Hồ Ly Háo Sắc

Chương 40




Con chim bồ câu ta đợi đã lâu rốt cuộc đã trở về, trong thư truyền tin A Tịch đã lên đường, tính thử thì còn ba ngày có thể tới đô thành Tô quốc. Ta hết sức kích động, nếu không phải thật sự không đứng dậy được thì ra rất muốn cứ thế mà chạy mấy vòng quanh Minh Châu Điện. Mà lúc Tần Liễm bưng chén thuốc vào thì suy nghĩ này càng thêm mãnh liệt, mạnh mẽ đến mức cho dù bây giờ ta không đứng dậy được thì cũng rất muốn chạy quanh Minh Châu Điện mấy vòng.

Gần đây thái y thật sự bất thường, ta rất nghi ngờ từ lúc bọn họ biết Tô Hi chết rồi sống lại, hơn nữa Dung cơ chính là Tô Hi thì bắt đầu thay đổi cách giày vò ta. Đương nhiên ý nghĩ này không hề có căn cứ, nhưng dựa vào việc gần đây thuốc của ta quả thật càng ngày càng đắng, hơn nữa bọn họ lại bắt đầu cấm đoán ta ăn đường, nói cái gì mà trước đây ăn đường còn có thể miễn cưỡng, nhưng bây giờ chứng bệnh của ta càng ngày càng nghiêm trọng, ăn đường thì sẽ bất lợi cho hiệu quả của mấy vị thuốc vân vân, ngày nào ta cũng trải qua tình cảnh bi thảm, vậy mà Tô Khải và Tần Liễm hết thảy đều không suy giảm việc chấp hành.

Theo lý mà nói khi còn nhỏ ta cũng được đãi ngộ như vậy, nhưng khi đó ta cũng chưa từng nếm qua đường, mà bây giờ nếu ta đã khắc sâu cảm nhận được ăn đường, lại khiến ta mỗi ngày đều ngậm đắng nuốt cay thì ta thật chịu không nổi. Đây giống như câu châm ngôn kia, từ tiết kiệm dễ thành xa xỉ, từ xa xỉ khó mà tiết kiệm, một người đã quen mặc áo gai thô thì cũng không cảm thấy có gì khác thường; chỉ khi nào mặc áo lông chồn tơ lụa lại đi đổi một chiếc áo rách nát thì không khỏi cảm thấy trời long đất lở.

Tần Liễm bưng chén thuốc, trên mặt như gió thoảng mây bây. Ta bắt đầu bình tĩnh đẩy xe lăn lui về phía sau, vừa xụ mặt vừa hỏi lần thứ một ngàn: “Không uống được hay không?”

Tần Liễm không động mí mắt, cũng hoàn toàn mỉm cười lần thứ một ngàn: “Không được.”

Ta một mực thối lui, mãi cho đến khi lui đến bên giường, lại không thể lui về phía sau được nữa, mà Tần Liễm khó khăn lắm mới đứng trước mặt ta. Ta tránh cũng không thể tránh, ôm chặt lấy cánh tay hắn, dùng sức lung lay, cố gắng lay hết nước thuốc đen sì trong chén thuốc kia ra ngoài, mặt đầy thành khẩn thỉnh cầu: “Chốc nữa hãy uống, chàng nói chút chuyện cho ta nghe trước được không? Ngày hôm qua chàng kể cho ta một câu chuyện…”

Tay Tần Liễm bưng chén thuốc vẫn vững như núi Thái Sơn, ta lắc lư một hồi cũng không thấy một giọt vẩy ra. Ta không khỏi nản lòng, nghe hắn cười: “Nàng ngoan ngoãn uống xong, ta kể cho nàng nghe hai câu chuyện, có được hay không?”

Ta thành khẩn nói: “Vậy nếu như ta không nghe chàng kể chuyện thì có phải có thể không uống thuốc hay không?”

Tần Liễm cúi người xuống, dùng ánh mắt mênh mông sóng nước nhìn ta, nhìn đến mức ta có chút choáng váng, lại mỉm cười: “Nàng nói thử xem?”

Ta nhất thời buông tay ra, mếu máo: “Vậy ta không muốn nghe là xong.”

Tần Liễm gần đây rất có kiên nhẫn, bất cứ lúc nào cũng đều kiên nhẫn hơn trước đây. Ngày trước ở Nam triều nếu ta dám ăn vạ, hắn thường hay tay trái mật đường tay phải thạch tín, vừa cho ta tận hưởng vị ngọt đồng thời còn u ám hỏi ta một câu “Lần sau còn dám như vậy không?”, đại để khi đó hắn thật sự bắt được cái tính đưa ra một lời hứa hẹn của ta và tuân thủ, hơn nữa còn hết sức vô sỉ lợi dụng đặc điểm này của ta mà tái diễn. Mà bây giờ bất kể rốt cuộc hắn nghĩ thế nào, Tần Liễm tiết kiệm thạch tín chỉ cho ta ăn mật đường là thật, ban đầu ta còn có loại cảm giác được sủng mà lo với loại hành vi này của hắn, lâu dài cũng từ từ sinh ra một loại cảm khái “Hóa ra sinh bệnh còn có lợi ích như vầy”, hơn nữa căn cứ vào nguyên tắc không lợi dụng thì thua thiệt, ta bắt đầu nhịn không được mà muốn được đằng chân lân đằng đầu.

