Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 441: Lưu manh và giường lớn




- Hôm nay bà đây tùy cậu giày vò.

Đường Trọng cảm thấy người phụ nữ này rất lưu manh rồi.

Cô nói thế rốt cục là có ý gì hả? Rốt cục là tôi giày vò cô hay là cô giày vò tôi đây?

Người lớn như vậy rồi mà nói chuyện chả rõ ràng gì cả, thật là làm cho người ta khó chịu mà.

Đường Trọng do dự, cũng không biết phải làm sao cho tốt.

Bản thân mình có cần chủ động không? Nếu như cô ấy có ý đồ sàm sỡ mình thì mình gọi điện báo cảnh sát hay hô lớn " siu mi la" đây?

Chứng kiến Đường Trọng ngồi bất động, Khương Khả Khanh lại thúc giục.

- Mau tới đây. Ngồi đấy làm gì thế?

Vì vậy, Đường Trọng cũng chỉ còn cách nhanh chóng đi đến phía sau lưng Khương Khả Khanh đặt hai tay lên cái cổ trắng nõn nà của cô mà bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng.

- Aa....

Khương Khả Khanh rên rỉ thoải mái thành tiếng.

- Aa... Ở đó đó, đừng ngừng lại. Thoải mái thật. Rất thư giãn. Mấy ngày hôm trước ngủ không cẩn thận bị sái cổ, khó chịu muốn chết. Công việc bận rộn quá, muốn tìm bác sĩ hỗ trợ trị liệu một chút mà không có thời gian.

- Tuy tôi không phải là bác sĩ nhưng cũng có thể chữa cái cổ sái cho cô.

Đường Trọng vừa cười vừa nói. Bị sái cổ vì tư thế ngủ chẳng qua khi là do căng cơ, khiến các xương cổ bị uốn sai. Đường Trọng có thể dùng khí công giúp cô lưu thông máu ứ, thúc đẩy huyết dịch tuần hoàn.

- Ừ, tôi tin cậu rồi. Lão thái gia cũng còn phải tán thưởng cậu cơ mà.

Khương Khả Khanh nói.

- Vì vậy có người còn đề nghị cậu ở cạnh lão thái gia thời gian dài để chữa bệnh cho ông ấy đấy. Đề nghị này cũng rất được ủng hộ trong Khương gia, đương nhiên cũng có không ít người phản đối. Lão thái gia tuy không tỏ thái độ gì cho nên chuyện này chưa giải quyết được. Có ngờ được không hả?

- Bọn họ đúng là rất coi trọng tôi.

Đường Trọng cười lạnh.

Dù là người đề nghị hắn ở lại cạnh lão thái gia trong thời gian dài chữa bệnh cho hắn hay là những người phản đối đều mang ý đồ xấu cả.

Bọn họ đề nghị để Đường Trọng ở lại cạnh lão thái gia là muốn dùng một cách khác để nhốt hắn lại. Đường Trọng cả ngày bên cạnh lão thái gia, hầu như ngăn cách với bên ngoài, còn mang lại cho bọn họ uy hiếp gì nữa?

Ở cạnh hai hay ba năm đây? Vài năm sau, lão thái gia về cõi tiên, lúc đó Đường Trọng đi ra còn có thể làm được gì nữa chứ?

Những người phản đối là sợ hắn ở bên cạnh liền dùng thời gian và tinh lực đi nịnh nọt lão thái gia, về sau lão thái gia sẽ quyết định gì đó hồ đồ, bọn họ hối hận cũng không kịp nữa. Cho nên bọn họ cũng lo lắng chuyện để Đường Trọng tiếp xúc một mình với lão thái gia.

Lão thái gia là một trí giả chân chính. Hắn luôn duy trì trầm mặc là chuyện đương nhiên. Những ẩn khuất trong đó, dùng trí tuệ của hắn làm sao có thể không nhận ra được chứ?

- Ai bảo cậu có năng lực như vậy chứ?

Khương Khả Khanh cười khanh khách, đôi núi thịt mềm mại cũng nảy lên, trong mà giật mình.

Khương Khả Khanh nằm ngửa ra ghế salon, chỉ chừa cái cổ ra để cho Đường Trọng thuận tiện "giày vò". Mà Đường Trọng khom người đứng phía sau cô, cho nên cả mảng ngực trắng bóc và những thứ che dưới làn lụa mỏng đều bị hắn nhìn thấy hết.

- Đây là dì nhỏ đấy.

Đường Trọng thầm thì trong lòng, sau đó cố gắng chuyển ánh mắt sang một bên. Người phụ nữ này thật sự quá hấp dẫn rồi, giống như một đóa hoa anh túc, biết rõ là có độc nhưng vẻ rực rỡ của cô khiến người ta không nhịn được mà phải tham lam hít ngửi và thưởng thức.

