Hồ Đích Lao Lung

Chương 4




Sau khi về nhà, Lâu Duật Đường nói dối là bị cảm mạo. Nằm trên giường ba ngày liền, ngây ngơ, buồn bã ỉu xìu, lại còn không cho ai tới thăm. Trừ bỏ người cháu, cậu ai cũng không muốn gặp.



Lâu Triển Nhung nhận ra thúc của mình có điểm kỳ quái, vẫn kiên trì bám theo hỏi cậu chuyện gì, Lâu Duật Đường làm thế nào nói được, đành phải liều mạng che dấu, nửa câu cũng không lộ ra, cắn răng nuốt vào.

Mấy ngày tinh thần sa sút, cậu dần dần cảm thấy cả thân thể lẫn tinh thần chịu thương nghiêm trọng cũng đang dần dần tốt lại, cục diện trong Ngự Phong Đường chưa từng tươi sáng thế này. Lâu Triển Nhung đã tỏ rõ mục đích muốn trở thành người thừa kế, thậm chí cả Lâu Trấn Anh cũng đã gần như công khai muốn đem vị trí này truyền cho tôn tử. Mọi sự đã được chuẩn bị chu toàn, chỉ đợi lão nhân hạ thế, Lâu Triển Nhung sẽ đăng cơ.

Đối với cục diện bây giờ Lâu Duật Đường cảm thấy phi thường vui mừng, cũng thấy cái giao dịch khuất nhục kia cũng coi như đáng giá. Dù sao tất cả đều đã qua, cậu đối với cái đêm đó tận lực coi như chỉ là một màn tra tấn, qua rồi thì thôi, nửa giang sơn của Ngự Phong Đường đã nắm trong lòng bàn tay. Về sau đứa cháu kế thừa thống nhất giang sơn, đến lúc đó cậu có thể thoải mái cáo mượn oai hùm, thưởng thức những tháng ngày tiêu dao.

Tưởng tượng đến tiền cảnh sáng lạn ngày sau, Lâu Duật Đường liền thấy tiêu tan không ít cảm giác khó chịu, càng an ủi mình sự hy sinh đêm đó cũng không tình là quá lớn, hơn nữa cậu dù sao cũng có phần thưởng thức, cứ coi như một hồi chuyện xưa đi. Về sau có gặp mặt cũng coi như chưa từng có gì xảy ra, cái họ Thiệu kia tốt nhất là thức thời một chút đừng có mà nghĩ ra cái chủ ý gì bát quái.

Sau đó vì việc công hai người cũng gặp lại mấy lần, Lâu Duật Đường một dạng bình tĩnh thanh cao, đối xử với Thiệu Vĩnh Côn tuyệt đối ôn hòa, giống như một người bạn không thân thiết lắm.

Mà hành động của Thiệu cảnh quan cũng không chê vào đâu được, lúc mặc chế phục người này giả bộ còn đứng đắn hơn cả cậu, thái độ khách khí mà công thức khiến Lâu Duật Đường bất giác tự hỏi không biết những việc đêm hôm đó có phải là mình tự nằm mộng hay không?

Sách! Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, mỗi lần nhớ tới đến đều hận không thể đem đầu mình đào cái kí ức đó ra, không hề muốn nhớ lại nữa. Tuy rằng đã lệnh cho bản thân không được suy nghĩ bậy bạ, nhưng chỉ cần nhìn đến khuôn mặt tuấn tú cương trực mà vô tội của Thiệu Vĩnh Côn, cậu thật có một loại xúc động muốn đem da mặt của tên mặt người dạ thú kia lột ra xem nó dày đến thế nào.

Mà bọn họ cũng chưa từng vì việc riêng mà gặp lại, cũng không cần thiết phải gặp mặt.

Chuyện cần xử lý ở Ngự Phong Đường rất nhiều, Lâu Triển Nhung lại luôn tín nhiệm cậu, từ sau vụ của Lâu Phùng Xuân, lại càng tín nhiệm cùng coi trọng. Lâu Duật Đường quyền cao chức trọng, nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên càng lúc càng bận rộn, lại thường xuyên phải ứng phó với bọn người bất tài vô tướng chỉ giỏi xu nịnh, cuộc sống gấp rút mà kích thích, khiến cậu không còn thời gian mà nhớ lại những sỉ nhục cũng như kích tình đêm hôm đó.

