Hồ Ly Chẳng Ra Hồ Ly

Chương 49: Hồng nhi cường công




Y Lãnh Y nghe lời Hồ Mộ Y khiêu khích xong, mặt lập tức hồng lên như bị lửa đốt, hoàn toàn đỏ bừng. Y Lãnh Y xấu hổ quẫn bách vô cùng quay đầu, giận dữ nhìn Hồ Mộ Y.

“Buông tay, mỗ mỗ đã nói chị không thể –“

“Không thể thế nào?”

Hồ Mộ Y thấy Y Lãnh Y không đi liền cũng không nóng vội, vẫn không chịu buông tay, tay kia thì nửa chống đầu, đầy hứng thú nhìn Y Lãnh Y đỏ mặt. Biết nàng không thực sự giận, Hồ Mộ Y cũng không kiêng kị gì, ưỡn bộ ngực nho nhỏ giảng đạo lý với Y Lãnh Y.

“Mỗ mỗ còn đặc biệt nhấn mạnh với em phải bôi thuốc toàn thân. Y Y, sao em có thể không hoàn thành trách nhiệm như vậy, mới lau sau lưng đã muốn đi?”

Y Lãnh Y nghe xong cúi đầu không nói, đỏ mặt đứng tại chỗ một lát, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn xoay người đi đến bên cạnh Hồ Mộ Y, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý của nàng, tức giận nói: “Chị nằm xuống.”

Hồ Mộ Y nghe vậy liền ngoan ngoãn nằm trên giường bạch ngọc, hay tay đặt thẳng hai bên sườn, hơi nhắm mắt lại. Tuy rằng Y Lãnh Y là do nàng mưu đồ quấy rối nên mới cố tình giữ lại, nhưng lúc thực sự làm việc đó, Hồ Mộ Y còn khẩn trương hơn bất kỳ ai khác. Thân thể của nàng, dù là thân hồ ly hay thân thể con người, trừ Y Lãnh Y ra cũng chưa bao giờ có ai chạm vào. Hồng nhi lúc nhỏ đã nghe mỗ mỗ nói, lần đầu của nữ nhân đều rất đau, hồ ly tinh lại càng thế, nghe nói có người làm được đến nửa chừng rồi ngất xỉu. Vẫn nhớ lần đầu tiên của đại tỷ và Ương tử, mình không hiểu chuyện lắm, đã hỏi đại tỷ có phải miêu yêu bắt nạt nàng không, sao sắc mặt lại không chút máu, lúc làm phép thân mình còn run rẩy như vậy. Khuôn mặt tiều tuỵ của đại tỷ nở nụ cười dạt dào hạnh phúc khiến mình không thể quên. Hồ Mộ Y đã cực kỳ hâm mộ, cũng thầm hạ quyết tâm, về sau mình cũng phải tìm một người yêu để trao gửi thứ ấy……

Tuy rằng sẽ đau đớn khiến người ta khó có thể chịu nổi, Hồ Mộ Y vẫn khát vọng Y Lãnh Y chạm vào, không vì nguyên nhân gì, chỉ là nàng yêu tất cả mọi thứ về Y Lãnh Y. Nàng thích nụ cười ngượng ngùng của Y Lãnh Y, thích ánh mắt đầy cưng chiều của nàng với mình, thích mái tóc mềm mại của Lãnh Y, thích thân thể thoang thoảng mùi hương lành lạnh kia, thích tất cả mọi thứ của Y Lãnh Y……

Nàng muốn giao bản thân cho Y Lãnh Y, như thể chỉ có làm vậy mới có thể chứng minh rằng Y Lãnh Y thật sự yêu nàng, thật sự cần nàng. Nói nàng vô sỉ cũng tốt, biến thái cũng được, nàng chỉ muốn ôm Y Lãnh Y, bắt lấy trái tim nàng, khiến nàng không vứt bỏ mình không một lý do, sẽ không còn nghĩ tới Tử Phong Ngưng, không buông không bỏ, vĩnh viễn ở lại bên cạnh mình.

Hai tay Y Lãnh Y run run vẫn dừng lại trên ngực Hồ Mộ Y, Hồ Mộ Y khẩn trương hít sâu một hơi, theo tiềm thức thân thể hơi lùi lại.

Y Lãnh Y vốn đang nhắm mắt cảm thấy sự dị thường dưới tay, nàng hơi hé mắt, nhìn cảnh trước mắt, mặt lập tức hồng đến nỗi có thể thấm ra máu. Trong động, thân mình trắng nõn không tỳ vết của Hồ Mộ Y ánh lên trong suốt lấp lánh, hai nơi căng tròn đẫy đà kia bị kích thích càng dựng thẳng, hai hạt đậu nho nhỏ nổi lên phiếm màu phấn hồng nhàn nhạt, lại khêu gợi lòng người đến thế. Hồ Mộ Y ngửa mặt nằm trên giường, ngực thỉnh thoảng phập phồng, cánh môi hồng khẩn trương mím chặt, tóc đen tán loạn, muốn nói mà lại xấu hổ nhìn Y Lãnh Y, mê người nói không nên lời.

