Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 60: Tình thâm bất thọ




Edit: Rika

Tô tỷ tỷ không biết từ nơi nào biết được tin tức, vội vã chạy tới thăm ta, một tầng chăn bông quấn lấy cơ thể mà ta vẫn cảm thấy lạnh. Lúc Cừ Cử lúc trở lại trời đã tối đen, đầy trời chấm đầy những ánh sao nhỏ nhoi. Ở phía sau chàng còn có cả A Âm.

Hai người lần lượt ngồi xuống bên cạnh bàn, không nói gì.

Tô tỷ tỷ liếc mắt nhìn, mở miệng hỏi giùm ta: “Sự tình ra sao, quan phủ có thể không nghi ngờ Mật nhi chứ?”

Cừ Cử giương mắt nhìn ta, nhếch miệng cười nói: “Không có gì đáng ngại, lúc ấy có người nhìn thấy thanh chủy thủ kia từ sau lưng Mật nhi bay tới. Hơn nữa có đại công tử đứng ra can thiệp, cho nên chuyện này cũng được ép xuống, quan phủ cũng không truy cứu nhiều.”

Tô tỷ tỷ lôi kéo tay của ta thở phào một cái, sắc mặt tuy rằng nhàn nhạt như cũ, nhưng cũng có một tia huyết sắc.

Hơi trầm ngâm, Cừ Cử mở miệng lần nữa.”Nhưng mà, A Âm có chuyện cần nói với nàng”

Ta sửng sốt, trong lòng có chút hoảng hốt “Lô Dĩ Ngôn xảy ra chuyện gì sao?”

A Âm ngẩng đầu phức tạp nhìn ta, giơ tay lên hớp một ngụm trà lạnh “Nha đầu ngươi cũng thật thú vị, nói ngươi vô tâm với Nhị gia, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho Nhị gia.. . Thế nhưng nói ngươi có lòng…” Hắn liếc mắt nhìn Cừ Cử một cái, thở dài thật sâu.”Nói ngươi có lòng, ngươi lại không thể ở lại bên cạnh hắn, tội gì phải tự làm khổ mình, ngày mai tháo băng, chuyện ngươi nói dối bây giờ tính làm thế nào?”

Ta nhìn ánh nến, nhíu mày. Chuyện ngày mai, luôn có biện pháp để ứng đối.

Sáng sớm, lúc rời giường, thắt lưng có chút đau nhức, Cừ Cử chườm nóng cho ta, sau đó mang ta đi tới Thanh Đại. Có lẽ là hôm qua trong ngõ hẻm xảy ra án mạng, lực lượng chính tuy rằng vẫn canh giữ phía trước, nhưng lúc này cũng đã điều thêm vài người tới ngõ nhỏ canh giữ cửa sau.

Ta và Cừ Cử vào sân, đứng ngoài cửa Sướng Hiên các, nghe bên trong có giọng nói của nữ tử .

Lô Dĩ Ngôn ngồi ở bàn, khóe miệng chứa nụ cười cười, cả người đều tản ra một hơi thở ấm áp. Ngày hôm nay hắn cố ý mặc một bộ trường bào xanh nhạt. Nhìn qua tao nhã nho nhã, rất có khí khái của Cừ Cử.

Lúc chúng ta đến, vị cô nương kia len lén nhìn ta một cái, sau đó giơ tay lên cẩn thận gỡ từng tầng lụa trắng trên mặt. Một tầng lại một tầng, đó là ánh sáng của Lô Dĩ Ngôn.

Lúc còn lại một tầng cuối cùng, Lô Dĩ Ngôn đột nhiên toét miệng cầm cổ tay cô nương kia.

“Hồng Lăng cô nương, giọng nói của cô nương hôm nay sao có chút quái lạ?”

Cô nương kia sửng sốt, hốt hoảng nhìn A Âm đứng ở một bên, sau đó nuốt nước miếng, y theo kế đáp: “Hôm qua đầu hẻm có người chết, ta bị hù một trận, trở về nhà bị nhiễm phong hàn mà thôi. Nhị gia không cần quan tâm.”

Lô Dĩ Ngôn mỉm cười gật đầu, sau đó từ bên hông móc ra một thứ đặt vào tay cô nương kia, góc đứng của ta có hạn, cho nên không rõ đó là cái gì.

“Thứ này từ sớm đã muốn đưa cho cô nương, chỉ là vẫn không có cơ hội thích hợp. Ta nếu có thể phục hồi như cũ, cô nương cũng muốn đi du đãng giang hồ, chẳng biết năm nào tháng nào gặp lại, đây là vật kỷ niệm mà thôi. Cô nương cất đi.”

Nàng ta gật đầu lên tiếng, sau đó giơ tay lên đem tầng băng trắng cuối cùng trên mặt hắn gỡ xuống. Ta và Cừ Cử núp sâu vào trong góc hơn.

Trong phòng một mảnh yên lặng, một lát sau nghe được A Âm nhẹ giọng hỏi: “Nhị gia?”

Tam vị công tử cũng đều nhẹ giọng hỏi, tựa hồ sợ đã quấy rầy cái gì.

