Hồ Nữ

Chương 4: Cùng nam thần ở chung tại dã ngoại




Thân hình của tiểu linh hồ giật giật, lớp lông trên đầu nhỏ dựng lên mê mang chuyển động, ánh mắt hồ ly hẹp dài mang theo vài phần mắt nhập nhèm. Phát hiện Hạ Lăng Vân không có ở xung quanh, nàng lập tức đứng lên nhìn xung quanh, ngửi mùi bên cạnh sau đó cắp đuôi ngao ô kêu lên.

~~~~(>_<)~~~~ ta vừa mới ôm núi vàng thì nó chạy mất!

~~~~(>_<)~~~~ nhất định là ta chưa đủ thông minh khả ái hoặc là không xinh đẹp lại không đủ cường đại cho nên Tiên quân trái lo phải nghĩ vẫn không cần ta

~~~~(>_<)~~~~ có câu nói là 10 năm tu hành mới cùng thuyền, trăm năm tu hành mới cùng gối, nhất định kiếp trước ta tu hành không đủ thành kính nên kiếp này ta cùng người chỉ có duyên nửa ngày một đêm...

Ngao ô... Ngao ô... Ta mất đi cơ hội trở thành người, chắc cả đời chỉ là một hồ ly tinh ; ta không muốn như vậy nha, ta là người, ta muốn làm người...

Không đúng, trong mộng có âm thanh cổ quái phân phó nàng ngăn cản Tiên quân trở thành hậu cung của người khác, đây là nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành; chỉ có Tiên quân mới có thể đem nàng an toàn vào thế giới loài người, giúp nàng chân chính tu hành, bỏ đi bộ lông biến thành người nên việcnàng tìm tới Tiên quân là tất nhiên, phải cố gắng cuốn lấy người.

Chán nản kêu rên trong chốc lát, Tuyết Hoa lưu luyến ngửi hơi thở còn sót trong bộ quần áo dưới thân của Tiên quân rồi dứt khoát chạy về phía dòng suối.

<!--Ambient video inpage desktop-->

Tiên quân không ở đây, nàng phải tự lực cánh sinh. Thật ra này nàng không xa lạ con suối nhỏ bởi vì một nhánh nhỏ từ nó đi qua vị trí nàng sinh sống. Ở dòng suối này, nàng bắt cá, đánh lén động vật uống nước, đương nhiên cũng phòng ngừa mình bị động vật khác ăn luôn ( bởi vì Tuyết Hoa biết tạo ngọn lửa nên nhiều động vật to lớn khác như hổ báo đều không dám ăn thịt).

Vừa chạy ra hai bước, Tuyết Hoa đột nhiên cảm giác thân thể của mình như xuyên qua một màng gì đó.

Thời điểm này Tuyết Hoa đang nâng sự cảnh giác lên mức độ cao nhất, cảm giác dị thường lập tức quay thân lại đi kiểm tra.

"Tê tê ~~" Một luồng sáng màu xanh giống một tia sét nhỏ nhảy ra, va vào đúng điểm mẫn cảm trên mũi của tiểu linh hồ.

"Ngao ~~" nàng đột nhiên thét chói tai. Lôi điện này đến bất ngờ nàng bản năng nhảy về phía sau nhưng vẫn bị điện giật co giật thân mình đau đến nhe răng trợn mắt.

Đau quá đi...

Nàng đau đến nước mắt ràn rụa.

Xảy ra chuyện gì?

Trước mặt nàng xuất hiện một luồng năng lượng màu xanh tạo thành bình chướnghình tròn vây quanh vị trí nàng vừa rồi ngủ.

Đây là cái gì? Pháp thuật của thế giới này sao, là pháp trận????

Nàng thận trọng vươn móng vuốt tiếp cận lớp năng lượng xanh lá đậm. Khi vuốt vừa chạm tới thì một luồng điện cường đại thông qua móng vuốt xuyên suốt qua toàn thân. "Thật lợi hại! " Tuyết Hoa chắt lưỡi nói, tuy nàng đã nhanh chóng thu vuốt nhưng bản thân vẫn bị điện giật vừa tê vừa đau.

Nàng có thể chạy rất dễ dàng từ bên trong ra bên ngoài mà nàng không có cách đi từ ngoài vào trong, đây chính là nói chỉ cần nàng ở trong khu vực của năng lượng xanh là an toàn.

Oa ác... Thật tốt quá, Tiên quân không định vứt bỏ nàng, chỉ là tạm thời rời đi. Khi rời đi đã suy xét đến an toàn của nàng, có bố trí một vòng sáng phòng ngự.

Tiểu linh hồ Tuyết Hoa nhất thời cao hứng hai lỗ tai đều dựng lên, ánh mắt cong giống trăng rằm, cái đuôi vẫy qua vẫy lại.