- Bọn họ suy nghĩ nhiều quá. Tôi chỉ cần mạng sống mà thôi.

Đường Trọng nói.

- Thế nhưng mọi người đều biết là cậu muốn chế tạo ra thế gia của mình.

-......

Đường Trọng biết rõ là mình đã bị lão thái gia đâm lén một đao rồi. Người biết rõ chuyện này rất ít, lão thái gia và Khương Khả Nhân, Khương Khả Khanh đều biết. Khương Khả Nhân và Khương Khả Khanh rất nhiên sẽ không nói ra rồi, bởi các cô vì an toàn của minh sẽ tận lực để càng ít chuyện xảy ra càng tốt. Như vậy thì lão thái gia nói ra rồi.

Bởi như vậy, không khó tưởng tượng được những người kia nghe được câu này thì sắc mặt sẽ thế nào rồi.

Lão thái gia rốt cục muốn rèn luyện mình hay rèn luyện cháu, chắt nhà hắn đây? Sao lại cố tình tạo thế cho mình như vậy chứ?

Đường Trọng xoa bóp xong, bắt đầu dùng khí công lưu thông máu giúp cô.

- Aaaaa... Nóng quá, nóng quá. Thật là thoải mái quá.

- Aaa... đây là khí công sao? Sao lại thần kỳ như vậy chứ? Tựa như có thứ gì đó chui vào trong cơ thể vậy.

- Aaa... Đường Trọng, tiếp tục đi, không được dừng lại.

Đường Trọng dùng khí công chữa thương không biết mệt mỏi, thế mà nghe Khương Khả Khanh kêu mấy câu lại thấy có áp lực.

Đây rốt cục là tôi giày vò cô hay là cô giày vò tôi đây?

Đây rốt cục là chữa bệnh hay là cái khỉ gì hả?

- Tôi bảo này...

Trán Đường Trọng đầm đìa mồ hôi. Hắn cảm thấy áp lực của việc trị liệu mập mờ này đúng là nặng như núi.

- Có thể đổi cách kêu khác không?

- Đổi cách kêu khác à? Vậy được rồi.

Khương Khả Khanh thở phì phò, vô cùng khoan khoái dễ chịu đáp.

- Aaa, mạnh nữa lên.

-......

Đường Trọng rất muốn bóp cổ cô.

Có người kêu như vậy sao?

Đã không thể thay đổi tư duy của Khương Khả Khanh vậy thì chỉ có thể thay đổi cách thực hiện của mình thôi.

Đường Trọng khi chữa bệnh cho lão thái gia, dùng khí công rất hòa hoãn, tuần hoàn tiến dần. Bởi thân thể lão thái gia suy yếu, thật sự không chịu nổi lực lượng lớn. Như vậy đối với thân thể không có ích lợi gì mà ngược lại còn gây hại. Khương Khả Khanh trẻ tuổi, hơn nữa tố chất thân thể lại tốt, lực lớn một chút cũng không xảy ra chuyện gì xấu cả.

Vì vậy Đường Trọng tăng kình khí và động tác trên tay, mười ngón tay di động liên tục, nhanh chóng vô cùng. Rất nhanh cổ Khương Khả Khanh đã đỏ thẫm rồi.

Cổ nóng bừng, người Khương Khả Khanh cũng bắt đầu nóng lên, thân thể vừa mới tắm rửa đã bắt đầu phát ra mùi hương phụ nữ mê người.

Toàn thân cô đều thơm dào dạt, hận không thể dí mũi vào mà ngửi.

Thế như mỗi khi tay Đường Trọng đặt vào huyệt hoặc hơn mạnh một chút thì đôi môi đẹp của cô lại phát ra tiếng kêu khiến huyết dịch người ta sôi trào.

Đợi tới khi Đường Trọng kết thúc công tác, Khương Khả Khanh đã nhắm mắt, sắp ngủ tới nơi rồi.

- Tôi làm xong rồi.

Đường Trọng nói.

- Tối đi ngủ nhớ chú ý tư thế một chút. Ngày mai là tốt thôi. Trên người cô có không ít mồ hồi, nhưng tối này cũng đừng tắm nữa. Sáng mai dậy hãy tắm.

- Ừ.

Khương Khả Khanh ừ hử.

- Vậy thì cô nghỉ ngơi cho tốt đi. Tôi đi về trước.

Đường Trọng nói.

- Đường Trọng.

Khương Khả Khanh hô lên yếu ớt.

- Cái gì?

Đường Trọng hỏi.

- Tối nay ngủ cạnh tôi đi.

