Hiểu Phong Thư Quán Bát Quái Sự

Chương 34: Bản thảo của tử khiêm – số 34




Trong cầm quán cực kỳ đông đúc, gần đây có một đợt đàn mới được nhập về, cho nên có không ít người đến mua, cũng có rất nhiều người đang trao đổi cầm phổ ở bên trong.

Người của thư quán Hiểu Phong vừa mới tới đã thu hút sự chú ý của không ít người.

Người tới trước là mấy cô nương Đường Nguyệt Như, Đường Nguyệt Yên, Hạ Mẫn và Nguyên Bảo Bảo, các nàng đang nói chuyện với cầm sư trong lầu, cũng muốn mua mấy bản cầm phổ.

Chỉ là vừa mới lên lầu lại chạm mặt mấy cô nương đang xuống lầu.

Mọi người vừa ngẩng đầu lên nhìn, Hạ Mẫn lại lập tức kéo ba người sang bên cạnh xem đàn trước.

Mấy nữ tử kia đi xuống, một mùi hương phấn dung tục khiến người ta phải rùng mình.

Cầm quán này thường được hai loại người ghé thăm nhất, một loại chính là tài tử giai nhân, mà loại khác chính là kỹ nữ.

Lại nói tới, lão bản của cầm quán này cũng rất kỳ lạ, những cầm quán bình thường, nếu đã bán cho kỹ nữ thì sẽ không tiếp tài tử giai nhân, mà nếu đã bán cho tài tử giai nhân thì đương nhiên là nhất định sẽ không cho kỹ nữ đi vào. Nhưng mà vị chủ nhân họ Hành của cầm quán này thì đánh đồng hết, ai thích mua thì tới mua, không thích thì đừng mua. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác cả, sau khi so sánh với cả ba nhà rồi thì cũng chỉ có đàn và cầm phổ của nhà này là tốt nhất, cho nên, dù những tài tử giai nhân này cũng thấy những kỹ nữ kia chướng mắt thì cũng khó tránh được việc chạm mặt khi cùng đến một cầm quán mua đàn.

Những kỹ nữ phấn son lòe loẹt từ trên lầu đi xuống, cùng những cô nương cao quý ưu nhã chỉ điểm chút phấn son này tạo thành một thế đối lập rõ ràng.

Sau khi nhóm kỹ nữ xuống dưới rồi thì cũng không có đi ngay mà tiếp tục chọn đàn ở dưới lầu.

Đường Nguyệt Như cùng Hạ Mẫn lên lầu tìm cầm sư mua cầm phổ trước.

Nguyệt Yên chọn được một cây đàn, sau khi cùng Nguyên Bảo Bảo nghiên cứu âm thanh một tiếng thì quyết định mua.

Nhưng mà hai người còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã có người nói chen vào: “Ông chủ, ta muốn mua cây tiêu mộc cầm này.”.

Nguyên Bảo Bảo ngẩng đầu lên, thấy đó là một cô nương vô cùng xinh đẹp, có điều, dù xinh đẹp đến đâu thì cũng không che giấu được dáng vẻ lẳng lơ của mình. Nhìn vào hai bầu ngực trần trắng nõn lộ ra cũng biết đó chính là kỹ nữ.

Nguyên Bảo Bảo nói: “Cây đó, chúng ta đã chọn trúng trước rồi.”.

Đàn của Cầm quán này thường là độc nhất vô nhị, rất khó để tìm được chiếc thứ hai.

Kỹ nữ kia quan sát trên dưới Nguyên Bảo Bảo một lượt, cười một tiếng: “Tiểu muội muội, đây là đàn tốt, chỉ thích hợp cho những người có tay nghề cao học mà thôi, người mới học thì dùng những cây đàn gỗ bạch dương kia đi.

Nguyên Bảo Bảo cau mày, sao người này ăn nói lại bất lịch sự như vậy – Có điều bản thân nàng cũng không biết đánh đàn.

Đường Nguyệt Yên bên cạnh đột nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ dây đàn: “Tiêu mộc cầm còn gọi là đàn tri âm, tiếng rất trầm, cần phải làm bạn với đàn, rất thích hợp cho văn nhân nhã khách dùng. Đàn gỗ bạch dương thì không được, tiếng đàn cao lại phù phiếm, thích hợp cho một số… cao thủ khác dùng hơn.”.

