Hộ Tâm

Chương 68




Hàng đã về với buôn làng, mấy chương gần đây hồi hộp quá

-------------------------------

Pháp trận băng tuyết lấp lánh ánh sáng lam khiến lòng người lạnh lẽo, giống như hôm Nhạn Hồi rời khỏi núi Thần Tinh. Hàn khí từ trong pháp trận ùa ra khiến dung nham nóng bỏng trong hang động tối đi mấy phần.

Trong khi Nhạn Hồi vẫn còn thất thần, bỗng thấy một luồng sáng màu lam từ trong pháp trận bắn ra, đánh thẳng lên bụng nàng, đấy nàng lui về phía sau ba bước, trước khi rơi vào dung nham Nhạn Hồi mới dừng bước được.

Chẳng qua chỉ trong chớp mắt, Lăng Phi vừa rồi bị nàng chế phục dưới đất đã mất tích.

Thay vào đó là khí tức Nhạn Hôi quen thuộc hơn bao giờ hết lưu chuyển trên mũi, Nhạn Hồi nheo mắt, tiên nhân áo trắng ôm Lăng Phi đáp xuống nơi các đệ tử tiên môn đang đứng.

Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, khí thế vẫn như cũ, cách biệt ba tháng nhân gian đã sang mùa mới, vậy mà sư phụ của nàng dường như chẳng hề thay đổi. Giống như mười năm trước, thời gian không hề khắc lên chút vết tích gì trên dung mạo hắn.

"Sư huynh..." Lăng Phi nhìn Lăng Tiêu, khóe mắt đỏ lên, "Huynh đến rổi" giống như chịu tủi nhục cực lớn.

Nhạn Hồi nghe vậy, tiếng cười lạnh ngắn ngủ hừ ra không nén được.

Tiếng hừ lạnh cực kỳ khinh miệt củạ nàng không thoát được tai của tất cả người tu tiên có mặt, Lăng Phi nhìn nàng mắt dựng ngược, tựa như hận đến nghiến răng: "Nhạn Hồi này mấy tháng trước cấu kểt Yêu tộc, lén thả Hồ yêu thì không nói, hiện giờ còn xuống núi giúp Yêu tộc làm chuyện ác, nay lại tới trộm Trường Thiên kiếm, đúng là gan to bằng trời" Nàng ta nhìn Nhạn Hồi, ánh mắt ác độc, "Dư nghiệt này sư huynh đừng bao giờ niệm tình sư đồ ngày xưa mà mềm lòng với nó nữa.

Nhạn Hồi lại không nhịn được cười, nói cứ như lúc xưa Lăng Tiêu từng niệm tình sư đồ vậy.

Cố sư cùa nàng chính trực liêm minh, công chính vô tư, đó là chuyện cả núi Thần Tinh, thậm chí cả giới tu tiên đều biết.

Nhạn Hồi ném Trường Thiên kiếm trong tay, mũi kiếm cắm xuống đất ba phân, thanh kiếm kêu ong ong, có thể thấy lực đạo nàng ném Trường Thiên kiếm không nhỏ: "Con không cần Trường Thiên kiếm. Trước đây ở núi Thần Tinh là con lén thả Hồ yêu, nhưng con không cấu kết với Yêu tộc. Hôm nay người nói con giúp Yêu tộc làm việc cũng không sai, có điều, con không trộm Trường Thiên kiếm." Nàng chăm chăm nhìn Lăng Tiêu.

Sư đồ hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc.

Lời đã nói hết tin hay không tùy người."

Lúc nói câu này, tay Nhạn Hôi lén kết ấn sau lưng, Thiên Diệu vẫn còn trong dung nham, nàng không có thời gian dầy dưa ở đây, nàng phải đi tìm hắn: "Lăng Tiêu đạo trưởng..."

Nhạn Hồi gọi Lăng Tiêu, vốn định mượn cớ dịch chuyển sự chú ý của chúng nhân, nào ngờ bốn chữ này còn chưa dứt, thân hình Lăng Tiêu bỗng nhiên biến mất.

Nhạn Hổi thầm nói không hay, vô thức muốn trốn đi, nhưng nàng vừa lui một bước đã đâm sầm vào ngực một người Nhạn Hồi nhìn về phía sau, Lăng Tiêu đang đứng sau lưng lạnh lùng nhìn nàng.

