Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 32: Lúc đó tôi đã chết rồi




Lưu Minh Uy tý nữa thì té đập đầu trên mặt đất, chính mình thuyết phục nửa ngày, người đàn bà kia căn bản không hề có ý tứ thỏa hiệp.

Trong lòng của Bạch Tố cũng có chút sốt ruột, nha đầu Hồi Âm kia như thế nào còn không buông tha?

Nếu mà thực sự báo công an, Lưu Minh Uy cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội lật thuyền, dù sao thì con hắn cũng bị đánh đến bất tỉnh nhân sự, bọn họ chỉ là người bị hại thôi.

Quan trọng là...nàng lo lắng khi báo công an xong, ban nhạc Hồ Điệp nhất định sẽ phải tới đồn cảnh sát lấy khẩu cung, nếu mà Đường Trọng nói ra thì sẽ bị phát hiện là nam nhân, như vậy nếu mà có xử lý được chuyện này thì đối với bọn họ cũng là mất nhiều hơn được.

Bất quá nếu Lâm Hồi Âm kiên trì, nàng thật đúng là không biết làm thế nào khuyên bảo cho tốt bởi vì nếu làm như vậy thì chỉ có thể để Lưu Minh Uy nhận ra là mình đang chột dạ.

Lưu Minh Uy là lão hồ ly tung hoành thương trường nhiều năm, những chuyện này sao có thể qua mắt được lão.

- Đối với loại bại hoại này tốt nhất là báo chú công an bắt lại.

Trương Hách Bản cũng phụ họa nói:

- Còn dám sờ đùi của ta, cho đến giờ cũng chưa có ai dám sờ vào đùi của ta đâu.

Nghĩ nghĩ lại nói mình nói quá mức tuyệt đối chính vì thế Trương Hách Bản bôt sung nói:

- Trừ bỏ mẹ ta lúc tắm rửa có sờ qua thì những người khác cũng không có cơ hội.

Lưu Minh Uy thở thật sâu, áp chế cơn giận trong lòng.

Hắn đột nhiên nở nụ cười, nhìn Lâm Hồi Âm nói:

- Hồi Âm tiểu thư, chuyện này đúng thật là Vĩ Đông không đúng, là cha của nó, tôi thay mặt nó hướng tới Hồi Âm tiểu thư xin lỗi, Vĩ Đông tuổi còn trẻ hơn nữa hôm nay lại uống nhiều rượu, nam nhân uống nhiều rượu rất dễ phạm sai lầm, xin Hồi Âm tiểu thư nể mặt tôi mà cho nó một cơ hội.

Thấy khuôn mặt của Lâm Hồi Âm vẫn lạnh tanh không lên tiếng, Lưu Minh Uy nói tiếp:

- Đương nhiên, tôi biết hôm nay các vị đều chịu ủy khuất, tôi đã chuẩn bị một chút lễ vật nho nhỏ mong là các vị có thể tiếp nhận.

Chuyện vừa mới xảy ra, Lưu Minh Uy chuẩn bị lễ vật ở đâu ra?

Cho nên hắn từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu.

- Chỗ này có một trăm vạn xem như là an ủi các vị.

Hắn đưa cho Bạch Tố.

- Lưu Đổng ngài làm vậy thực là khách khí, chúng ta cũng không phải là vì một trăm vạn của ngài mới tới dùng cơm.

Bạch Tố cũng không có đưa tay ra nhận lấy chi phiếu.

- Ha ha cái này tôi hiểu, tôi hiểu mà.

Lưu Minh Uy cười cười nói:

- Cái này cùng tình cảm của chúng ta không quan hệ, tôi nói rồi, đây là lễ vật ta an ủi mấy vị mỹ nữ.

Hắn nhìn thoáng qua con sỗ trên chi phiếu:

- A! lớn tuổi rồi, đến số cũng viết sai.

Hắn đem cái chi phiếu một trăm vạn nhét vào túi, sau đó lại lấy một tờ khác ra viết.

- Bạch kinh lý xin hãy nhận lấy phần lễ vật nho nhỏ của ta.

Lưu Minh Uy đưa tờ chi phiếu mới ra nói:

- Đây là biểu lộ thành ý của ta, xin Bạch linh lý hãy khuyên nhủ Hồi Âm tiểu thư, cả ba đều là những tiểu cô nương, tính tình quả thật là khó có thể chấp nhận nhưng các nàng còn có tiền đồ rộng lớn, tương lai còn rất dài không cần phải cùng một tảng đá đập bể chân.

- Tôi cảm nhận được thành ý của Lưu Đổng.

Bạch Tố không hề khách khí mà tiếp nhận chi phiếu trong tay Lưu Minh Uy, nói:

- Y phục của các nàng đều bị bẩn cả rồi, tôi sẽ dùng số tiền này đổi cho các nàng một bộ khác.

- Làm phiền Bạch kinh lý.

Lưu Minh Uy khách khí nói.

- Phát sinh chuyện như vậy, chúng tôi cũng thấy thật đáng tiếc.

