Hồ Ly Truyện

Chương 12: Ngoại truyện: ván cờ của bạch hạc




Nước mắt của cô gái đang ngủ giống như từng hạt pha lê không ngừng tràn ra từ khóe mắt đang nhắm chặt, khiến đáy lòng ta nảy ra một loại xúc cảm kì lạ: hình như là đau lòng. Ta lặng lẽ ngắm vẻ say ngủ đầm đìa nước mắt của nàng, không ngừng tự hỏi mình đã sai ở đâu. Một tiên nga ngập ngừng gõ cửa, báo Hồ Vương vào thăm con gái. Ta đứng dậy, nhận ra đã đến lúc mình phải cáo từ.

Lúc ta trở về cung điện Bạch Sứ đứng cheo leo trên vách đá Hoằng sơn, mặt trời đang phả từng vệt đỏ rực, tạo nên tấm màn ánh sáng lung linh giăng kín góc trời phía Tây. Ta lặng lẽ ngắm nhìn quang cảnh hùng vĩ của đất trời, của núi rừng âm u phía bên dưới. Tiên nga vào báo Diêm Vương lại đến thăm, ta liền sai người chuẩn bị một bàn cờ và một bình trà tiên đãi khách.

Một người dáng mảnh khảnh, mặc áo choàng trắng phiêu phiêu chậm rãi bước vào phòng, trên môi không quên mang theo nụ cười trang nghiêm cao ngạo. Ta gật đầu coi như chào hỏi, giơ tay mời gã mới ngồi xuống ở phía đối diện. Ván cờ bắt đầu.

Thiềm Yêu đặt xuống một quân cờ trắng, bâng quơ hỏi:

“Thần quân đã đoán ra kiếp nạn sắp tới là gì chưa?”

Ta đặt quân cờ đen, mỉm cười:

“Sống chết theo mệnh trời.”

Gã cũng bật cười theo:

“Thần quân, người mà có mệnh hệ nào sẽ có kẻ đau lòng lắm đó.”

Ta hơi trầm giọng:

“Đừng nói bừa.”

Thiềm Yêu vuốt vuốt chòm râu, cười tủm tỉm:

“Từ lúc ta sinh ra tới nay, chưa hề thấy thần quân động lòng với một ai. Nhưng sự việc xảy ra hơn hai trăm năm trước đã khiến ta thay đổi cách nghĩ của mình.”

Thiềm Yêu chợt hỏi:

“Thần quân, tại sao ngài lại lưu giữ bông sen đã chết trên đỉnh Tĩnh Sơn?”

Ta nói:

“Thiềm Yêu, đây không phải là chuyện có thể bàn luận.”

Gã tặc lưỡi:

“Ta chỉ không hiểu, vì sao người si tình với một hoa tiên không đủ hồn phách, lại phớt lờ tình cảm từ linh hồn đầy đủ của nàng ấy?”

Lại tiếp tục lẩm bẩm:

“Chằng lẽ, ngài cho rằng các loài động vật đều là con cháu của mình nên không thể phát sinh tình cảm với tiểu hồ ly?”

Ta làm mặt lạnh không đáp, nhưng bên trong thì đau đầu không thôi. Ít ai biết được rằng, Diêm Vương gia lại là một thần tiên thích buôn chuyện. Không may thay, vì giữ chức cai quản đường sinh tử của tam giới hơn hai vạn năm qua, gã nghiễm nhiên nắm được vô số bí mật của con người, thần tiên, yêu quái.

Trong đó có bí mật của ta.

Hay nói đúng hơn, là bí mật mà ta và Thiên Long Hậu Tĩnh Khê hằng che giấu hơn vạn năm qua.

Ngày đó, lúc ta đã trở thành Cổ Long Thần duy nhất còn sót lại giữa trời đất, có một vị nữ tiên quỳ trước của động thần long không nhúc nhích đến hàng trăm năm, cầu xin ta làm sống lại đứa con trai đã hồn phi phách tán của nàng. Nhưng ta không làm được điều đó. Ngay cả khi ta là một vị thần hùng mạnh, sức mạnh của ta cũng có giới hạn. Không ngờ, đến phút cuối cùng, nàng ta lại đưa ra Thần Long lệnh, viên ngọc chứa lời thề cổ xưa của Cổ Long Thần Tộc sẽ thực hiện một ước nguyện cho con cháu loài rồng. Vì ước nguyện đó, ta bất đắc dĩ trở thành thế thân của Bạch Hạc, con trai cả của Thiên Long Vương, cũng chính là Bạch Sứ thần quân được chúng tiên kính ngưỡng, ca tụng.

Ta hơi trầm giọng hỏi:

“Thiềm Yêu, từ đâu mà Thương Ngân có máu của Cổ Long Thần?”

