Hoa Đầu Xuân Ấm

Chương 9: Tế đêm




Ngày hôm sau, xe ngựa không nhanh không chậm tiến về phía trước. Trên xe, Lý Tiểu Noãn tựa vào đệm đang chuyên chú lật sách trong tay. Đông Mạt có chút câu nệ nửa ngồi dựa vào trong xe, không có bộ dáng như hai ngày trước, làm càn nằm chiếm hơn phân nửa toa xe nữa.

Đi khoảng bảy tám ngày, tiến vào khu vực huyện Quảng Đức. Đông Mạt khá hưng phấn miêu tả huyện Quảng Đức náo nhiệt phồn hoa, thế nhưng đoàn người không có dừng lại huyện Quảng Đức mà lập tức xuyên qua huyện Quảng Đức phồn hoa vào đúng giờ dậu ở lại trấn Thái Bình cách huyện Quảng Đức mười dặm đường.

Thời điểm tiến vào khách sạn so với bình thường trễ hơn một chút, Lý lão phu nhân liền cho người truyền đạt nói việc học của Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn nghỉ một ngày.

Chuẩn bị cơm, Chu phu nhân mang theo nha hoàn bà tử ở trong sân xem xét đủ thứ nguyên liệu do Chu quản sự mua về ở huyện Quảng Đức. Cổ Tiêu, Lý Tiểu Noãn, Cổ Vân San và Cổ Vân Hoan thì đang vây quanh Lý lão phu nhân kể chuyện cười đùa .

Ngoài cửa sổ, màn đêm đã hoàn toàn bao phủ khắp nơi. Tôn ma ma cước bộ vội vàng tiến vào, cười khụy gối hành lễ xong, tiến lại gần bên tai Lý lão phu nhân cúi đầu nói vài câu.

Lý lão phu nhân dần dần tắt nụ cười, sắc mặt trở nên ngưng trọng quay đầu, ánh mắt ôn hòa lướt qua mọi người, thanh âm nhẹ nhàng phân phó:

"Cũng đã muộn rồi, ngày mai còn phải lên đường, mọi người đều trở về nghỉ ngơi đi."

Lý Tiểu Noãn ánh mắt nhìn theo Cổ Vân San cùng đứng lên, khụy gối cáo lui.

"Tiêu nhi khoan đã."

Lý lão phu nhân gọi Cổ Tiêu lại, Lý Tiểu Noãn cúi tầm mắt theo tỷ muội Cổ gia yên lặng nhẹ nhàng rời khỏi đi theo Đông Mạt trở về phòng .

Lý lão phu nhân nhìn đám người Lý Tiểu Noãn ra khỏi phòng, vịn vào Bích Liên đứng dậy nắm lấy tay Cổ Tiêu quay sang nhìn Tôn ma ma phân phó nói:

"Bà và Bích Liên hầu hạ là đủ rồi."

Tôn ma ma khụy gối đáp ứng liền đi tới cửa lấy ra đèn lồng ở phía trước dẫn đường. Bích Liên nhẹ nhàng nâng đỡ Lý lão phu nhân, một hàng bốn người bước nhanh đi đến phía trước viện.

Đằng trước cửa viện, Chu quản sự đang cầm chiếc đèn lồng nhỏ, vẻ mặt đang lo lắng nhìn xung quanh bên trong, gặp Lý lão phu nhân nắm Cổ Tiêu đi ra, bước lên phía trước cúi thắt lưng hành lễ, một bên bước nhanh ở phía trước dẫn đường, một bên thấp giọng bẩm báo nói:

"Một khắc trước đã đến, tổng cộng có hai người đều che mặt, chỉ nói muốn bái tế lão gia, một câu nói cũng không chịu nói, tiểu nhân cũng không dám hỏi nhiều, hiện đang ở bên trong ."

Lý lão phu nhân vẻ mặt ngưng trọng "Ừm" một tiếng, đoàn người rất nhanh tiến đến vào phòng xe ngựa ở hướng đông.