Thời gian trôi mau, nháy mắt đã ba năm trôi qua. Bởi cảnh giác còn trong quá khứ, Lâu Duật Đường cũng không quá gần gũi Thiệu Vĩnh Côn, bất quá ngày lễ ngày tết cũng như sinh nhật cậu, thậm chí cả lễ tình nhân tên kia thỉnh thoảng cũng gọi điện tới trêu đùa một chút. Lâu Duật Đường lần đầu tiên nhận được điện thoại quả thực sợ hết cả hồn, nghĩ đến hẳn là người kia đã nghĩ ra cái gì muốn uy hiếp mình, sau cùng từ từ trở thành thói quen, nhìn thấy dãy số điện thoại của Thiệu Vĩnh Côn mí mắt cũng chẳng buồn động lấy một cái.

Bọn họ cũng không phải là cái loại chấp nê, cũng không ai đem một đêm tình ái thoáng qua nhớ đến tận bây giờ. Thiệu Vĩnh Côn chỉ là nhàn nhã mà gọi điện tán gẫu thôi, Lâu Duật Đường kiên định cho rằng chỉ cần mình kiên trì nguyên tắc của bản thân một bước cũng không nhường, tên kia tự nhiên sẽ biết điều mà cắp đuôi biến mất.

Vừa qua sinh nhật lần thứ 34, Lâu Trấn Anh cuối mùa thu ấy cũng qua đời, lễ tang qua đi Lâu Triển Nhung thuận lý thành chương mà ngồi trên ngai vàng Đường chủ, còn Lâu Duật Đường vẫn như cũ là tâm phúc kiêm quân sư của hắn, vị trí Nhị đương gia ngồi thật vững.



Lâu Triển Nhung tuổi trẻ khí thịnh, thoả thuê mãn nguyện, vừa lên nhậm chức liền tính toán muốn thực hiện một kế hoạch thực lớn: bình định khu Đông, tiêu diệt “Hắc Lang” Tiêu Chấn Hằng, san bằng Hồng Viễn Bang, đem cả khu Đông thu vào dưới tay, nhất thống giang hồ.

Tuy rằng cuối cùng đại kế hoạch chưa thành người đã chết trước, hơn nữa lại chết rất khó coi, nhưng chẳng ai biết trước được tương lai.

Trong Đường ý chí sục sôi, khí thế như nhuộm đỏ cả bầu không khí, mỗi người đều xoa tay, tận lực chờ lệnh. Ngay cả Lâu Duật Đường luôn luôn cẩn thận chặt chẽ đều bị cuốn vào cái khí thế hừng hực muốn xưng bá này, dã tâm bừng bừng cùng đứa cháu đứng ra.

Thiệu Vĩnh Côn không biết nghe được phong thanh ở đâu, ngay hôm sau ngày người của Ngự Phong Đường đi cậu lạc bộ đêm của Hồng Viễn Bang đập phá, hắn đã gọi điện thoại cho Lâu Duật Đường, thái độ mãnh liệt, từ ngữ đều rất mạnh mẽ, nói: “Đêm nay mười giờ ở quán Bowling Đan Đồng gặp ta.”

Lâu Duật Đường đối với khẩu khí hất hàm sai khiến của hắn cực kì khó chịu, hừ lạnh một tiếng: “Lão tử không rảnh.”

Thiệu Vĩnh Côn không nhanh không chậm nói: “Ngươi nếu không đến, ngày mai ta sẽ đem video diễm tình của ngươi gửi cho Hồng Viễn Bang.”

Lâu Duật Đường bị lời nói vô sỉ của hắn làm cứng người, nghẹn họng giữ điện thoại nhìn trân trối, nửa ngày cũng nói được một câu, đầu lại bắt đầu ông ông tác hưởng.

Thật không ngờ, cái tên súc sinh này vẫn còn giữ cả chiêu ấy, hơn nữa suốt ba năm cũng chưa từng hở ra, đợi đến lúc cậu hầu như đã quên đi sự việc kia liền cho cậu một dao, giết Lâu Duật Đường trở tay không kịp, chảy ra một đầu mồ hôi lạnh. Bộ não ngoài trừ xấu hổ còn có sợ hãi —— Thiệu Vĩnh Côn đem đòn sát thủ đã cất giữ ba năm ra dùng, nhất chiêu trí mạng, chắc chắn hắn gọi tới là có việc lớn, hơn nữa tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.



