Hiệu Ứng Bươm Bướm

Chương 7




Xoay qua xoay lại liên tục, tôi mới đổi tư thế nằm chưa được bao lâu nhóc đã cười híp mắt trở lại.

“Thay xong rồi!” Nâng tay lên ra hiệu, chờ ý kiến tôi.

Tôi mở trừng mắt, ngay cả khóe miệng cũng giật giật đau đớn.

Thật đúng là, bản sắc mà…

“Mặc cái này à? Chúng ta buổi tối đi quán rượu đấy! Mấy chị xinh đẹp có rất nhiều loại này…” Biết rõ ý nghĩa trọng đại của chiếc T-shirt sờn vải này đối với nhóc, tôi gắng hết sức chọn từ ngữ mang tính chất ám chỉ mà nói.

“Tôi biết chứ!” Vẻ mặt vô cùng chờ mong, còn tiện tay kéo kéo vạt áo.

“Vậy… Muốn đổi cái nào màu sắc sặc sỡ hơn không?”

“Ừ? Không cần!” Lắc đầu vô cùng kiên quyết, “Tôi thích nhất chính là cái này!”

Đầy mồ hôi lạnh, không thể không ôm miệng xuống giường.

Tôi biết nhóc thích cái này – một tuần thì ít nhất mặc đến năm ngày, hai ngày còn lại là đợi giặt khô xong mặc tiếp.

Trước kia đi dạo chợ đêm cùng Tiểu Bạch, chẳng biết nhóc đào từ xó xỉnh nào nơi vỉa hè mà lôi ra 100 đồng 3 áo, phía trước áo còn cả hình đầu chó rất trắng nhìn rất ngốc – tuy nhìn qua cũng biết đó chẳng qua là mấy thứ tranh sức lấp lánh rẻ tiền.

Tôi chọn cho nhóc đầy một tủ những hàng hiệu Gstar, Versace, Gucci và Burberry, nhóc không chấm được cái nào trong số ấy sao?

Mắt thẩm mỹ của tôi không lẽ thua Tiểu Bạch à.

Chiến dịch phản đối và chống phản đối khai hỏa, bởi không thể để miệng vết thương nơi môi tiếp tục mở rộng, tôi chỉ có thể tận lực khống chế biểu tình, một lần nữa tha nhóc về lại phòng.

Mãi đến sau khi tôi rất không đạo đức uy hiếp nếu nhóc không thay chiếc áo T-shirt mất mặt sờn rách này ra, hoạt động tối nay liền hủy bỏ, nhóc mới lầu bầu đồng ý, chậm chạp lề mề đổi quần áo.

Tôi thấy nhóc nhẹ cọ cọ trên bức hình còn thú, tôi biết nhóc đang dùng dáng vẻ dịu dàng nhất của mình để truy điệu Tiểu Bạch.

Trong nháy mắt đó, con tim tôi như nhuốm phải thứ gì khó chịu vô vàn, tôi nghĩ có lẽ mình đúng là giống lời nhóc nói, thật sự có phần máu lạnh.

May quá, tất cả những gì không thoải mái rốt cuộc đã bị để lại phía sau, dưới ánh đèn rực rỡ mới lên vào màn đêm.

Chúng tôi đứng nơi đầu phố, rất không hình tượng mà ngó tới ngó lui, rốt cuộc xông vào một quán rượu nhộn nhịp ồn ào nhất.

Cô gái hở vai hở chân lắc eo nhỏ dẫn đường, nhóc vẻ mặt hưng phấn mà theo sau, nhắm mắt theo đuôi.

“Trác Việt, nơi này vui quá!” Dưới bầu không khí xa hoa trụy lạc khó có cơ hội tiếp xúc này, nhóc hưng phấn đến mức ngay cả làn da cũng nhuộm màu rượu.

“Vậy à?” Tôi cười khổ, dường như đã bắt đầu hối hận.

“Trác Việt, mấy chị kia anh quen à? Đang chào hỏi anh kìa!”

“Hả?” Tim đập mạnh – mấy nàng ngời ngời với trang phục tiêu chuẩn mùa hè, tóc tóc vén qua tai, mang kính đen, luôn ăn nói thận trọng cũng tới loại nơi chốn này sao?

Dũng khí xông lên đầu.

“Chào ~ Hai anh chàng đẹp trai, tới đây ngồi này.” Những gương mặt xa lạ với dáng người nóng bỏng, tay rối rít vẫy hết sức nhiệt tình.

