Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 1: Ta, tiểu Mai cùng Nhị Cẩu . . .. . . .




Edit: Rika

Phố phường đồn đại, ở một nơi xa Trung Nguyên có một nơi là nơi sinh sống của một nhóm người có quan hệ với thân, tuy rằng bọn họ không giống như thần trường sinh bất lão, nhưng có thể sống tới mấy trăm năm. Trong đó chia làm bốn bộ tộc, cũng được trời ban cho rất nhiều dị năng, truyền thuyết kể rằng Chung Ngô tộc được thân chiếu cố, ban cho bí thuật trường sinh bất lão, để họ thọ cùng với trời đất. Bởi vậy, Chung Ngô tộc được mọi người gọi là “Bộc tộc của thần tiên”

Nhưng, hiển nhiên, mọi người trong tộc không phải được tiên truyền dị năng, Chung Ngô tộc càng không phải là trường sinh bất lão, thọ cùng trời đất.

Bọn họ tuy có một chút khác với người thường, nhưng bọn họ vẫn là người phàm chân chính, vẫn có sinh lão bệnh tử, vẫn phải đi vào lục đạo luân hồi.

Tứ đại tiên tộc sống thành một nhóm. Khi đó, bọn họ vốn định cư ở Giang Nam, là một trong tứ đại thế gia, lời lưu truyền bọn họ có dị thuật, vì thế có không ít người tới cửa bái phỏng, thậm chí có người xách đao tới uy hiếp. Trong khoảng thời gian ngắn, trên giang hồ tứ phía phân tranh, một mảnh tinh phong huyết vũ. Vì thế, 178 năm trước, tộc trưởng của Tứ đại gia tộc bàn bạc nhau đưa bộ tộc ly khai Giang Nam, đến ẩn cư một nơi khác, vì thế, các môn phái trên giang hồ không thể tìm được tung tích của bọn họ.

Ta là hậu duệ thứ 38 của bộ tộc Chung Ngô, là cháu gái của tộc trưởng, là Thiếu chủ của Chung Ngô tộc, nhưng tất cả mọi người trong bộ tộc không ai gọi ta là Thiếu chủ cả, chỉ thân mật gọi ta là “Mật nhi”

Đương nhiên, trừ bỏ Quy Hải Thương. . . . . .

Mỗi lần nhìn thấy ta, hắn liền đứng thẳng người, hướng ta cung kính cúi một cái, sau đó cứng ngắc nói “Bái kiến Thiếu chủ”

Quy Hải Thương là cháu trai của bằng hữu của gia gia ta, được ông đưa vào trong cốc cùng gia gia học y thuật. Dựa theo cách nói của tiểu Mai, Quy Hải Thương là một người bảo thủ, tựa như một cái đầu gỗ không thể giáo huấn được, tính tình chất phác.

Ta ghé vào cửa sổ, nhàm chán cắn một cây cỏ đuôi chó, chợt nhìn thấy người đang ở ngoài cửa sổ đang phân biệt dược thảo, Quy Hải Thương, ta kịch liệt gật đầu. Ai ngờ, vì quá đắc ý, ‘răng rắc’ một tiếng, cổ của ta liền bị trặc.

Ta gào khóc kêu tiểu Mai, tiểu Mai trừng mắt liếc ta một cái, tặc lưỡi đi ra khỏi phòng.

“Thật là, ngay cả mở miệng nói cũng không được”

Ta trừng mắt, nhìn tiểu Mai dương dương tự đắc lắc lắc cái mông chạy tới liếc mắt đưa tình với Nhị Cẩu, ta cảm thấy mình thật thê thảm.

Ta không phải là che giấu Quy Hải Thương, mà là cổ ta đau. . . . .

Nhưng, khi quay đầu lại, ta ôm cổ, nghe được tiếng “ầm ầm” vang dội, lòng ta tan nát.

Ánh mặt trời nóng rực, Giản Noãn cười tươi như hoa, nàng ngượng ngùng cầm khăn tay màu xanh, lau đi mồ hôi trên trán của Quy Hải Thương, mà Quy Hải Thương cũng đưa mắt nhìn Giản Ấm, hai má ửng hồng.

Giản Ấm cũng là cháu gái của một người bằng hữu cũ của gia gia, cũng bị ông mang về trong cốc học y. Nàng là một nữ tử thẹn thùng, bình thường nàng mà nói chuyện một tý với người khác, mặt liền đỏ hồng lên, không hiểu hai người này như thế nào mà lại thích nhau.

