Hoa Đầu Xuân Ấm

Chương 5: Sáng sớm




Ngụy ma ma quỳ trên mặt đất, dập đầu vài cái thật mạnh,liếc mắt nhìn Lý Tiểu Noãn một cái rồi đi theo bà tử ra ngoài.

Lý lão phu nhân vẫy tay gọi Lý Tiểu Noãn qua đây, chỉ vào phụ nhân trung niên giới thiệu:

"Về sau, cháu hãy xưng nàng là mợ, mợ của cháu nhà mẹ đẻ họ Chu, còn có hai vị biểu tỷ và một vị biểu ca đều đã nghỉ ngơi rồi, ngày mai hẳn chào hỏi, sau này thời gian gặp nhau còn dài."

Lý Tiểu Noãn đứng lên, cung kính quỳ gối trên đệm, rồi dập đầu thỉnh an Chu phu nhân, Chu phu nhân đứng dậy vừa đỡ Lý Tiểu Noãn đến bên người Lý lão phu nhân, vừa cười nói:

" Bên cạnh biểu tiểu thư ấy mà không có nha hoàn hầu hạ, ngày mai con gọi quản sự bà tử vào đây, cẩn thận chọn hai đứa nha hoàn cho biểu tiểu thư sai bảo."

"Không cần."

Lý lão phu nhân mềm mỏng nói :

" Để Đông Mạt hầu hạ chăm sóc con bé vài ngày trước đã, nha hoàn bên cạnh ta nhiều, cũng không thiếu người cho con bé. Trước tiên, hôm nay để con bé ở trong buồng Tây sương phòng của ta nghỉ một đêm, con cho truyền Chu quản sự nói ông ấy ngày mai dành ra một chiếc xe thoải mái một chút để cho Tiểu Noãn dùng. Lúc này cũng đã trễ, con đi nhanh rồi trở về nghỉ ngơi, sáng mai còn gấp rút lên đường."

Chu phu nhân cười đáp ứng, đứng dậy xin phép cáo lui, mang theo nha đầu bà tử đi ra ngoài.

Lý lão phu nhân lôi kéo Lý Tiểu Noãn, kế tiếp tinh tế hỏi nàng có biết chữ, có đọc qua sách gì không, Lý Tiểu Noãn nhất nhất đáp , Lý lão phu nhân vừa lòng gật đầu:

"Thế này là được rồi, Lý gia chúng ta, nam tử hiếu học, nữ hài tử cũng phải đọc sách, phải có kiến thức có học vấn mới tốt. Phụ thân của cháu đã sớm như vậy dạy cháu biết chữ đọc sách, cũng là tuân theo phong tục Lý gia chúng ta, aizz, bà cũng đã nghe người khác nhắc đến phụ thân cháu vài lần, cũng là một thiếu niên có tài, đáng tiếc bát tự yếu, cứ như vậy bỏ mạng ở bên ngoài..."

Lý lão phu nhân nói xong lại xúc động, ánh mắt Lý Tiểu Noãn tinh vi lóe lên, lấy chiếc khăn bên cạnh gối dựa ra rồi hai tay đưa qua, ngẩng đầu nhìn Lý lão phu nhân, cười nói:

"Lão tổ tông đừng quá đau lòng, thân thể quan trọng hơn, sống chết có số, giàu sang do trời, chúng ta phải tiếp tục sống, luôn cố gắng mà sống mới có thể không phụ sự kỳ vọng của người đã mất."

Lý lão phu nhân nhận lấy khăn lau nước mắt, thương tiếc vỗ về lên búi tóc Lý Tiểu Noãn, liên tục gật đầu nói:

" Cái con bé này, quả là thông thấu, nói được lời lý lẽ này, lão tổ tông chừng này tuổi còn muốn một tiểu nha đầu như cháu tới khuyên đây."

Lý Tiểu Noãn nghiêng đầu, hồn nhiên cười nói:

"Lão tổ tông đang chê cười cháu nhỉ."

Lý lão phu nhân cười ôm lấy Lý Tiểu Noãn:

"Lão tổ tông không chê cười cháu, lão tổ tông đang khen cháu đấy, Tiểu Noãn là một cô bé tốt, là cô bé tốt bụng khó có được, cháu cũng đã mệt mỏi một ngày rồi, để Đông Mạt hầu hạ cháu rửa mặt, đi Tây sương phòng nghỉ ngơi, sáng mai chúng ta phải khởi hành quay về Việt châu."

Lý Tiểu Noãn ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng. Lý lão phu nhân gọi một bà tử lại đây phân phó, tiếp theo bảo Đông Mạt qua thỉnh an Lý Tiểu Noãn. Lý Tiểu Noãn nhận lễ của Đông Mạt xong đứng dậy cúi chào, hướng Lý lão phu nhân xin phép lui, theo bà tử và Đông Mạt đi Tây sương phòng.

