Hoa Đào Bay Đầy Trời

Chương 13: Chạy không thoát




Hẹn hò tuyệt đẹp ~ thường thường đều bắt đầu từ nắm tay.

Tôi đứng ở đầu đường tân nhai khẩu, nhìn chằm chằm tay Vương Thuyết, rối rắm. Tên này đứng ở đó phong thái áp đảo, hai tay đút túi, nhìn đèn xanh đèn đỏ đối diện.

Tôi buồn bực, nào có hẹn hò mà không nắm tay chứ?

"Tôi hỏi, Vương Thuyết ~ cậu lạnh không?" Nói xong câu đó, tôi thiếu chút nữa cắn đứt ngón tay mình. Mẹ ơi ~ bây giờ là tháng 6, ai mà lạnh cơ chứ.

Cậu ta nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên, "Cậu cảm thấy thế nào?"

Tôi thẳng thừng giả bộ ngu, "Tôi không biết ~ để tôi thử xem." Nói xong, tôi run rẩy nắm lấy tay của cậu ta, ấm ấm áp áp, làn da thật mịn nha ~ giống như đậu hũ vậy. Nắn nắn. Hắc hắc.

Tôi buông tay của cậu ta ra, ho hạ xuống, "Ừm, vô cùng tốt. Không lạnh tí nào."

Cậu ta cười cười, dùng bàn tay vòng qua người tôi, "Tôi cảm thấy thời điểm này, chúng ta nên qua đường trước thì hơn." Nói xong, dắt tôi đi về phía trước.

Trong lòng rất chi là hài lòng. Ha ha he he ~ hẹ hò bước đầu tiên, nắm tay: thành công!

Đi qua một tiệm trang sức, đứng trước cửa tiệm nhìn thấy một đôi tình nhân.

"Anh yêu, anh xem đồ vật màu hồng này thật đáng yêu. Đáng yêu thật đấy......" Âm thanh sến súa cực độ.

Người con trai cưng chiều nhìn người con gái, "Đứa ngốc, nào có đáng yêu bằng em."

Nhìn về phía đôi tình nhân kia, tôi sửng sốt một hồi. Lập tức bị dẫn dắt. Ho một tiếng: "Vương Thuyết, người ta......"

"Nếu cậu định nói chuyện giống như vậy tôi trực tiếp đánh cậu ngất xỉu rồi đưa cậu về nhà." Vương Thuyết siết chặt tay của tôi, nhẹ nhàng nói.

Buồn bực. "Người ta cũng muốn làm nũng ~ người ta cũng muốn vật hồng phấn đáng yêu thì sao." Không để cho tôi nói. Hừ. Jesse-ddIeendAnnn Hơn nữa lần này tôi nói còn vang dội khác thường, nói xong còn dậm chân một cái. Lập tức khiến vài người đi đường nhìn chăm chú.

Vương cười cười nhìn tôi, đưa mắt nhìn ba giây.

"Được. Chúng ta đi." Nói xong vừa lôi vừa kéo mang tôi rời khỏi chỗ đó.

"Đi đâu vậy? Người ta không muốn đi nha, cậu làm đau người ta." Tôi càng nói càng hài lòng, nhìn tai Vương Thuyết càng ngày càng đỏ, nhất thời cảm thấy có chút thành tựu.

Nhóc con ~ ai bảo đùa quá lố.

"Tô Xán, cậu không phải làm trò." Vương Thuyết đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn tôi, mang theo tia sáng khó hiểu.

"Đáng ghét, người ta......" Tôi vừa định tiếp tục hô to, miệng đột nhiên bị một thứ mềm mại ấm áp chặn lại, tôi cả kinh. Nhìn thấy sự hài lòng trong mắt Vương Thuyết.

Tôi ngây người tại chỗ, =O= =O=. Ngơ ngác, nhìn cậu ta, không biết phải nói gì.

Vương Thuyết nhìn tôi, đột nhiên cười, "Tôi đã cảnh cáo cậu. Ại bảo cậu không nghe." Ánh mắt kia sáng long lanh, một trận gió thổi qua, tôi mặt nóng rực, chắc là đỏ mặt.

"Cái đó...... Cậu định nói gì?" Cậu ta không được tự nhiên nhìn xung quanh. Thấy mấy người bên cạnh hướng về đây chỉ chỉ chõ chõ, mặt càng thêm đỏ. Kéo tôi vội vàng đi về phía trước.

Đầu óc của tôi bị chập mạch tạm thời, nhẹ nhàng hỏi: "Vừa rồi cậu hôn tôi hả?"

Cậu ta cười, "Nếu không thì là cái gì?"

Tôi nhìn cậu ta, giọng nói vô cùng đứng đắn vô cùng nghiêm túc hỏi, "Vậy sao cậu không dùng lưỡi?"