Nguyên Bảo Bảo há miệng… tính Đường Nguyệt Yên rất tệ đó, vừa kiêu kỳ lại vừa đanh đá, bình thường chẳng có ai dám đến chọc nàng ta cả. Nhưng mà cũng đã nói rồi, nàng ta sẽ không cố tình đi gây sự với người khác, nhưng mà nếu ai đó chọc đến nàng, vậy thì xong đời rồi, tính cách này giống hệt hoàng nương của nàng!

Người mua đàn ở đây ngoại trừ bọn Nguyên Bảo Bảo và các kỹ nữ ra thì vẫn còn có một số người đến tham dự cho vui, hoặc là một vài khách qua đường đến mua đàn khác, và cả các học sinh của mấy thư quán khác.

Trong hoàng thành này ai mà không biết Đường Nguyệt Yên chứ. Người ta là Thất công chúa, xinh đẹp lại cao quý, hơn nữa quả thực là kỹ nữ kia đã ăn nói khó nghe trước, hẳn là phải dự đoán được sẽ bị người khác nói khó nghe lại rồi.

Hai hàng lông mày của kỹ nữ kia nhướng cao, nhìn Đường Nguyệt Yên chằm chằm.

Đường Nguyệt Yên mà sợ ả sao, cười nhạt, kéo Nguyên Bảo Bảo, nói: “Bảo Bảo, chúng ta đi xem cây đàn khác đi.”.

Kỹ nữ kia cười lạnh, thầm nghĩ, ngươi cũng biết sợ rồi.

Nguyên Bảo Bảo còn đang ngơ ngác thì đã bị kéo sang bên cạnh xem cây đàn khác, lại nghe thấy tiếng Đường Nguyệt Yên từ tốn nói: “Ban nãy đúng là mù mắt rồi mới đi thích cái đàn đó.”.

Nguyên Bảo Bảo không hiểu: “Sao?”.

“Cậu nghĩ mà xem, tớ mà lại có cùng sở thích với cái loại người đó, nói ra đúng là quá mất mặt.”. Đường Nguyệt Yên dảu môi, nàng trông đã xinh đẹp dịu dàng, dáng vẻ tức tối mà lại yêu kiều như thế đã khiến cho không ích khách nam không còn lòng dạ nào làm việc của mình trong cầm quán, cũng phải động lòng.

“Nếu bị truyền đi, Hoàng nương của tớ sẽ mắng tớ cho xem.”. Đường Nguyệt Yên ra vẻ ngây thơ mà nói những lời thật khó nghe: “Ài, bình thường tớ chỉ cần mặc bộ đồ nào hơi hở hang chút là hoàng nương ta đã mắng tớ rồi, cái gì mới quan trọng nhất với nữ nhi đây? Chính là danh tiết đó! Có tiền cũng khó mà mua được sự trong sạch.”.

Nguyên Bảo Bảo dù có ngây thơ đến đâu cũng hiểu được Đường Nguyệt Yên đang chỉ tang mắng hòe để chửi kỹ nữ kia rồi. Mà ý của nàng ta cũng rất rõ ràng, ý muốn nói thân phận mình là công chúa hoàng gia tôn quý, sao có thể có cùng gu thưởng thức với đám kỹ nữ bán thân kia được, lại còn tiện thể mắng thêm kỹ nữ kia đúng là không biết xấu hổ, làm xấu mặt cả phụ mẫu mình.

Nguyên Bảo Bảo cũng bất đắc dĩ – Bản thân nàng cũng xuất thân phú quý, nhưng mà bản chất vẫn tương đối chất phác, cũng biết những người thuộc tầng lớp dưới này cũng không dễ chịu gì, đặc biệt là kỹ nữ, ai mà không muốn được như Nguyệt Yên có thân phận được ngàn cưng vạn chiều như thế chứ? Một số người bị lưu lạc phong trần nhưng bản thân họ cũng đâu có muốn vậy, những người tự cam lòng bị đẩy xuống bùn đen như thế, đa số cũng đều có nguyên nhân thảm thương cả, những lời nói nặng nề như vậy, trong lòng kỹ nữ kia hẳn đau đớn lắm đây.

