Hờ Truyện

Chương 3-9




" A..ân..n..aa...., biểu ca , đau quá "

Lạc Thiên Nhi dang hai tay ôm chặt lấy lưng của Lạc Thanh Phong , chân thì quấn lấy eo hắn , bên dưới hạ thân nàng đang va chạm kịch liệt với nhục bổng của hắn cùng nhau chìm vào khoái lạt điên cuồng mà không hề hay biết tướng công của nàng , Tề Vân đang dựa vào cây cột trước cửa phòng trầm tư . Cho đến khi Tiểu Trúc cầm lấy một khay thức ăn muốn tiến vào phòng.

" Không được vào ? "

Tiểu Trúc đi lướt qua người Tề Vân , bỏ ngoài tai lời hắn nói mà tiếp bục bước về phía trước nhưng đến khi đứng trước cửa phòng thì nàng không có cách nào có thể đẩy cửa tiến vào . Âm thanh truyền ra từ trong phòng nàng làm sao không biết , chuyện gì đang diễn ra nàng làm sao không hiểu . Vậy mà tên khốn trước mặt nàng vẫn bình tĩnh đứng bên ngoài , giống như lần trước ... hắn cũng bình tĩnh như vậy , để mặc Lạc Thanh Phong chà đạp nàng , vũ nhục nàng nhưng lần này người bên trong là nương tử hắn , là tiểu thư của nàng , nàng hận , thật sự căm hận .

" Tề Vân , ngươi thật sự rất vô sỉ ! "

" Vậy ta phải như thế nào mới là quân tử ? Xông vào đó ? Ngươi muốn ta xông vào đó ? "

" Ngươi ... "

Tiểu Trúc còn muốn đôi co nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm , nàng cứ như vậy bị người đánh ngất đi .

Khi Tiểu Trúc tỉnh dậy đã thấy miệng bị người ta bị chặt , trên người cũng không còn lấy một mảnh vải che thân , hai tay nàng bị trói chặt vào hai góc không cách nào cử động , mà Tề Vân thì đang trần truồng ngồi đối diện nàng .

" Tỉnh rồi sao ? Vậy chúng ta bắt đầu đi "

Hai tay Tiểu Trúc giẫy giụa không ngừng nhưng không cách nào thoát khỏi đoạn dây trói quấn chặt tay nàng mà chỉ làm cổ tay thêm rướn máu . Nàng tức giận trừng mắt với Tề Vân nhìn hắn như kẻ thù .

Tề Vân cũng chẳng coi trọng biểu cảm của nàng , hắn cũng hận nàng không kém , nếu không phải chuyện đêm đó để Lạc Thanh Phong biết được , hắn phải sống cảnh bị người uy hiếp , để người khác cắm sừng sao . Hắn đặt hai bàn tay lên ngực Tiểu Trúc , dùng hết sức bóp mạnh khiến cặp tuyết nhũ biến dạng không ngừng .

" Ngươi không phải rất thích xoa sao , ta sẽ xoa cho ngươi "

Tiểu Trúc đau đến cả người rung rẩy , nước mắt cũng không thể kiềm hãm mà lăn dài trên má , nàng đau , đau từ thể xác đến trái tim , đau vì tiểu thư , vì bản thân nàng .

Tề Vân nhìn cặp tuyết nhũ đỏ ứng trong tay mà phấn khích một cách lạ thường , hắn luôn phải tỏ ra nhã nhặn trước mặt Lạc Thiên Nhi , mỗi lần ân ái cũng chưa bao giờ dám dùng quá sức , lần này hắn có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn . Môi Tề Vân cắn lên da thịt trắng mịn của Tiểu Trúc để lại một vệt nước bọt phía trên dấu răng , hắn vừa cắn vừa liếm từ cổ đến ngực rồi bụng của nàng , mỗi nơi hắn hôn qua đều nồng đậm từng dấu hồng ngân .

" Đau ? Nếu ngươi cầu xin ta , ta sẽ nhẹ nhàng , không phải ngươi rất thích cầu xin hắn (Lạc Thanh Phong) sao ? Cầu xin ta đi "

Nói xong Tề Vân đưa tay lấy ra miếng vải bịt kín miệng Tiểu Trúc nhưng nàng lại nói ra từng câu khiến hắn càng thêm điên tiết .

" Loại người như ngươi có điểm nào giống một nam nhân . Tự tay dâng nương tử cho người khác còn bản thân thì hành động như một tên điên , Tề Vân , ta nói cho ngươi biết , Lạc Thanh Phong còn không đê tiện bằng ngươi . A...a.aa..."

Tiểu huyệt còn đang khô khốc đột nhiên bị nhục bổng của Tề Vân thúc mạnh khiến cả gương mặt Tiểu Trúc đều nhăn lại vì đau đớn .

Tề Vân thúc từng nhát vào người nàng ,lần sau lại mạnh hơn lần trước , tất cả căm hận của hắn chỉ có thể phát tiết lên người nữ nhân này . Là do nàng ta , tất cả là do nàng ta hại hắn ra nông nỗi ngày hôm nay .

Hắn giữ chặt lấy eo nàng để nhục bổng đâm thật sâu vào bên trong hoa huy*t không ngừng nghỉ khiến Tiểu Trúc đau đớn , hai mắt nàng vô hồn để yên cho Tề Vân muốn làm gì thì làm , nàng đâu còn gì để mất nữa .

" Tiểu Trúc , tỷ có trong phòng không ? "

Tiếng nói nhẹ nhàng của Yên Chi lúc này như ngàn lưỡi đao bất cứ lúc nào cũng có thế đâm vào người Tề Vân , hắn hoảng sợ lấy tay bịt chặt miệng Tiểu Trúc sau đó rút ra nhục bổng vẫn còn thô to ra khỏi tiểu huyệt .

" Nếu ngươi dám nói chuyện này ra ngoài , thì tất cả chúng ta cùng chết , Thiên Nhi cũng như vậy , hiểu không ? "

Tề Vân nhanh chóng mặc lại y phục , rồi cởi ra dây trói hai tay Tiểu Trúc , sau đó hắn mở cửa sổ leo ra ngoài phòng , để mặc Tiểu Trúc nằm im trên giường với đầy thương tích trên người .

Một lúc lâu sau , Yên Chi đẩy cửa bước vào , nhìn một màn trên giường cũng không lấy làm hoảng sợ mà chỉ lấy chăn che lên người Tiểu Trúc .

" Tuy lần trước ngươi hại ta nhưng lại báo cho Thanh Trần đến cứu ta xem ra cũng có ơn với ta , bây giờ ta trả lại cho ngươi "

Yên Chi bình tĩnh nhớ lại , nàng quả thật muốn tìm đến Tiểu Trúc , chỉ là đứng bên ngoài nghe được tiếng thở dốc của nam nhân thì dừng lại , nàng cũng không giấu chuyện đã đẩy nhẹ cửa mà nhìn lén vào trong , nếu không cũng chẳng cứu được nàng ta , bây giờ nàng và nàng ta xem như hòa nhau , chẳng ai nợ ai . Nàng cũng không tò mò hỏi han chuyện của Tề Vân mà nhẹ nhàng an ủi Tiểu Trúc .

" Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì , có đau đớn như thế nào cũng vẫn phải tiếp tục sống , sống một cách ngẩng cao đầu để những kẻ ức hiếp ngươi phải tức chết "

Tiểu Trúc giương đôi mắt đầy nước nhìn Yên Chi , đôi môi khô khốc mấp máy .

" Yên Chi tiểu thư , xin lỗi người , xin người ....."