Nhạn Hồi giật mình, một lần nữa rút ra chủy thủ đã được thu vào tay áo trước đó, nhanh tay đâm về phía sau.

Tuy nhiên động tác của nàng khống nhanh bằng Lăng Tiêu, hay đúng hơn là Lăng Tiêu đã sớm đoán được chiêu tiếp theo của nàng.

Lúc nàng còn nắm chủy thủ trong tay áo, Lăng Tiêu đã đưa tay khống chế khuỷu tay nàng, chẳng qua chỉ xoay nhẹ như đang đùa giỡn với trẻ con, Nhạn Hồi đã bị hắn bắt lấy cánh tay từ phía sau, tay kia của Lăng Tiêu đánh lên khuỷu tay Nhạn Hối. Nàng lập tức cảm thấy một cơn tê dại từ khuỷu tay truyền tới, truyền đến tận đầu ngón tay, khiến nàng không còn sức lực nắm chủy thủ.

Vậy là Nhạn Hồi buông tay, chủy thủ rơi xuống đất trượt nhẹ rồi rơi vào trong dung nham, tan chảy ngay tức khắc.

Cũng phải, luận công phu ngoại gia làm sao nàng có thể hơn Lăng Tiêu kia chứ, hắn là sư phụ của nàng, mười năm nay có tién bộ gì đều do Lăng Tiêu chỉ dạy, nàng ra chiêu gì, định làm gì, có thể hắn còn rõ hơn cả nàng.

Còn nội công tâm pháp... càng không cần nói.

Bỗng nhiên trong đầu Nhạn Hồi lóe tinh quang. Không phải như vậy, nàng còn học nội công tâm pháp khác mà Lăng Tiêu không biết.

Vẻ mặt hắn lạnh lẽo, khí thế vẫn như cũ, cách biệt ba tháng nhân gian đã sang mùa mới, vậy mà sư phụ của nàng dường như chẳng hề thay đổi. Giống như mười năm trước, thời gian không hề khắc lên chút vết tích gì trên dung mạo hắn.

"Sư huynh..." Lăng Phi nhìn Lăng Tiêu, khóe mắt đỏ lên, "Huynh đến rồi" giống như chịu tủi nhục cực lớn. Nhạn Hồi nghe vậy, tiếng cười lạnh ngắn ngủi hừ ra không nén được.

Tiếng hừ lạnh cực kì khinh miệt của nàng không thoát được khỏi tai của tất cả người tu tiên có mặt, Lăng Phi nhìn nàng mắt dựng ngược, tựa như hận đến nghiến răng "Nhạn Hồi này mấy tháng trước cấu kết Yêu tộc, lén thả Hồ yêu thì không nói, hiện giờ còn xuống núi giúp Yêu tộc làm chuyện ác, nay lại tới trộm Trường Thiên kiếm, đúng là gan to bằng trời " Nàng ta nhìn Nhạn Hồi, ánh mắt ác độc "Dư nghiệt này sư huynh đừng bao giờ niệm tình sư đồ ngày xưa mà mềm lòng với nó nữa"

Nhạn Hồi lại không nhịn được cười, nói cứ như lúc xưa Lăng Tiêu từng niệm tình sư đồ vậy.

Nàng lập tức nén khí, giật cánh tay, một lực đọa theo khuỷu tay nàng đẩy ra, đánh lên tay Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu chỉ tưởng Nhạn Hồi muốn giảy giụa, vận dụng chiêu thức ứng phó với nội công tâm pháp Tiên gia, nào ngờ sức mạnh đó lại xuyên thẳng qua chống đỡ của hắn, đánh vòa khớp cánh tay hắn, yêu khí lượng quanh cả cánh tay hắn.

Lăng Tiêu lập tức buông tay, Nhạn Hồi vội vã lui ra, cách một khoảng ba trượng, lơ lửng đứng phía trên dung nham.

Nàng nhìn Lăng Tiêu. Thấy vẻ mặt lãnh đạm của Lăng Tiêu bị phá tan, Nhạn Hồi có một khoái cảm báo thù kỳ lạ.

Người xem đi không có người dạy con, con cũng có thể tiến bộ rất nhiều.