Ta đột nhiên muốn tìm Nhị Cẩu tính sổ.

Một tháng trước, bầu trời tối đen, Nhị Cẩu vẻ mặt bình tĩnh nói cho ta biết : “Gần quan được ban lộc, ngươi là Thiếu chủ, hắn cùng gia gia của ngươi học y, các ngươi gần nhau, tất nhiên sẽ có kết quả”

Ta cảm thấy Nhị Cẩu thật có văn hóa, ngay cả câu “Gần quan được ban lộc” mà cũng nói ra được. Từ đó về sau, ta tuyệt đối tin những lời mà hắn nói.

Nhưng, hiện tại xem ra lời Nhị Cẩu nói thật chẳng đúng tý nào, ban công của phòng ta gần hồ nước, nhưng ta không nhìn thấy rõ ánh mặt trời, chỉ có lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của ta, ta cầm một cục đá ném xuống, bóng dáng của ta cũng không còn.

Bên kia hàng rào, tiểu Mai cùng Nhị Cẩu đang nói chuyện vui vẻ, ta đột nhiên hoài nghi, tiểu Mai sở dĩ chung tình với Nhị Cẩu như vậy, có phải hay không cũng tương ứng với câu “Gần quan được ban lộc?”

Chạng vạng, ánh mặt trời chiếu vào trong cốc, xung quanh được nhuộm một màu vàng óng. Ta ngồi trên một cái ghế tức giận nhìn gia gia đang ăn uống vui vẻ.

Gia gia dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của ta, ngẩng đầu lên, nhìn ta, sau đó nhai nhai đồ ăn, chòm râu run lên trông thật buồn cười.

“Nha đầu, ngươi không ăn cơm nhìn ta chằm chằm làm gì? Gia gia tuy rằng diện mạo tuấn lãng, nhưng cũng không thể ăn thay cơm được nha”.

Ta khinh thường ngoảnh mặt đi, thét thảm một tiếng. Gia gia nhanh chóng lấy băng vài cố định cổ ta lại

Ta thừa nhận, ta đã quên cái đầu của ta nó bị thương. T_T

“Gia gia, người nghĩ như thế nào? Đã mang về Quy Hải Thương rồi, tại sao còn mang về Giản Ấm nữa?”

Sau đó ta im lặng không nói gì, ta cảm thấy nói trước mặt gia gia những lời này thật xấu hổ. Ta chỉ muốn hỏi : ‘Nếu gia gia không mang theo Giản Ấm về đây, thì chắc hẳn người sắp có cháu rể”

Lão nhân gia nuốt một cục cơm, sau đó híp mắt nói với ta : “Người ta có hôn ước rồi, ta làm sao lại chia rẽ uyên ương được?”

Nghe được câu này, tâm tình ta chợt bình thường trở lại.

Trong lòng ta nhất thời nổi lên sự áy náy và kính trọng Nhị Cẩu, những lời hắn nói cũng thật có lý.

Gần quan được ban lộc. Lời này nói ra không sai, Giản Ấm quả thật cách không xa với ta.

****************

Bóng đêm dần dần kéo tới, ta ở trong phòng nhàm chán, đột nhiên nhớ tới cả ngày hôm nay ta chưa đi thăm Tô tỷ tỷ, vì thế ta vội mang giày chạy tới “Thỏ Ngọc Cư”

Thỏ Ngọc Cư là hiệu thuốc trong cốc, cái tên này là do ta đặt, Thỏ Ngọc đảo dược, cố đắc kỳ danh. Nhị Cẩu cùng tiểu Mai vì cái tên này mà cười nhạo ta một hồi, nhưng ta vẫn cố chấp lấy cái tên này. Ta cảm thấy, đây là một việc vô cùng có văn hóa.

Thỏ Ngọc Cư giờ này chắc cũng không còn ai, ta chạy thật nhanh tới, ai ngờ lại đâm trúng một bức tường thịt, bị đẩy lùi ra sau, kết quả mông đập xuống đất.

Một ngày xui xẻo, quá xui xẻo, cổ thì bị trẹo, nay mông lại bị dập.