Xe ngựa phòng tối phía đông, đằng trước là quan tài của Cổ Chí Hằng Cổ đại nhân. Ba đốm sáng hồng loe lóe thoang thoảng mùi đàn hương, một tên hắc y nhân lặng lẽ đứng bất động trang nghiêm nhìn một  hắc y nhân khác nửa quỳ ở phía trước quan tài đang trầm mặc đốt văn tế.

Ánh lửa yếu ớt chiếu lên bộ quần áo đen tuyền cùng ngón tay thon dài chậm rãi ăn khớp chuyển động, từ trong bóng đêm truyền đến từng luồng ấm áp nhuộm màu buồn bã thê lương.

Cổ Tiêu chỉ cảm thấy sống mũi chua xót, giọt nước mắt tuôn rơi .

Lý lão phu nhân nắm tay Cổ Tiêu dừng bước chân, nhẹ nhàng phất tay cho đám người Chu quản sự lui xuống, vừa cảnh giác mà vừa thương cảm nhìn hai người.

Hai người nghe thấy động tĩnh, hắc y nhân đang đứng liền ngẩng đầu nhìn thấy Lý lão phu nhân cùng Cổ Tiêu đi tới. Gã hắc y nhân nửa quỳ trước quan tài đang bận rộn cầm văn tế chuẩn bị đốt thì run rẩy ném xuống đất, chậm rãi đứng dậy, sau đó chần chờ đi đến trước mặt Lý lão phu nhân và Cổ Tiêu, cuối cùng cúi mình làm lễ.

Lý lão phu nhân nhẹ nhàng ra hiệu cho Cổ Tiêu, Cổ Tiêu liền quỳ trên mặt đất lạy hai cái. Hắc y nhân bước lên phía trước vài bước, kéo Cổ Tiêu ngồi xổm xuống, trong mắt tràn đầy thương tiếc cẩn thận nhìn Cổ Tiêu, đưa tay vỗ về lên tóc mai của hắn, trầm trọng thở dài rồi dắt hắn về bên người Lý lão phu nhân, chắp tay, thanh âm trầm thấp nói:

"Lão phu nhân hậu sinh khả úy, mong lão phu nhân hãy nén bi thương, Cổ huynh..."

Hắc y nhân bỗng nhiên nghẹn ngào, dừng một chút thở dài thật lâu mới thấp giọng nói:

"Thanh giả tự thanh, công lý chính là nằm ở lòng người! Mong lão phu nhân nén bi thương!"

Lý lão phu nhân nắm chặt tay Cổ Tiêu, cả người khẽ run rấy, trong mắt tràn ngập nước mắt, ánh mắt thế nhưng bất chợt lóe lên, gật gật đầu thật mạnh,

"Tốt, tốt! Công lý nằm ở lòng người! Vị đại nhân này, bà già đây xin đa tạ !"

Tay Cổ Tiêu hiên tại bị Lý lão phu nhân siết chặt đau không chịu được, ngửa đầu toát ra sự run rẩy nhìn tổ mẫu há miệng thở dốc, nhưng không dám nói ra, đành phải cắn răng cố nén .

Gã hắc y nhân kính trọng nhìn Lý lão phu nhân, cung kính cúi chào, lui ra phía sau hai bước, kéo mũ trùm đầu cùng tên hắc y nhân phía sau xoay người rời đi.

Lý lão phu nhân đứng thẳng thắt lưng nhìn hai người lẫn vào bóng đêm trong một lúc lâu rồi dẫn Cổ Tiêu từ từ đi đến phía trước quan tài đen như mực, tay nhẹ nhàng vuốt ve quan tài Cổ Chí Hằng, cúi đầu vừa khóc vừa cười nói:

"Hằng nhi, con có nghe thấy không? Công lý nằm ở lòng người, công lý..."

Lý lão phu nhân tuôn trào lệ nghẹn ngào nói:

" Nằm ở lòng người!"