Lý Tiểu Noãn ngồi trên ghế ở Tây sương phòng, nghe theo bà tử và Đông Mạt hầu hạ rửa mặt xong, bà tử ôm nàng thả xuống trên giường. Đông Mạt đi ra ngoài một hồi, đang cầm vài bộ quần áo trong vải gai mịn trở về, khẽ khụy gối, cười nói:

"Đây là quần áo của nhị tiểu thư, tôi đã tìm Cầm nha hoàn xin hai bộ về đây. Nhị tiểu thư so với cô nương lớn hơn rất nhiều, đêm nay cô nương trước mặc tạm một đêm, bộ còn lại tôi sẽ sửa lại trong đêm, ngày mai có thể sẽ vừa người rồi ."

Lý Tiểu Noãn cẩn thận mím môi, vừa thuận theo nàng đổi quần áo, vừa chú ý đánh giá nàng. Ước chừng mười một mười hai tuổi, khuôn mặt dài, mày liễu mắt hạnh, bộ dáng xinh đẹp, nói chuyện lanh lẹ thanh thúy, tay chân cực kì lưu loát.

Lý Tiểu Noãn cười nhìn Đông Mạt,âm thanh ngọt ngào cảm tạ nói:

"Cám ơn Đông Mạt tỷ tỷ, không cần phiền hà tỷ tỷ đâu, lớn mới tốt, chờ ta trưởng thành còn có thể mặc."

Đông Mạt nở nụ cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Lý Tiểu Noãn :

"Cô nương không cần khách khí như vậy, sao có thể để quần áo của cô nương không phù hợp với thân mình, không thoải mái không quan tâm được? Vậy nha hoàn chúng tôi dùng để làm gì? Hơn nữa, lão tổ tông thế mà chú trọng điều này, nếu người nhìn thấy quần áo trên người cô nương có một chỗ không thích hợp, cô nương sẽ bị liên lụy, tôi sẽ bị phê bình. Từ nay về sau cô nương nhớ kỹ, trước khi gặp lão tổ tông, nhất định phải gọn gàng ngay ngắn chỉnh tề mới được nhé."

Đông Mạt vừa nói, vừa lưu loát trải đệm giường xong rồi hầu hạ Lý Tiểu Noãn nằm xuống, thay nàng vén góc chăn, cười nói:

"Cô nương ngủ đi, tôi sửa quần áo xong thì ngủ ở trước giường cô nương, ban đêm cô nương có chuyện gì cứ gọi tôi."

Lý Tiểu Noãn mỉm cười nhìn nàng, gật gật đầu. Đông Mạt buông màn, giơ nến chuyển tới ngoài phòng để thêu thùa may vá.

Lý Tiểu Noãn lẳng lặng nằm trên giường, ngón tay ấm áp chậm rãi trượt trong chăn. Đây là loại vải bố được may tinh tế, gia chủ của Cổ gia đã mất, cũng giống như nàng, đang mang trọng tang trảm suy*, ngay cả vải bố tinh tế như vậy, thậm chí có chút quá. Quy củ và vật chất, bao giờ cũng chênh lệch rất nhiều bước.

Cổ đại nhân Cổ Chí Hằng, con trai độc nhất của Lý lão phu nhân, là Trạng Nguyên năm Bính Dần Thiên Hi thứ mười hai , tri châu Lũng Châu, không làm tròn nhiệm vụ treo cổ tự vẫn, để lại hai gái một trai.

Về Cổ gia, Lý Tiểu Noãn chỉ biết chừng này, bất quá cái này không quan trọng, quan trọng là Lý lão phu nhân cùng người mợ kia.

Cha mẹ của Lý Tiểu Noãn hai nhà nhân khẩu đơn bạc, dù vậy thì một hai cái thân thích không xa không gần, theo ý tứ của Ngụy ma ma, tình trạng cũng đều không tốt. Lý Tiểu Noãn lại như một cái xác, nếu rơi vào trong tay những thân thích có ý đồ xấu xa, còn không biết kết cục sẽ như thế nào đâu.

Nếu có thể ở lại Cổ gia, tại nhà người ta lớn lên, thường ngày nàng dụng chút tâm ý khiến cho lão phu nhân và Chu phu nhân vui vẻ, đợi khi nàng lớn lên, sẽ để ý tìm một hộ trong sạch thích hợp gả sang. Cổ gia chỉ cần chuẩn bị vài món đồ cưới nho nhỏ cho nàng, cuộc sống này nhất định có thể khác biệt một trời một vực .

Lý Tiểu Noãn chậm rãi tính toán, dần dần mơ màng đi vào giấc ngủ.

Cuối giờ Dần đầu giờ Mão ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, nắng sớm tinh mơ xuyên qua song cửa sổ in trên màn vải thô, Lý Tiểu Noãn tỉnh dậy.

Lý Tiểu Noãn mở to mắt, im lặng nằm ở trên giường, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài.