Thừa lúc nhóc con còn đứng ngây ngẩn chưa kịp chạy tới đó, tôi duỗi tay xách cổ áo nhóc lôi linh hồn nhóc về.

Đầu năm nay, mấy nàng như lang như hổ còn nhiều hơn bọn đàn ông.

Tìm nơi hẻo lánh nhất ngồi xuống, tôi lắc đầu bắt đầu đánh giá hoàn cảnh.

“Hai anh chàng đẹp trai, muốn uống gì nào?”

Cô nàng phụ trách nước ống vừa hỏi vừa chớp mắt đưa tình, còn thuận theo nhịp nhạc mà lắc lắc người.

“Tôi muốn sữa!”

Gương mặt cô nàng run rẩy.

“Rất xin lỗi mà, nơi chúng tôi không có…”

“Vậy thì chocolate!”

“Cái đó, cũng không có…”

“A? Vậy sữa đậu nành cũng được… Bỏ nhiều đường nha, tôi thích ngọt!”

“…”

Cô nàng rốt cuộc vô cùng chuyên nghiệp mà quay đi.

“Xin lỗi, hết sức xin lỗi, một ly Lemonade, rồi một ly Cocktail Four Seasons.”

Ở dưới bàn tôi đá nhẹ vào chân nhóc để nhóc im miệng, sau đó nghiêm mặt cười với cô nàng.

Trên mặt cô nàng là vẻ từ mê mang đến giật mình, sau đó là liều mạng nhịn cười.

“Đáng yêu quá chừng mà…” Trước khi rồi đi cô nàng xoa xoa mái tóc ngắn của Long Nại, sau đó mới quay tấm lưng và bờ vai, mà đang rất rõ ràng là cũng bắt đầu run rẩy, bỏ đi.

“Trên người chị ấy thơm quá…” Quẹt mũi hắt xì, sau đó nhóc bắt đầu trừng mắt nhìn tôi, “Vừa rồi anh đá tôi làm gì?”

Tôi rên rỉ một tiếng, mặc kệ nhóc – tiếp tục dây dưa mấy cái vấn đề nhàm chán ấy với nhóc chỉ tổ mất mặt.

Đồ uống đưa lên rất nhanh, Long Nại vô cùng hiếu kỳ nhìn thứ chất lỏng màu sắc rực rỡ, sau đó cẩn thận lấy quả cherry đặt bên thành ly bỏ vào miệng bắt đầu nhai.

Trên gương mặt cô nàng vẫn là vẻ vười khúc khích, tôi kêu lên một tiếng đau đớn, đành phải vờ như không thấy.

“Hai vị… chờ người?”

“Không có, hai người chúng tôi đến chơi.” Tôi còn đang tìm từ, nhóc con đã mở miệng trước.

“Chà…” Cô nàng kéo dài âm điệu đáp lại một tiếng, đảo mắt mấy vòng nhìn tôi, rồi sau đó dừng lại trên người nhóc, cuối cùng trở nên đầy suy tính sâu xa.

Tôi cảm thấy được mình ngay cả sức cười khổ cũng chẳng có.

“Trác Việt, cái này sao ngọt ngọt chua chua…”

Nhìn dáng vẻ nhóc là lại có phát hiện mới.

“Cho nhóc sô-đa chanh này, nếu thích thì lấy thêm.”

“Nhưng mà chẳng có màu gì hết, không đẹp bằng của anh! Tôi muốn thử cái của anh…”

“Của tôi bên trong có rượu!”

“Tôi muốn nếm thử!”

Nhóc cố chấp mà đoạt lấy từ tay tôi, tôi chỉ cười, cũng không ngăn nhóc.

Nếu ra ngoài chơi, hãy cứ để nhóc vui.

Những yêu cầu thế này đơn giản biết bao, nhưng về sau nhóc sẽ có được bao nhiêu cơ hội chứ?

Cẩn thận nhấp một hơi, sau đó nhóc nhắm chặt mắt – dù sao trước kia uống thử bia, nhóc rất ghét vị chát này.

Qua một hồi thật lâu, mắt nhóc khẽ mở, đôi mắt bình thường hình lưỡi liềm híp cả lại.

“A a a! Trác Việt, uống ngon quá, giống hệt nước trái cây!”

“Nhóc thích à?” Nhìn nhóc cười, tôi chợt phát hiện bản thân mình đúng là rất mê mẩn với gương mặt nhóc rạng rỡ, “Cocktail này gọi là bốn mùa, tầng màu xanh là táo, màu đỏ là lựu, màu vàng là xoài, màu trắng là lê, hòa quyện chung với rượu thật rất hợp.”