Hồ Mộ Y có thể rõ ràng cảm giác được đôi tay nhỏ nhắn của Y Lãnh Y đang khám phá trước ngực mình. Nàng như thể cảm nhận từng dòng điện chạy qua, khiêu khích thần kinh, cảm giác tê dại khiến nơi bụng như bốc lên một ngọn lửa, mà cố tình bàn tay hơi lành lạnh kia mỗi lần đều lướt qua trọng điểm, khiêu khích rất nhỏ liền lập tức rời đi. Hồ Mộ Y bị tra tấn, gắt gao cắn môi dưới, cố nén tiếng rên rỉ sắp tràn ra, thân mình nổi lên tầng phấn hồng, là biểu hiện của việc đồng tình. Hồ Mộ Y mê ly mở hai mắt, bất lực nhìn Y Lãnh Y.

Y Y em cố ý, phải không? Sao có thể, sao có thể bắt nạt tôi như thế……

Kỳ thật Y Lãnh Y cũng rất khẩn trương, vốn một lòng một dạ muốn bôi thuốc cho Hồ Mộ Y, nhưng nàng lại có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể mềm mại kia dưới động tác của mình dần trở nên nóng đến bỏng tay. Tiếng dồn dập thở gấp của Hồ Mộ Y như thể thấm vào tận phế phủ, tựa dã thú ngăn chặn lên cánh cửa dục vọng, khiến linh hồn nàng như bị rút ra, không thể tự điều khiển, chỉ biết không ngừng vuốt ve thân thể mềm nhẵn này. Dục tình ngày càng dâng trào, vuốt ve dần biến thành hôn, đôi môi mềm mại thay thế hai tay mình lưu lại dấu vết trên người Hồ Mộ Y. Từng nụ hôn khơi gợi khát vọng dưới đáy lòng, muốn có được nàng! Muốn đem Hồ Mộ Y dung nhập vào trong cơ thể mình!

Mỹ nhân ở ngay trước mặt, hổn hển nhỏ vụn thở gấp bất lực nhìn mình, ai còn có thể nhịn được? Y Lãnh Y mơ màng cúi đầu, tay nhẹ nhàng khơi cằm Hồ Mộ Y lên, không chút do dự hôn xuống.

“Uhm –”

Rốt cục đợi được đến lúc Y Lãnh Y chủ động, Hồ Mộ Y không kìm chế được kích động, vươn tay ôm Y Lãnh Y, hơi dùng sức một cái, kéo nàng lên người mình.

Y Lãnh Y bị Hồ Mộ Y vội vàng kéo, không còn sự rụt rè ngày xưa, nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người, khát vọng nóng bỏng lan toả khắp toàn thân. Khoảnh khắc hai khối thân thể mịn màng chạm vào nhau, âm thanh vốn nén nhịn từ lâu rốt cục khẽ tràn ra từ cổ họng hai người.

Y Lãnh Y nhỏm nửa người, không ngừng cọ sát thên thể mềm mại như nước của Hồ Mộ Y, cảm giác tuyệt diệu dần lan tràn từ thân dưới, hình thành một dòng nước ấm sôi trào nơi bụng.

Hồ Mộ Y mở hai mắt, vội vàng nhìn Y Lãnh Y, không tiếng động nói lên khát vọng của mình.

Y Lãnh Y kiều mỵ cười, ôn nhu nhìn Hồ Mộ Y, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng. Do dự một lát, Y Lãnh Y dù sao vẫn lo cho thân thể Hồ Mộ Y, lại không muốn khiến nàng thất vọng, mà tình triều lại không cho phép mình rời khỏi. Y Lãnh Y đỏ mặt giữ eo Hồ Mộ Y, nghiêng người một cái, trao đổi vị trí hai người. Hồ Mộ Y hai tay chống giường, kinh ngạc nhìn Y Lãnh Y, Y Lãnh Y lại thẹn thùng khẽ cắn môi dưới, nhẹ nhàng quay đầu, không nhìn nàng.

Dần dần, nụ cười hạnh phúc thoáng hiện lên trên mặt Hồ Mộ Y, nàng say đắm nhìn chằm chằm Y Lãnh Y chốc lát, xấu xa tựa đầu lên ngực người kia: “Y Y, em thật sự nguyện ý sao? Không trách tôi vì đã giấu em? Không kiêng kị thân phận hồ ly tinh của tôi?”