Nàng biết tâm trạng mình như vậy giống như một đứa trẻ không hiểu chuyện đang huênh hoang bản lĩnh mình mới học được với người lớn, muốn người lớn phải kinh ngạc, chú ý tới mình.

Cho dù biết tâm trạng mình như vậy rất ấu trĩ dường nào, dù vậy, trước mặt Lăng Tiêu có lẽ Nhạn Hồi rất khó đổi được tính trẻ con này.

Lăng Tiêu nhìn Nhạn Hồi rất lâu, cũng im lặng rất lâu, sau đó cụp mắt, chỉ nhìn tay mình, ép yêu khí ra từng chút. Đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Nhạn Hồi có thêm mấy phần sát khí "Con tu yêu pháp"

Không phải nghi vấn mà là khẳng định.

"Thì đã sao?"

Sắc mặt Lăng Tiêu sầm xuống "Đúng là hoang đường!" Hắn mắng từng chữ gằn xuống giọng điệu phẫn nộ mà Nhạn Hồi rất hiếm khi nghe thấy trước đây.

"Có gì mà hoang đường?" Nhạn Hồi không hiểu "Con đã bị trục xuất ra khỏi núi Thần Tinh, đã không còn là người núi Thần Tinh, con làm chuyện gì đương nhiên không liên quan tới núi Thần Tinh các người"

Lăng Tiêu mím môi, nhìn Nhạn Hồi quật cường thẳng lưng không nhận lỗi, hắn thoáng im lặng "Ta không nên để con rời khỏi núi Thần Tinh" giọng hắn lạnh giá, "Không ngờ con hỗn xược đến mức này" Vừa dứt lời, hai tay Lăng Tiêu khép lại chầm chậm kéo ra, một thanh trường kiếm từ băng khắc thành xuất hiện trong tay hắn.

Đó là kiếm hắn dùng để đối phó với yêu ma, Nhạn Hồi biết. Còn khoảnh khắc này đây, hắn dùng kiếm này để đối phó nàng...

Nhạn Hồi không cảm thấy mình hỗn xược chỗ nào, càng không biết mình sai ở đâu, đến mức khiến Lăng Tiêu phải dùng kiếm băng để đối phó nàng.

"Con là người bị trục xuất ra khỏi núi Thần Tinh, con và núi Thần Tinh, cũng như với Lăng Tiêu đạo trưởng đã không còn quan hệ. Hiện tại con muốn tu đạo gì là do con quyết định. Người và Lăng Phi có tư cách gì để ra lệnh và xen vào chuyện của con" Nhạn Hồi đứng trong không trung, đúng mực nói "Con càng không có lí do gì để chịu sự trừng phạt và quản thúc của các người"

Lăng Phi phía sau nghiêm giọng "Yêu là ác, tu yêu pháp là vào tà đạo, diệt trừ ngươi là đại nghĩ của thiên hạ, cần gì tư cách"

Nhạn Hồi im lặng nhìn Lăng Tiêu.

Người đã từng cho nàng biết, cho dù giết chóc cũng phải từ bi người đó cũng nghĩ vậy sao?

Chắc người đó cũng nghĩ vậy. Cho nên mới đồng ý chuyện buôn bán Hồ yêu, ngầm cho phép dùng máu Hồ yêu luyện mê hương để thoả mãn dục vọng của những kẻ "quý tộc" kia. Bởi vậy người đó cũng như Tố Ảnh, đang chuẩn bị khai chiến với Yêu tộc, muốn nuốt chửng Thanh Khâu, muốn thu nạp bản đồ Tây Nam vào lòng Trung Nguyên sao?

Nhạn Hồi không hỏi những vấn đề này, đương nhiên cũng không chờ được lời đáp, nhưng nàng chờ được một kiếm mang hàn ý và sát khí của Lăng Tiêu ập tới.

Ánh mắt nàng sa sầm xuống, không định an phận ở đây, nàng vận tất cả tâm pháp Thiên Diệu dạy cho mình, chắc vì chưa từng vận động sức mạnh lớn như vậy trong cơ thể, bởi vậy Nhạn Hồi cảm thấy được vảy Hộ tâm trong tim bùng cháy bỏng rát hơn bao giờ hết.

