Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 22




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Nhận được tin tổng thống đã rút lui an toàn khỏi đó, tư lệnh không quân B quốc Y Đức tướng quân hạ lệnh oanh tạc các khu chung quanh phủ tổng thống, yểm hộ bộ đội đặc chủng Trung Quốc cùng nhân viên phủ tổng thống đột phá vòng vây.

Dựa theo mệnh lệnh lúc trước của Lý Nguyên, phần lớn không quân đã nhảy dù đến khu vực bộ tư lệnh phản quân. Trải qua chuyển tiếp từ ban chỉ huy của Trương Hải Dương, Lôi Hồng Phi và tướng quân Y Đức liên lạc với nhau, xin y phái quân trợ giúp, vì vậy có một bộ phận không quân nhảy dù xuống khu vực chỉ định nằm ngoài phủ tổng thống, triển khai chiến đấu kịch liệt với phản quân.

Cùng lúc đó, các tiểu đội tinh anh từ căn cứ đặc công tách ra đánh giáp lá cà với phản quân, khó phân thắng bại.

Nhìn khói lửa không ngừng bay cao từ bên ngoài, lại nghe tiếng súng kịch liệt, Lôi Hồng Phi thời khắc chú ý hệ thống chỉ huy để tiếp nhận các tin tức nhận được, không lâu sau, binh lực vây quanh phủ tổng thống dần bị tản bớt đi, liền xuất hiện mấy lỗ hỏng. Lôi Hồng Phi quả nhiên hạ lệnh: “Toàn thể chú ý, đội 1 đột phá phía trước, nhân viên công tác cùng vệ đội bảo hộ phủ tổng thống theo sát phía sau, đội 2 yểm hộ, đội 3 theo tôi chặn phía sau. Hành động!”

Một đoàn xe chống đạn rít gào, từ phía bên cửa nhỏ phá chướng ngại vật trên đường, cuồn cuộn trào ra.

Những chiếc xe chống đạn này vốn là của tổng thống, phó tổng thống cùng nhân viên các cấp đi theo bảo hộ, thường đậu ở gara ngầm, may là trong trận chiến dữ dội vừa rồi không có bị phá hỏng, nên lúc này đúng lúc được dùng tới.

Vị trí này phản quân lưu lại không còn nhiều, đạn thưa thớt bắn tới, nhưng không cách nào xuyên thấu qua được xe bọc thép cùng thủy tinh chống đạn. Đặc công mở đường phía trước chuẩn xác đánh trả, bắn chết không ít kẻ địch. Vệ đội phủ tổng thống cùng bộ đội đặc chủng yểm hộ phía sau cũng bắn ra được một loạt đạn, ngăn chặn hỏa lực của kẻ địch.

Lôi Hồng Phi mang theo đội 3 chặn ở phía sau dùng xe việt dã bình thường, tính năng mặc dù tốt cũng không thể chống đạn. Quân sĩ trên xe không có chút sợ hãi, tâm tình đều rất phấn khởi. Bộ đội đặc chủng lái xe nhấn mạnh chân ga, tựa như đang lái một chiếc xe tăng, gào thét tiến ra bãi cỏ, phá nát đống xác xe, chạy qua thi thể nằm ngang dọc được đống cát công sự che chắn, theo đoàn xe phía trước hướng tới quân cảng Tây Nãi Loan như bay. Bọn họ từ nơi đó sẽ leo lên tàu bảo vệ đạn đạo do tướng quân Tống Đình phái tới tiếp ứng, rút về hạm đội Trương Hải Dương.

Đoàn xe phản quân từ nơi khác chạy tới đuổi theo bọn họ, súng trường đột kích trên xe không ngừng phụt lên lửa cháy, thỉnh thoảng lại có đạn hỏa tiễn bay về phía bọn họ. Xe bọn họ linh xảo lách trái né phải, tránh được đường đạn. Tiếng nổ mạnh mẽ vang lên, nhưng bọn họ lại không quan tâm lắm, chỉ toàn lực đánh trả súng trường đột kích, lựa đạn, hỏa tiễn, tựa như bão tố bao trùm tất cả, đánh cho đoàn xe truy kích của địch tan rã. Thế nhưng, không lâu sau, càng có nhiều kẻ địch bốn phương tám hướng vây quanh tới chỗ họ.