Y Lãnh Y đỏ mặt nhìn Hồ Mộ Y thân thể trần trụi lại vẫn thản nhiên như trước, không biết là bởi khẩn trương hay sợ hãi, thân thể mềm mại không kiềm chế được run rẩy từng trận. Y Lãnh Y nghe được hàng loạt vấn đề Hồ Mộ Y đưa ra, nhìn khuôn mặt đầy vẻ không xác định của nàng, lòng có chút chua xót, không trả lời mà trực tiếp dùng hành động thực tế biểu đạt tình yêu của mình. Hai tay mảnh khảnh chậm rãi lướt qua đường cong tấm lưng của Hồ Mộ Y, cuối cùng dừng lại trên cổ. Y Lãnh Y cố lấy dũng khí ngẩng đầu, nhìn Hồ Mộ Y, một lát sau dùng sức kéo về phía mình, Hồ Mộ Y mất thăng bằng, té ngã lên ngực Y Lãnh Y.

Chiếm được sự khẳng định không tiếng động của Y Lãnh Y, Hồ Mộ Y cũng không giả bộ rụt rè gì nữa. Không chút kỹ xảo hôn người mình yêu nhất, theo bản năng không ngừng mút lấy đôi môi mềm mại của Y Lãnh Y, vươn đầu lưỡi cùng dây dưa, vừa vội vàng lại bá đạo xâm nhập, trong nháy mắt châm lên ngọn lửa trong lòng Y Lãnh Y. Thân phận “mị hồ” trời xinh khiến Hồ Mộ Y rất nhanh nắm giữ điểm quan trọng, hai tay mảnh khảnh nhẹ nhàng như có như không khiêu khích nơi bụng Y Lãnh Y, đầu gối chạm nhẹ vào bộ phận riêng tư của nàng. Y Lãnh Y bị kích thích vào điểm nhạy cảm, đầu hơi ngửa lên, sâu kín nhìn Hồ Mộ Y, hồ hôi lăn qua trán, rớt lên lồng ngực phập phồng.

Hồ Mộ Y cười khẽ, cúi xuống ngực Y Lãnh Y liếm đi giọt mồ hôi đắng chát kia, hút vào miệng, theo dấu vết chảy xuống của nó, ngậm lấy hạt đậu nho nhỏ của Y Lãnh Y, cảm giác nơi ấy dần trở nên cứng rắn dưới sự khiêu khích của mình. Bàn tay trong nháy mắt trượt xuống đùi trong, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tiến thẳng vào.

“Ah –”

Y Lãnh Y ôm chặt Hồ Mộ Y, thân thể mềm mại như rắn nước dán sát vào thân thể nàng, nhíu mày, cảm giác bỏng rát sưng tấy đã lâu không trải qua khiến nàng khó lòng chịu nổi, tiếng rên rỉ mơ hồ biến thành tiếng kêu nho nhỏ đầy áp lực, nước mắt lăn dài theo hai má.

Hồ Mộ Y ôn nhu hôn, xoá đi dòng nước mắt của Y Lãnh Y, thương tiếc khẽ vuốt tóc mai hai bên tai nàng, nhìn ra vẻ ẩn nhẫn của nàng liền do dự muốn rút ngón tay ra, nhưng đầu ngón tay lại bị một cỗ cảm giác mềm mại dịu dàng bao vây, khiến nàng không thể rời khỏi.

“Mộ mộ, đừng, đừng đi — em, em muốn chị –”

Hơi thở ấm áp phun bên tai, ánh mắt Hồ Mộ Y loé lên vẻ khác thường, tay đặt trên tấm lưng trơn bóng của Y Lãnh Y, chậm rãi lướt qua vòng eo mảnh khảnh, chạm đến vùng vụng mềm mại căng cứng, nhẹ nhàng vẽ vòng vòng nơi chiếc rốn đáng yêu.

“Ah ôi –”

Bị kích thích chỗ nhạy cảm, Y Lãnh Y thở gấp thành tiếng, thân mình thon dài nhướn cong lên, gắt gao tiếp xúc với ngón tay. Y Lãnh Y lúc này như một chú tiểu bạch thỏ nhu nhược, mất đi sức lực, suy yếu tựa vào lòng Hồ Mộ Y, để mặc nàng bá đạo chiếm hữu. Động tác càng lúc càng nhanh cơ hồ đánh tan nàng, đôi môi lại bị người kia kiêu ngạo chiếm lấy, thanh âm rên rỉ quyến rũ câu hồn hoá thành âm mũi chậm rãi lan tràn, vọng khắp động Hồ Liên.

Ah, một đêm không ngủ……

***

Hồ Linh đứng bên cạnh Thiên Thụ yên lặng nhìn nàng thu dọn hành lý, cũng không nhiều lời.

Thiên Thụ dọng xong đồ rồi, kéo tay cầm, quay đầu ai oán nhìn Hồ Linh.

