.”

“Ặc, cậu ta định tìm cậu đánh nhau sao?” Ngoại trừ chuyện đánh nhau, Tôn Tư Dương không nghĩ thêm được lý do gì để khiến Trương Linh Dật đi tìm Vương Nghiễm Ninh.

“…” Câu kết luận kinh người này chui từ đâu ra vậy?

Tôn Tư Dương thấy Vương Nghiễm Ninh im lặng, tưởng rằng cậu ngầm thừa nhận, lập tức lộ ra dáng vẻ lo lắng: “Haizz, Trương Linh Dật dù không tốt bụng gì cho cam nhưng cũng chưa đến mức phải đánh nhau với người ta…”

Nếu là lúc trước, Vương Nghiễm Ninh mà nghe có ai nói Trương Linh Dật không tốt thì sẽ vui vẻ đến nội thương, thế nhưng giờ phút này cậu lại cảm thấy hơi bức bối khó chịu, giọng điệu cũng không vui, nói: “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, cậu ta đến kêu tớ cùng đi tự học thôi.”

Tôn Tư Dương suýt sặc nước bọt, kinh hãi nói: “Các cậu cùng đi tự học á?” So với chuyện bọn họ tự sát cùng một nơi thì còn đáng sợ hơn!

Cậu liếc nhìn Tôn Tư Dương: “Bọn tớ nắm tay giảng hòa rồi!”

Tôn Tư Dương: “…”

Sau đó cả hai đều im lặng.

Vương Nghiễm Ninh cảm thấy mình không cần phải giải thích. Còn Tôn Tư Dương mặc dù rất muốn biết nhưng không thể nào hỏi được, rõ ràng mấy ngày trước Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật còn đối đầu nhau sống chết, quyết đấu trong bữa tiệc chào đón tân sinh viên mà, bây giờ lại giáng xuống một câu nắm tay giảng hòa, thế giới này đúng là thay đổi chóng mặt luôn!

Hắn không theo kịp bước chân Vương Nghiễm Ninh luôn rồi?

Làm bạn cùng phòng với hotboy đúng là một quá trình đầy máu và nước mắt!

Tôn Tư Dương lẳng lặng vuốt mặt.

Bởi vì đây là khoảng thời gian quan trọng, tiết học này mọi người vô cùng chăm chú, đến thầy giáo cũng bị khí thế ngẩng hùng hồn của mọi người làm kích động, thiếu chút nữa làm rớt sách.

Tôn Tư Dương mặt mày đẫm nước mắt, bổ nhào vào người Vương Nghiễm Ninh không chịu đứng dậy: “Anh Ninh, kỳ thi lần này nhờ vào anh hết!”

Điện thoại của Vương Nghiễm Ninh khẽ rung, cậu bình tĩnh đẩy Tôn Tư Dương ra, mở điện thoại, là tin nhắn nhận bưu kiện.

“Xin chào, bạn có một bưu kiện, phiền bạn mang giấy chứng minh nhân dân đến siêu thị Khang Khang nhận hàng trước 12h30’.”

“?” Vương Nghiễm Ninh nghi hoặc mãi, cậu không có thói quen mua đồ trên mạng, lúc này cũng chả cần bưu kiện hàng hóa gì sất, sao giờ lại có tin báo về món bưu kiện này?

Nghi ngờ nối tiếp nghi ngờ, hết giờ học, Vương Nghiễm Ninh vẫn đúng hẹn đến siêu thị Khang Khang thì nhận được một cái hộp thật to.

Trở về ký túc xá, vừa mở hộp ra, Vương Nghiễm Ninh lập tức chấn động.

Là một bộ áo ngủ hình bọt biển Spongebob!

Bọt biển màu vàng, điểm vài hạt mốc màu xanh lá cây, y chang hình tượng trong bộ phim hoạt hình.

Vương Nghiễm Ninh 囧囧 mà nhìn bộ áo ngủ trước mặt. Đúng là cậu rất rất thích bọt biển Spongebob, nhưng với tư cách là một hotboy của trường học, hình tượng hoạt hình của bọt biển Spongebob không hợp với cậu tý nào. Bởi vậy dù cậu có thích đến cỡ nào, cũng như rất muốn mua một bộ quần áo hình Spongebob, nhưng cuối cùng vẫn không dám.

Rốt cuộc ai là kẻ hiểu rõ lòng cậu như vậy, mua tặng hẳn một bộ như này?

