Hóa Điệp

Chương 9: Triều triều tần cố tích




Thích Thiếu Thương đột nhiên kích động: “Bởi vì ta sợ, ta thực sự rất sợ, một ngày nào đó ngươi sẽ rời xa ta.”

Đôi má tái nhợt của Cố Tích Triều thoáng ửng đỏ: “Ngươi nói nhảm gì đấy?”

Người kia thình lình nắm lấy vai y, dùng sức mà lay: “Ta thích ngươi, Tích Triều, ta thật lòng thích ngươi.”

—–

Mai Hoa tiêu găm vào ngực Cố Tích Triều, rất sâu, sượt qua sát tim, Thích Thiếu Thương trán toát mồ hôi: “Nguy hiểm thật.” Nhích sang trái một phân nữa, cho dù là Hoa Đà tái thế cũng không thể xoay chuyển càn khôn. Thích Thiếu Thương cẩn thận rút ám khí ra khỏi người Cố Tích Triều, xử lý vết thương, rồi thay một bộ đồ sạch sẽ. Đắp chăn cho y xong, lẳng lặng ngắm nhìn dung nhan thanh lãnh của người kia, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, Thích Thiếu Thương chỉ thấy tim mình như bị roi da tra tấn, đau vô cùng. Hắn thừa nhận, trước giờ chưa từng có ai khiến hắn quan tâm đến vậy, bao gồm cả bản thân mình. Khi thanh ảnh ấy bất ngờ xuất hiện trước mắt, hắn đã có một khắc ngẩn ngơ động lòng. Vốn ngỡ rằng sẽ không còn được tái ngộ, nhưng Cố Tích Triều lại tới Liên Vân đại trại, tiếp tục khuynh đảo tâm tình vừa bình lặng của hắn. Một bên hồi tưởng, Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng nắm tay Cố Tích Triều, tay y rất lạnh.

Si vì ngươi, cuồng vì ngươi, thay đổi vì ngươi, chỉ để được thấy, sắc thu nồng nàn trong mắt ngươi. Ngàn đêm thâu, ngàn con người, ngàn gương mặt, chỉ mong phút chốc, được lọt vào mắt ngươi. Tích Triều, ngươi có biết không? Thích Thiếu Thương ôn nhu vuốt ve hai má Cố Tích Triều. Ta thà rằng người nằm trên giường, là ta.

Mặt trời xuống núi, trăng lặn về tây, bình minh xua mây, thái dương ló dạng.

Cố Tích Triều vẫn chưa tỉnh lại, Thích Thiếu Thương cũng không ngủ. Hắn chẳng những không ngủ, ngay cả chớp mắt cũng không, sợ lơi lỏng một chút sẽ ngủ mất.

Mục Cưu Bình xộc vào, nhất thời giật mình, hắn chưa từng thấy Thích Thiếu Thương như vậy, cư nhiên cơm nước không màng, ngày đêm túc trực, mắt không ánh sáng, tinh thần suy sút, đâu còn dáng vẻ đường đường của đại đương gia thường ngày? Thích Thiếu Thương cũng đang muốn tìm Mục Cưu Bình: “Lão Bát, xử lý sao rồi?”

Mục Cưu Bình sắc mặt trầm thống: “Đã hậu táng thi thể các huynh đệ bị hại.”

Thích Thiếu Thương nhàn nhạt nói: “Những người khác thế nào?”

“Vẫn còn căm phẫn, có lẽ qua vài ngày sẽ bình tĩnh lại.”

Thích Thiếu Thương cúi đầu thở dài, tự nói: “Cũng tại ta quá dễ tin người.”

“Đại đương gia, không phải lỗi của huynh, ai mà ngờ được một gã đầu bếp lại có dã tâm như thế.”

Thích Thiếu Thương mặt ủ mày chau, tinh thần rệu rã: “Đệ ra ngoài trước đi.”

“Đại đương gia cũng phải giữ gìn sức khỏe.” Mục Cưu Bình nói xong định lui ra, mới được nửa bước chợt nghe Thích Thiếu Thương gọi lại: “Đợi đã lão Bát.”

“Đại đương gia có chuyện gì?”

“Trong trại còn hai củ nhân sâm phải không?”