“Như thế nào? Ta nghĩ bọn hắn nhất định sẽ rất thích cái đại lễ này.” Thiệu Vĩnh Côn thúc giục bên kia đầu dây, thanh âm nồng đậm ý cười đã lâu không thấy, mà là loại cười vừa thâm vừa lạnh, giống như dùng roi quật người. Lâu Duật Đường tay cầm điện thoại siết đến trắng bệch, từ hàm răng đang nghiến chặt chỉ thoát ra hai chữ: “Ta đi.”

Cắt điện thoại, cậu không nói cho bất cứ ai, lấy cớ ra ngoài hóng gió. Lái xe rời khỏi Ngự Phong Đường, đi tới điểm hẹn, trên đường đi chửi tục không ngừng, đem tổ tông Thiệu Vĩnh Côn mười tám đời cùng đủ loại sủng vật mà bọn hắn dưỡng thăm hỏi một lượt.

Ngoài miệng mặc dù ngoan độc, trong lòng lại từng đợt kinh hoàng, không biết họ Thiệu có cái mục đích gì, nếu như mình không hợp tác càng không biết người nọ sẽ lại sử dụng cái thủ đoạn âm hiểm nào đối phó với mình.

Video diễm tình. . . . . . Lâu Duật Đường da đầu run lên, coi mặt Thiệu Vĩnh Côn bàn đạp gas mà đạp xuống. Cậu đã không được sống thoải mái rồi, lão thiên gia đến cũng còn muốn để mình bị nam nhân kia chà đạp đến bao giờ nữa?

Tuy đã sớm nói với lòng mình không được thỏa hiệp, nhưng lực sát thương của cái Video kia quá lớn, khiến cho ba năm đạo hạnh của cậu rơi lả tả, tất cả cốt khí cùng kiên trì trong thoáng chốc trở thành mây khói.

Tới quán Bowling Đan Đồng, Lâu Duật Đường dừng xe tắt máy, một thân suy sút xụi lơ ngồi trên ghế lái xe. Huyệt thái dương lại ẩn ẩn đau, trong óc đầu loạn thành một đoàn, còn chưa nhìn thấy đối thủ cậu đã không có 3 phần thắng rồi.

Thời gian quả thật vô tình, kim đồng hồ vô tình dừng lại 10 giờ, Lâu Duật Đường vẻ mặt đau khổ xuống xe, giống như phía trước là đầm long hang hổ, khiến cậu dừng chân tại chỗ không nguyện ý bước tới.

Liều mạng áp chế suy nghĩ muốn đánh sập luôn cả hệ thống cấp điện của tòa nhà này, Lâu Duật Đường từng bước đi vào trong quán.

Buổi tối khách cũng không nhiều lắm, Thiệu Vĩnh Côn lại ở cầu trong cùng, một thân mặc quần áo màu xám, thần thái sảng khoái. Trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên thanh thản, đôi mắt sáng ngời, ngay cả hàng chục ngọn đèn ngoài cửa sổ cũng không khỏi bị át đi mấy phần, thoạt nhìn thật sự là một người có tài, ra vẻ đạo mạo, cả người tản ra không khí chính trực, khiến cho vài phục vụ nữ nhịn không được mà đỏ mắt nhìn hắn, mị lực không thể coi nhẹ.

Lâu Duật Đường khinh thường hừ nhẹ một tiếng, nam nhân nhã nhặn nho nhã như cậu cũng thừa đủ mị lực nam tính, nếu muốn tán gái chỉ trong lòng ba phút cũng dễ như trở bàn tay, so với rót một chén trà còn nhanh hơn. Có điều không biết vì cái gì, ở trước mặt Thiệu Vĩnh Côn cậu lại không tự chủ được, giống như thay đổi không khí, trở nên nội liễm đề phòng, không dám giống như bình thường mà càn rỡ trêu đùa ai.

Chẳng là do cậu bị hắn thượng qua mà lưu lại cảm giác sợ hãi không thể lý giải này? Lâu Duật Đường thật sự không muốn thừa nhận bản thân không có tiền đồ như vậy, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt anh tuấn của đối phương, muốn từ đó tìm được một số sơ hở, có điều trong đầu lại không thể ngăn mình nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó.

Nhớ đến lúc Thiệu Vĩnh Côn ở trên người cậu một bộ biểu tình bị kích thích cùng đôi mắt tràn đầy dục hỏa, Lâu Duật Đường đột nhiên cảm thấy thân thể có chút khô nóng, ngực giống như bị một chiếc lông chim nhẹ nhàng phớt qua, tô dương khó nhịn.



