Hồ Ly Truyện

Chương 2




Ta đã cố rất nhiều, rất nhiều, nhưng vẫn không thể nhớ được kiếp thứ ba mình đã trải qua những gì. Ta hỏi mẹ ta, bà nói nếu ta đã quên, hẳn cũng có cái lý của nó. Ta hỏi cha ta, ông nói, chỉ là chuyện lịch kiếp vớ vẩn, cần nhớ rõ làm gì.

Ta thật muốn khóc. Sinh ra là con hồ ly tím không phải lỗi của ta. Hồ ly tím, linh vật quý hiếm, kiếp nạn cũng nặng gấp đôi hồ ly bình thường. Nghe nói lúc đại chiến với ma giới gần kết thúc, mẹ ta không may bị máu của yêu thú văng vào lúc có mang ta. Mọi người đều nói, ta bị nhiễm độc của ma giới nên lông mới có màu sắc xui xẻo này. Nhưng mà, rõ ràng linh lực của ta vẫn rất thuần khiết, rất mạnh mẽ, không dính mùi yêu ma. Cớ gì chúng tiên cùng trang lứa vẫn bài xích, vẫn xa lánh ta như vậy?

Hôm nay mẹ ta thông báo: vị ân nhân kia của ta đã đến Tĩnh Sơn ở ẩn, không làm Bạch Sứ thần quân nữa. Ta nói: sao lại như vậy, chẳng phải làm Bạch Sứ, được quản lý chúng tiên, được tôn kính ngưỡng mộ, sao lại đi ở ẩn? Mẹ nói: Ai cũng có chuyện riêng, đừng hỏi.

Nói về vị ân nhân của ta, ta lại thêm muốn khóc. Thật sự ta cũng không muốn trong lúc bị bạn bè hắt hủi, buồn chán, lại đi lạc vào rừng Hắc Vân đâu. Ta cũng không ngờ lúc đó xui xẻo nối tiếp nhau, ta lại rơi vào giữ bầy sói yêu hàng trăm con. Lúc ấy ta mới năm trăm tuổi, sức mạnh còn chưa được bao nhiêu, dù cố bảo vệ mình hết sức nhưng cũng máu me đầm đìa. Cũng may, lúc đó Bạch Sứ thần quân đi ngang qua, cứu được cái mạng chỉ còn le lắt của ta. Lúc ân nhân đưa ta về, mẹ ta thấy ta cũng phải khóc rống, đủ biết ta thê thảm tới mức nào.

Số của ta xui xẻo, điều này khỏi phải bàn. Ta nghe nói nếu tiên nhân chịu khó tích đức, trả ơn cho người giúp mình thì kiếp nạn sẽ nhẹ hơn một chút. Vì vậy, ngàn năm qua ta cũng cố sức gặp người giúp người, gặp tiên giúp tiên. Thậm chí trước lúc đi chịu tình kiếp, biết ân nhân cũng đi lịch kiếp một lượt với mình, ta còn nắm tay Diêm Vương cầu ông ấy cho ta trả ơn ân nhân ở chốn trần. Bởi ta biết, người ta là thần quân, tiểu tiên như ta bình thường làm gì có cơ hội chứ? Bây giờ ta đã một ngàn năm trăm tuổi, cả thiên kiếp sét đánh (cháy đen suýt chết) và tình kiếp tam sinh (đau khổ thê thảm đứt ruột đứt gan) cũng đã trải qua. Nhưng ta vẫn không khỏi đau lòng nghĩ, mỗi kiếp nạn của ta đều nặng như vậy, sống đến bây giờ đã là quá sức tưởng tượng.

Ta chợt nảy ra một ý định, nói với mẹ:

“Mẹ, nghe nói ẩn sĩ đều thu đồ đệ. Con xin làm đồ đệ của ân nhân được không?”

Mẹ ta nhìn ta bằng ánh mắt rất kỳ lạ, nhìn đến nỗi ta nổi hết da gà. Cuối cùng mẹ nói một câu khiến ta khó hiểu vô cùng:

“Thôi vậy. Đã là duyên số… duyên số…”

Mẹ ta còn ngẩn người, ta đành phải lon ton đến gặp cha ta xin xỏ. Cha ta không khó hiểu như mẹ, chỉ trợn mắt nói:

“Chưa chắc người ta đã nhận con!”