Đạn vũ bay ngang bên người Lôi Hồng Phi, không ngừng có binh sĩ bị thương ngã xuống, cuối cùng ngay cả lái xe cũng bị trúng đạn ngay đùi, không thể nhấn chân ga. Y vốn đang ở phía sau đối bắn với kẻ địch, lúc này lập tức nhảy lên phía trước, cùng lái xe đổi vị trí, lái nhanh về phía trước. Chiến sĩ kia băng bó vết thương xong, cầm lấy súng quay ra phía cửa sổ bắn trả, một chuỗi đạn bắn bay ra ngoài, chặn lại mấy chiến xe đang ào ra, ngăn tiến sự tiến công của địch.

Thủy tinh cửa sổ xe bọn họ đã không còn nữa, càng chạy nhanh thì gió mạnh càng ào tới trước mặt, tựa như làn dao thổi qua khuôn mặt bọn họ. Lôi Hồng Phi lại không chú ý tới, căn cứ vào tình huống chung quanh mà đúng lúc chuyển động phương hướng, hoặc phanh lại, hoặc tăng tốc, vừa phải lưu tâm nghe tiếng trò chuyện truyền đến từ tai nghe, tùy thời tuyên bố mệnh lệnh.

Đang trong lúc đánh bắn kịch liệt, trong tai y truyền đến tiếng nói của Lâm Tĩnh: “Hồng Phi, tôi tới rồi.”

Lôi Hồng Phi còn chưa kịp trả lời, liền nghe được một tiếng nổ vang từ không trung truyền đến, càng ngày càng vang, sau đó xe hai bên đồng thời vang lên tiếng đạn cùng với tiếng nổ mạnh của đạn hỏa tiễn. Trên mặt đất vung lên bụi bặm, hai phi cơ trực thăng vũ trang lập tức hạ xuống dưới, quay đầu ở ngay phía trước bọn họ, lần thứ hai lao xuống, bắn trả. Kẻ địch méo mó rồi ngã xuống trong cơn mưa đạn, xe hơi của truy binh cũng bị nổ tung, thế tiến công nhất thời yếu bớt.

Lôi Hồng Phi cất cao giọng nói: “Đánh rất hay.”

Lâm Tĩnh cúi đầu nở nụ cười, nhưng không nói gì, mà bắt đầu hạ lệnh cho các trung đội đặc cần mà hắn mang tới đang đổ bộ xuống dưới. Hai phi cơ trực thăng thả dây thừng, các đặc công từng người một nhanh chóng nhảy xuống mặt đất.

Lâm Tĩnh sau khi xuống được mặt đất, nói với Lôi Hồng Phi: “Các anh mau dùng tốc độ nhanh nhất lui đi, chúng tôi sẽ yểm hộ.”

Lôi Hồng Phi chần chờ một chút, liền nghe được trong không trung truyền đến máy bay nổ vang. Vài cái phi cơ trực thăng bay tới, như là Lục quân của phản quân tới. Chúng ngừng trên không, vài đạn đạo bay về phía phi cơ trực thăng của đặc công đang dừng lơ lửng trên không.

Lâm Tĩnh vừa nhìn là biết không thể nào tránh kịp, lập tức hạ lệnh cho phi công: “Nhảy xuống.”

Hai người phi công nhảy ra khỏi chỗ, nắm chặt dây thừng nhảy xuống dưới. Còn chưa kịp đứng vững, thì hai phi cơ trực thăng kia đều trúng đạn nổ tung, trong không trung biến thành hai đốm lửa lớn, lao thẳng xuống phía dưới. Các đội viên đặc cần gần đó đều nhanh chóng chạy ra chỗ khác, ngã xuống các ổ đất công sự để che chắn, tránh tàn phiến khung máy móc văng khắp nơi.