Mày lúc này, sắc mặt kỹ nữ kia cũng đã trắng bệch cả rồi, liếc mắt nhìn Đường Nguyệt Yên vừa chọn đàn mà vẻ mặt lại làm như chẳng có gì xảy ra hết.

Lúc này, Đường Nguyệt Như cùng Hạ Mẫn cũng cầm cầm phổ từ trên lầu đi xuống.

Hai nàng cũng không nghe được đoạn đối thoại ban nãy, thấy Nguyệt Yên vẫn đang chọn đàn, Nguyệt Như bèn hỏi: “Yên nhi, chọn được cây nào chưa?”.

“Vẫn chưa.”. Nguyệt Yên nhõng nhẽo: “Hoàng tỷ, tỷ chọn giúp muội một cây đàn tốt đi.”.

Đường Nguyệt Như gật đầu đi xuống.

Lúc này đám Đường Tinh Trị cũng đã đến cửa rồi.

Đường Tinh Trị và Hồ Khai nhấc xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt xuống khỏi xe ngựa, đẩy nàng vào trong.

Sầm Miễn đã nhìn thấy Đường Nguyệt Như đang mềm mại từ tốn đi xuống, tâm trạng cũng khẩn trương hơn.

Thạch Minh Lượng vỗ vai hắn, ý bảo – Bình tĩnh đi!

“Ca, sao giờ mọi người mới tới vậy?”. Đường Nguyệt Yên thấy Đường Tinh Trị tới, bèn đi từ phía sau lưng Nguyên Bảo Bảo ra, gọi Đường Tinh Trị.

Mà đúng lúc này, kỹ nữ kia lại đột nhiên tiện tay cầm lấy một nghiên mực trên bàn lên, ném về phía nàng.

Thế nhưng lúc nào cũng đúng lúc đến thế, Đường Nguyệt Như vừa đi từ trên lầu xuống, lại nghe thấy một tiếng gió rít gào lao tới khiến nàng bị giật mình, chưa kịp hiểu là có chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy có người kêu lớn: “Cẩn thận đấy!”.

Mọi người đều giật mình.

Đường Nguyệt Như cũng cảm thấy có người phi đến chỗ mình, sau đó thì ngã xuống… nhưng nàng cũng không bị ngã đau, vì đã ngã vào trong ngực một người nào đó rồi.

Cảnh tượng hỗn loạn lên, sau đó lại nghe thấy “oành” một tiếng.

“Á!”. Hạ Mẫn xuống ngay sau lưng Đường Nguyệt Như nhìn thấy rất rõ ràng, nhanh chóng hô to: “Tiểu vương gia.”.

Thì ra, ban nãy lúc cái nghiên mực mà kỹ nữ kia ném sắp sửa đập trúng Đường Nguyệt Như thì Sầm Miễn liền phóng đến đỡ cho nàng, sau khi bị đập trúng thì mới bất cẩn đẩy ngã Đường Nguyệt Như, cho nên hắn vội vàng làm đệm thịt cho nàng.

Hạ Mẫn chạy xuống lầu đỡ Sầm Miễn.

Lúc này Nguyệt Như cũng đã hồi phục tinh thần lại rồi, quay đầu lại nhìn thì thấy Sầm Miễn nằm trên cầu thang, một tay cẩn thận đỡ lấy nàng, tay kia thì che đầu, hỏi nàng: “Tỷ có bị ngã không?”.

Nguyệt Như nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, sau đó hoảng hốt kêu một tiếng: “Á! Mau gọi lang trung đến!”.

Thì ra ban nãy Sầm Miễn đã bị nghiên mực đập trúng đầu, máu chảy đầy nửa bên mặt.

Nguyệt Như bị dọa cho sợ hãi, móc khăn tay ra chặn lại vết thương cho hắn.

Đường Tinh Trị vội vàng đi gọi người.

Hiểu Nguyệt cũng bị dọa sợ, trong lầu cũng nhốn nháo cả lên, Hồ Khai chỉ kỹ nữ kia một cái: “Ngươi làm cái gì vậy?!”, còn nói với tiểu nhị còn đang choáng váng trong cầm quán kia: “Còn không mau bắt nàng đến quan phủ!”.