Đột nhiên một mùi hương thơm mát xông vào mũi, ta thoáng nhìn, là y phục của Giản Ấm, nàng đưa tay kéo ta lên. Quy Hải Thương vẻ mặt xấu hổ đứng bên cạnh, thấy ta đứng dậy, liền cung kính nói một câu “Bái kiến Thiếu chủ”

Tiểu Mai nói rất đúng, hắn chính là một cái đầu gỗ, làm tâm ta tan nát, giờ lại làm mông ta nát tan, vậy mà cũng chỉ nói một câu “Bái kiến Thiếu chủ”

Ta trừng mắt liếc hắn một cái, một tay ôm cổ, một tay ôm mông chạy vào Thỏ Ngọc Cư. Nhìn hai người bọn họ ở cùng nhau, ta vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng đi được hai bước, ta lại cảm thấy, thân là Thiếu chủ, ích kỷ thế làm gì, để người ta biết lại chê cười, vì thế ta quay đầu bước trở lại.

Ta lôi kéo tay Quy Hải Thương cùng Giản Ấm, đặt hai tay bọn họ lên nhau, đưa mắt nhìn họ một cái, dùng một câu thành ngữ nhẹ nhàng nói “Chúc các ngươi tương thân tương ái”. Sau đó ta không để ý gương mặt ửng đỏ của Quy Hải Thương cùng Giản Ấm, ta bước vào Thỏ Ngọc Cư.

Ta cảm thấy hôm nay phỏng chừng mặt mũi đã mất hết, cảm thấy mình là một nữ nhân thê thảm. Nghĩ như vậy, ta đi vào trong phòng, Tô tỷ tỷ đang ngối phía trước cửa sổ. Ngay mai là ngày tháo băng cho tỷ ấy, có thể trong lòng tỷ kích động không yên.

Ta thật tò mò, thế giới giang hồ bên ngoài đến tột cùng là như thế nào, vì vái gì mà hận thù tới mức hủy dung của Tô tỷ tỷ, sau đó còn đẩy tỷ ấy xuống vực sâu vạn trượng, đột nhiên, trong đầu ta bắt đầu này ra ý tưởng.

Từ khi tới ẩn cư trong cốc, đã có một quy định bất thành văn, nếu là người chưa đủ mười sáu tuổi thì không được rời khỏi cốc, nếu vi phạm thì phạt ba mươi năm không xuất cốc. Ta không biết ai ban ra cái quy định như vậy, ta cảm thấy rất không hợp lý, một đám người thanh xuân tuổi trẻ ngời ngời, thế nhưng phải sinh sống ở trong cái cốc này, không biết gì về thế giới bên ngoài.

Ta ghé vào bên cạnh người Tô tỷ tỷ, đang suy nghĩ như thế nào để lấy lòng lão nhân gia cho ta xuất cốc. Lúc này, ta chợt nhìn thấy cha của tiểu Mai cùng nương của Nhị Cẩu đang lén lén lút lút trong bóng đêm, đi tới bờ sông. Nhất thời, thần kinh bát quái trong đầu ta gào thét, kích động.

Lão bà của cha Tiểu Mai đã chết, nương của Nhị Cẩu lại không có nam nhân, bọn họ. . . . . .

Chẳng lẽ, đây chính là hẹn hò trong truyền thuyết?????

Nhất thời, ta như bừng tỉnh.

Nước sông nhẹ nhàng chảy, sóng nước vỗ bờ kêu rì rào, dãy đá cuội bên bờ sông bị sóng đánh tạo ra những bọt nước màu trắng. Bóng đêm tịch liêu, ta nhìn thấy cha tiểu Mai kéo tay nương Nhị Cẩu. Tối nay có mây, ánh trăng cũng không sáng lắm, nhưng mắt ta nhìn thấy rõ ràng mặt của nương Nhị Cẩu đỏ hồng từ cổ tới tai.

Ta biết, lúc này ta nên xuất hiện.

Ta làm bộ ‘khụ khụ’ hai tiếng, từ bụi cỏ ven bờ ta đi ra, hiếp mắt nhìn hai người. Dưới ánh trăng, hai người vội tách ra, thậm chí để che giấu, trên mặt còn vội vàng làm biểu tình chán ghét, bi phẫn nhìn nhau, giống như nương Nhị Cẩu hại chết lão bà của cha tiểu Mai. Cỏn vẻ mặt của nương Nhị Cẩu thì giống như cha tiểu Mai khi dễ người đàn bà góa bụi.

Hai bọn họ , giống như kẻ thù không đội trời chung.

