Hồ Vương Đón Dâu

Chương 14




Hắn vươn tay về phía ngực Tô Tứ, muốn đoạt chim con đi: "Đem Hỏa Hoàng trả lại cho ta."

Mễ Trùng theo bản năng đưa tay ra ngăn cản, khẩu khí khiêu khích: " Ngươi muốn làm cái gì?"

Thiếu niên lật tay lại tung một chưởng, Mễ Trùng chỉ cảm thấy mặt mình bị bàn tay to như quạt hương bồ thoáng quét một cái, người cũng theo đó mà bay ra ngoài đình, thẳng tắp một đường cắm đầu vào ao sen.

"Ngươi là ai?" Tô Tứ thập phần tức giận, đem chim con để sang một bên, nắm tay nâng quyền đánh lên.

Thiếu niên một tay cầm dao trên vai, chỉ dùng một tay cùng với hai tay Tô Tứ đọ sức, đem một quyền tụ lại đánh vào trước ngực, may mắn là lá sen kịp kết chặt, nâng Tô Tứ bị đánh bay.

Mễ Trùng vành mắt hơi đỏ, hắn tốn công phu bơi về đình, trong tay vung hộp cơm ném về phía thiếu niên.Thiều niên vốn đưa lưng về phía hắn, nghe thấy tiếng gió đằng sau, hai tay cầm đại đạo trên vai chém ngang một nhát__yên tĩnh trong giây lát, giống như tất cả mọi hoạt động trên thế gian đề bị đình chỉ,  "Khuông lang" một tiếng, hộp cơm trên tay Mễ Trùng vỡ thành tám mảnh bay tứ tung, đò ăn vặt bên trong cũng trở thành bột phấn.

Mà lông tóc Mễ Trùng lại không tổn hại. Ngay lúc hắn không kịp phản ứng, một trận gió mạnh mẽ đem hắn bắn đi xa, lại bị đóa hoa sen to lớn kia nhạy bén tiếp được. Thuyền hoa sen cảm thấy Tô Tứ đang muốn đi lên đình, vội mang theo bọn hắn tiến vào bờ.

"Không thể đi được, con chim nhỏ kia vẫn còn ở trong đình!" Tô Tứ tách cánh hoa sen ra, la lớn.

Mễ Trùng mắng:" Ngươi đần độn à. Người kia không phải loại lương thiện, chúng ta không có bản lãnh cùng hắn cứng đối cứng. Cái con chim kia chết thì chết."

"Như thế nào? Còn muốn đánh sao?" Thiếu niên anh tuấn nâng đại đao lên, đứng ở trong đình nhìn hai người bọn họ. Cái con chim kia bị hắn một tay ôm trong ngực.

"Con..com chim kia là của người?" Tô Tứ ngây ra, hỏi thăm dò.

"Đương nhiên là của ta." Thiếu niên cười nói:" Sư phụ ta đã dạy, nếu tha được cho người thì liền tha, bằng không thì một đao vừa rồi sớm đã đưa ngươi đi Tây Thiên rồi." Cằm thiếu niên hướng Mễ Trùng hếch lên.

"Con mẹ nó." Mễ Trùng hận đến nghiến răng, vuốt vuốt tay áo: "Phẩm hạnh của ngươi! Ta cho con chim này ăn lại rơi vào kết cục này? Con mẹ nó, ngươi coi chừng sau này sinh con không có mắt."

"A? Không phải mới vừa rồi ngươi cầm cổ Hỏa Hoàng mà ấn xuống sao, không phải muốn giết chết nó sao?"

"Ta nhổ vào!!" Mễ Trùng đi lên phía trước nhổ một bãi nước bọt. "Đó là lão tử giúp nó uống nước. Ngươi hỏi nó một chút xem có phải nó ăn hết một quả trái cây tím của ta không?"

"Hỏa Hoàng?" Thiếu nên nhìn con chim trong tay.

Cổ họng chim con phát ra hai tiếng non nớt rất êm tai: "Cô cô". Thiếu niên nghe được tiếng kêu đó liền tin, vì âm thanh so với lúc mới đầu còn thanh thúy hơn vài lần, điều này có nghĩa là nó đã ăn rồi.

..........

Ba người ngồi trong đình, chim con tên Hỏa Hoàng lại từ trong tay chủ nhảy vào ngực Tô Tứ, tiếp tục "cô cô" làm nũng.

"Con chim thối" Một bên mặt của Mễ Trùng bị đánh đã sưng phồng lên, bóng một mảng lớn.

Hiện tại biết rõ Hỏa Hoàng đã có chủ nhân, không còn nguy cơ bị "đoạt sủng", nhưng đối với Hỏa Hoàng, Mễ Trùng vẫn là thập phần nhìn không vừa mắt. Chỉ vì nó đẵ ăn hết một trái cây tím.

Thiếu niên khoác tay lên cây đại đao đang dựng đứng, tư thế ngồi mở rộng hai chân nhìn rất hào sảng.

Thiếu niên nói:" Tại hạ Thương Ương. Vừa rồi lỗ mãng, vừa rồi có chỗ đắc tội kính xin hai vị rộng lòng tha thứ."