“Không sao, không sao.”. Sầm Miễn che đầu ngồi dậy, vừa đỡ Nguyệt Như vừa tiện thể kiểm tra xem nàng có bị thương hay không: “Cũng không quá đau.”.

Hạ Mẫn và Thạch Minh Lượng cũng biết y thuật, cùng đến kiểm tra giúp hắn.

“Vết thương không quá lớn, nhưng mà bị thương cũng không nhẹ đâu.”. Thạch Minh Lượng cầm lấy chiếc khăn tay Nguyệt Như đưa mà chặn lại vết thương cho hắn.

“Thầy thuốc đến rồi!”. Cát Phạm đến Hồi Xuân Đường ở đối diện tìm thầy thuốc tới, nhanh chóng xử lý vết thương cho Sầm Miễn.

Nguyệt Như ngồi bên cạnh dùng khăn tay lau máu cho hắn, trong đôi mắt đẹp đã cũng đã phủ mờ hơi sương rồi, mắt rơm rớm nước.

Sầm Miễn đâu còn nhớ gì đến đau với chả đớn nữa chứ, chỉ mải nhìn chằm chằm Đường Nguyệt Như đang đau lòng bên canh, hắn không có nhìn lầm đâu! Nguyệt Như đang đau lòng vì hắn đấy.

Trong lòng Hiểu Nguyệt cũng khó hiểu, sao lại xảy ra chuyện thế này? Nhìn sang Đường Nguyệt Yên, thấy nàng đang cúi đầu nhìn nghiên mực dính máu bên chân, trên mặt cũng không có biểu lộ gì.

“Các ngươi buông ra, ta chỉ lỡ tay mà thôi, ta muốn ném nàng ta!”. Kỹ nữ kia bị mấy tiểu nhị bắt lấy định đưa đến quan phủ thì giãy giụa, chỉ Đường Nguyệt Yên nói: “Ngươi là công chúa thì giỏi lắm sao? Ngươi đã tự mình kiếm được chén cơm nào chưa? Ta không trộm không cướp đâu đến lượt ngươi tới nói ta không sạch sẽ chứ? Nương ta mất sớm, ngươi còn nương, ngươi mệnh tốt, ngươi vênh váo cái gì?”.

Đường Nguyệt Yên vẫn im lặng không nói, cúi đầu nhìn vũng máu dưới đất.

Đường Tinh Trị nhìn trái nhìn phải một chút, thầm nghĩ sao kỹ nữ này lại muốn dùng nghiên mực đập Nguyệt Yên?

Chuyện càng lúc càng ồn ào hơn, mọi người vây xem cũng càng lúc càng nhiều.

Hiểu Nguyệt nghe thấy có người nói ở sau lưng: “Ái chà, ồn áo thế hả?”.

Hiểu Nguyệt ngớ người, quay phắt đầu lại thì thấy người đứng sau lưng lần này không phải Trình Tử Khiêm mà là Sách La Định.

“A?”. Hiểu Nguyệt vừa mừng vừa sợ: “Sao ngươi lại…”.

Sách La Định sờ cằm, chỉ Sầm Miễn: “Ta đi ngang qua thì nghe thấy ồn ào, sao mặt tiểu tử kia lại đầy máu thế?”.

Tâm trạng Hiểu Nguyệt tốt hơn hẳn, Sách La Định nói là đi ngang qua, mà lối này lại không phải đường đến quân doanh, điều này chứng tỏ hắn đi tìm mình. Nói qua chuyện ban nãy một lần, Sách La Định gật đầu một cái: “À…”.

Nháy mắt cái người vây xem xung quanh càng lúc càng đông, rõ ràng là kỹ nữ kia vừa nãy bị mấy câu nói khó nghe kia làm nhục, sĩ khả sát bất khả nhục mà, xem ra nàng đã bị chọc trúng chỗ đau rồi, giãy giụa càng kịch liệt hơn.

Cũng có không ít người đồng cảm với nàng.

Đường Tinh Trị nhìn Hồ Khai một chút, ý bảo – Nữ nhân này cứ điên điên khùng khùng như vậy, hay là báo quan đi?