Nương Nhị Cẩu ‘phi’ một tiếng, hướng tới cha tiểu Mai mà chửi “Hôm nay ta nể mặt Mật nhi, đợi mai tính sổ với ngươi”. Cha tiểu Mai cũng rất ngối hợp, đưa tay ra xỉ vào mặt nương Nhị Cẩu, to giọng quát “Có Mật nhi ở đây, ông chẳng thèm so đo với bà, ngay mai ông đây chờ”

Nói xong, hai người chuẩn bị rời khỏi ‘hiện trường’

“Ngày mai còn gặp sao? Tốt, mai ta gọi Nhị Cẩu cùng tiểu Mai tới trợ giúp các người”

Hiển nhiên, hai người bọn họ không dự đoán được ta sẽ gọi Nhị Cẩu cùng tiểu Mai tới, hai người dừng lại, trầm mặc một chút, Hải thúc nhếch miệng gian nan cười một cái.

Ta gặm cọng cỏ đuôi cho trong miệng, đưa mắt nhìn hai người đang trao đổi ánh mắt với nhau. Ta có thể kết luận bọn họ không dám công khai mối quan hệ này trước mặt Nhị Cẩu cùng tiểu Mai. Tuy rằng Nhị Cẩu cùng tiểu Mai nếu biết chuyện này thì cũng không gây nên chuyện gì to lớn, nhưng bọn họ vẫn sợ, nhìn ta như cái phao cứu sinh.

Quả nhiên, sau một hồi trầm mặc, Hoa thẩm lắc lắc mông chạy tới

“Mật nhi, đại nhân không cần chấp tiểu nhân, ân ân oán oán gì đó cũng không cần. . . .lỡ như ảnh hưởng tới tình cảm của các ngươi, thật không tốt lắm, ngầy mai hai chúng ta sẽ không gặp nhau.

Ta gật gật đầu, rất là vừa lòng “Thím Hoa, đúng, một buổi tối, thím cũng không làm xong một đôi giầy đâu, hẳn để hai ngày nữa rồi gặp”

Biểu tình trong mắt của Hoa thẩm đột nhiên cứng đờ. Bà cùng Hải thúc đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hai người muốn giấu diếm chuyện này, cho nên trên mặt giả vờ nụ cười, ngồi xuống bên cạnh ta.

“Hai người không muốn tiểu Mai cùng Nhị Cẩu biết?”

Hai người mãnh liệt gật gật đầu.

“Vậy là được rồi, . . . .”

Ta không phải là cái người âm hiểm giả dối, cho nên cũng không lấy chuyện này ra mà uy hiếp bọn họ, nhưng ta cũng tranh thủ giành cho mình một chút phúc lợi. Ai kêu lão nhân gia nhà ta rất thích ăn bánh ‘Hoan hỉ’ của thím Hoa, ai kêu bọn họ không cẩn thận, hẹn hò mà để ta phát hiện . . . . .

Ta có thể thề với trời, ta thật sự là người lương thiện.

Ta trở lại phòng bếp cùng thím Hoa, loay hoay một hồi, rốt cục ta cũng mang được một đĩa bánh ‘ Hoan hỉ’ ra ngoài. Ta cũng không nhờ thím Hoa giúp đỡ, lão nhân gia không ngốc, ăn vào là biết ngay.

Trong phòng vẫn còn sáng đèn, ta bưng đĩa bánh dứng ngoài phòng hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười ngọt ngào, đẩy cửa ra. Quả nhiên, lão nhân gia vẫn còn ngồi dưới đèn nghiên cứu sách.

“Gia gia. . . .”

Ta rõ ràng cảm giác được, bả vai của lão nhân gia run rẩy.

“Người còn thức sao, Mật nhi có làm bánh ‘Hoan hỉ’ cho người, người nếm thử một chút đi”

Lão nhân gia run rẩy ngẩng đầu, nhướng mày nhìn ta.Nhìn vào mắt ta, tràn đầy sự hoài nghi…….

“Nha đầu, ngươi có mục đích gì đây?”

Ta nói rồi, lão nhân gia không ngốc, ta là do người một tay nuôi nấng, trong lời nói của người, làm cho ta cảm thấy bị nhìn thấu. Mặc kệ ta là người thừa kế duy nhất, trong mắt người ta vẫn là đứa cháu gái nhỏ bé, người cũng chẳng nề hà gì mà văng những lời thô tục thế này với ta. Nhưng giờ phút này, ta cũng chẳng để thèm so đó với người. Điều ta nghĩ đến bây giờ đó là, nếu ta thực sự rời đi, chắc lão nhân gia cũng buồn lắm, ta đột nhiên cảm thấy đau lòng. . . . .

