Hồ Ly Truyện

Chương 16




Lại sáu năm nữa, ta và Tiểu Diệp đều đã qua tuổi cập kê.

Không hiểu sao từ lúc bị lạc trong rừng với Tiểu Diệp, cứ vào những lúc trời lạnh là ta lại ho không dừng. Đại phu nói, ta bị nhiễm khí lạnh quá nặng, không thể nào chữa hết. Đêm nay cũng vậy, dù ta đã đóng kín cửa sổ, trùm chăn kín người, cơn ho cứ đến khiến ta không tài nào ngủ được.

Tiểu Cầm vừa vỗ vỗ lên lưng ta, vừa thổi thuốc. Dung nhan của nàng vẫn xinh đẹp như lúc mới bán thân vào phủ mười lăm năm trước. Lúc ngừng ho, ta lẳng lặng ngắm nàng, khẽ nói:

“Tiểu Cầm, bổn thiếu gia ưng ngươi. Có muốn làm thiếp của ta không?”

Tiểu Cầm đanh mặt, khẽ quát:

“Tiểu thư, đừng nói lảng, Mau uống thuốc.”

Ta lăn ra giường ăn vạ, kéo dài giọng:

“Đắng lắm, không uống!”

Cảnh chủ tớ bọn ta giằng co đã quá quen thuộc, người thua luôn là ta. Ta uất ức nuốt ngụm thuốc đắng nghét vào bụng, thút thít nói:

“Tiểu Cầm, ta sẽ mách với Tiểu Diệp là ngươi ức hiếp ta.”

Nhắc tới Tiểu Diệp, khuôn mặt giả vờ dữ dằn của tiểu Cầm chợt ửng đỏ lên. Nàng nói:

“Hừ, ngày xưa tôi còn bế thiếu gia trên tay đấy.”

Một tiếng tằng hắng trầm đục vang lên, Tiểu Diệp ngọc thụ lâm phong lặng lẽ tiến đến phía chiếc ghế dựa ta đang nằm, vẻ mặt không tự nhiên nhét vào tay ta một cái lò sưởi tinh xảo.

Trông thấy vẻ quẫn bách của Tiểu Cầm, ta không kiềm được bật cười, rồi chuyển thành cơn ho sặc sụa. Tiểu Diệp vỗ lưng ta, quan tâm hỏi:

“Tiểu Trư sao rồi? Mai ca sẽ đi tìm Tân thần y tới khám cho muội.”

Ta nghiến răng đáp:

“Huynh gọi thêm một tiếng Tiểu Trư nữa, muội đá huynh ra phòng ngay.”

Tiểu Diệp bật cười:

“Cái con bé này, thôi được, ta gọi muội là Lam Ngọc vậy. Lam Ngọc muội muội, ngày mai ca mời thần y cho muội, như vậy được chưa?”

Ta cố nén cơn ho, đuổi Tiểu Diệp về phòng. Ta biết rõ bản thân mình hơn ai hết. Trông thấy gương mặt ngày càng tiều tụy của mình trong gương, cảm nhận từng giọt từng giọt sinh lực biến mất sau mỗi cơn ho không có điểm dừng, nhìn thấy đôi mắt đượm buồn của người thân, ta cảm thấy cuộc sống của mình càng ngày càng mệt mỏi.

Ta nghĩ là ta không sống được bao lâu. Nhưng ta vẫn luôn phải cố tỏ ra vui vẻ, vì ta muốn những người yêu thương ta được nhẹ nhõm.

Nhưng ta lại không làm được, vì ngay đêm trước sinh nhật thứ mười tám, ta hôn mê.

Lần đầu tiên trong mấy năm qua, giấc ngủ của ta không bị cơn ho làm đứt quãng. Ta cảm nhận màn đêm sâu thẳm bao phủ lấy mình, cảm nhận toàn vẹn một giấc ngủ êm ái.

Ta nằm mơ.

Ta lơ lửng bất động phía trên một hồ sen đang nở hoa. Sương mờ lảng bảng, có một bàn tay ôm chặt ta từ phía sau. Ta mơ màng hỏi:

“Tiểu Cầm?”

“Không phải.” Là giọng nam.

Ta hơi cao giọng:

“Tiểu Diệp? Ca ca?”

Vòng tay đó chợt siết chặt. Người đó nói:

“Tiểu Diệp thường ôm muội như thế này sao?”

Ta bỗng có cảm giác chột dạ, khẽ nói:

“Không có.” Chợt thấy hai mắt cay cay. “Sao huynh lại ở đây? Muội chết rồi?”

“Không có.”

Bất ngờ gặp lại người mong nhớ sau bao năm xa cách, trong ta lúc ấy pha trộn vô vàn xúc cảm hoang đường. Nếu đây thật sự là giấc mơ, ta mong mình mãi mãi sẽ không tỉnh lại. Tĩnh Long nói:

“Ta kể cho muội nghe một câu chuyện.”