"Hóa ra là tiểu quỷ tinh nghịch nhà ngươi thử nghiệm pháp trận phòng ngự." Bên tai truyền đến một giọng nam réo rắt dễ nghe.

Tuyết Hoa nghe thấy thanh âm lập tức quay đầu, nhìn thấy Hạ Lăng Vân liền vội vàng chạy tới kéo dài cổ ngao ngao gọi. Nếu Hạ Lăng Vân

hiểu được thú ngữ hoặc hắn cùng Tuyết Hoa có ý niệm tương thông thì sẽ biết nàng hỏi: Tiên quân, người mới đi đâu đó? Người trở về rồi, ta đã tưởng là ngươi không cần ta, hu hu hu hu.

Lơ lửng giữa không trung Hạ Lăng Vân trông thật tôn quý uy nghi, sau đầu những sợi tóc tóc dài theo gió tung bay, áo dài màu xanh bị gió thổi tung bay như sóng. Khóe miệng của hắn mang theo ý cười nhợt nhạt, trong mắt lộ ra vài phần thích thú. Đối với tiểu hồ ly thông minh cơ trí, hắn vô cùng hài lòng.

( Hạ Lăng Vân, Tiên quân,ta ở dưới chân của ngươi!) ( cho dù ta đánhcược cái mạng này cũng phải ngăn cản ngươi trở thành hậu cung của người khác!) Tuyết Hoa vui vẻ kêu lên.

Hạ Lăng Vân hạ xuống dưới, ôn nhu nói: "Tuyết Hoa, ngươi tỉnh ngủ?" Nói lời này thì hắn lại lấy ra hai quả táo.

"Răng rắc răng rắc." Tuyết Hoa với tới tay hắn ăn quả táo sau đó chạy ra chỗ nước suối xử lý vấn đề cá nhân, rửa sạch thân mình mới trở lại bên cạnh hắn.

Đối với thói quen vệ sinh tốt đẹp của tiểu linh hồ, Hạ Lăng Vân tỏ vẻ vừa lòng một lần nữa. Tiểu linh hồ hình thể tương đối nhỏ, sức ăn không lớn lại có mình chăm sóc, rất tốt để nuôi dưỡng "Tuyết Hoa, đi với ta đào nhân sâm." Đợi Tuyết Hoa chạy đến bên bản thân, Hạ Lăng Vân đem bộ lông trên người nó làm khô rồi ôm nó bay về vị trí trước của hắn.

Một lần nữa được Tiên quân ôm ở trên trời bay lượn, Tuyết Hoa hân hoan nhảy nhót, sau đó nghĩ tới nhân sâm tinh. Động vật ở đây đều có pháp thuật, không biết nhân sâm kia có thành tinh không, có pháp thuật không nữa. Nếu nhân sâm đã thành tinh, đem nó đào ra có thương thiên hại lý hay không?

○○○

Bay trong chốc lát, Hạ Lăng Vân mang theo Tuyết Hoa đáp xuống một mặt sau của một triền núi. Nơi này tương đối bằng phẳng, cây cỏ mọc khắp nơi, có một thực vật cao khoảng một thước bị một cây vải đỏ bao trùm, cỏ chung quanh đã được dọn sạch sẽ, bùn đất chung quanh cũng bị đào xới không ít, lộ ra một củ nhân sâm màu vàng đầy nếp nhăn.

Là một củ nhân sâm vẫn còn rất non!

Dựa vào thân thể chậm rãi lộ ra bên ngoài có thể thấy được thân rể chính của nó to lớn hơn củ nhâm sâm được ngâm trong mấy hiệu thuốc. Những nhánh rễ con um tùm khác thì như một chiếc mạng nhện cắm sâu vào trong đất bùn, nếu muốn đào nó ra không chút sức mẻ thì công sức tốn cũng không ít.

"Đứng ở chỗ này nhìn, không cho quấy rầy ta, nếu ngươi như đói bụng thì tự mình đi săn bắn." Hạ Lăng Vân nói xong, ngồi xuống, cầm xẻng đặt bên cạnh nhân sâm từ từ đào nhân sâm từ trong bùn đất lên.

Đây là một gốc nhân sâm 800 năm đã trưởng thành. Thời gian tu hành của thảo mộc tinh quái dù so với con người hay muôn thú đều chậm chạp, khó khăn hơn rất nhiều nên dù cơ thể đã chứa đầy linh khí nhưng chưa hề sinh ra ý thức. Nhân sâm không có linh trí thì chỉ có thể gọi là nhân sâm, không thể nói là nhân sâm tinh, nếu không may bị người hoặc linh thú, linh cầm hiểu được giá trị của nó thì chỉ có thể trở thành dược liệu.