Bạch Tố nhìn Lưu Vĩ Đông một cái:

- Mặc kệ Lưu Đổng có tin hay không, chúng tôi đều không muốn cùng Lưu Đổng sinh oán.

- Như thế nào đây? Mọi người vẫn là bằng hữu.

Lưu Minh Uy cười vô cùng chân thành.

- Tạm biệt.

Bạch Tố đi qua lôi cánh tay nhỏ bé của Trương Hách Bản đi ra.

Lâm Hồi Âm theo sát phía sau, không có để mắt đến cha con Lưu Minh Uy một cái.

Đường Trọng đi sau cùng, đem khuôn mặt từ vui vẻ chuyển thành lành lùng của Lưu Minh Uy thu ở trong đáy mắt.

- Lưu Đông, ngài không có việc gì chứ?

Tổng kinh lý Nghiên Lệ đi lên, ân cần thăm hỏi.

- Không có chuyện gì.

Lưu Minh Uy xua tay.

- Đem Vĩ Đông đưa đến bệnh viện đi, ta sẽ không lộ diện.

- Được, tôi đi gọi người tới ngay.

Nghiêm Lệ bắt đầu gọi lái xe bên dưới.

- Lưu Đổng chúng ta nên hủy bỏ hợp đồng với ban nhạc Hồ Điệp không?

Quản lý phòng thị trường MIFU Tào Lỗi tiến tới hỏi.

- Hủy bỏ hợp đồng?

Lưu Minh Uy lắc đầu.

- Tiền của ta đâu phải là các nàng có thể lấy dễ như vậy.

- Tôi hiểu rồi.

Sắc mặt Tào Lỗi âm trầm nói.

Tuy rằng đánh một hồi thắng lớn chỉ là không khí bên trong xe cũng rất nặng nề.

Loại trạng thái này duy trì đến khi trở về biệt thự cũng không có người nào mở miệng đánh vỡ trầm mặc.

Lâm Hồi Âm mở tv, Trương Hách Bản mở máy tính ra chơi trò chơi, Bạch Tố cởi giày cao gót, đặt mông ngồi trên ghế sô pha ngẩng đầu nhìn trần nhà không biết là đang suy nghĩ cái gì nữa.

Đường Trọng cười cười cũng không thèm để ý.

Hắn chuẩn bị vào phòng tắm rửa mổ cái sau đó đem mấy thứ đồ hóa trang này bỏ xuống thay quần áo của mình rồi trở về trường.

Sáng sớm ngày mai hắn còn học quân sự, hắn không thể ngủ ở bên ngoài được.

- Đường Trọng.

Bạch Tố chợt hô lên.

Đường Trọng xoay người lại thì thấy Bạch Tố ngồi ngay ngắn.

- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Bạch Tố chỉ vào ghế sô pha trước mặt.

Đường Trọng nhếch miệng nở nụ cười, hắn biết nàng sẽ không nhịn được, chỉ là không nghĩ nàng có thể nhịn được lâu như vậy.

Hắn ngồi vào vị trí Bạch Tố chỉ, làm ra một bộ dáng thật sự lắng nghe.

Nhìn thấy hai má thanh tú, đôi lông mi thật dài, ánh mắt xinh đẹp, đôi môi mê người của hắn, Bạch Tố như thế nào cũng không thể nghĩ là Đường Trọng đang ngồi trước mắt này và Đường Trọng vừa mới trong khách sạn Wilson một quyền lại một quyền đánh vào mặt Lưu Vĩ Đông là một người.

Chính mình cho hắn hai thân phận cũng không thể cho hắn hai mặt được a.

Bừng tỉnh thế nhưng không biết dùng cái gì làm lời nói dạo đầu.

- Đường Trọng, cậu có cái gì muốn nói không?

Bạch Tố hỏi.

- Không có.

Đường Trọng lắc đầu.

- Cậu cảm thấy việc làm hôm nay của cậu có đúng không?

Bạch Tố hỏi.

- Đúng hay không đều không quan trọng.

Đường Trọng nói:

- Có nên hay không mới là điều quan trọng.

- Ý của cậu là chỉ cần cậu cho là chuyện này cần phải làm thì dù có sai thì cậu cũng sẽ làm sao?

Bạch Tố hỏi.

Đường Trọng nhìn khuôn mặt cực kỳ dễ thương của Bạc Tố. Nghĩ thầm, nàng thật sự là đẹp, cái loại nữ nhân thành thục này, Lâm Hồi Âm cùng với Trương Hách Bản còn lâu mới sánh kịp.

- Bây giờ cô nhìn vào mặt của tôi.

Đường Trọng nói.

- Cô cảm thấy tôi là người xấu sao?

Cô cảm thấy tôi là người xấu sao?

Bạch Tố lập tức bị vần đề này làm cho ngây ngẩn.

Đúng vậy, hắn thật sự là người xấu sao?

Hắn một cước đá tên lưu manh gây rối gãy hai cái xương sườn, hắn đem con của chủ tich tập đoàn MIFU có lời lẽ vũ nhục các nàng đánh cho hôn mê, thoạt nhìn hắn là một gia hỏa có khuynh hướng bạo lực.