Hồ Khai lại nhìn Thạch Minh Lượng một chút, Thạch Minh Lượng lắc đầu một cái – Đừng làm to chuyện, chẳng may truyền đến hoàng cung, Tinh Trị lại bị đánh nữa.

Mọi người còn đang khó nghĩ thì lại nghe thấy Sầm Miễn nói: “Thương lượng chút đi, dù sao người cũng không bị đập trúng mà.”.

Mọi người ngẩn người, á khẩu.

Đường Nguyệt Như bị hắn chọc cho vui vẻ: “Đệ không phải là người à!”.

Sầm Miễn suy nghĩ một chút, cũng đúng, bèn cười nói: “Đệ là nam nhân mà, không sao cả, dù có bị đập trúng mặt cũng là chuyện nhỏ mà thôi, mấy cô nương các tỷ không sao là tốt rồi, không nên ồn ào, tổn thương hòa khí.”.

Đang nói chuyện thì thầy thuốc cũng đã xử lý vết thương cho hắn xong rồi, máu trên mặt cũng được lau sạch.

Trên đầu Sầm Miễn quấn một vòng băng trắng, hắn đứng dậy, nói với tiểu nhị đang bắt giữ kỹ nữ kia: “Buông tay đi, buông tay đi.”.

Mấy tiểu nhị nhìn nhau, nhưng mà vẫn thả tay ra, ban nãy họ cũng nghe Hạ Mẫn gọi rồi – Đây là Tiểu vương gia.

Sầm Miễn nhìn kỹ nữ kia một chút, nói: “Mau về đi.”.

Thấy kỹ nữ kia vẫn còn nghiến răng nghiến lợi, Sầm Miễn nói với nàng: “Nàng ấy còn nhỏ tuổi nên chưa hiểu chuyện, ngươi đừng cho là thật, nhanh về đi thôi.”.

Lúc này xem ra kỹ nữ kia cũng đã nguôi ngoai phần nào rồi, liếc nhìn Sầm Miễn một cái rồi quay người rời khỏi.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Hiểu Nguyệt nhìn Sách La Định một chút.

Sách La Định sờ cằm – Đứa nhỏ này đúng là hiền lành ghê, Quế vương thì khí phách như thế sao lại có thể dạy ra được một cậu con trai lương thiện thế này nhỉ?

“Không còn chuyện gì nữa rồi.”. Cát Phạm sơ tán đám người đang vây xem kia đi, tiện thể trả cho tiểu nhị trong cầm quán chút bạc, nhờ bọn họ tìm người đến dọn dẹp lại một chút, còn bồi thường cho cái nghiên mực bị đập vỡ kia, còn dặn dò tiểu nhị không được ăn nói lung tung.

Tiểu nhị đương nhiên làm theo.

Đường Nguyệt Như vẫn lo lắng cho thương tích của Sầm Miễn, vừa định bảo hắn về nghỉ ngơi một chút thì lại thấy Đường Nguyệt Yên đi tới.

Sầm Miễn thấy Nguyệt Yên đi đến trước mặt mình, nhìn gương mặt khó chịu kia cũng khó hiểu, thầm nghĩ chẳng lẽ bị chuyện vừa rồi dọa sợ à?

“Ai cho ngươi nói mấy lời đó? Ngươi mới là đồ nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện đó, ai cần ngươi thay ta xin lỗi hả?!”. Vừa nói Đường Nguyệt Yên vừa đẩy Sầm Miễn một cái.

Đương nhiên Sầm Miễn cũng không bị nàng đẩy ngã, chỉ lùi về sau một bước mà thôi, tay che đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng, dáng vẻ cũng phát ngốc luôn rồi.

“Nguyệt Yên!”. Đường Tinh Trị cảm thấy rất không tốt, kéo Đường Nguyệt Yên: “Muội làm loạn đủ rồi đó, còn phải phiền đến Sầm Miễn giúp muội giải vây. Sao muội không nhìn kỹ một chút xem đây là chỗ nào, giữa đường giữa chợ còn đi gây gổ với một kỹ nữ, muội là công chúa đó, có biết không hả?”.

Đường Nguyệt Yên quay lại hung dữ trừng Đường Tinh Trị: “Huynh còn giúp người ngoài mắng muội nữa?”.

Đường Tinh Trị há miệng: “Chuyện này… chẳng phải là huynh sợ muội gặp chuyện không may sao.”.