Khương Khả Khanh nói.

Trái tim Đường Trọng đập thình thịch, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn Khương Khả Khanh.

Sao cô có thể yêu cầu như vậy? Cô sao có thể coi mình là người đàn ông tùy tiện như vậy chứ?

Chẳng lẽ cô không biết là như vậy là làm khó mình sao?

- Làm sao bây giờ?

Nội tâm Đường Trọng đấu tranh kịch liệt.

- Ở lại? Thế thì có khác gì cầm thú đâu? Cô ấy là dì nhỏ của mình mà. Là dì nhỏ của mình. Kiên quyết rời đi sao? Nếu thế thì mình còn không bằng cầm thú. Cầm thú cũng biết báo ơn. Cô ấy là dì nhỏ mà. Dì nhỏ yêu cầu thì sao cậu có thể từ chối được chứ? Không phải là phí công người ta quan tâm lại còn tặng bất động sản và công ty cho sao?

- Tôi không thể làm như vậy.

Đường Trọng cắn răng.

- Bởi vì cô là dì nhỏ của tôi.

Đầu óc hỗn loạn của Khương Khả Khanh thoáng cái bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy, ánh mắt nhưng suy nghĩ gì nhìn về phía Đường Trọng.

- Cô đừng nóng.....

Đường Trọng nói nhỏ.

- Chủ yếu là tôi còn chưa... Chuẩn bị tốt tâm lý.

Khương Khả Khanh nắm chai nước trên bàn ném về phía Đường Trọng, tức giận quát:

- Đường Trọng, cái tên đại dâm tặc này, nghĩ cái gì đấy? Tôi bảo cậu ở lại là bởi ở đây có hai căn phòng. Cậu sang bên cạnh nghỉ ngơi, sáng mai có thể làm điểm tâm giúp tôi. Cậu nghĩ đi đâu đấy hả?

Đường Trọng bắt lấy chai nước khoáng, mở nắp uống một ngụm.

- Hai căn phòng sao?

Đường Trọng liếc vào phía trong, đúng là còn một cửa phòng nữa. Khương Khả Khanh đi ra ngoài cũng không bạc đãi bản thân, ở khách sạn toàn là ở phòng tổng thống hoặc phòng tổng giám đốc.

- Tôi biết rõ là có hai gian phòng mà.

Đường Trọng hiên ngang lẫm liệt nói.

- Tôi nói là chưa chuẩn bị tâm lý, bởi vì tôi không muốn ngủ qua đêm ở bên ngoài, đến quần áo để tắm rửa cũng không có.

- Vậy sao?

Khương Khả Khanh chớp chớp con mắt nhìn Đường Trọng, giống như con mèo trong đêm, dọa người nhưng lại giống như đang động dục vậy.

- Đúng vậy.

Đường Trọng vô cùng khẳng định. Hắn phải vô cùng hèn mọn bỉ ổi mới phủ nhận được ý niệm tà ác trong đầu vừa rồi.

- Vậy câu "cô là dì nhỏ của tôi " là có ý gì?

Khương Khả Khanh hỏi.

-......

Đường Trọng hơi cứng họng.

Hắn đã từng nói những lời này sao? Sao lại không có chút ấn tượng nào chứ?

- Bởi vì tôi là dì nhỏ của cậu, là người bề trên cho nên cậu không thể lên giường với tôi phải không?

-......

- Cậu đúng là người rất có đạo đức nghề nghiệp hả?

-.........

Đường Trọng suýt nữa là phun máu tươi. Chuyện này liên quan gì tới đạo đức nghề nghiệp chứ?

- Cậu cảm thấy dì nhỏ này có đẹp không?

- Đẹp lắm.

- Cậu cảm thấy dì nhỏ có gợi cảm không?

- Gợi cảm lắm.

Đường Trọng cảm thấy lời kịch này hơi quen thuộc. Ai đã từng hỏi mình rồi nhỉ?

- Nếu thế... Nếu như...

Khương Khả Khanh đưa ngón tay vào mồm, cắn nhẹ một cái, vẻ mặt ngượng ngùng nói:

- Dì nhỏ cho cậu ôm tôi lên giường, cậu có từ chối không?

-......

Đường Trọng điên cuồng nuốt nước bọt, không biết trả lời thế nào mới tốt.

- Mau trả lời đi.

Khương Khả Khanh thúc giục.

- Chẳng lẽ cậu không muốn à?

Đường Trọng lại cắn răng, nắm chặt hai năm tay, hít sâu một lần, hai lần...

Sau đó hắn bước tới, từng bước bế bổng thân thể mềm mại như bông của Khương Khả Khanh lên, đi nhanh qua giữa gian phòng.