Ngươi trúng ta hay sao! ? Lâu Duật Đường thầm mắng mình có bệnh, phỉ nhổ cảm giác như đang phát xuân này, lấy lại bình tĩnh, đi tới chỗ Thiệu Vĩnh Côn.

Thiệu Vĩnh Côn khí định thần nhàn, tư thế thành thạo tuyệt đẹp, chạy đà, vung tay, bước tới, ném. . . . . . Toàn bộ đổ! Hắn cười dài xoay người lại, hỏi: “Muốn chơi một ván hay không?”

Chơi thì chơi, ai sợ ai? Bị thái độ nắm chắc thắng lợi của người kia chọc tức, Lâu Duật Đường cởi áo khoác, tháo cúc tay áo, sắn lên, sau đó do dự một chút, không cầm lấy bóng Thiệu Vĩnh Côn đưa tới, nóii: “Ta quen dùng bóng mười bốn.”

Không phải ai cũng giống cái tên họ Thiệu nhân cao mã đại kia, chỉ biết cậy mạnh.

Thiệu Vĩnh Côn cho cậu một cái mỉm cười bí hiểm, đổi thành bóng mười bốn đưa cho cậu. Lâu Duật Đường hít sâu một hơi, tuy rằng thể lực của mình kém hơn người ta một chút, nhưng bowling cũng không hoàn toàn chỉ dựa vào sức mạnh, cậu muốn cho cái tên tiểu tử kia biết thế nào mới là kỹ xảo chơi bóng.

Dưới tầm mắt cực nóng có thể tổn thương người của Thiệu Vĩnh Côn, Lâu Duật Đường tự trấn định bản thân không lo lắng, cậu chạy lấy đà vài bước, đúng lúc đang vung tay định ném bóng, Thiệu Vĩnh Côn lại đột nhiên nói: “Ngươi hôm nay đến muộn ba phút.”

Lâu Duật Đường bị hoảng sợ, tay run một phát, bóng ngay lập tức trật khỏi đường, bất đắc dĩ nhìn bóng chạy thẳng một mạch, xông xuống rãnh.

Hỗn đản này khẳng định là cố ý quấy nhiễu mình, Lâu Duật Đường nổi giận đùng đùng xoay người lại, bất quá giây tiếp theo cậu mới thoát ra khỏi lửa giận đột nhiên bùng lên, lớn tiếng nói: “Uy, ta không phải đến đây chơi bóng với ngươi!”

Cậu phải nắm được quyền chủ động, không thể đến tuổi này rồi còn bị tên súc sinh nắm mũi dắt đi.

Thiệu Vĩnh Côn chậm rãi nhìn cậu từ đầu đến chân, đôi mắt dục hỏa rõ ràng, tay nhẹ nhàng sờ xuống thắt lưng, thấp giọng nói: “Nhìn từ phía sau, thắt lưng và mông ngươi quả thực mê ngươi . . . . . .”

Lâu Duật Đường giống như vừa ở chảo nhuộm ra, một thân đỏ bừng, vừa gạt tay hắn ra, vừa thấp giọng quát hỏi: “Ngươi con mẹ nó rốt cuộc bảo ta tới làm gì? Không cần nói mấy thứ không mục đích này, mau mau nói vào chuyện chính cho ta!”

Thiệu Vĩnh Côn không đứng đắn vỗ cái mông mẩy của cậu, giả bộ thở dài, nói: “Thật sự không muốn chơi với ta sao? Cảm giác như độc cô cầu bại vậy. . . . . .”

“Ngươi thực ghê tởm.” Lâu Duật Đường vẫy vẫy cảm giác nổi da gà trên người, hai tay khoanh ở trước ngực, vẻ mặt như muốn đập phá cái gì, nói: “Đem cái kia. . . . . . Cái Video kia giao ra đây! Thân là cảnh sát mà lại dùng cái loại tiện chiêu này, đê tiện, vô sỉ, hạ lưu!”

Cảm xúc của cậu bắt đầu kích động, khuôn mặt trắng trẻo bị oán khí cùng tức giận bao phủ, thu hút sự chú ý của mấy phục vụ sinh xung quanh. Thiệu Vĩnh Côn nhìn bốn phía, kéo cậu tới chỗ ngồi nghỉ, rót một ly nước đá nhét vào tay, nói: “Lừa ngươi thôi, căn bản không có cái gì mà Video hết.”