Đường Nguyệt Yên xoay người bỏ đi, nàng cũng không khóc, vẻ mặt còn hung dữ nữa.

Đường Tinh Trị nhìn xung quanh một chút, liếc nhìn Bạch Hiểu Nguyệt sau lưng Sách La Định.

Hiểu Nguyệt nhanh chóng xua tay với hắn: “Ngươi mau đuổi theo đi, một mình nàng ấy bỏ đi như vậy nhỡ xảy ra chuyện gì đó.”.

Đường Tinh Trị bất lực, dậm chân một cái rồi đuổi theo tiểu muội nhà mình.

Cát Phạm và Hồ Khai nhìn nhau một cái, im lặng hỏi trời, chuyện gì xảy ra thế này.

Thạch Minh Lượng ôm lấy cây đàn Tiêu Mộc màu đen kia, hỏi chưởng quầy: “Đàn nay bao nhiêu bạc vậy?”.

Hạ Mẫn lườm hắn: “Ngươi vẫn còn tâm trạng mua đàn nữa?”.

Vẻ mặt Thạch Minh Lượng rất thành thật: “Thì vốn dĩ đến đây để mua đàn cho Sầm Miễn mà, đàn này rất tốt! Vô cùng ý nghĩa!”. Vừa nói và nhường mày với Sầm Miễn: “Đúng không?”.

Sầm Miễn hơi ngại ngùng… Đàn này, đúng là vô cùng ý nghĩa.

Sách La Định chạm cùi chỏ tựa vào lưng xe lăn của Bạch Hiểu Nguyệt, cười nói: “Thuận lợi ngoài dự đoán nhỉ.”.

Hiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Ngươi gặp Ngũ hoàng tử rồi à? Hắn không làm khó ngươi chứ?”.

Sách La Định nhành miệng: “Nàng đánh giá hắn cao quá rồi đấy!”.

“Này Sách La Định.”. Hồ Khai chạy đến cạnh hắn: “Đường Tinh Vũ tìm ngươi làm gì vậy?”.

Sách La Định nhìn trời, suy nghĩ một chút: “Chẳng làm gì cả, chỉ uống trà thôi.”.

Sách La Định nói thật nhưng trong lòng Hồ Khai lại không tin: “Hắn mà tìm ngươi uống trà? Có phải ngươi có chuyện gì giấu giếm chưa nói không đó?”.

Sách La Định vui hơn: “Ngươi đi hỏi Tử Khiêm và Bạch Hiểu Phong một chút đi, hai người bọn họ ở ngoài nghe lỏm hết cả đấy.”.

“Vậy à…”. Hồ Khai có vẻ yên tâm hơn một chút, lại hỏi: “Ngươi sẽ không phản bội đấy chứ?”.

Sách La Định cười: “Phản bội?”.

“Này, dù gì cũng học cùng thư quán, lại cùng trải qua hoạn nạn với nhau rồi, ngươi không phản bội Tinh Trị mà quay sang giúp Tinh Vũ đó chứ?”. Cát Phạm chạy lên nói thay.

Sách La Định cười cực đểu giả, gật đầu: “Tinh Vũ à, chỉ là dạng hồ không gột nổi thành tường thôi, lão tử cũng thấy hắn chướng mắt.”.

Thạch Minh Lượng ở bên cạnh gật đầu, Hồ Khai và Cát Phạm cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng mà.”. Sách La Định một tay vỗ vai, nhìn Hồ Khai rồi lại nhìn Cát Phạm một chút: “Gia với các ngươi đi chung thuyền lúc nào thế?”.

Ba người sửng sốt, nhìn Sách La Định.

Sách La Định buông tay xuống, khoanh tay: “Sao còn không nhanh vào cung cứu người đi? Hoàng hậu nương nương chắc là đang chờ Đường Tinh Trị đó, sau khi về có khi cả hắn và Đường Nguyệt Yên đều bị phạt.”.

Hồ Khai giật mình, nhanh chóng định chạy ra bên ngoài, nhưng rồi lại suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không được, chạy quay về nói: “Nhưng mà nếu Hoàng hậu nương nương thật sự muốn đánh thì ta cũng chẳng làm gì được.”.

