Hoa Đầu Xuân Ấm

Chương 2-1: Dám mắng ta (1)




Phật Bà Quan Âm mỉm cười. Đôi mắt rũ xuống nhìn khắp thế gian. Lý Tiểu Noãn ngẩng mặt khẽ nhìn tượng Quan Âm, quỳ gối lên chiếc đệm hương bồ trước tượng phật lạy vài cái đứng lên. Nàng nhón chân, cân nhắc giơ cao cánh tay rất nhanh từ đồ cúng trên bàn lấy xuống ba khối bánh ngọt thượng hạng trong dĩa điểm tâm ,cẩn thận bỏ vào trong hà bao. Sau đó nhanh chóng từ phía trên làm ra vẻ bày biện điểm tâm vừa đồng thời xếp lại thành một tháp nhọn cho nguyên dạng.

Lý Tiểu Noãn lấy điểm tâm cực nhanh. Từ đồ cúng trên bàn, trong mỗi đĩa nàng đều lấy ba khối bánh bỏ vào trong hà bao to, không lâu sau, điểm tâm chất đống.

Lý Tiểu Noãn hài lòng nuốt nước bọt, quơ quơ cái hà bao to, có chút tiếc nuối đứng dậy. Điểm tâm của Nhữ Nam vương phủ món nào cũng ngon, chỉ là làm có chút quá nhỏ, chín khối điểm tâm thế nhưng còn chưa đến non nửa hà bao!

Lý Tiểu Noãn khẽ nhìn đĩa điểm tâm trên bàn cúng. Không thể lấy nữa, bằng không liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra. Vẫn là tới bàn cúng phía trước lấy một chút mới được.

Lý Tiểu Noãn nép sát tượng Phật dịch về phía trước, cẩn thận thò đầu ra nhìn đằng trước điện. Tiền điện cũng là một mảnh im ắng.

Lý Tiểu Noãn ước chừng nhón mũi chân, quả nhiên năm dĩa điểm tâm được bày biện trên bàn cúng tiền điện . Lý Tiểu Noãn cười híp mắt, nhanh chóng lấy một cái, sau đó lại xếp chồng lên nhau lần nữa.

Chỉ còn một đĩa cuối cùng, Lý Tiểu Noãn hoan hô trong lòng, sờ mó đánh giá điểm tâm, vui vẻ di chuyển nhanh hơn.

Một tiếng bước chân rất nhẹ vang lên sau lưng Lý Tiểu Noãn . Nàng như bị niệm chú định thân kiểu cố định tại chỗ. Tiếng bước chân dừng lại. Sau đó "soạt" một tiếng, dường như là âm thanh quạt xếp mở ra.

Con ngươi Lý Tiểu Noãn chuyển động cực nhanh, một tay nắm chặt hà bao sát thân mình nhanh nhẹn nhẹ nhàng đi xuống, tay kia thì cầm lấy khối điểm tâm giơ trước ngực, chậm rãi xoay người lại thuận thế đem hà bao lặng lẽ ra sau lưng.

Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, thắt lưng thẳng đứng đang chậm rãi phe phẩy quạt giấy từ trên cao nhìn xuống đánh giá Lý Tiểu Noãn, Lý Tiểu Noãn gắt gao nhếch miệng, híp mắt đánh giá thiếu niên.

Thiếu niên thân hình cao lớn, mặc một chiếc áo choàng tơ lụa maù xanh lơ, làn da màu lúa mì nhàn nhạt. Đường nét trên khuôn mặt hắn vô cùng đẹp , lông mi dày và thẳng, đôi mắt đen láy, khóe miệng khiêu khích cười lạnh, một tay kiêu ngạo để sau lưng, một tay như có như không phe phẩy quạt giấy, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Lý Tiểu Noãn.

"Hắn meo meo cái con mèo !"

Lý Tiểu Noãn hung hăng mắng trong lòng. Ngày hôm nay rõ là xui xẻo, một khắc cuối cùng thế mà đụng vào tên tiểu chính thái này!

“Phạch” một tiếng, thiếu niên thu hồi quạt xếp, dùng quạt điểm Lý Tiểu Noãn từ xa, lạnh lùng khiển trách:

"Con tiện tỳ này ! Dám ở trong chùa làm kẻ trộm, thể diện trong phủ đều bị ngươi làm mất hết !"

Lý Tiểu Noãn cúi đầu, con ngươi khiếp đảm xoay nửa vòng sau đó xê dịch đến gần bên cạnh bàn cúng. Nàng chậm rãi cúi lưng xuống dưới cái hà bao phía sau, ngón tay hướng màn che của bàn ôm lấy giấu đi hà bao .

"Ngươi tên gì ? Người hầu ở nơi nào ?"

Thiếu gia cầm quạt điểm Lý Tiểu Noãn ngạo nghễ hỏi, Lý Tiểu Noãn cúi đầu không nói một lời, thiếu niên bắt đầu không kiên nhẫn :

"Gia hỏi, ngươi nên trả lời nhỉ ? Lỗ tai bị điếc rồi? Đây là quy củ chỗ nào ? Ngươi lại đây!"

Lý Tiểu Noãn cẩn thận khẽ dịch tới phía trước cách xa chỗ thiếu niên nửa bước, cúi đầu dừng lại, con ngươi chú ý chuyển động đánh giá động tĩnh xung quanh.

Thiếu niên vươn quạt nâng cằm Lý Tiểu Noãn tỉ mỉ đánh giá nàng, đang muốn chỉ trích, Lý Tiểu Noãn đã mạnh mẽ giơ chân hướng đáy quần của hắn dùng hết sức lực đá vào. Thiếu niên đau đến nghẹn thở hừ một tiếng ôm đũng quần sít sao khép chân uốn cong thắt lưng lại. Lý Tiểu Noãn dùng sức quá mạnh, ngã xuống trước mặt hắn, liền dứt khoát ôm cẳng chân hắn hung hăng cắn xuống một ngụm. Rốt cuộc nhịn không được, hắn đau đớn la lên một tiếng. Lý Tiểu Noãn nâng chân thiếu niên gắng sức kéo ngã xuống đất, lại tiếp tục dùng đầu đâm hắn đẩy hắn ra quay cuồng đi đến cửa.

Ngoài cửa vang lên dồn dập tiếng bước chân hỗn độn. Lý Tiểu Noãn nhanh như chớp ngã trên mặt đất, lăn vài cái, tay chân đồng thời bò vào dưới bàn, sau đó từ bên trong khẩn trương xoay người kéo màn che lại không để nó lay động.