Vài cái cánh máy bay lao xuống phía dưới, lao thẳng xuống ngay chỗ xe của Lôi Hồng Phi và đoàn xe đang đi phía trước của y.

Lôi Hồng Phi lớn tiếng hạ lệnh: “Tiểu đội 3, ẩn nấp. Các tiểu đội khác không đổi hướng, tiếp tục đi tới.” Nói xong, y liền bẻ tay lái, đâm mạnh vào một nhà dân gần đó.

Trong phòng không có một bóng người, có lẽ cả nhà này đã sớm bỏ chạy hoặc là trốn ở một chỗ tương đối an toàn. Lôi Hồng Phi vừa giúp đỡ các chiến sĩ bị thương ở trên xe xuống, vừa liên lạc với tướng quân Y Đức, nói rõ tình hình nơi đây cùng phương vị của y, xin y phái binh tới trợ giúp.

Chỉ nghe bên ngoài truyền đến tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, khiến tòa nhà bọn họ đang đứng cũng chấn động, thủy tinh bị chấn nát, trần nhà cùng các vật trang sức trên tường không ngừng rơi xuống, thanh âm cách cách không dứt bên tai.

Các tòa kiến trúc ở gần biển đều có thể chống được động đất cấp 8 cùng bão siêu cường, vì vậy nhà dân này còn có thể trụ lại, hai quả đạn đạo oanh kích, Lôi Hồng Phi nhảy lên ngoài cửa sổ, tỉ mỉ quan sát đích tình bên ngoài, song song gọi Lâm Tĩnh: “Cậu ở đâu rồi? Tình hình thế nào? Có bị thương không?”

“No, sir.” Lâm Tĩnh rất lãnh tĩnh. “Tôi lập tức tới chỗ anh đây, anh đừng nhúc nhích, chờ tôi tới.”

“Được,” Lôi Hồng Phi đáp ứng, quay người lấy đạn hỏa tiễn từ trong xe ra, nhìn những thứ còn thừa lại ở bên trong, liền nhắm vào phi cơ trực thăng đang lao xuống về phía mình, quả đoán mà nhấn nút bắn.

Khói trắng từ đạn đạo kia nhàn nhạt xông thẳng lên trời, bắn nát bấy phi cơ trực thăng vũ trang kia. Khiến các máy bay đang theo sát bên cạnh nó lập tức tản ra, nhanh chóng bay lên cao.

Đúng lúc này, có 4 máy bay tiêm kích chui ra tầng mây, nhắm ngay chúng nó mãnh liệt nổ súng. vài phi cơ trực thăng lục tục toát ra khói đen, có cái nổ tung ngay không trung, kéo theo làn khói đen rớt xuống đất. 4 máy bay tiêm kích gào thét, từ phía xa đánh 1 vòng cung, bay tới phía bên này.

Một phi cơ trực thăng lung lay lắc lắc tà tà hạ xuống, quay đầu đối diện với nhà dân chỗ Lôi Hồng Phi đang ở. Phi công sắp chết cũng muốn kéo theo người chết chung, liền giãy dụa nhấn cái nút phóng đạn ra.

Lúc này, Lâm Tĩnh đã chạy được tới trước cửa sổ mà Lôi Hồng Phi ẩn dấu, hai tay chống lên khung cửa sổ, định nhảy vào.

Hắn vừa phóng người lên, Lôi Hồng Phi hô to một tiếng “Nằm xuống,” song song xuất thủ như điện, ôm ngang lấy người hắn, hung hăng kéo vào trong phòng, đặt ở dưới thân.

Đạn đạo bay qua cửa sổ, đâm thẳng vào trong xe việt dã đã bị sofa ngăn chặn, lập tức nổ tung.

Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy kình phong đập vào mặt, khiến hắn không cách nào mở mắt ra được. người nằm đè trên người hắn hừ 1 tiếng, sau đó cảm giác được cổ vai một một luồng khí lạnh ập vào mặt.

Trong lòng hắn kịch chấn, nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy máu đỏ tươi như suối phun từ đầu vai Lôi Hồng Phi tuôn ra, trong khoảnh khắc y ngã nhào xuống người hắn.