Trong viện truyền đến tiếng két trục trặc rất nhỏ của then chốt cửa, tiếng bước chân nhẹ nhàng dẫm xuống đất, tiếng sột soạt của chổi quét trên mặt đất, tiếng dội nước ào ào. Đủ loại âm thanh hết sức nhỏ nhẹ theo nhịp điệu rõ ràng. Lúc này bên ngoài, các thô sử bà tử, nha đầu đang vẩy nước quét sân .

Lý Tiểu Noãn nằm ở trên giường, nhìn nắng mai nhảy nhót in trên màn đếm thời gian. Ước chừng chưa được nửa canh giờ, phía trước giường truyền đến âm thanh ma sát sột soạt một hồi. Đông Mạt đã thức dậy, tiếp theo là tiếng cửa bị đẩy ra, có tiếng bước chân hết sức nhẹ nhàng vào phòng.

" Đặt ở nơi này đi."

Là giọng nói của Đông Mạt đè nén cực thấp, có âm thanh che giấu nào đó vấp phải phải mặt đất, bước đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, tiếng bước chân của Đông Mạt nhẹ nhàng dời đến bên giường, Lý Tiểu Noãn khẽ nhắm hai mắt lại, Đông Mạt nhấc màn lên, Lý Tiểu Noãn liền trợn mắt nhìn nàng, vẻ mặt tươi cười nở rộ ra, Đông Mạt bật cười theo ngay, một bên treo màn, một bên cười vui vẻ nói:

"Cô nương đã tỉnh, ban đêm ngủ không ngon sao? Tôi nghe cô nương một đêm cũng không có động tĩnh nào, đoán là cô ngủ vô cùng an ổn."

Lý Tiểu Noãn ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Đông Mạt, cười trong trẻo gật đầu, nhỏ giọng cặn kẽ nói:

"Ngủ thoải mái cực kỳ, tỷ tỷ ngủ không ngon giấc?"

Đông Mạt treo màn xong, xoay người cầm cái bô màu đen đặt tới trước giường, cười nói:

" Trong phòng này không có phòng sạch, cô nương tạm thời chấp nhận một chút, liền ở trong này đi."

Lý Tiểu Noãn nhu thuận gật đầu, không đợi Đông Mạt hầu hạ, tự mình xuống giường, mang giầy đi đến bên cạnh bô. Bên trong bô bỏ một tầng vụn gỗ hương thật dày, tỏa ra hương thơm có chút nồng nặc.

Động tác Đông Mạt nhanh nhẹn hầu hạ lau sạch người Lý Tiểu Noãn, đem bô đậy lại mang giao cho thô sử bà tử xong rồi trở về lấy quần áo, hầu hạ Lý Tiểu Noãn mặc. Tiểu nha hoàn tiến vào đưa nước nóng, ấm nước, khăn bông và muối biển. Lý Tiểu Noãn dùng muối biển đánh răng, rửa mặt sạch sẽ, Đông Mạt thông qua mái tóc của nàng, chỉ vài cái liền búi thành hai búi xinh đẹp.

"Lão tổ tông mỗi ngày đầu giờ mão đã tỉnh, đúng giờ mão rời giường, phu nhân cùng tiểu thư, thiếu gia cuối giờ mão đã đi qua thỉnh an lão tổ tông. Sau này, cô nương cũng ở cuối giờ mão phải đi qua thỉnh an lão tổ tông."

Đông Mạt một bên dùng dây gai thắt hai búi tóc, một bên cười nói, thắt hai búi xong, lùi ra phía sau hai bước, tỉ mỉ đánh giá Lý Tiểu Noãn từ trên xuống dưới một lần, mới vừa lòng gật gật đầu,

"Cô nương thường ngày quả thật là xinh đẹp, ngay cả loại vải bố thô tháp cũng có thể ăn mặc đẹp như vậy."

Lý Tiểu Noãn ánh mắt cong cong cười nhìn nàng, Đông Mạt tiến lên nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Lý Tiểu Noãn :

"Cô nương thật là dễ khiến người ta yêu thương, đi thôi, chúng ta nên thỉnh an lão tổ tông ."

Nói xong, dẫn Lý Tiểu Noãn đi vào noãn các đằng sau phòng chính.


Chú thích:

*trảm suy : thời cổ đại, đối với lễ tang có một chế độ gọi là ngũ phục, tức là năm loại y phục thể hiện quan hệ thân sơ với người chết, gồm có: trảm suy, tề suy, đại công, tiểu công và ma.

Lý Tiểu Noãn và Cổ gia đều là cùng mặc tang phục “trảm suy” bằng vải bố dệt thô. Quan trọng hơn, y phục biểu hiện “phục kỳ” ba năm, tức là quan hệ thân thiết gần gũi nhất với người đã chết, sẽ để tang ba năm. (thường là quan hệ vợ chồng, cha mẹ con cái, anh chị em ruột)