Lúc này chính là như vậy, ta nói không muốn nghe kể chuyện, hắn cũng không miễn cưỡng, chỉ cầm chén thuốc nghĩ ra một biện pháp khác vừa có thể đối phó ta lại ôn hòa. Vốn mấy ngày trước hắn noi theo thủ đoạn ngày đó mớm thuốc cho ta ở Nam triều, theo cách nói của Tần Liễm thì là “Hiệu quả rất tốt”, nhưng mà từ lúc có một hôm bị Tô Khải bắt gặp thì ta liền sống chết không chịu dùng nữa, đến nay ta đều có thể nhớ lại sự ngượng ngùng hôm đó, lúc ấy ta vẫn từ từ nhắm hai mắt, chỉ nghe thấy bên tai gió thổi ào ào, tiếp đó thì được Tần Liễm ôm qua một bên nhanh như gió để tránh, chiết phiến ngà voi trong tay Tô Khải liền xoay chuyển đập vào chén thuốc, nhất thời giường bị màu thuốc đen ngòm thấm tràn một mảnh.

Da mặt Tần Liễm có thể so với Tô Khải, bởi vậy khi đối diện Tô Khải hắn vẫn bình tĩnh như thường, ta lại hết sức quẫn bách, há miệng muốn giải thích lại không thể nào giải thích, Tô Khải khoanh hai cánh tay, thần sắc không thể nào ngờ được, hừ lạnh một tiếng: “Ban ngày ban mặt mà tuyên dâm, đúng là hôn quân. Dám mưu đồ quấy rối muội muội ta tay trói gà không chặt, bệ hạ Nam triều quả thật quá trơ tráo.”

Ta cực kỳ xấu hổ, hận không thể cắm đầu xuống đất mà chết. Sắc mặt Tần Liễm vẫn bình tĩnh, ngay cả sóng mắt cũng chưa từng động đậy. Hắn thu ống tay áo lại, trả lời như gió thoảng mây bay: “Người xưa nói, không nên vì tình riêng mà làm việc bất chính, huynh trưởng nạp em gái ruột làm sủng cơ là bất chính, bất lịch sự vừa xem vừa nghe là bất chính, bệ hạ Tô quốc đều chiếm hết hai điều này, kẻ hèn mọn này làm sao trơ tráo bằng ngài.”

Ta nghe xong thì che hai mắt lại ngay, da mặt hai người kia có thể so với tường thành, quả thật không thể cứu được.

Ta ngồi trên xe lăn chống cằm đợi cả buổi trời, đoán chừng thuốc cũng sắp nguội rồi, hắn vẫn không nhúc nhích nhíu mày suy tư. Hoa tường vi trong sân nở rất đẹp, ánh mặt trời ấm áp rọi vào trong điện, ta nhàm chán ngưỡng mặt lên cẩn thận nhìn hắn, đột nhiên phát hiện, nhìn như vậy, tuy rằng phong thái vẫn tao nhã như trước, nhưng dường như gầy hơn trước rất nhiều.

Ta bỗng nhiên có chút không đành lòng làm khó hắn như vậy, nhíu mày nhìn chén thuốc kia, rất không tình nguyện nói: “Cái kia, chàng mang qua đây để ta uống.” Nói xong ta lại cảm thấy thật sự quá mệt, lại nhanh chóng bổ sung, “Uống xong chàng kể cho ta nghe hai câu chuyện mới được.”

Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, thở dài: “Nếu mỗi ngày nàng đều có thể như vậy, mỗi ngày ta có thể kể cho nàng ba câu chuyện.”

Ta lén nhìn hắn, chìa bốn đầu ngón tay: “Mỗi ngày bốn, thành giao hay không?”

Tần Liễm cười rộ lên, hắn cười rộ lên như vậy thật sự rất đẹp, ta nhìn hắn gật đầu không chớp mắt, sau đó hai tay phủ trong ống tay áo theo thói quen, hai mắt nhắm nghiền hiên ngang lẫm liệt uống vào.

Sau khi uống xong quả nhiên có hai câu chuyện chờ ta, chỉ là ta càng nghe càng cảm thấy không vừa ý, kết cục tuyệt vời cũng nghe không nổi nữa, đành nói xen vào: “Vừa rồi…”

Hắn hất mày: “Vừa rồi?”

Ta hoài nghi nhìn hắn chằm chằm: “Vừa rồi có phải chàng cố ý bày ra vẻ buồn rầu, khiến ta cảm thấy không đành lòng phải không?”

Tần Liễm nhíu mày hơi mím môi, sau đó mới ngẩng đầu, cười nhạt: “Làm gì có.”

Ta càng khẳng định: “Nhất định là như vậy.”

“Không có.”

“Nhất định có.”

Tần Liễm sờ sờ tóc ta, thản nhiên nói: “Phải thì phải, dù sao nàng cũng đáp ứng, vậy thì không cần suy nghĩ nữa, ngoan nào.”

“…”