“A, a, thật hay mà!” Lời còn chưa nghe xong nhóc đã há miệng, một lần nữa đưa ly lên.

“A! Long Nại, ngừng ngừng! Rượu cocktail không thể uống như vậy!”

Ực ực ực…

Tiếng uống vô cùng hào phóng, ly trống rỗng.

“Hà hà…” Buông ly bắt đầu ngây ngô cười với tôi, trên mặt nhóc nhanh chóng nổi lên một màu diễm lệ.

Ngưu tước mẫu đơn —— phá hỏng hết rồi.

May là người điều rượu không nhìn thấy cách uống này của nhóc.

Càng không xong chính là, nhìn vẻ cười ngốc nghếch đó của nhóc, tôi chắc chắn rằng lát nữa phải cõng nhóc về nhà.

“Nóng quá…” Tác dụng của rượu bắt đầu xông lên, đốt nóng đến mức ngay cả gáy nhóc cũng đỏ.

Có chút lao lực mà cởi áo khoác ra, chiếc áo CK ngắn tay khiến cơ thể nhóc nhìn qua rất nhẹ nhàng.

Nằm trên bàn thở phì phò, ai cũng không nói gì thêm.

Tôi kinh ngạc nhìn nhóc – ngọn đèn mờ tôn lên làn da nhóc trong suốt, dường như có thể chiếu vào nơi sâu tận cùng.

You’re it, You’re the Ultimate,

It’s automatic I’m sure of it.

No lie, So don’t even try

To tell me that you’re not the guy.



Giọng nữ từ tính quyện chung mùi thuốc lá phiêu đãng trong không khí, khẽ khàng chấn động thần kinh tôi.

Không hề uống rượu, thế mà lại cảm giác thế giới xung quanh trôi lững lờ, chợt xa chợt gần.

Tôi chỉ thấy mỗi đôi môi cười lộ chiếc răng nhỏ của Long Nại mà thôi, khắc thật sâu vào tận linh hồn hôi, từng nét từng nét một – những nét khắc thấm rõ ràng đến tận xương tủy.

“Trác, Trác Việt…” Cũng không biết trầm mặc đến bao lâu, tiếng nhạc điên cuồng khiến nhóc hồi phục tinh thần, vừa mở miệng thì đã sực mùi rượu.

“Ừ?”

“Tôi muốn qua đó chơi… Anh đi không?”

Ngón tay chỉ hướng sàn nhảy, nơi những bóng hình chập chờn.

Nơi những con người trẻ tuổi tận tình uốn éo, tùy ý đùa vui.

Tôi mím môi lắc đầu, thấy nhóc loáng một cái đã chui vào đám đông, như con cún nhỏ mà bắt đầu hoa chân múa tay vui sướng.

Tôi biết nhóc thích hoàn toàn tự do thả lỏng như thế – nhóc vốn là người đơn giản, chẳng biết giấu thứ gì dư thừa trong lòng.

Cho nên, tôi chỉ cảm động cho sự thẳng thắn của nhóc mà thôi, về phần tư thế vũ đạo có đẹp hay không, nhất là sau khi xem Nam Lăng với những bước nhảy tiêu chuẩn chuyên nghiệp vào thời đại học, tôi giờ phút này cũng sẽ không so đo nhiều như vậy.

“Chào anh… Một mình sao?” Một mùi hương nồng ập đến, đúng là có người kề sát lại.

Hơi xấu hổ thu về ánh mắt đang dán vào sàn nhảy, bình tĩnh lại, trước mắt là gương mặt trang điểm đẹp đẽ của một cô nàng nào đó.

“Tôi đi với bạn…” Lấy tay nhanh chóng chỉ bóng dáng Long Nại.

“Cậu bé kia sao?” Cúi đầu cười lướt mắt qua Long Nại, sau đó lại chăm chú nhìn tôi.

Bị ánh mắt quá mức trắng trợn nhìn như thế tôi có phần lúng túng, cúi đầu ho khan vài tiếng.

“Hai người mới vào em đã chú ý rồi. Các anh ít khi đến nơi này lắm phải không?”

“Ừm… Ừ…”

Không quen bị người trẻ tuổi khác phải đặt câu hỏi ở khoảng cách gần như vậy, tôi lịch sự ậm ừ trả lời, nhích người ra.

Huống hồ hương nước hoa trên người cô nàng khiến tôi vô cùng mẫn cảm.

“Tối cuối tuần mà uống rượu giải sầu cùng một cậu bé trong này, anh chắc hẳn rất cô đơn?”