Nhưng mà hai lần hắn ra tay, một lần là vì mình, một lần là vì các nàng.

Hắn không phải là người xấu.

Vẫn đề là không phải là người xấu, nhưng tại sao lại luôn ra tay ác như vậy.

- Cậu không phải là nười xấu.

Bạch Tố khẳng định nói:

- Không ai cho rằng cậu là người xấu, nếu cảm thấy cậu là người xấu thì tôi đã không để cậu làm những việc này. Tôi muốn nói với cậu, chính là cậu có thể khống chế tâm tình của mình một chút được không? Tôi nói rồi, cậu là minh tinh, nhất cử nhất động của cậu sẽ bị vô số người chú ý, một cái lỡ lời nho nhỏ hoặc là sai lầm sẽ bị người ta dùng kính lúp phóng lên vô hạn sau đó tiến hành công kích, bây giờ an toàn không có nghĩa là chúng ta đều an toàn, so với dùng đao giết người thì dư luận lại còn khó chịu hơn.

- Tôi biết.

Đường Trọng gật đầu.

- Cho nên tới bây giờ tôi ra tay đều là hết sưc nương tay rồi.

“..;.”

Thấy Bạch Tố lại bị lời nói của chính mình làm cho á khẩu thì trong lòng hắn có một tia kiêu ngạo nho nhỏ.

Hắn nhìn Bạch Tố, hỏi:

- Nếu không phải là tôi mà là Đường Tâm thì chuyện hôm nay các cô xử lý như thế nào?

- Cự tuyệt sau đó rời đi.

Bạch Tố nói.

- Như vậy, hắn nói những lời này, làm những chuyện kia cũng chỉ có thể sống chết mặc bây sao?

Đường Trọng híp mắt hỏi.

Ánh mắt của Bạch Tố có chút trốn tránh nói:

- Cũng có thể sẽ cho hắn ăn vài cái tát, nhưng mà sẽ không đánh hắn thành như vậy.

Đường Trọng nhếch miệng nở nụ cười nói.

- Cô có biết tôi ở trong ngục giam từ lúc còn rất nhỏ, liền cùng với bọn họ ăn cơm tập thể, cũng từ bọn họ mà học tập trăm nghề, từ đánh nhau đến thất thất bát bát rất nhiều thứ khác, có những thứ hữu dụng, cũng có những thứ cả đời này cũng không thể dùng tới.

- Nhưng mà tôi cảm thấy thứ quan trọng nhất mà ta học được chính là đạo lý vì sao phạm nhân lại phải vào trại giam? Đó là bởi vì bọn hắn từng làm những chuyện sai lầm, toàn bộ đều là như thế, hẳn là đã bị trừng phạt, chỉ sau khi bọn hắn rời khỏi đó mới có khát vọng làm người tốt.

- Nếu mọi người làm sai mà không bỏ ra cái giá thì như vậy phí tổn của người phạm tội có phải là quá thấp không? Nói như vậy thì đối với những người bị giam vài năm, mười mấy năm thậm chí là cả cuộc đời, có phải là quá không công bằng hay không.

- Người khác cần dùng thời gian một đời hoặc là tính mạng của mình để chuộc lại lỗi lầm, bọn hắn dựa vào cái gì có thể thanh thản sinh hoạt.

- Đường Trọng tôi hiểu được ý tứ của cậu.

Bạch Tố hiểu mình đã bị lời nói của Đường Trọng thuyết phục, sự tình như vậy sẽ không để phát sinh nữa.

Lần trước Đường Trọng đã gây rối, lần này là đánh Lưu Vĩ Đông, tiếp theo đây sẽ là gì?

- Đường Trọng, xã hội này cũng không thuần khiết như cậu tưởng tượng.

- Cô sai lầm rồi, bởi vì quá thất vọng với xã hội này cho nên tôi chỉ có thể vung nắm tay của mình.

Đường Trọng nở nụ cười.

- Vòng luẩn quẩn này hôm nay đã xảy ra như vậy, rất có thể ngày sau cũng sẽ xảy ra, chẳng lẽ anh định đánh hết tất cả bọn chúng?

- Vì cái gì không?

Đường Trọng hỏi lại.

- Tiếp tục như vậy một ngày nào đó cậu sẽ đá phải thiết bản.

- Vậy thì đem thiết bản đá bay.

- Nếu mà cậu gặp được người khó có thể đối phó, vậy cậu cũng vẫn sẽ vung nắm tay với hắn?

- Không có khả năng.

Đường Trọng nói.

- Không phải là cậu rất tự tin sao?

- Chỉ cần bản thân tôi cảm thấy hắn chính là nhân vật đối kháng, tôi nhất định sẽ kiên trì.

Đường Trọng cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một cỗ bá đạo khiến người ta không thể nghi ngờ.

- Nếu có một ngày tôi không có hướng tới bọn họ vung nắm tay như vậy tức là tôi đã chết đi rồi.