Ta bĩu môi. Có lẽ cha ta không ngờ, ta cả gan chạy tới Tĩnh Sơn hỏi người ta thật. Ông mà biết, chắc lột luôn bộ lông tím đáng ghét của ta. Nhưng ta cũng chỉ định chạy đến hỏi cho đỡ khuất mắt thôi, chứ ta cũng ngầm đồng ý với ý kiến của ông. Ân nhân tài giỏi như thế, đức cao vọng trọng như thế, sao lại nhận một đứa xui xẻo như ta làm đồ đệ?

Ta lén cha mẹ cưỡi mây đến Tĩnh Sơn, không ngờ lại dễ dàng vượt qua trận pháp giữ cửa. Đi qua tầng sương mù, ta thấy ân nhân đang đứng lặng lẽ trong đình ngắm cảnh ở giữa vườn tiên, áo trắng phiêu phiêu. Một ngàn năm không gặp, ân nhân thay đổi rất nhiều. Có thể người từng là một vị thần quân oai phong lẫm liệt, nhưng hiện tại ta chỉ nhìn thấy trước mặt mình là một vị tiên trầm lặng, nghiêm trang. Ta ngại ngùng lấp ló ở cửa hồi lâu, cuối cùng cũng đánh liều bước vào. Thôi kệ, lỡ đến nhà người ta rồi thì mặt dày cho xong chuyện.

Ta ngập ngừng nói:

“Ân nhân, người còn nhớ Tử Ly chứ? Con… Tử Ly muốn bái người làm sư phụ… người có… thấy có được không?”

Ta nói xong, vội vã cúi đầu, cảm thấy tim mình như rớt ra ngoài. Im lặng một lúc lâu. Lâu quá, lâu đến nỗi ta mất hết cả kiên nhẫn, bạo gan ngẩng đầu lên. Lần này tới lượt ta không ngờ, ân nhân gật đầu đồng ý.

Ân nhân, à không, bây giờ là sư phụ của ta, tên là Bạch Hạc. Mẹ ta từng nói, đi khắp cõi thần tiên này, không có cái tên nào tầm thường hơn cái tên của sư phụ ta. Nhưng mà ta theo thấy, đây là một cái tên hết sức cao siêu. Nó dễ khiến kẻ địch của sư phụ coi thường người, dẫn tới thua cuộc, bởi vì họ tưởng sư phụ chỉ là con hạc trắng mà thôi. Nhưng mà không phải! Sư phụ ta là một con rồng, một con rồng đen hết sức to, vô cùng to, mà chỉ vì con rồng đen đó mang tên Bạch Hạc, người ta dễ quên mất sự mạnh mẽ dữ tợn của nó. Ta cũng không cố ý nhìn trộm chân thân của sư phụ đâu, nhưng thuở nhỏ lúc bị bọn sói yêu đánh gần chết trong rừng Hắc Vân, vô tình ta còn chút sức lực hé mắt ra nhìn. Hậu quả là, ta vì quá sợ con rồng đen to lớn dọa người đó mà chết ngất luôn.

Lúc ta lon ton chạy về báo với cha mẹ ta rằng sư phụ “rồng đen” đã nhận ta, mẹ ta trợn tròn mắt không khép lại nổi. Cha ta cũng có vẻ hơi sốc, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại uy nghiêm của Hồ Vương. Cha ta nói, nếu sư phụ đã nhận ta làm đồ đệ thì ta phải cố gắng theo người học tập, không được có suy nghĩ khác. Ta vâng dạ hết sức nhiệt tình. Ta biết mỗi năm trăm năm mình sẽ đều đặn dính phải một kiếp nạn gần chết, nên cha ta không dặn thì ta cũng phải cố hết sức thôi.

