Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!

Chương 52: Dây chuyền và áo len




Đến tối,sau khi nói chuyện với gia đình chán chê,cả nhà tôi đi ngủ.Nhà bà chỉ có mỗi phòng khách là to nhất nên đến giường cũng được đặt ở đây,Bà,mẹ và tôi ngủ trên giường.Còn bố tôi và hắn ngủ bên dưới đã được trả đệm ấm ấp.Không có chút cơn gió lạnh nào chạm vào được bên trong nhà bà,nhà của bà ấm lắm.Nhưng buồn cười thay,tôi lại không sao ngủ được.Có lẽ là do không quen giường.Tôi trằn trọc mãi,cuối cùng phải ra sân nhà đếm mây, đếm sao, đếm trăng.Cái mắt tôi cứ mở tròn ra,chẳng nhằm lại được,mặc dù ngáp ngủ suốt.Xung quanh nửa sáng nửa tối,cứ mờ mờ ảo ảo,làm tôi thấy sờ sợ.Bỗng có tiếng cửa “két” dài thật dài từ phía sau tôi.Cái tiếng ấy làm tôi rùng mình.Chị ma ơi,chị tha em…Ahuhu ~~ ;;^;;”.

“Ê!”

Ê.. ê ~~~..Người tôi cứng đờ lại,tim đập thình thịch.Con ma nó vẫn đang cố mà trêu tôi T^T.

“Làm gì ở đây thế?Ngủ đi!”

Một bàn tay đập vào lưng tôi kèm theo cái giọng càng ngày càng rõ ,cái giọng đáng ghét quen thuộc.Hắn ta định doạ mình chắc…

“Cậu ra đây làm gì?”

“Ông chú ngáy to quá!!”

“Ơ…ờ!!Tôi lạ giường nên không ngủ được.

“Cậu lạ giường chứ có lạ vai không?”

“Hử?”

Hắn ngồi xuống chỗ tôi rồi bỗng kéo đầu tôi đặt xuống vai hắn.Tôi bật phắt dậy,tý nữa thì tương vào mặt hắn nhưng cố chịu đựng.Chợt cổ họng tôi nấc lên một cái.Rồi một cái nữa….ugh..ugh…Tại vừa nãy hắn làm tôi giật mình đây.

“Ugh…ugh…”

“Sao nữa rồi?”

”Tại cậu…ugh…làm tôi…ugh…giật mình…ugh!!”

“Ừ…xin lỗi.”

Hắn ta tưởng xin lỗi mà được chắc…Bây giờ tôi chắc còn không ngủ được nữa quá!!Ugh…ugh…Cái tên ăn hại!!

“Đi dạo chút không?”

“Ừ…ugh!!”

Hắn ta tay bỏ túi đi trước.Tôi lóc cóc chạy theo sau,cơn nấc vẫn càng ngày càng tiếp diễn.Thật khó chịu…Hắn ta đi khuất dần qua một cái ngõ,tôi vội vàng chạy theo.Cứ để hắn bỏ mình đằng sau thì không theo kịp,sợ chết >.