“Ngươi nói cái gì?” Lâu Duật Đường thiếu chút nữa ói máu, cậu khuôn mặt âm trầm, bán tín bán nghi trừng mắt nhìn Thiệu Vĩnh Côn, ngữ khí trở nên nhẹ một tí, nói: “Coi như ta xin ngươi, lão Đại, đừng đùa ta nữa, đều. . . . . . Đều đã ba năm , ngươi còn muốn ta thế nào?”

Cảm giác được oán khí của người kia, Thiệu Vĩnh Côn cũng không tiếp tục trêu đùa nữa, hai tay trên bàn nghiêm trang nói: “Thứ nhất, ta không có cái thú ấy, nếu ngươi thích có ảnh hay video, lần sau chúng ta có thể thử; thứ hai, ta hẹn ngươi ra ngoài là muốn nói chuyện của Lâu Triển Nhung.”

Sắc mặt Lâu Duật Đường một phát chuyển từ hồng sang trắng, cuối cùng biến thành màu xám như người thiếu chất dinh dưỡng lâu năm, đề phòng nhìn hắn, hỏi: “Triển Nhung làm sao? Hắn gần đây cũng không liên quan đến vụ án nào mà.”

“Hắn muốn nuốt Hồng Viễn Bang.” Thiệu Vĩnh Côn dùng ngữ điệu trần thuật nói ra chuyện mà cả hai người đều biết là thật, Lâu Duật Đường như ngoài ý muốn, cười lạnh một cái: “Xem ra gian tế nhà chúng ta cũng giúp ngươi không ít nha, thử nói xem, ngươi lấy cái gì khiến hắn bán mạng cho ngươi? Không phải dựa vào tài ngoại giao trên giường chứ?”

“Ta chỉ có hứng thú đối với cái mông của ngươi thôi.” Thiệu Vĩnh Côn khí thế không giảm, khí không suyễn nói.

Lâu Duật Đường không được tự nhiên di động một chút, cảm giác sô pha dưới mông cứ như là một cái bẫy, khiến cho cậu có cảm giác một khi ngồi lên sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.

Bất quá, nguy hiểm chân chính không phải là sô pha, mà là cái tên ngồi đối diện kia. Chỉ cần cùng ở chúng dưới một mái hiên với hắn, tuyệt đối sẽ không thể nào an toàn, trở thành chốn chốn đều có sát khí, sẽ không cho cậu có một cơ hội để xoay ngựa trở mình.

“Cứ cho là thế đi, thì sao?” Lâu Duật Đường quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, uống một ngụm nước lạnh, không yên lòng vuốt những giọt nước ngưng kết bên ngoài chiếc cốc, nói: “Chỉ là bang phái phân tranh mà thôi, có cái gì đáng ngạc nhiên, ngươi chưa thấy bao giờ à?”

Ở bất kì tính huống nào cũng không bao giờ bỏ qua cơ hội châm chọc mình, đáng tiếc cứ đến lúc nguy cấp quan trọng lại trở thành con rùa đen rút đầu. Thiệu Vĩnh Côn rất hiểu nam nhân này, thoạt nhìn cả người khí thế, kỳ thật chỉ là một con hổ giấy. Hắn thanh thanh giọng, nói: “Ta mong ngươi có thể ngăn hắn, mà không phải giúp hắn.”

“Ngăn?” Lâu Duật Đường cười nhạo một tiếng, có chút kinh ngạc nhìn sang hắn, nói: “Ngươi không uống nhầm thuốc chứ? Ta vì sao lại muốn ngăn cản Triển Nhung?”

“Bởi vì đối với hắn mà nói, câu nói của ngươi có trọng lượng hơn.” Thiệu Vĩnh Côn hoàn toàn không có ý tứ nói giỡn, thân thể nghiêng về phía trước, cảm giác áp bách mười phần, khiến Lâu Duật Đường không tự giác lùi về phía sau tựa lưng vào thành sô pha.

Lâu Duật Đường suy nghĩ một lát, hừ lạnh một tiếng nói: “Làm ơn. Ngươi dùng não của ngươi mà nghĩ đi, ta sao có thể giúp ngoại nhân mà đi đối nghịch với chính cháu của mình được?”