Linh nhi, nàng thật sự một chút cũng không yêu ta sao? Ngay cả một lời níu giữ cũng đều keo kiệt nói ra miệng như vậy? Chỉ cần nàng nói không nỡ, ta liền nhất định sẽ không rời đi, dù phải trả giá đắt tới cỡ nào đi nữa……

Lại đợi hồi lâu, nhìn Hồ Linh vẫn không hề phản ứng, Thiên Thụ khẽ thở dài, hốc mắt đỏ bừng, ngẩng đầu không nỡ nhìn Hồ Linh: “Linh nhi, ta phải đi rồi, sau này nàng phải chăm sóc bản thân cho tốt……”

Hồ Linh nhẹ nhàng gạt đầu, nhìn Thiên Thụ nước mắt lưng tròng, nhìn khuôn mặt đơn thuần của nàng, lòng ẩn ẩn nhức nhối, lại vẫn im lặng không nói, mặc cho Thiên Thụ nói không ngừng.

Vị Ương cùng Hồ Liễu ở một bên nhìn mà sốt ruột, Vị Ương tiến lên, giữ chặt hành lý Thiên Thụ: “Thiên Thụ, nói sao thì cũng chờ đến lúc Hồng nhi bôi thuốc xong đã rồi mới đi, không lâu nữa đâu.”

“Nhưng nàng đã ở trong ấy ba giờ rồi.”

“……” Vị Ương nghẹn lời, ngẩng đầu nhìn Hồ Liễu xin giúp đỡ.

Hồ Liễu đứng lên, nhìn nhìn Hồ Linh, ho nhẹ một tiếng: “Thiên Thụ, nghe nói Thiên Lôi, Lôi mẫu gọi ngươi về là muốn tìm người giới thiệu cho ngươi?”

Lời vừa nói ra, Hồ Linh ngẩng phắt đầu, khẩn trương nhìn chằm chằm Thiên Thụ. Vị Ương nhìn ra vẻ nóng nảy trong mắt Hồ Linh, hơi nhoẻn miệng cười, bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa: “Cha mẹ mai mối, xem ra Thiên Thụ ngươi là một đi không trở lại nhỉ.”

Thiên Thụ nhìn Hồ Linh, lắc mạnh đầu: “Không phải, không phải, Linh nhi, ta sẽ không thích người kia.”

Vị Ương nhìn bộ dạng ngu ngốc của nàng liền tức chết được, lén nhéo Thiên Thụ một cái: “Không phải ngươi đã sớm nói với ta sao, nghe nói là đại nguyên soái gì đó của thiên đình mà? Anh tuấn tiêu sái, được rất nhiều người thích.”

Hồ Linh nghe xong thần sắc ảm đạm, hơi cúi đầu. Thiên Thụ thấy nàng như vậy liền đau lòng chết được, xoay tay dùng sức nhéo lại Vị Ương một cái: “Cái gì mà đại nguyên soái chứ, là Thiên Bồng nguyên soái! Phong lưu tiêu sái cái rắm, một con heo miệng đầy răng nanh thì có!”

Hồ Liễu nghe xong liền bật cười thành tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng xem như đã nhìn ra, Thiên Thụ này bảo vệ Linh nhi không kém Hồng nhi bảo vệ Y Lãnh Y là bao.

Vị Ương tức đến thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta mặc kệ các ngươi. Hai người đó, cứ tự tra tấn mình đi, đã yêu thì vì sao không nói ra lời chứ? Hừ hừ, cứ chờ sau này hối hận đi.”

Hồ Linh nghe xong im lặng, ngẩng đầu nhìn Thiên Thụ, như thể muốn khắc ghi tất cả mọi thứ về nàng vào lòng. Ngay lúc cõi lòng ba người dâng đầy mong chờ, Hồ Linh chậm rãi mở miệng: “Thiên Thụ, tự chăm sóc mình cho tốt, đừng mãi cư xử như hài tử nữa.”

Thiên Thụ nghe xong lời này, như bị cướp mất con vịt, nháy mắt không có khí thế, ủ rũ cúi đầu gật gật, ai oán liếc Hồ Linh một cái, xoay người kéo hành lý đi.

Vị Ương oán hận liếc Hồ Linh, thở dài, vung tay áo, lưu luyến không rời đuổi theo Thiên Thụ ra khỏi động Hồ Liên, nghĩ muốn tiễn nàng. Ngay lúc hai người đang đứng trên tảng đá nhô ra trên vách núi ôm đầu gạt lệ, Hồ Mộ Y lại kéo Y Lãnh Y, thần thanh khí sảng đi ra, thấy một màn như vậy liền kinh ngạc: “Hai người làm cái gì thế? Dĩ nhiên dám thừa dịp đại tỷ và nhị tỷ không ở đây diễn hài?”