Mặt cậu ta cứng đờ, bất động tại chỗ.

Tôi tiếp tục hỏi: "Hả? Trên sách không phải nói sẽ vươn đầu lưỡi ra sao? Còn có nước miếng, mềm nhũn, ngọt ngào, l3iiqUUydd000n có thể khiến toàn thân người ta như nhũn ra hay sao?"

Mặt Vương Thuyết =.=, "Vừa rồi cậu bị shock là vì cái này?"

Tôi gật đầu một cái, "Đúng vậy ~ vừa rồi tôi không thấy có cảm giác trời rung đất chuyển." Nói xong, tiến lên trước, dùng sức chu miệng như mỏ gà, "Tới đây~ chúng ta làm lại một lần nữa đi."

Vương Thuyết nhìn miệng tôi, ngẩn ngơ. Sau đó sắc mặt khôi phục bình thường, một cái xoay người, "Chúng ta đi thôi."

"Này? Không hôn hả? Chúng tôi có thể luyện tập nhiều một chút." Đích thân tôi sẽ hướng dẫn."Một lần nữa một lần nữa đi. Vừa rồi nhất định là nhanh quá. Chúng ta làm lại một lần nữa đi."

Cậu ta thở dài quay đầu lại, "Tô Xán, thật ra thì, tôi cảm thấy con gái có lúc vẫn nên dè dặt một chút thì hơn." Nói xong, cậu ta lập tức xoay người đi về phía trước.

Tôi ngây người tại chỗ. Như bị sét đánh.

Trong trí nhớ, một ngày trước khi thi cấp ba, tôi cũng đứng đối diện cậu ta giống như vậy, nhìn cậu ta, cười một cái, thở dài, "Tô Xán, tôi cảm thấy con gái có lúc vẫn nên dè dặt một chút thì hơn." Vẻ mặt và thần thái giống hệt nhau, cả cách xoay người đi về phía trước cũng giống.

Tôi nhớ được, buổi chiều ngày hôm đó mưa rất lớn. Một mình đứng dưới nhà cậu ta, trong tay tôi cầm thật chặt tập vở. Cắn chặt môi, không biết nói gì.

Tô Xán năm đó, đơn thuần thích một người con trai tên là Vương Thuyết. Thích vụng trộm, không để cho bất kì ai phát hiện. Một ngày trước khi thi cấp ba, ôm hy vọng có thể cùng học cấp ba với nhau, tôi không kiềm chế được chạy đến nhà cậu ta hỏi, "Vương Thuyết, cậu định thi vào trường nào?"

Đợi rất lâu sau, cậu ta lạnh lùng buông một câu, rồi xoay người rời đi.

Mà tôi, như bị cậu ta nhìn thấu lúng túng đứng tại chỗ, không biết nên làm gì.

Thời gian giống nhau, địa điểm khác nhau.

Lại một lần nữa nghe tôi câu nói đó. Lại một lần nữa nghe thấy nó, cái cảm giác đau nhức cuồn cuộn ở trong lòng vẫn không thay đổi, vẫn là khắc sâu như vậy.

Nhìn Vương Thuyết bóng lưng đi về phía trước, tôi đột nhiên có loại cảm giác mơ hồ, có phải số mệnh vẫn sẽ tiếp diễn những việc đã xảy ra hay không? Có phải chúng ta vẫn sẽ chia lìa?

Giờ khắc này, tôi đột nhiên có cảm giác hoang mang sợ hãi. Đây là lần đầu tiên từ lúc trùng sinh, tôi cảm thấy sợ.

Chợt chạy tới, ôm lấy Vương Thuyết, "Tôi chính là loại con gái như vậy. Tôi thô lỗ, tôi tùy hứng, tôi không biết làm gì mới có thể khiến cậu vui vẻ, để cậu thích. Tôi...... Tôi thích cậu. Trước đây thích cậu. Vẫn luôn thích cậu."

Lưng Vương Thuyết lập tức cứng đờ, một hồi lâu, chỉ có thể nghe tiếng tim đập.

Tôi nhắm mắt lại, tôi không tin cậu có thể nghe hiểu. Lão nương đây đặc biệt dùng tiếng Nhật thổ lộ. di@en*dyan Trồi chảy như vậy ~ không dễ dàng thật không dễ dàng~ bất quá tôi mặt cho đến giờ vẫn hơi nong nóng.

Cậu ta xoay người lại, cau mày, "Tô Xán, Sao tôi không biết cậu biết nói tieegns Nhật?"