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?” Thiệu Vĩnh Côn vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nói: “Ta lúc ấy vốn không nên nhúng tay vào chuyện của Ngự Phong Đường, dù sao ai kế vị đối với ta mà nói cũng chẳng khác gì nhau, nhưng là ngươi tới cầu ta, ta cứ thế thuận nước giong thuyền. Lúc này hậu họa do cứu Lâu Triển Nhung càng lúc càng rõ ràng, ta cần ngươi đứng về phía ta.”

“Ngươi nằm mơ!”

Lâu Duật Đường không khỏi chán nản, bị cái loại thái độ đương nhiên, cao cao tại thượng của hắn chọc giận đến dở khóc dở cười, nói như kiểu mình sẽ ngoan ngoãn mà nghe lời vậy, thật không cái loại tự tin phi thường này của hắn là từ đâu tới!

“Duật Đường, ngươi phải nhìn cho rõ.” Thiệu Vĩnh Côn đè lại tay cậu nói: “Kiêu binh tất bại, Lâu Triển Nhung quá mức đánh giá cao năng lực bản thân, hơn nữa dã tâm quá lớn, hắn có thể là tuổi trẻ lông bông chưa chín chắn, nhưng ngươi thì không thể điên theo hắn. Ngăn cản hắn đi! Từ lúc Hồng Viễn Bang sáng lập đến nay cũng không thể dài như các ngươi, nhưng căn cơ vững vàng, không phải loại có thể nhổ dễ dàng, nếu đấu sẽ lưỡng bại câu thương, càng không có lợi với các ngươi.”

Lâu Duật Đường nhếch khóe mắt nhìn hắn, một bộ biểu tình như nhìn người lạ, lành lạnh hỏi: “Thế không phải càng tiện cho ngươi sao? Ngươi không phải luôn luôn thích làm ngư ông hưởng lợi à?”

Thiệu Vĩnh Côn thở dài, dùng đôi mắt chính trực trong suốt nhìn cậu, nói: “Ta quả thật không thích dùng bạo lực để giải quyết, thời gian còn rất dài, tại sao phải nóng lòng như thế?”

Lâu Duật Đường nghe thấy càng mơ hồ, nửa câu nói sau của hắn cũng cái hiểu cái không, điều duy nhất khẳng định là mình lại bị hắn điều khiển. Cậu trưng ra bộ mặt hoài nghi cho Thiệu Vĩnh Côn nói: “Ngươi không phải lại tưởng tượng cái gì đấy chứ? Họ Thiệu kia, ngươi tỉnh lại cho ta, đừng tưởng rằng ngủ một lần là có thể quản việc của ta. Chuyện của chúng ta không cần ngươi quan tâm, về sau đường ai người ấy đi, ngươi không có việc gì cũng đừng tìm ta kiếm chuyện.”

Cái bộ dáng vội vàng phủ nhận quan hệ của cậu khiến Thiệu Vĩnh Côn rất không thích, buông ra bàn tay Lâu Duật Đường, dựa người vào lưng ghế, nói: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đến lúc đường cùng hỏng việc đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

“Ta phi! Ít tự cho mình là đúng đi.” Lâu Duật Đường đứng dậy, khinh miệt liếc hắn, nói: “Ngươi cẩn thận không rơi vào tay ta là được rồi, Thiệu cảnh quan.”

Nói xong, cậu tóm lấy áo khoác đi ra ngoài, Thiệu Vĩnh Côn cũng không có ngăn lại, nhưng vẫn theo dõi cậu rời đi, làm cho phía sau lưng Lâu Duật Đường run lên, cậu cố gắng trấn định, không nhanh không chậm đi ra cửa. Sau đó nhanh như chớp chạy đến bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe rồi mới thở dài một hơi.

Di? Chỉ thế là xong? Tên kia cứ đơn giản như vậy bỏ qua cho mình ? Lâu Duật Đường tâm thần không yên nhìn ra bên ngoài cửa xe, không thấy Thiệu Vĩnh Côn đuổi theo, thở dài nhẹ nhõm một hơi xong lại cảm thấy kỳ quái, tên kia không phải luôn lấy đùa bỡn mình làm thú vui của hắn sao? Lần này đã không tiếc dùng đến chiêu Video để dụ cậu ra, thế nhưng nói chẳng được bao lâu lại để cậu rời khỏi. Hơn nữa. . . . . . Lâu Duật Đường lau đi mồ hôi lạnh đang chảy xuống bên thái dương, trong lòng ẩn ẩn nối lên cảm giác mất mát không hiểu —— sách! Còn tưởng rằng phải so khí với tên kia chứ, sống chết một phen, không ngờ không cần tốn nhiều sức đã có thể thoát thân, khiến cậu có một cảm giác không chân thật mà sinh ra hoảng hốt.