Gã hơi chững lại, cười ngượng ngùng:

“Lần trước ta thua Long Vương một ván cờ, nên phải làm cho ông ấy một việc.”

Một quân trắng bị loại. Ta mỉm cười vứt nó ra bàn cờ, miệng hỏi:

“Việc đó là gì?”

“Là cứu con trai Thương Diệp của lão.”

Thấy ta không nói gì, Thiềm Yêu cuối cùng cũng dỡ bỏ vẻ đệ vệ của người đứng đầu Minh giới, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ giải thích:

“Viên huyết châu đó được thu thập trong những lần trị thương cho thần quân trước đây, ta trân quý vô cùng nhưng phải dứt ruột đưa nó cho lão Long Vương để lão cứu con trai. Ta cũng không hiểu sao lão lại dùng nó pha cấm chế, suýt nữa hại chết cả tiểu hồ ly. Chẳng lẽ lão không tin đến cả Diêm Vương đại lão gia là ta?”

Ta im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Thiềm Yêu lại thờ dài ảo não mà rằng:

“Thần quân ơi thần quân, việc ta làm chẳng phải vì muốn hóa giải kiếp nạn sắp tới của ngài hay sao? Công đức của ngài đang thiếu, cực kỳ thiếu. Ngài đừng tưởng ta không biết, lúc Thương Diệp suýt bị hút mất hồn, ngài đang ở ngay dưới đáy sông, còn táy máy pháp thuật. Nếu lúc đó ngài triệt để ra mặt cứu họ, chẳng phải Thương Diệp sẽ không có mệnh hệ gì? Cớ gì ngài không làm?”

Ta nói:

“Đó là kiếp nạn của Thương Diệp. Nếu ta nhúng tay vào quá sâu, chẳng phải gián tiếp hại chết hắn sao?”

Thiềm Yêu bừng tĩnh ngộ. Gã chợt xoa xoa trán:

“Ta làm sao mà suy nghĩ sâu xa được như ngài. Là ta nhiều chuyện.”

Ta nói:

“Hệ thống công đức của tiên nhân các người đối với kiếp nạn của thần cũng giống như đem cát lấp biển. Thần sống đến mười vạn tuổi đều phải chịu thần kiếp, hoặc tan vào hư vô, hoặc trường tồn với trời đất. Chỉ e nếu ta rơi vào trường hợp thứ nhất, trên đời chẳng những không còn Bạch Hạc, tam giới cũng sẽ chẳng còn thần.”

Nói xong, bản thân ta cũng không khỏi bùi ngùi. Thời gian là thứ hệ thống đáng sợ nhất trên khắp vùng trời này. Trong mấy vạn năm cuộc đời của ta, tam thế đã trải qua không biết bao nhiêu xoay vần, bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu thay đổi. Là kẻ chứng kiến và góp phần tạo ra những thay đổi trong dòng thời gian đó, có lúc là cảm thấy sự tồn tại của mình còn lặng lẽ hơn những dãy núi đá sừng sững của Hoằng Sơn. Nếu không phải sự kiện xảy ra cách đây hàng vạn năm trước, ta nghĩ mình sẽ âm thầm hòa vào mạch sông núi đất trời giống như hầu hết những vị thần khác.

Trong lúc ta thất thần, Thiềm Yêu thuận thế ăn mất một quân cờ của ta. Ta thở dài:

“Không cho bản thần quân một con đường sống sao?”

Diêm Vương cười ha ha:

“Thần quân, từ trước tới giờ ngài ức hiếp ta quá nhiều rồi.”

Ta không nói, nhẹ nhàng đặt xuống một quân cờ. Thiềm Yêu nhanh chóng thay đổi sắc mặt:

“Sao có thể?”

Chưa đầy nửa khắc ngắn ngủi, khuôn mặt Thiềm Yêu thay đổi đủ loại cảm xúc. Cuối cùng gã ngồi thẳng lưng, không lấy thêm quân cờ nào nữa.

“Thần quân, cô bé tiểu hồ ly có vẻ rất thích ngài.”

“Ngươi đang nói về đứa đệ tử cứng đầu của ta sao?”

Thiềm Yêu nhăn nhó, xoa xoa trán:

“Ván cờ này, ta lại thua rồi.”

Gã hỏi:

“Thần quân, người thực sự chưa đoán ra được kiếp nạn của mình sao?”

Ta thở dài, lắc đầu. Đoán được thì sao, không đoán được thì thế nào? Tan thành khói bụi hay sống cùng trời đất, đối với ta chỉ khác nhau ở hình thức tồn tại mà thôi.

Thiềm Yêu đi rồi, ta tiếp tục ngắm bầu trời đầy sao ngoài của sổ. Giữa không gian tĩnh lặng, tai ta văng vẳng giọng nói vừa quan tâm vừa châm chọc của gã:

“Thần quân, cô bé tiểu hồ ly có vẻ rất thích ngài.”