Vương Nghiễm Ninh được rất nhiều người theo đuổi, từ nhỏ đến lớn được tặng quà nhiều vô số kể, chocolate, cốc đôi, chậu hoa, cái gì cũng từng nhận rồi, nhưng mà kiểu này thì… đây là món quà đầu tiên được tặng.

Vương Nghiễm Ninh không chắc người ta tặng món này cho cậu.

Theo lý thuyết, cậu tương đối hài lòng với hình tượng mình dựng nên, có lẽ sẽ không có nữ sinh nào biết cậu là người cuồng bọt biển Spongebob mới đúng.

Vương Nghiễm Ninh đang suy nghĩ, bỗng nhận được điện thoại của Trương Linh Dật: “Thụ thụ, tôi thấy xác nhận rồi. Cậu nhận được quà của tôi chưa?”

“Bưu kiện là cậu gửi sao?” Vương Nghiễm Ninh hơi mất bình tĩnh.

“Đúng đó!” Trương Linh Dật đắc ý nói, “Sao nào, thích không?”

Trong lòng Vương Nghiễm Ninh vô cùng rối rắm, xoắn xuýt cả buổi chỉ đáp nhẹ một câu: “Thích.”

“Ha ha ha——“ Trương Linh Dật cười một tràng ba tiếng kinh điển, “Tôi biết ngay là cậu sẽ thích mà, sớm đã nhìn ra sở thích… chậc chậc của cậu rồi!”

Cảm động trong lòng Vương Nghiễm Ninh lập tức biến mất, giọng nói mang ý đe dọa: “Sở thích của tôi làm sao?”

“Cái đó phải nói là vô cùng tốt!” Trương Linh Dật ở cùng với Vương Nghiễm Ninh đã lâu, dần dần hiểu được tính khí của cậu, chẳng hạn như lúc này, trước cứ vuốt lông trước đã, quả nhiên vừa nói xong thì bên kia điện thoại Vương Nghiễm Ninh lập tức dịu dàng đi không ít, Trương Linh Dật cười hai tiếng, lại nói, “Thụ thụ, quà của tôi đâu?”

“Của cậu?” Vương Nghiễm Ninh ngớ người, chẳng lẽ lúc Trương Linh Dật mua quà cho cậu còn nghĩ tâm linh tương thông mà cho rằng cậu cũng đã chuẩn bị sẵn một món như là có qua có lại?

Trương Linh Dật nghe trong giọng nói của Vương Nghiễm Ninh có điểm không đúng, lập tức trầm giọng: “Thụ thụ, chẳng lẽ cậu không chuẩn bị quà cho tôi sao?”

Vương Nghiễm Ninh không nhịn được: “Cậu không nói sẽ tặng quà cho tôi mà, tôi đâu có nghĩ là…”

“Thụ thụ, chuyện này sao tôi có thể nhắc được? Cậu đúng là không muốn làm gay với tôi, cậu quên hôm nay chúng ta phải làm gì rồi phải không?” Từng câu từng chữ trong lời của Trương Linh Dật đều tràn ngập ý lên án, chỉ thiếu nước vọt đến trước mặt Vương Nghiễm Ninh chỉ thẳng vào trán cậu mắng to đồ đàn ông phụ bạc.

Làm gay… Chuyện cần làm hôm nay…

Vương Nghiễm Ninh nhanh chóng suy nghĩ trong tiếng lên án của hotboy Trương, cuối cùng cũng nhớ đến chuyện cần làm vào ngày thứ 12 trong bản hiệp nghị làm gay của bọn họ…

Lén mua cho người yêu món người ta thích nhưng không dám mua.

Trong lòng Vương Nghiễm Ninh 囧 vô cùng. Đối với cậu mà nói, cái tờ giấy hiệp nghị kia chỉ là trò vớ vẩn, cậu đâu có ý nghiêm túc mà thực hiện nó đâu. Mấy ngày qua, có thể nói cậu như là bị Trương Linh Dật kéo đi nên cũng đành làm qua loa cho xong.

Nhưng sự nhiệt tình của Trương Linh Dật lại vượt qua dự tính của cậu.

Nếu là lúc trước, cậu chắc chắn sẽ xì mũi xem thường, hoặc mua đại một món quà cho Trương Linh Dật.