Một lúc lâu, Lô Dĩ Ngôn ôn nhu nói: “Đại ca, tam đệ, tứ đệ, a âm…”

Trong phòng một trận hoan hô, thậm chí có người vui vẻ hát, tiếng ca dễ nghe to rõ, làm nước mắt ta chảy xuống. Ta tựa vào trong lòng Cừ Cử, lôi kéo tay chàng nhẹ nhàng nói rằng: “Chúng ta về nhà thôi.”

Hôm nay mặt trời lên sớm, nhiệt độ không khí cũng ấm lên, sáng nay đi ngang qua vườn hoa của khách điếm, thấy những cây cỏ nhỏ xanh biếc đã mọc lên. ngày rất lớn, nhiệt độ không khí cũng từ từ trở nên ấm áp, sáng nay đi ngang qua khách sạn bình dân đích vườn hoa, ta còn nhìn thấy cỏ nhỏ thổ đích tân xanh biếc. Vạn vật canh tân, những tháng ngày đau khổ của chúng ta cũng đã trải qua, bây giờ nên bắt đầu một cuộc sống mới.

Xe ngựa dừng ở đầu ngõ, trong đó có đồ của ta và Cừ Cử. Lô Dĩ Ngôn có thể nhìn thấy ánh sáng, hai chúng ta cũng nên về Linh Dẫn cốc.

Thế gian lộ đại để đều là như thế này, tha nhất vòng lớn luôn luôn trở lại lúc ban đầu đích nguyên điểm, chỉ là ta may mắn, dọc theo con đường này, ta gặp cả đời này đều không dùng hết ấm áp dữ cảm động, đại ngưu, nhị bò, tam bò, Tô tỷ tỷ, kỷ vị công tử, a âm còn có lô dĩ nói, tối hậu còn có một cái nguyện ý bạn ta sống quãng đời còn lại đích cừ cử.

Chúng ta tay trong tay, đạp bóng, từng bước một đi xa.

“Chờ một chút!”

Ta quay đầu, thấy A Âm đang chạy tới, sau đó kéo tay của ta kín đáo đưa cho ta một cái túi nhỏ.

“Đây là Nhị gia tặng cho Hồng Lăng cô nương, ngươi cất đi. Còn có… Tam vị công tử nhờ ta nói một tiếng cám ơn với ngươi.”

Ta khinh khẽ lắc đầu.

“Việc này vốn chính là do ta, hại nhiều người như vậy, bọn họ không hận ta là được rồi.”

A Âm hé miệng cười cười, cũng khẽ lắc đầu “Đều là chuyện đã qua. Các ngươi đi đường cẩn thận.”

“Ừ, các ngươi cũng thế!”

Lên xe ngựa, một đường nhanh chóng rời xa thành Tần Tương, rời xa Lôi Khả như bóng đen đè nặng trong lòng, cũng rời xa những người mà ta đã từng yêu quý. Giống như A Âm nói, tất cả mọi chuyện đã qua.

Ta liếc mắt nhìn Cừ Cử đang ngủ gà ngủ gật, từ trong tay áo cầm ra đồ vật A Âm đưa, mở từng tầng lụa ra, cuối cùng, hiện ra trước mắt ta là những hạt mơ nhỏ.

Mỗi một hạt đều là tinh tế chọn lựa, kích thước bằng nhau, được mài trơn nhẵn, sau đó được xâu vào với nhau bằng một sợi dây đỏ, tạo thành một vòng tay.

Lật xem chữ khắc phía sau, trên đó có khắc bốn chữ nhỏ.

Tình thâm bất thọ.*

(*tình cảm bất biệt)

Nước mắt rốt cục vẫn không nhịn được mà rơi xuống. Dùng hạt mai khắc bốn chữ ‘Tình thâm bất thọ’. Lô Dĩ Ngôn từ đầu đã biết ta là ai. . .Hắn cười với ta, vân đạm phong khinh cùng ta nói chuyện, kể chuyện cho ta nghe, sau đó bày ra một bộ mặt ôn nhu nói về người hắn yêu trong trí nhớ, thầm lặng chúc phúc cho ta. Chỉ là vì muốn ta an tâm, hết thảy tất cả tình cảm hắn đều chôn giấu trong ngực.

. .

“Ta nếu có thể phục hồi như cũ, cô nương cũng đi du đãng giang hồ, chẳng biết năm nào tháng nào năng gặp lại, đây là vật kỷ niệm mà thôi. Cô nương cất đi”



“Nha đầu, nàng làm sao vậy?”

Ta cúi đầu hơi lay động, sau đó ôm lấy Cừ Cử, từ từ nằm úp sấp tiến vào trong ngực của chàng, ôm chàng thật chặt.

“Không có việc gì, ta không sao, ta chẳng qua cảm thấy, rất hạnh phúc rất hạnh phúc…”

Cừ cử không lên tiếng, chỉ là giơ tay lên vuốt mái tóc dài của ta.

“Nha đầu, nàng sẽ hạnh phúc, nàng hạnh phúc, hắn, cũng hạnh phúc…”