Tông giọng khàn khàn ghé vào tai tôi, khiến tim hoảng hốt nhảy dựng.

Ông trời làm chứng, mang theo một người nhân tạo bên người như thế, lúc nào cũng phải đề phòng ứng phó với những chuyện có thể xảy ra, tôi làm sao còn có tâm tình mà cô đơn? Đau đầu còn không kịp!

“Có lẽ… anh sẽ muốn một người bên cạnh?”

“Gì?”

Tôi ngẩng đầu nhìn cô nàng chớp mắt quyền rũ, nhất thời vẫn không kịp phản ứng.

Trên cổ chợt lạnh, cảm giác giống như rắn nước với làn da trắng mịn bò lên.

“Chúng ta hiện tại đổi chỗ khác nhé? Về phần tiểu quỷ phá hư không khí của anh… Em sẽ để vài chị em khác chăm sóc nó…”

A?

Nói tới mức này, tôi đã hiểu.

Mẹ nó, thật đúng là đụng phải vận lớn mà, khó có cơ hội ra ngoài một lần thì đụng ngay phải gái làng chơi.

Tôi ngửi thấy này mùi nước hoa cộng thêm chiếc vòng cổ hiệu Tiffany trang sức cao cấp chính quy nơi cổ cô nàng. Loại kế hoạch ra ngoài tiêu phí này, tôi thấy không cần vẫn tốt hơn.

Nuốt nước miếng, kéo cánh tay cô nàng đang đặt nơi cổ tôi xuống.

“Cô à…”

Tôi chỉ có cơ hội nói hai chữ mà thôi, và rôi môi đã bị chiếm lấy.

Tư thế môi kề sát thế này tôi nghĩ hẳn có thể gọi là hôn môi. Nhưng điều khiến tôi hoài nghi hơn là, vì sao dưới bầu không khí có thể gọi là kiều diễm cùng người đẹp thế này, gã đàn ông nào hẳn cũng sẽ vô cùng say mê, thế mà tôi vẫn hết sức tỉnh táo.

Thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng đôi môi ấy dính lên môi tôi, cảm giác dinh dính ấy khiến tôi hết sức không thoải mái.

Nhắm mắt, tôi hết sức lịch sự mà đẩy cô nàng ra khỏi người mình.

Một bên cảm động thật cao thượng vì bị chính mình ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, một bên đang hắng giọng chuẩn bị rất hình tượng mà nói mấy câu linh tinh vô nghĩa như ‘I am sorry~”.

Nhưng tôi chẳng thể nói thành lời.

Trong chớp mắt ấy, những giải thích, những trêu chọc, những ngôn ngữ vui đùa đều biến thành rất đỗi buồn cười.

Lướt mắt qua vai cô nàng đứng trước mắt, tôi bắt gặp Long Nại kinh ngạc đứng cách đó không xa, đang im lặng nhìn tôi.

Có lẽ nhóc đã đứng yên nơi đó từ lâu lắm, biểu tình dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ này chính là sự nghi hoặc, là yếu ớt.

Con người tối đen và sâu thẳm, sâu đến mức có thể giấu vùi những cơn sóng sợ hãi tận bên trong.

Nếu bằng lòng giả vờ như chẳng nắm bắt được gì, tôi cũng có thể có thể mỉm cười đứng lên gọi tên nhóc, sau đó để tất cả như nước chảy qua không dấu vết.

Chỉ là ngay thời khắc ấy, có thứ gì theo ánh mắt khẽ giật mình của nhóc như mũi dao mổ xẻ cơ thể tôi.

Tôi có thể cảm giác được linh hồn từng bị che giấu nơi chỗ sâu nhất chậm rãi thoát lìa khỏi xác, từng chút từng chút vỡ tràn chảy ra.

Tích… Tích

Từng giọt, từng giọt một.

Và rồi chậm rãi kết thành hình thù trong suốt có thể thấy rõ ràng.

Âm nhạc xập xình khuấy đảo, tất cả mọi người càng nhảy nhót càng điên cuồng.

Có phải hay không trong toàn bộ thế giới này, chỉ có chúng tôi hai người vẫn như trước đứng tại chỗ?

Tiếng khẽ khàng, tựa ấu thú nức nở. Không biết từ nơi nào truyền đến.

Xuyên thấu qua âm nhạc rền vang, âm thanh ấy đâm thẳng vào nơi mềm mại nhất trong tim tôi.

Cơn đau từng chút từng chút rõ ràng hơn.