Trú ngụ trong tim nàng ủng hộ nàng cho nàng sức mạnh. Đấu với Lăng Tiêu, Nhạn Hồi không cần suy nghĩ cũng biết mình thua, nhưng nàng không thể thuyết phục bản thân không đấu vì không đấu dường như nàng cũng thừa nhận kết quả như vậy.

Bởi vậy cho dù thua nàng cũng phải trở thành một con vịt chết còn cứng miệng trong mắt họ, vĩnh viễn không thừa nhận nàng làm chuyện trái với "chính nghĩa của bạn thân". Cho dù cả thế gian đều đứng đối lập với nàng.

Chỉ đấu với Lăng Tiêu có ba chiêu, Hộ Tâm quyết của Nhạn Hồi đã bị phá, một kiếm của Lăng Tiêu đâm thẳng vào tâm mạch của nàng, nhưng lúc sắp đến đích lại xoay kiếm, dùng đốc kiếm đánh mạnh lên gáy nàng.

Sau đó Nhạn Hồi cảm thấy thế giới của mình tối đen, nàng ngã về phía trước, rơi vào vòng tay đưa nàng vế núi Thần Tinh lúc nhỏ.

Nhiệt độ vẫn mát mẻ như xưa, có điều Nhạn Hồi không còn cảm thấy ẩn giấu bất kì hơi ấm nào nữa.

"Về núi Thần Tinh"

Lăng Tiêu đón lấy Nhạn Hồi bị đánh ngất, lạnh lùng ra lệnh.

Lăng Phi thấy Nhạn Hồi chỉ hôn mê, lập tức chau mày "Sư huynh, Nhạn Hồi làm nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chuyện đến nước này tại sao vẫn không giết nó"

Lăng Tiêu ôm Nhạn Hồi đi ngang qua bên cạnh Lăng Phi, giọng trầm ngâm "Mười năm sư đồ giữ cho nó một mạng, lần này về núi ta tự có cách xử phạt nó"

Lăng Phi cuống quít nói, "Trước đó trục xuất Nhạn Hồi ra khỏi núi Thần Tinh vốn phải đánh một trận, lần đó sư huynh tha cho nó, giờ đây vẫn muốn bao che sao?"

Bước chân Lăng Tiêu hơi khựng lại, nghiêng mắt liếc nhìn Lăng Phi, Lăng Phi tiếp xúc với ánh mắt hắn khẽ ngây người.

Đệ tử Tiên môn xung quanh vẫn còn ở đây, Lăng Tiêu thoáng im lặng tiếp đó nói "Sau khi về núi Thần Tinh tự tay ta sẽ cầm roi, liên tục chín ngày, ngày ngày đánh nó tám mươi mốt roi, đến khi pháp lực toàn thân nó mất hết, gân cốt tiên mạch đứt đoạn, đời này không thể tu tiên được nữa, lấy đó làm răn. Ta chỉ giữ cho nó một mạng, trong mắt Lăng phi dạo trưởng đây cũng là bao che sao?"

Đánh tan pháp lực, cắt đứt gân cốt tiên mạch, khiến nàng đời này không thể tu tiên được nữa...

Nếu thực sự như vậy, chỉ sợ tu gì cũng chẳng được, nửa đời còn lại đi đứng e cũng là vấn đề. Đối với người chưa từng tu tiên, đây có lẽ chẳng là gì, nhưng đối với người từng vào Tiên môn, từng ngự kiếm tự do bay lượn trong không trung, đây rõ ràng là một trừng phạt tàn nhẫn hơn bao giờ hết.

Nếu trừng phạt như vậy, chỉ bằng để nàng chết còn hơn...

Đệ tử chuyên môn xung quanh đều im lặng, Lăng phi cũng im miệng không nói nữa.

Lăng Tiêu ẵm Nhạn Hồi, bước tới phía trước ra khỏi Viêm động dưới đất.

Không ai đi theo bởi vậy không ai biết, lúc ra khỏi Viêm động hắn im lặng nhìn mặt Nhạn Hồi thật lâu, sau đó nhìn xuống ngực nàng ở đó còn để lại vết máu do đã lấy máu tim.

------------------------------------------

Huhu tội nghiệp Nhạn Hồi nhà tôi, Thiên Diệu mau đến cứu tỷ:'(