Nhưng mà có lẽ sự nhiệt tình của Trương Linh Dật đã lây qua cho cậu, hoặc cũng có lẽ là do sự ra mặt trợ giúp của Trương Linh Dật ngày hôm qua đã lấy đi hết mặt mũi của cậu, trong lòng Vương Nghiễm Ninh lúc này có một chút áy náy, vì vậy giọng điệu cũng nhẹ nhàng không ít: “Xin lỗi cậu, tôi quên mất. Cậu thích gì giờ tôi đi mua cho.”

Lời nói của Vương Nghiễm Ninh vô cùng thật lòng, nhưng Trương Linh Dật lại nghe không lọt lỗ tai, giọng nói bên kia điện thoại chua ngoét: “Thụ thụ, tôi biết cậu rất thích bọt biển SpongeBob.”

“Ừ.” Vương Nghiễm Ninh không hiểu cậu ta đột nhiên nhắc đến chuyện này để làm gì, nhưng thấy Trương Linh Dật biết rõ sở thích của mình như vậy, cậu vẫn có chút cảm động.

“Vậy mà cậu lại không biết tôi thích gì…” Trương Linh Dật vô cùng tủi thân.

“Ặc…” Vương Nghiễm Ninh cứng họng, lại nói trước giờ bọn họ vẫn là kẻ thù không đội trời chung, cậu không biết Trương Linh Dật thích gì không phải là điều rất bình thường sao? Nhưng mà Trương Linh Dật lại tặng bọt biển SpongeBob cậu thích nhất, Vương Nghiễm Ninh muốn phản bác nhưng lại không nói nên lời.

Có điều sự độ lượng của Trương Linh Dật vẫn chưa đạt đến cảnh giới có thể nhẫn nhịn, nhưng dù vậy vẫn rất khoan dung Vương Nghiễm Ninh. Trong lòng Vương Nghiễm Ninh còn đang mải suy nghĩ mấy lời để an ủi Trương Linh Dật thì cậu ta đã nói vọng từ bên kia đầu dây: “Được rồi, trung khuyển công luôn phải tha thứ cho ngạo kiều thụ vô điều kiện!”

“…” Vương Nghiễm Ninh hít sâu một hơi, cảm thấy chính mình mới là người cần được an ủi.

“… Tôi biết ngay là cậu sẽ không quan tâm tôi thích gì mà!” Trương Linh Dật không để ý rằng tam quan(thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) của Vương Nghiễm Ninh đã bị mình vô tình phá hủy, hí hửng nói tiếp: “Tôi đã chọn xong quà rồi, chờ tý tôi sẽ gửi link, cậu trả tiền là được rồi!”

Vương Nghiễm Ninh: “…”

Trương Linh Dật quay ngoắt 360 độ như thế này thật đúng là một tiểu công tốt nha, chuyện chọn quà khó khăn nhất trên đời vậy mà cậu ta cũng làm xong.

Trương Linh Dật nói được làm được, khi Vương Nghiễm Ninh vừa mở máy tính đăng nhập vào QQ[1] đã thấy cậu ta gửi đến một trang web, Vương Nghiễm Ninh click vào, là một chậu cây phát tài nhỏ.

[Bí thư đại nhân]: Thì ra cậu thích chậu hoa à…

[Cơ bụng sáu múi]: (#‵′) 凸 đệt, biết ngay cậu sẽ như vậy mà, ngạo kiều thụ đúng là chẳng có chút lương tâm nào hết!

[Bí thư đại nhân]: o(╯□╰)o, tôi thì sao!

[Cơ bụng sáu múi]: ╭(╯^╰)╮

[Bí thư đại nhân]: …

[Bí thư đại nhân]: Đặt hàng xong rồi, chắc là sẽ nhanh được mang đến thôi.

[Cơ bụng sáu múi]: Tôi đang tức giận, cậu tạm thời đừng nói chuyện với tôi.

[Bí thư đại nhân]: …

[Bí thư đại nhân]: Được thôi, tôi off trước đây, ( ^_^ )/~~ bye bye ~~

[Cơ bụng sáu múi]: …

Trương Linh Dật cứ như thế mà trơ mắt nhìn Vương Nghiễm Ninh logout, tâm hồn mỏng manh chợt vụn vỡ.

.

.

.

[1] QQ (tức QQ International): là một phần mềm chat của Trung Quốc, gần giống với Yahoo Messenger.