Tô Tứ:" Công tử quá lo lắng rồi, đều là hiểu lầm, giờ đã thì không có việc gì rồi. Ta tên là Tô Tứ" rồi chỉ qua Mễ Trùng:" Hắn tên là Mễ Trùng"

Mễ Trùng oán hận nhìn thiếu niên, trong nội tâm nói thầm:" Nếu xin lỗi mà có ích thì những người làm quan về nhà làm ruộng hết rồi."

Thương Ương đi đến trước mặt Mễ Trùng, từ trong ngực lấy ra một bình sứ trắng nho nhỏ, nói:"Mễ huynh, tại hạ vừa rồi đắc tội, bình Kim Sa dược này xem như là ta bồi tội với huynh. Dược này là thuốc đến bệnh đi, Mễ huynh hay là bôi lên đển giảm bớt đau đớn đi."

Mễ Trùng túm lấy Kim Sa dược trên tay hắn, mắt trắng nhìn lại.

"Đây là cái gì? Thương công tử?" Tô Tứ vuốt chim con trong ngực hỏi.

Thương Ương cười:" Là Phượng Hoàng, bất quá là phượng hoàng con. Lại nói cũng phải trách ta, con chim con này nở ra cũng được ba tháng, ta muốn nó bắt đầu tập bay. Hôm nay tập tới trưa mà quên cho nó ăn, nhịn không được liền bỏ chạy đến đây. Nó sau này lớn lên sẽ thành tọa kỹ của ta, ta lại quá nóng lòng mới thành thế.

Mễ Trùng đem thuốc bên trong bình sứ  bôi lên chỗ sưng đỏ, chạm vào liền đau đến suýt xoa, hàm răng trắng theo nhịp mà lộ ra, nhưng tai hắn vẫn nghe thiếu nhiên kia nói rõ ràng.

Thuốc thấm vào vết thương mát lạnh, má đã bớt đau đớn, hắn mở miệng nói chuyện cũng dễ dàng hơn:" Ta bảo này Thương Ương, cha ngươi là Báo Vương a?"

Mễ Trùng tốt xấu gì cũng sống trong ao sen hơn 250 năm, tuy đạo hạnh ít phát triể n nhưng chuyện tình bốn phương tám hướng biết cũng không ít. Ở đỉnh núi cách đây không xa chính là địa bàn của Báo Vương, nghĩ kỹ cũng chỉ có Báo Vương mới có thể đem Phượng Hoàng, vua của loài chim  làm tọa kỹ.

Thiếu niên cười nói: " Chính là phụ vương tại hạ và đại phụ thân cùng đi dạo chơi Vân Nam. Cho nên ta mời từ chỗ sư phụ Bồ Đề lão tổ trở về tiếp nhận vị chí của phụ vương, giờ tại hạ chính là Báo Vương."

(@.@~~ phụ vương cùng đại phụ thân. Đoạn tụ!!)

Mễ Trùng nghe xong hai mắt lập tức tỏa sáng, hắn lấy lại bình tĩnh, trong nội tâm hạt châu tính toán cũng đã khai mở. Phụ vương Báo Vuong Thương Ương lai lịch không nhỏ, mà đại phụ thân hắn, là Đông thần trong tứ thần cai quản bốn mùa, lai lịch lại càng không nhỏ, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài đều là thần tiên. Hơn nữa Thượng Cổ đại thần cùng Thiên Địa tương đồng.

Rượu ở trên Thiên Cung ngon không kể xiết, đem Thương Ương kia quấn lấy là tốt rồi, còn không phải muốn ăn gì đều có sao.

Nghĩ đến ăn, hắn hai bước hóa một chạy vội đến chỗ Thương Ương ngồi xuống, mặt nịnh nọt:" Đại Vương! Dược ngươi cho thật tốt, phải cảm ơn Đại Vương!"

Thiếu niên nói:" Gọi Đại Vương là quá khách khí rồi, vẫn gọi thẳng ta là Thương Ương a."

Mễ Trùng cười hắc hắc hai tiếng, sát vào Thương Ương nói nhỏ:" Lần trước ở hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương, đại phụ thân ngươi đi đúng không? Mang về mấy quả đào a?"

Thiếu niên không rõ ý, máy móc đáp:" Vẫn còn mười quả"

Mễ trùng mắt to trợn trừng, dùng tay áo che miệng hít một hơi lạnh, lại nói nhỏ: "Ngươi đánh chúng ta tổn thương không thể cứ thế mà đi à nha. Tốt xấu cũng phải có chút thành ý nhận lỗi đúng không..."

Hắn chưa kịp nói hết câu, Thương Ương bỗng nhiên đứng lên, nói: "Vậy ta trởi về lấy hai con vịt ra, là ở Thiên Trì (ao trời) trong Thiên Cung nuôi đấy." Dứt lời liền biến ra đám Bạch Vân lúc đầu, nhoáng cái đã không thấy bóng dáng.

Mễ Trùng ngồi ở trên ghế dài, cười run cả hai bả vai:" Đợi ăn a! Được ăn a!"

Tô Tứ thấy Thương Ương mang hai con vịt được bọc trong lá sen đến, ba người đến bên sườn dốc, đào hai cái hố cao thấp, đem vịt để lên trên miệng hố, bên dưới đưa củi vào đốt.