“Ngươi ngu ngốc à.”. Sách La Định đạp hắn một cước bay thẳng ra ngoài: “Đi cầu xin Hoàng thượng ấy.”.

Hồ Khai bị đạp ra ngoài, xoa mông một cái rồi chạy đi.

Có rất nhiều người vây xem ngoài cửa thấy Sách La Định đạp Hồ Khai ra, lại thấy Tam công chúa đỡ Sầm Miễn bị thương đi ra, thấy cả tiểu nhị cầm cái khăn lau đi ra, trời ạ, cả tay đầy máu kìa!

Đến giờ cơm tối, tin đồn lại được truyền ra, nói Sách La Định đại náo cầm quán.

“Tên thô lỗ như Sách La Định đến cầm quán làm gì?”.

“Ai biết, nghe nói hắn còn trêu ghẹo kỹ nữ nữa.”.

“Thật quá đáng!’”.

“Kỹ nữ kia định dùng nghiên mực ném hắn nhưng lại suýt nữa đập phải Tam công chúa!”.

“Mẹ ôi, Tam công chúa không bị thương đấy chứ?”.

“Không đâu, tên Tiểu vương gia Sầm Miễn kia cũng rất anh dũng, lao lên đỡ cho nàng một cái nghiên mực, nghe nói bị thương rất nặng.”.

“Người này tốt thế à?”.

“Đâu chỉ có vậy, hắn còn không truy cứu trách nhiệm của kỹ nữ kia, lại thay Sách La Định nói tiếng xin lỗi với nàng ta, nói rằng Sách La Định là một người thô lỗ, bảo kỹ nữ đừng chấp nhặt hắn.”.

“Ai chà, con người Sầm Miễn này thật tốt nhỉ?”.

“Còn không phải sao, cả Thất công chúa cũng bị dọa sợ mà bỏ chạy, Lục hoàng tử đuổi theo. Sách La Định lại còn nổi điên, đạp cả Tiểu vương gia Hồ Khai ra khỏi cầm quán nữa!”.

“Muốn chết!”.

“Lúc tiểu nhị lau dọn, cả khăn lau đều đầy máu nữa, tên mọi rợ Sách La Định đúng là tạo nghiệt quá!”.

“Đúng vậy, quá đáng ghét!”.

***

Trong thư quán Hiểu Phong, Sách La Định ngồi giữa đại viện.

Tử Liêm bắc lò nấu lẩu, mấy quân binh bên cạnh hình như đang đào một cái hố, xem ra hôm nay đã bắt được không ít thú rừng.

Sách La Định ngồi khoanh chân trong sân, cầm cái xương chọc Tuấn Tuấn.

Trình Tử Khiêm liếc nhìn qua ghi chép những tin đồn của ngày hôm nay, không khỏi than thở, bày tỏ: “Lão Sách này, ngươi giỏi ghê đấy, chỉ ra ngoài dạo một vòng mà tất cả những chuyện nhiễu loạn đều đổ lên đầu ngươi cả rồi này.”.

Sách La Định bĩu môi.

“Sách tướng quân, ngươi có cần thu xếp một chút không, rõ ràng là chuyện này không hề liên quan đến ngươi, sao có thể bị đổ oan như thế được!”. Sầm Miễn rất ngại.

Sách La Định xua tay chặn lại: “Ài, cũng đâu phải lần đầu, ai thèm quan tâm bọn họ nói gì.”.

“Nhưng mà mọi người đều hiểu lầm ngươi cả, cũng coi ngươi như người xấu nữa.”. Sầm Miễn bất bình: “Ngươi cũng đâu có làm gì chứ?”.

“Cũng không phải không tốt, đi ăn không lo người đến tranh chỗ, thấy ta là tự động tránh ra, đi đường cực kỳ thoáng đãng.”. Nói xong Sách La Định cho Tuấn Tuấn ăn xương, nhảy khỏi bàn đá cùng thủ hạ của mình nướng thịt.

Trình Tử Khiêm ôm một đống sách hỏi Bạch Hiểu Nguyệt đang xem tranh bên kia: “Lão Sách bị người ta đổ oan như thế, không đau lòng hả?”.

Bạch Hiểu Nguyệt liếc hắn một cái: “Biết rõ còn hỏi.”.

