Hồ Tiên Tình Kiếp - Giai Nhân Khuynh Quốc

Chương 4




"Đây là Ma Giới sao?!" Phong Nhi tròn mắt nhìn xung quanh.

"Là nhà của ta?" Sở Khuynh Đằng nhéo má Phong Nhi cười cười.

Rõ là Ma Giới, sợ nàng biết được sẽ hoảng sợ và đòi về, vậy là hỏng be bét cái kế hoạch "chinh phục tiểu mỹ nhân" của hắn. Phong Nhi đi xung quanh, xem xét một lúc rồi xoay người lại nhìn Sở Khuynh Đằng tay đặt lên bụng xoa xoa:

"Ta đói. Ăn."

Hắn không lường trước điều này. Hắn thầm chửi rủa Hàn Thần Lã, tên Hàn Thần Lã chết tiệt, ngươi dám không cho nàng ăn trước khi giao cho bổn thái tử, xem lần sau ta sử ngươi làm sao đây. Sở Khuynh Đằng cười khó xử rồi nhỏ giọng hỏi:

"Nàng ăn cái gì?"

"O.o Gà quay đó." Phong Nhi giật mình, không ngờ hắn lại hỏi nàng câu này.

Trước đây chỉ cần nàng đói, sư phụ của nàng đều cho nàng ăn gà quay rất ngon, nhưng Sở Khuynh Đằng thậm chí còn không biết hồ tiên như nàng sẽ ăn cái gì. Phong Nhi cười cười lắc đầu mấy cái rồi hóa lại thành hồ ly. Dường như không hài lòng với hình dáng hồ ly bây giờ của nàng, hắn hơi buồn nên lấy sách đọc.

Mùi gà quay thơm lừng làm bụng của Phong Nhi kêu òng ọc, nàng chạy thẳng đến chỗ có mùi nhiều nhất, không ngờ nó lại đang ở chỗ Sở Khuynh Đằng. Phong Nhi định cắn xé gà ăn nhưng Khuynh Đằng chết tiệt không cho nàng ăn, ép nàng phải biến hóa lại thành tiểu mỹ nhân mới cho ăn.

Phong Nhi nhìn hắn với đôi mắt to tròn đầy nước, Sở Khuynh Đằng lại bị đôi mắt kia đánh gục lần nữa, thấy hắn không có động tĩnh gì, nhanh như cắt, chén sạch con gà. Lúc đó, Sở Khuynh Đằng tỉnh táo lại, nhìn thấy con gà quay thơm phức kia đã bị chén sạch. Hắn nheo mắt nhìn con bạch hồ ngu ngốc đang nằm trên đầu gối hắn xoa xoa cái bụng tròn tròn. Sở Khuynh Đằng muốn giận cũng không giận được.

"Ngươi không buồn ngủ sao?!" Khuynh Đằng xoa nhẹ cái bụng tròn tròn của nàng.

"Có một chút."

Hắn nhấc tiểu bạch hồ kia lên, mang vào phòng ngủ. Hắn cười cười:

"Ngươi biến thành người đi."

"Ta biến thành người để ngươi chiếm tiện nghi của ta sao?! Nhưng nếu ngươi ngủ ở phòng này thì ta phải ngủ ở đâu?!" Phong Nhi có một chút ngu ngốc thật nhưng sư phụ nàng cũng đã nhắc qua chuyện này. Không được biến hình trước mặt con đực, con đực không thể tin tưởng được.

"Ta đâu có ngủ ở đây, phòng của ta ở bên cạnh."

Phong Nhi ồ một tiếng rõ dài, nàng thấy chỗ dựa đực này cũng tốt, đáng tin nên hóa thân lại thành tiểu mỹ nhân xinh đẹp. Sở Khuynh Đằng cười tà, đưa tay gõ nhẹ vào trán nàng. Phong Nhi khó hiểu nhìn hắn rồi đẩy hắn ra phía cửa:

"Ngươi đi ra đi, ta phải ngủ."

"Ta cũng phải ngủ mà. Đáng tiếc là chỉ có một phòng này thôi." Sở Khuynh Đằng nghiêng người tránh cái đẩy của nàng rồi đi thẳng vào giường ngồi xuống. Phong Nhi nheo nheo mắt nhìn hắn, quay lại phòng trong nói:

"Ngươi xuống đất ngủ đi!"

Sở Khuynh Đằng kéo nàng vào lòng, rồi đặt nàng lên giường, bên cạnh mình, cười tà:

"Ngươi ngoan ngoãn nằm đó ngủ đi!"

Nói rồi hắn nằm xuống cạnh Phong Nhi, nhắm mắt, ngủ thiếp đi. Phong Nhi giật giật tay áo hắn, không thấy có động tĩnh gì, rồi lại lay lay cánh tay hắn, vẫn bất động. Nàng đạp hắn nhưng vẫn không di chuyển, không làm gì được, Phong Nhi quay mặt vào tường. Ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Bất chợt, Sở Khuynh Đằng xoay người ôm nàng, Phong Nhi tỉnh giấc, khó chịu, dãy dụa thoát ra nhưng càng dãy dụa muốn thoát ra càng bị ôm chặt hơn.

"Thái tử, có chuyện không hay rồi!"