Sau khi lưu luyến tạm biệt cha mẹ, ta dọn luôn tới chỗ của sư phụ trong núi Tĩnh Sơn. Lúc này, khụ, ta mới phát hiện cả ngọn núi chỉ có ta và sư phụ sống thôi. Sư phụ hết sức bình tĩnh, giao cho ta một chồng sách còn cao hơn cả ta, sau đó vào phòng đóng cửa làm chuyện riêng của người. Ta cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể ngậm ngùi ôm vài cuốn sách đơn giản nhất vào đình đọc.

Ta là một con hồ ly tím chỉ có cha mẹ yêu thương, nên từ nhỏ đã không có cuộc sống rộn rã tiếng cười giống những nữ hồ ly cùng trang lứa. Ta nghe nói, hồ ly lúc trẻ thường ham chơi, thích dùng mị thuật trêu chọc nhau. Ta thì chỉ ru rú trong nhà tu luyện, đọc sách, thỉnh thoảng ra ngoài thì chỉ để tăng thêm công đức cho mình, cho nên ngay cả mị thuật vốn là thế mạnh của hồ ly mà ta cũng chẳng tinh thông. Nhưng ông trời còn thương ta, để ta làm con gái Hồ Vương, dù không ai chơi chung thì cũng chẳng kẻ nào dám trêu chọc hay làm khó dễ. Ta sống cuộc sống cô độc, nhưng cũng tự biết tìm niềm vui cho mình trong sách vở. Thế nên, ta thầm nghĩ cuộc sống ở chỗ sư phụ cũng không có chỗ nào làm khó ta.

Nhưng mà, dù có quen đọc sách như ta thì cũng sắp hết chịu nổi. Bời vì ta bị bỏ cho tự sinh tự diệt với đống sách này cũng hơn nửa năm rồi. Đến khi không chịu đựng nổi, ta mò xuống bếp làm một mâm bánh ngọt mà chính ta nhìn vào cũng chảy nước miếng, chạy đến gõ cửa thư phòng của sư phụ. Sư phụ trang nghiêm xuất hiện trước mặt ta, ta lắp bắp:

“Sư phụ… Tử Ly có làm chút bánh ngọt, con đem vào phòng cho người nhé.”

Sư phụ đồng ý, ta vội bắt đầu tiết mục nịnh nọt lấy lòng của mình. Ta lựa lời than thở với sư phụ, cố gắng diễn đạt sự ham học cầu tiến của mình, mong muốn sư phụ dạy dỗ cho ta cái gì đó sẽ giúp ích cho kiếp nạn sắp tới của ta. Kết quả là… sư phụ bảo ta đến thư phòng đọc sách với người…

Huhu… ý con là con không muốn đọc sách nữa… sư phụ dạy cái gì có ích đi mà…

Ta thật muốn khóc quá mà.

Nhưng ta chỉ có thể nuốt sự bất mãn vào lòng. Dù bị xa lánh, ta cũng là con hồ ly biết lễ nghĩa, có gia giáo. Ta ôm một chồng sách nho nhỏ vào thư phòng của sư phụ, ngồi trên cái bàn nhỏ đối diện chỗ ngồi của người. Theo như ta quan sát, sư phụ là đang đọc thư, rồi viết thư, đại khái là chính sự. Ta cũng không khỏi lén nhìn sư phụ thêm vài lần, thầm cảm thán sư phụ của ta tuy đã hơn vạn tuổi nhưng vẫn còn đẹp lão chán. Ặc, thật ra thì bề ngoài của sư phụ cũng chỉ như con người hai lăm, hai sáu tuổi mà thôi. Người có một đôi mắt rất sâu, rất sáng, khiến ta liên tưởng đến bầu trời trong xanh nhất. Ngoài ra, mũi người, miệng người, nói chung là toàn bộ khuôn mặt và … khụ … thân hình của người, đều rất đẹp mắt. Nhưng là thần tiên sống hơn ngàn năm, cộng với việc được cha mẹ giáo dục từ nhỏ, ta luôn cố gắng tránh việc suy xét chỉ bằng vẻ bề ngoài. Cho nên, sư phụ à, người hãy xếp chung chỗ với hình tượng ông già râu tóc bạc phơ trong tưởng tượng của con đi.