Tuyết Hoa nhìn không chớp mắt, cảm thấy vô cùng khâm phục đối với tính nhẫn nại và cẩn thận của Tiên quân. Khi đào nhân sâm thì đào phần rễ là lâu và khó khăn nhất, rễ của nó chạy rộng, ngoằn nghèo lại dễ đứt, nghe nói nếu đào không cẩn thận, làm hỏng rễ thì giá trị linh khí cùng công hiệu sẽ giảm đi rất nhiều so nhân sâm ban đầu.

Mặt trời khuất dần sau núi, ánh sáng dần rời khỏi bầu trời. Bây giờ trong rừng rậm là một vùng tối đen. Trong bóng đêm, ánh mắt Tuyết Hoa lóe lên tia sáng xanh lạnh lẽo, đây là đặc thù động vật thành tinh.

Trời tối dường như không gây trở ngại cho tầm nhìn của Hạ Lăng Vân, hắn vẫn tiếp tục đào nhân sâm,khi quá mệt thì dừng lại nghỉ chút rồi tiếp tục làm việc. Tuy hắn không ăn không uống nhưng cách một thời gian sẽ cho Tuyết Hoa ít hoa quả.

Hồ ly là động vật ăn thịt, tuy rằng Tuyết Hoa thích ăn quả táo nhưng thân thể vẫn cần ăn thịt vì thế nàng phải đi săn ở xung quanh.

Hồ ly bình thường ngoài ăn thịt còn ăn côn trùng, đối với côn trùng Tuyết Hoa chỉ có cách là xin miễn bởi vì nàng cùng Hạ Lăng Vân ở đây, những động vật nhỏ đều sợ tới mức bỏ cả tổ. Nàng đành phải đi vòng, đánh lén, cắn chết con mồi, đem nó tha đến cạnh Hạ Lăng Vân sau khi tách nội tạng thì ngưng tụ hỏa thuật, đem con mồi nướng chín mới cắn ăn.

Hạ Lăng Vân chú ý sủng vật của chính mình, nhận ra nó rất giỏi về dùng lửa, hơn nữa thích ăn đồ ăn chín, chắc là hôm qua không phải vì hắn nó mới làm cá nướng, cuối cùng nó còn luyến tiếc việc lãng phí đồ ăn, đem chỗ cá nguội đó ăn luôn.

Thật là một linh hồ cổ quái, nó đối với con người vô cùng gần gũi cũng có một chút tập tính người. Không lẽ nó từng là linh sủng của tu sĩ nào?

Bây giờ, hắn có chút nghi ngờ.

Từ lúc khai thiên tích địa tới nay, phần lớn tu sĩ chỉ ký một linh sủng, hiếm khi có chuyện giải trừ khế ước với một linh sủng để ký với một linh sủng khác lợi hại hơn.

Tu sĩ cùng linh sủng có thể ý niệm tương thông, sống cùng nhau mấy trăm năm nên có thể nói là tình cảm sâu như biển, giống như bản thể cùng bóng dáng vậy, không thể tách rời.

Nếu linh sủng chết trước chủ nhân, một số ít tu sĩ sẽ đồng ý ký linh sủng thứ hai; Nếu tu sĩ chết, linh sủng không muốn xa rời chủ nhân, hầu như không cùng tu sĩ khác ký kết khế ước linh sủng. Vì thế Ngũ Hành Tu Tiên giới xuất hiện một hiện tượng kỳ quái: Tổ sư khi phi thăng đều lưu lại linh thú, còn môn phái cung cấp đan dược để linh thú đó tu luyện đổi lại những linh thú đó phải bảo vệ môn phái.

Nếu như Tuyết Hoa từng là linh sủng, như vậy việc nó thích gần gũi người, sẽ có một số tập tính của người sẽ được giải thích. Có điều nó còn quá nhỏ, nhìn thế nào cũng không giống linh sủng lâu năm.

Bạch hồ ly này, thực ra là bao nhiêu tuổi? Hồ ly là động vật rất thông minh nhưng khi linh lực đạt tới nhị phẩm linh hồ thì đã ngoài 200 tuổi. Không lẽ linh thú đều là một động vật thích làm linh sủng cho nên thân hình nhỏ xinh bộ lông xinh đẹp, có tập tính thích gần người?

Khó trách ký tu sĩ gần như coi linh sủng như là huynh đệ tỷ muội uống máu ăn thề, đối đãi như con. Tuy hắn không cùng nó không khế ước nhưng đối với nó cũng là càng ngày càng thích.

Bình chướng: - Bức chắn gió hoặc dùng để ngăn cách trong nhà

-màn chắn bảo vệ

Thương thiên hại lý: chuyện sai trái, vi phạm đạo lý