“Phải.” Mục Cưu Bình bừng tỉnh đại ngộ, chỉ chỉ Cố Tích Triều: “Đại đương gia đừng nói là muốn cho hắn chứ?”

“Đúng vậy, mau đưa trù phòng hầm canh đi.”

Mục Cưu Bình nóng nảy gắt lên: “Nhân sâm đó ngay cả lão trại chủ còn không nỡ đem hầm, chỉ vì hắn…”

Thích Thiếu Thương ngắt lời Mục Cưu Bình, quát: “Bảo đệ đi thì đệ đi đi, ở đó phí lời làm gì.”

Mục Cưu Bình dạ một tiếng, cúi đầu hậm hực lui ra.

Lúc canh sâm bưng lên, Cố Tích Triều vẫn như cũ chưa tỉnh lại. Sắc mặt càng tái nhợt hơn hôm qua, một lọn tóc quăn rũ trên vầng trán trơn mịn, Thích Thiếu Thương vén nó ra sau vành tai mỏng của y, đầu ngón tay chạm tới gò má y, một mảnh băng lãnh, thư sinh này bình thường đã không chịu được rét lạnh, huống hồ bây giờ đang trọng thương, nghĩ đến đây, trong lòng lại mềm mại.

Canh sâm nguội, liền nhờ đầu bếp hâm nóng. Hâm rồi lại nguội, nguội rồi lại hâm, chỉ để khi y tỉnh lại liền có bát canh nóng hổi mà uống. Nhưng hâm đến lần thứ năm, Cố Tích Triều vẫn không có dấu hiệu hồi tỉnh, hơn nữa hô hấp càng lúc càng yếu.

Thích Thiếu Thương đột nhiên rất sợ, nỗi sợ xưa nay chưa từng có, trên chiến trường hắn không bao giờ biết sợ, phụ thân qua đời, hắn đau nhưng không sợ, thế mà hiện tại hắn lại thấy sợ hãi thực sự, loại sợ hãi này xâm nhập xương tủy, khiến hắn kinh hoảng thất thố.

Hắn nhẹ nhàng cọ xát bàn tay trái của Cố Tích Triều, áp nó lên mặt mình, thấp giọng gọi: “Tích Triều, đừng đi, Tích Triều, ta không cho ngươi đi.”

Một lần lại một lần, một tiếng lại một tiếng, thâm tình triền miên, khắc cốt ghi tâm.

Một giọt lệ như hạt đậu tràn ra khỏi khóe mắt Thích Thiếu Thương, nhỏ “tách” xuống mu bàn tay người nọ.

Trong cơn mê man, Cố Tích Triều dường như thấy một nam nhân khoác áo lông, kéo tay mình không ngừng gọi “Tích Triều đừng đi.”

Từ từ mở mắt, có thứ gì trên tay, lành lạnh, là nước mắt ư, ai đã khóc?

Nam nhân mặc áo lông trước mặt đột nhiên trừng mắt thật lớn, vui mừng reo lên: “Tích Triều, ngươi tỉnh rồi, ngươi tỉnh thật rồi?”

Thích Thiếu Thương!

Nước mắt ban nãy là của hắn? Sao lại thế được? Từ khi chào đời đến nay, cho dù gặp phải chuyện gì, cũng chưa từng có người rơi lệ vì Cố Tích Triều này.

Trong mơ màng, y nỗ lực nhớ lại chuyện vừa xảy ra, mọi chuyện, vừa xảy ra sao? Thế nào cứ như đã trải qua trăm năm dài đăng đẳng.

“Tích Triều... Tích Triều?” Thích Thiếu Thương lay tay y.

“Đại đương gia, ta...”

Thích Thiếu Thương ân cần hỏi: “Sao vậy? Đau lắm phải không?”

Cố Tích Triều có chút xấu hổ nói: “Không phải, ta… đói quá.”

Thích Thiếu Thương vội vàng bưng tới canh sâm, may thay, vẫn còn nóng, hắn nhẹ nhàng đặt vào trong tay Cố Tích Triều.

“A, vẫn còn nóng, ta ngủ bao lâu rồi?”

Ngủ? Người này cư nhiên nghĩ mình đang ngủ.

“Ngươi hôn mê hai ngày một đêm rồi.”