Trình Tử Khiêm cười khiến người ta muốn đập cho một phát.

Hiểu Nguyệt than thở, Sách La Định bị oan đương nhiên là nàng đau lòng rồi, nhưng mà nàng cũng càng không thích Sách La Định được nhiều người thích, đặc biệt là được các cô nương thích, như vậy mới không lo có người đến tranh mất.

***

Đến lúc lên đèn, lẩu và thịt nướng cũng được ăn, tất cả mọi người trong thư quán đều bị mùi thơm dụ đến, cùng nhau ngồi ăn cơm.

Lúc này, Đường Tinh Trị cũng ủ rũ từ ngoài cửa đi vào, Hồ Khai đi bên cạnh còn cầm theo một cái đệm mềm nữa.

“Sao rồi? Bị đòn hả?”. Bạch Hiểu Phong thấy Đường Tinh Trị đỡ mông, có chút bất đắc dĩ, Hoàng hậu nương nương quản cũng nghiêm khắc quá.

“Nguyệt Yên đâu rồi?”. Nguyệt Như bưng bát hỏi Đường Tinh Trị.

Tinh Trị thở dài: “Bị hoàng nương nó tát cho một cái, đang khóc trong phòng ấy, nói là không muốn ăn cơm.”.

Mọi người âm thầm le lưỡi, Lệ phi không hổ là lệ phi, ra tay cũng không nhẹ. Một người bị tát một người bị đánh mông, ai dà, thực ra thì con cái hoàng gia đôi khi cũng không bằng con nhà bình dân nữa.

“Nguyệt Yên còn chưa ăn cơm trưa, giờ lại không ăn cơm tối, lại còn khóc nữa, không cẩn thận sẽ ốm mất.”. Nguyệt Như lo lắng.

“Đúng vậy, nàng ta đã không ốm thì thôi, ốm rồi sẽ ho đến thiên hôn địa ám mất.”. Hạ Mẫn cau mày, nói với Đường Tinh Trị: “Đi đưa cho nàng chút gì ăn đi.”.

Đường Tinh Trị vừa ngồi xuống đã đau đến thở không nổi, nói: “Tự bản thân ta còn khó mà bảo toàn đây, mọi người đi đưa cho nó đi.”.

Hạ Mẫn nhìn Nguyên Bảo Bảo một cái, Nguyên Bảo Bảo nhìn Thạch Minh Lượng một chút, cuối cùng mọi người cùng xoay qua nhìn Bạch Hiểu Phong.

Bạch Hiểu Phong vẫn ưu nhã uống rượu, thấy mọi người đều nhìn mình, bèn nói với Sách La Định đang ngồi bên cạnh xiên thịt dê giúp Hiểu Nguyệt: “Ngươi đi đi.”.

“Oá…”. Không chỉ Sách La Định, tất cả mọi người đều nhịn không được mà óa một tiếng: “Nguyệt Yên càng không muốn ăn hơn.”.

“Hay là cứ để ta đi.”. Nguyên Bảo Bảo lấy một bát canh nóng, lại cầm thêm hai cái cánh gà chạy đi tìm Đường Nguyệt Yên.

Chỉ lát sau, đã thấy nàng ta mang cái vẻ mặt đưa đám trở về: “Nguyệt Yên giận ghê thật, canh cũng bị nàng ta đánh đổ hết, may mà ta chạy nhanh, nếu không cả cánh gà cũng đập hết lên người ta luôn rồi.”.

Mọi người cũng bất lực.

“Tính khí khó chịu thế à?”. Sách La Định hỏi Trình Tử Khiêm vừa gặm đùi gà vừa viết lia lịa bên cạnh.

“Ừ, Thất công chúa rất ít khi giận, nhưng mà đã nổi khùng là không cách nào kiềm chế được. Biện pháp tốt nhất là cứ mặc kệ nàng ta, trước khi tâm trạng nàng ta ổn định lại thì cứ tránh càng xa càng tốt!”. Tử Khiêm chậc chậc lắc đầu.

Mọi người ở đây đều gật đầu lia lịa.

Sách La Định lắc đầu – Tính cách này thì ai mà chịu nổi, cẩn thận không có ai thèm lấy đâu.