Nguyên lai lúc này khẩn trương như vậy là mình dọa mình thôi, chỉ cần cậu cứng rắn lên, cái tên kia dù có thần thông quảng đại cũng phải cam bái hạ phong.

Nghĩ như vậy, Lâu Duật Đường tâm tình sung sướng, cảm thấy cuối cùng cũng có được một phút vui vẻ. Hắn hừ một cái khởi động xe, lái về nhà.

Không đến ngõ cụt không quay đầu lại —— đại mà nói chính là chỉ bọn họ, Thiệu Vĩnh Côn thấy khuyên can không có hiệu quả, cũng bắt đầu âm thầm tính cách khác.



Thu qua đông đến, thời tiết từ từ chuyển sang rét lạnh, trời mưa vài ngày liên tục cuối cùng cũng ngừng, Ngự Phong Đường cũng bắt đầu triển khai hành động.

Bọn họ lựa chọn cửa hậu, phái người bắt cóc tình nhân của lão đại Hồng Viễn Bang Tiêu Chấn Hằng, một thư sinh văn nhược, chỉ là con trai của một nhà bình dân trong sạch Diệp Hân An.



Bắt cóc người kia là chủ ý của Lâu Duật Đường, đánh rắn phải đánh giập đầu, theo điều tra của cậu, nam nhân không hề có quan hệ tới hắc đạo kia không chỉ là tình nhân bí mật của Tiêu Chấn Hằng mà còn là tâm can bảo bối của hắn —— chính là tử huyệt của cái tên hắc lang hung mãnh không sợ cái gì kia.

Cái thủ đoạn này quả thực đê tiện, quy củ trên đường của các bang phái khi phân tranh là tuyệt đối không hại đến người bình thường. Bất quá quy củ là do con người bày ra, lợi ích sờ sờ ngay trước mắt, Lâu Duật Đường sẽ không buông tha cái sơ hở này, dù sao cậu cũng không phải là chính nhân quân tử gì.

Không ngờ cái tiểu tình nhân của Tiêu Chấn Hằng cũng có cốt khí, bị Lâu Triển Nhung đánh đến mức mặt mũi bầm dập cũng không cầu xin một tiếng, chỉ nhất quyết nắm chặt hai cái nhẫn trong tay, nhất quyết không buông.

Cái kia hình như là quà sinh nhật hắn mua cho Tiêu Chấn Hằng —— là một cặp nhẫn tình nhân, Lâu Duật Đường bĩu môi, ngăn lại hành động xem Diệp Hân An là cái bao cát của Lâu Triển Nhung. Đây là con mồi quan trọng của bọn họ, vạn nhất nếu người cần đến đã đến mà con tin đã chết, bọn họ chẳng phải là mất nhiều hơn đượcsao?

NhìnDiệp Hân An nằm ở trên mặt đất vẫn nhất quyết dùng đôi bàn tay huyết nhục mơ hồ giữ chặt lấy đôi nhẫn, Lâu Duật Đường lại lui về phía sau vài bước, sợ hắn đem máu bôi lên ống quần của mình. Tuy rằng cảm thấy tiểu bạch kiểm vô tội thiện lương này bị đánh đến mức có điểm đáng thương, bất quá ai bảo hắn theo Tiêu Chấn Hằng, nam nhân cùng nam nhân một chỗ đã đủ khiến người ta ghê tởm, còn yêu đến mức sâu đậm thế làm gì, đáng bị bọn họ dùng để dụ hắc lang kia ra xử.

Ở trong hắc đạo mạnh được yếu thua này cũng không có cái gì gọi là tình yêu, Lâu Duật Đường đứng ở nơi đó, từ trên cao nhìn xuống đối phương, mày nhăn lại càng lúc càng chặt.

Ở sâu trong lòng lại như có một thanh âm nhỏ nhoi đang cố gắng nói cho cậu một điều gì đó bất an, khiến cậu không thể định tâm lại.