Cổ Tiêu khiếp đảm nhìn quan tài đen như mực, lại ngẩng đầu nhìn Lý lão phu nhân, gắt gao cắn môi, không dám nói lời nào.

Lý lão phu nhân rút ra khăn tay khẽ lau nước mắt, dẫn Cổ Tiêu xoay người rời khỏi phòng xe ngựa. Tôn ma ma cùng Bích Liên vội vàng nghênh đón, Lý lão phu nhân dừng chân, thanh âm bình thản phân phó Chu quản sự:

"Vất vả cho ngươi, ban đêm canh chừng cẩn thận, phái người theo dõi kĩ lưỡng mọi nơi."

Chu quản sự vội vàng khom người đáp ứng xong, Lý lão phu nhân nắm tay Cổ Tiêu bước đi vững vàng trở về nội viện.

Hành trình tiếp theo so với lần trước nhanh hơn rất nhiều. Mỗi buổi sáng, đoàn người khởi hành trước nửa canh giờ, đi đến khi trời đen kịt thì mới dừng chân nghỉ lại khách sạn.

Bởi vì đi đường vội vã nên việc học của Cổ Tiêu và Lý Tiểu Noãn trước hết dừng lại.

Mỗi ngày, thời gian mọi người lắc lư trong xe thậm chí còn dài hơn thời gian nghỉ ngơi. Càng ngày càng gần đến Việt Châu, Lý Tiểu Noãn đã thong thả đọc xong mấy quyển sách Cổ Tiêu đưa tới .

Ngày hôm sau đã đi vào địa phận Việt Châu, buổi tối ở khách sạn nghỉ ngơi dùng cơm xong, Lý lão phu nhân liền cho mấy đứa nhỏ Cổ Tiêu đi nghỉ, chỉ để lại Chu phu nhân bàn bạc nói chuyện:

"Ngày mai là đã đến Việt Châu, nhưng mà quan tài cha mẹ của Tiểu Noãn vẫn đi theo chúng ta tiến vào Việt Châu thì không thích hợp, ta nghĩ ngày mai dứt khoát cho người dẫn nàng cùng quan tài trực tiếp trở về Tú Châu an táng, con thấy thế nào?"

"Con đều nghe mẫu thân an bài."

Chu phu nhân mỉm cười dịu dàng nói, Lý lão phu nhân gật gật đầu, khe khẽ thở dài, thấp giọng nói:

"Dọc đường đi này, ta nhận thấy đứa nhỏ này ngược lại là một đứa cực kì thông minh, suy nghĩ cẩn trọng, lời nói cử chỉ ngay thẳng, quả thực không giống với một đứa trẻ sáu tuổi."

Chu phu nhân mỉm cười đáp:

"Mẫu thân nói cực kỳ phải, con cũng để ý dõi theo con bé, chỉ mất công sức trong vài ngày lễ nghi điệu bộ của con bé liền khác biệt so với ban đầu, thực sự là vô cùng dụng tâm."

Lý lão phu nhân cười gật đầu,

"Con cũng thấy điều này sao, ta nghĩ tốt nhất hay là ngày mai để cho Tôn ma ma đi một chuyến đưa con bé trở về an táng cha mẹ. Con tiếp chọn một quản sự ổn trọng đi theo, nếu thúc bá thân thích là người tốt chắc chắn sẽ thu nhận con bé ngay thôi, còn nếu không tốt, không bằng chúng ta thu nhận nuôi dưỡng, tương lai chẳng qua cũng bỏ ra một chút đồ cưới mà thôi."

Chu phu nhân gật đầu đáp ứng ,

"Mẫu thân nói đúng nhất, đứa nhỏ kia, tuy yết ớt mỏng manh, nhưng thật ra là người có phúc khí ."

Chu phu nhân nhẹ giọng nở nụ cười, nói tiếp:

"Đứa nhỏ kia có thể được mẫu thân yêu thương như vậy, cũng được xem là có phúc khí ? !"