Tôi hả hê hất đầu, "Hừ ~ thứ ai gia biết nhiều lắm, còn nhiều điều cậu không  biết về tôi lắm." Nói xong, đổi thành dáng vẻ của thái giám tiến tới, "Như thế nào? đồng chí Vương Thuyết, phát hiện nhiều thứ cậu không biết về tôi như vậy, đừng phớt lờ tôi, tiếp tục ở lại bên cạnh tôi nhé."

Nói tới đây, lập tức ôm lấy cậu ta, cánh tay không nhịn được run rẩy.

Vương Thuyết nhìn ta, ánh mắt thâm sâu, nhìn tôi khó hiểu, "Tô Xán, tại sao tôi cảm thấy cậu đang sợ?"

Tôi tiếp tục chui đầu vào trong ngực cậu ta, "Cậu biết không ~ tôi đây gọi tình thú, gọi chim nhỏ nép vào người. Loại thời điểm này cậu nên ôm vào ngực tận tình hưởng thụ mới đúng."

Cậu ta cười phá lên, đột nhiên giang hai tay một thanh ôm lấy tôi, "Được ~ tôi tận tình hưởng thụ, bà nội Tô Xán hiếm khi thành chim nhỏ nép vào người."

Qua thật lâu, "Tô Xán, tại sao tôi phải thích cậu?"

Tôi nhắm mắt lại, trong lòng nhất thời thấy tràn ngập vui sướng, nước mắt không nhịn được lướt qua gương mặt, "Tôi gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, một đại mỹ nữa đến bên cạnh cậu như vậy cậu bị mù mới không thích."

Vương Thuyết cúi đầu cười rộ lên, nắm tay của tôi, nhìn tôi, "Tô đại mỹ nữ, vậy chúng ta có thể đi mua chút đồ ăn không?"

Nói xong câu đó, bụng của tôi vô cùng đúng lúc kêu một tiếng.

Cậu ta lại gần tôi, nhẹ nhàng đặt lên trán tôi một nụ hôn, "Đi thôi ~ Bụng đồng chí Tô đã kháng nghị rồi. Đi ăn cơm thôi."

Tôi sờ bụng một cái, giơ một tay lên, khí thế đi về phía trước, "Đi! Vì bụng của đồng chí Vương và đồng chí Tô, xông lên!!!!!!!!"

Nhìn lên trời, xanh ngắt.

Tôi cười lên, tình yêu nho nhỏ của tôi cũng giống như mảnh trời nay, xanh xanh dịu mát  ~ thật là nhẹ nhàng khoan khoái.

Ngâm nga cười khúc khích về đến nhà, lieqiudoon mới vừa vào cửa, chỉ nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ: "Các người cút ra ngoài cho tôi! Cái thứ không biết xấu hổ!"

Sau đó, ấy là một tiếng, "Chị ~ chúng em yêu nhau thật lòng. Thật xin lỗi, chị hãy tha thứ cho em." Sau đó là một tiếng nức nở.

Tôi đứng tại chỗ, ngây ngẩn cả người.

Lúc này, đầu có cảm giác bị thiên quân vạn mã xéo qua, vô số âm thanh ở trong đầu chuyển động, có cười nhạo, có tức giận, có đau thương, có khóc than.

Tất cả âm thanh đều nói: "Tô Xán, tất cả đều xảy ra, vẫn sẽ xảy ra."

Tôi nhìn cha ôm hồ ly tinh Cung Lan đi ra, cha nhìn tôi thật lâu, "Tô Xán ~ chuyện của bố với mẹ con, thật xin lỗi."

Tôi nhìn cha một chút, nhìn cái tay của cha ôm ngang hông Cung Lan, không nhịn được thét lên một tiếng. Thanh âm the thé, vang vọng đâm rách màng nhĩ.

Ánh mắt cha vừa kinh hoảng vừa đau lòng, Cung Lan sợ hãi, mẹ tôi lao ra cửa khóc lóc ôm lấy tôi.

Vậy mà lúc này, tôi mặc kệ toàn bộ. Tôi chỉ sợ hãi, loại sợ hãi so với năm đó còn lớn gấp ngàn lần, đau khắc đáy lòng.

Năm đó, tôi chỉ ngây ngốc nhìn cha đi ra ngoài cửa, tay chân luống cuống.

Lần này, phẫn nộ của tôi uất ức của tôi, tôi không tin tất cả đều sẽ lặp lại, nỗi sợ hãi bao trùm xông lên cổ họng tôi, khiến tôi không khiềm chế được thét chói tai.

Thét chói tai xong, nhìn mẹ ôm tôi khóc, trước mắt của tôi hoàn toàn mơ hồ.

Là như thế này sao? Không thoát được, nhất định không thoát được sao?

Đột nhiên trước mắt hoàn toàn mơ hồ, nhất thời, rơi vào một vùng tăm tối.