Chẳng lẽ là bị lời nói của tên kia dọa sợ rồi? Tuy rằng ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng cậu lại cảm thấy trong phòng tuyến tâm lí của mình, giống bị hổng một cái lỗ thật lớn, từ đó tâm tình cứ như bị hút vào, như học sinh đi thi mà không học lấy một chữ nào, càng ngày càng lo âu bất an.

Không lý nào như vậy, cậu rốt cuộc là đang sợ hãi cái gì?

Lâu Duật Đường đem tất cả kế hoạch ở trong đầu soát lại một lần, xác định cậu đã lo lắng chu toàn, bố cục hợp lý, căn bản không vì mấy câu nói giật gân vô nghĩa của Thiệu Vĩnh Côn mà lâm trận luống cuống.

Lâu Triển Nhung điện thoại cho Tiêu Chấn Hằng, không ngoài sở liệu của cậu, cái nam nhân kia thực sảng khoái mà đáp ứng mấy điều kiện vô lý của Ngự Phong

Đường, Lâu Duật Đường khóe mắt đột nhiên đảo đến nhìn Diệp Hân An liếc mắt một cái, không biết vì sao trong lòng có chút chua chua.



Tuy rằng loại tình cảm lưu luyến này quả thực không bình thường, nhưng người này nếu có thể được Tiêu Chấn Hằng coi trọng như thế, không tiếc tất cả mà bảo vệ, loại tình cảm sâu nặng mà thuần túy này vẫn khiến Lâu Duật Đường cảm thấy rung động.

Chưa từng có người kiên định như vậy muốn có được mình, cũng chưa từng có ai chấp nhất như vậy coi trọng chính mình, cũng không có ai như Tiêu Chấn Hằng đối xử với mình như Diệp Hân An, yêu mình đến bất chấp tất cả như thế.

Nam nhân ba mươi bốn tuổi độc thân đột nhiên có điểm cảm khái, cảm thấy một loại tĩnh mịch “Quan lại mãn kinh hoa, tư nhân độc tiều tụy”*, thế nhưng cảm thấy được cho dù là biến thái đồng tính luyến ái cũng tốt hơn căn bản không ai yêu. Giống hắn như vậy cho dù quyền cao chức trọng, hô phong hoán vũ, tinh thần thế giới giống nhau cằn cỗi đắc không có một ngọn cỏ.

*Quan lại mãn kinh hoa, tư nhân độc tiều tụy: “Trường An mũ lọng rành rành, riêng mình tiều tụy gánh phần đầy vơi.” Trích bài Mộng Lí Bạch – Lại Quảng Nam dịch



Lâu Duật Đường lắc lắc đầu, xua đi cái loại cảm xúc sa sút tinh thần không được hoan nghênh này đi, cố gắng phấn chấn tinh thần ứng phó với trận chiến ác liệt sắp tới.

Không muốn tới loại sự tình không có tiền đồ này nữa, cậu còn có đứa cháu này có thể sống nương tựa vào nhau, ít nhất Lâu Triển Nhung cũng cần cậu phụ nó, cậu cũng không đến mức trở thành loại người hoàn toàn không có ai coi trọng.



Có lẽ sau này, cậu cũng có thể đi bao dưỡng một tiểu tình nhân, khiến nàng vì cậu mà sinh con chăm sóc gia đình, hưởng thụ lạc thú điền viên.

Lâu Duật Đường lui đến góc kho hàng tìm một cái ghế dựa thả người xuống, thoải mái ngồi ngáp, trải qua chờ đợi chán ngắt.

Theo kế hoạch của cậu, Tiêu Chấn Hằng sẽ theo lệnh của Ngự Phong Đường bôn ba khắp nơi, bị đánh tin giả lừa đi mọi chỗ cuối cùng mới có thể tìm được đến nơi này, bọn họ lại có thừa thời gian mà giải quyết, đem cái đôi tình nhân đồng tính này tiễn đến Tây Thiên.

Mỗi một chi tiết đều đã diễn tập hoàn hảo, hoàn hoàn trùng khớp, cẩn thận, có điều Lâu Duật Đường đã quên tính đến Thiệu Vĩnh Côn nhìn như không liên quan này, ở một bước cuối cùng cố tình can dự vào, vì thế tất cả kế hoạch của cậu bỗng chốc trở thành “tòa lâu đài trên trời”, không chịu nổi một kích. Mà cũng chỉ vì một bước này, khiến cho chiến dịch to lớn của Ngự Phong Đường tại đây thất bại thảm hại, khiến cho cậu chịu không ít đau khổ.