“Gia gia, người nói gì thế , con làm gì có mục đích nào? Con chính là mỗi ngày nhìn thấy người vất vả, nên muốn làm chút gì đó cho người mà thôi” Ta học điệu bộ nhõng nhẽo khi nói chuyện của tiểu Mai, nói xong ta còn ân cần bước tới ngồi cạnh lão nhân gia.

Lão nhân gia nhìn ta chằm chằm, ta cố gắng mở to hai mắt nhìn lại. Nhị Cẩu đã nói với ta, muốn nói dối, trước tiên phải lừa được chính bản thân mình. Lúc này, ta tin tưởng, biểu hiện của ta là một đứa cháu gái hiếu thuận, quan tâm lo lắng cho gia gia.

Rốt cuc, lão nhân gia cũng thu hồi ánh mắt hoài nghi, thoải mái gật đầu, một tay gỡ cọng cỏ đuôi chó trên đầu ta xuống, một tay cầm lấy một cái bánh.

“Gia gia, con muốn xuất cốc. . . . .”

Tục ngữ nói “Cật nhân chủy đoản, nã nhân thủ đoản.” Ta tin tưởng, lão nhân gia ăn xong bánh của ta chắc cũng không làm khó dễ ta. Nhưng, hiển nhiên ta không canh đúng thời điểm, ta cũng đã xem nhẹ thực lực của lão nhân gia. Nghe xong những lời này, vẻ mặt người bình thản, nhẹ nhàng bỏ cái bánh trong tay xuống đĩa.

“Thật tốt, ta còn chưa có ăn. . . .”

Ta trừng mắt đứng dậy nhìn, đột nhiên, người ngừng lại.

Ta tràn ngập đau buồn, nhất thời, lệ nóng doanh tròng.

Lão nhân gia nhìn ta nở nụ cười. Ta thề, người nhìn thật anh tuấn. Người nhìn nhìn cọng cỏ đuôi chó trong tay, sau đó cắm trở lại trên đầu ta. Ta thừa nhận, ta sắp bị ăn đòn rồi.

Kế hoạch muốn xuất cốc lần thứ nhất bị chết yểu.

Ngày Tô tỷ tỷ được tháo băng, ta nhìn thấy vẻ mặt lão nhân gia nhìn say đắm dung nhan khuynh thành kia. Ngày đó, lão nhân gia mang một vẻ mặt ưu thương, trong cốc cư nhiên cũng có những cơn mưa nhỏ tí tách rơi, rất hợp tình hợp cảnh.

Ta nghe Nhị Cẩu nói, gương mặt của Tô tỷ tỷ mà lão nhân gia làm ra, đó dính là dung mạo của cô cô đã chết của ta. Cô cô ta hai mươi năm trước xuất cốc chia ly với lão nhân gia, chết nơi đất khách quê người, không thể gặp mặt được người thân. Khi đó, rốt cục ta cũng hiểu vì sao lão nhân gia không cho ta xuất cốc, dường như người sợ ta sẽ giống như cô cô, một đi không trở lại.

Ta rất muốn giải thích với gia gia một phen, ta và cô cô không giống nhau.

Tô tỷ tỷ kéo ta lại, tỷ nói sẽ đi thương lượng với lão nhân gia của ta, nếu ta thật sự muốn ra nhìn xem thế giới bên ngoài, tỷ tỷ sẽ giúp.

Ta kiên định gật đầu. Đúng đúng, ta rất muốn ra nhìn xem thế giới bên ngoài rốt cuộc rộng lớn như thế nào.

Sau đó, không biết Tô tỷ tỷ đã nói chuyện với lão nhân gia ra làm sao, thế nhưng người lại đồng ý cho ta xuất cốc. Ta còn nhớ rõ cái ngày ta rời đi, trăm dặm xung quanh cốc hiện lên những tầng sương mù, lượn lờ lượn lờ, khó khăn lắm ta mới nhìn rõ được bóng dáng của lão nhân gia. Ta cũng chưa từng nghĩ tới, đây lại là lần cuối cùng trong đời ta được nhìn thấy gương mặt này của lão nhân gia.

Người thân duy nhất của ta, người cắm một cây cỏ đuôi chó lên đầu ta, gia gia của ta. . . . .