“Có một con rồng, sống rất lâu, rất lâu đến nỗi chính nó cũng cảm thấy mình là sinh vật lạc long nhất thế gian này. Nó còn phải làm thế thân cho một con rồng nhỏ đã chết, vì pháp sư tiên đoán rằng nếu con rồng nhỏ không còn, thì cả tộc rồng nhỏ cũng sẽ diệt vong”

“Thật tội nghiệp.” Ta bật thốt lên.

“Con rồng to cảm thấy thế giới của loài rồng nhỏ thật phức tạp. Nó không thể hiểu nổi tại sao rồng nhỏ lại luôn để ý những chuyện vặt vãnh, luôn mưu cầu cho mình những lợi ích quá nhỏ bé, lại tranh chấp với những giống loài khác vì những chuyện không đâu. Một ngày nọ, rồng ta gặp được một bông hoa ngốc nghếch. Bông hoa ấy không biết đến thế giới phức tạp của loài rồng, trong mắt nó chỉ có con rồng to giả danh rồng con mà thôi.”

Im lặng. Ta chợt có cảm giác hơi buồn ngủ.

Ta hỏi:

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó rồng to và hoa nhỏ yêu nhau. Nhưng hoa nhỏ rất yếu ớt, bị cơn hạn hán làm cho héo khô. Rồng to rất buồn vì không bảo vệ được kẻ duy nhất thật lòng với nó. Sau đó rồng to phát hiện hoa nhỏ thật ra chỉ là một mảnh linh hồn của một con hồ ly nhỏ đang ngủ say.”

Ta bật ngáp. Tĩnh Long nói tiếp:

“Lúc đó rồng to có linh cảm rằng tử kiếp của nó sắp đến, nên quyết định chôn giấu chuyện này ở trong lòng. Rồng to nhận làm thầy của tiểu hồ ly vì mong muốn được ở bên tiểu hồ ly nhiều hơn, còn dạy cho nó thật nhiều phép thuật để có thể tự bảo và tìm được hạnh phúc trọn vẹn của riêng mình.”

“Sau đó như thế nào?”

“Không có sau đó.”

Chợt huynh ấy bật cười.

“Hồ ly đó rất ngốc. Nó nghĩ những việc nó làm rồng to không biết được. Nhưng mà rồng to đã sống rất lâu, rất lâu rồi.”

Cơn buồn ngủ càng ngày càng ập xuống dữ dội. Ta vừa ngáp vừa hỏi:

“Sao huynh lại kể chuyện này cho muội?”

“Bởi vì nếu không kể, ta sẽ không còn cơ hội nữa.”

Giọng Tĩnh Long chợt trở nên hết sức dịu dàng:

“Kiếp này… muội phải sống thật hạnh phúc?”

Trong đầu ta văng vẳng giọng nói từ chỗ xa xăm:

“Muội phải sống thật hạnh phúc.”

“Sống thật hạnh phúc.

Ta khó nhọc mở mắt. Một giọng reo mừng cao vút vọng vào lỗ tai:

“Tỉnh rồi! Tiểu thư tỉnh rồ!”

Ta chưa kịp nhìn kỹ mặt người nói thì bàn tay chợt nhói đau. Ta định thần lại thì thấy hết thảy người thân đang đứng xung quanh giường, gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng. Ca ca Lam Diệp đang siết chặt lấy tay ta, nước mắt đầy mặt.

Sau này, lúc sức khỏe của ta đã hoàn toàn hồi phục, Tiểu Cầm hỏi ta:

“Lúc đó tiểu thư mơ thấy gì mà nước mắt đầm đìa thế?”

Ta lắc đầu, trí nhớ trở nên mơ màng. Hình như trong giấc mơ đó có một hồ sen, còn có một người thanh niên mà ta không nhớ rõ mặt.

Lam Ngọc sống tới sáu mươi bảy tuổi, con đàn cháu đống, hạnh phúc viên mãn.

Lam Ngọc là ta, cũng không phải là ta.

Thì ra trong tình kiếp, ngay cả thần tiên cũng không quyết định được số phận của mình. Trước đây ta từng trách kẻ khác mang đau khổ cho ta, nhưng thực tế ta đã sai.

Ta đứng bên bờ Vong Xuyên, lặng người trong một lúc lâu. Cuối cùng ta cất giọng khản đặc:

“Đã đi rồi sao?”

Diêm Vương gật đầu, khẽ thở dài:

“Đã đi trước lúc tiên tử lịch kiếp không lâu.”

Ta đứng bất động thêm một lúc lâu nữa, rồi bất chợt bật cười thành tiếng. Đã đi rồi sao. Đã tan thành khói bụi rồi sao.

Tại sao trước lúc biến mất, còn để lại một chiếc bóng quấy nhiễu tình kiếp của ta? Tại sao lại dùng chút tàn hồn ấy chữa bệnh cho ta? Tại sao còn nói những lời ấy với ta? Tại sao không dứt khoát ra đi trong lặng lẽ?

Ta vừa cười vừa khóc, không biết từ lúc nào đã đi xa khỏi Minh điện.