“Lâu dữ vậy! Ngươi làm sao biết ta sẽ tỉnh dậy vào lúc này?”

Thích Thiếu Thương vẻ mặt nghi hoặc, không biết y muốn nói gì: “Ta làm sao biết ngươi tỉnh lại vào lúc này? Ta thực sự rất lo cho ngươi.”

Giờ đổi lại là Cố Tích Triều sửng sốt: “Ngươi không biết khi nào ta tỉnh lại, làm sao có canh nóng mang đến ngay lập tức?”

Thích Thiếu Thương cười ha ha, thì ra y tò mò tại sao canh lại đưa tới đúng lúc như vậy: “Canh ngươi uống hôm nay đã hâm đi hâm lại năm lần, ta sợ ngươi tỉnh sẽ đói, mới bảo bọn họ cứ nửa canh giờ đem hâm một lần.”

Khuôn mặt trắng bệch của Cố Tích Triều thoáng ửng hồng, y vội lảng sang chuyện khác: “Cũng may ngươi về kịp, bằng không, các huynh đệ đã chết sẽ không biết tìm ai trả thù.” Ẩn ý là, cũng may mình còn sống, chỉ ra hung thủ cho Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương đứng dậy, chậm rãi bước tới bên cửa, đưa lưng về phía Cố Tích Triều, thở dài một tiếng, nói: “Tiểu Xuân trước khi chết, có để lại họ của hung thủ.”

Cố Tích Triều bỗng chốc biến sắc, tay không tự chủ được run lên, nước canh trong bát suýt nữa văng trúng người. Đáng tiếc, Thích Thiếu Thương quay lưng về phía y, nên không thấy gì cả. Hắn thần sắc u buồn, nói: “Là Lệ Vô Ngân, hai nét đầu của chữ ‘Lệ’.”

Trái tim sắp nhảy tới cổ họng của Cố Tích Triều rốt cuộc cũng thả trở về lồng ngực, y bất giác cười thầm, hai nét đầu của chữ “Lệ”? Người ở Liên Vân trại đúng là không có óc, xem ra màn kịch này vẫn còn diễn tiếp được (*) “Chiến tranh ắt khó tránh thương vong, đại đương gia cũng đừng quá bi thương.” Thích Thiếu Thương chậm rãi xoay người: “Nói thì nói vậy, nhưng tận mắt chứng kiến thi thể huynh đệ, vẫn đau đớn không chịu nổi.”

(*) Chữ Lệ (厉) và chữ Cố (顾) đều bắt đầu bằng bộ Hán (厂)  nên Cố mỹ nhân mới cười bọn họ không có não ^^

Cố Tích Triều gật đầu: “Ta hiểu.”

Thích Thiếu Thương dùng ánh mắt tràn đầy thương tiếc nhìn y: “Vết thương còn đau không?”

Cố Tích Triều mỉm cười: “Nam tử hán đại trượng phu, chút thương cỏn con này có là gì, không chết đã may lắm rồi.”

Thích Thiếu Thương trách cứ: “Gì mà chết chóc, không được nói nữa! À phải, vào mùa đông ngươi luôn sợ rét hơn người thường đúng không?”

Cố Tích Triều ngạc nhiên: “Đại đương gia làm sao biết?”

“Ta thấy tay ngươi hai ngày nay luôn lạnh cứng, vốn nghĩ do bị thương, không ngờ để ta hỏi trúng rồi.” Hắn đột nhiên tháo xuống một vật trên cổ: “Noãn ngọc này ta đeo từ nhỏ đến lớn, đặc biệt hữu hiệu với người sợ lạnh.”

Chỉ thấy mảnh ngọc bội đó lóng lánh trong suốt, trơn bóng nhẵn nhụi, như một giọt nước cực to, khiến người yêu thích không thôi. Cố Tích Triều cũng nhịn không được muốn vuốt ve, nhưng lập tức nghiêm mặt nói: “Đây là đồ của ngươi, ta sao có thể lấy?”

Thích Thiếu Thương thấy y còn xa lạ với mình, trong lòng có chút bất mãn: “Ta vốn không sợ lạnh, đeo cũng lãng phí, chi bằng tặng nó cho ngươi. Đây cũng không phải trân bảo gì hiếm thấy, ngươi không chịu nhận, tức là ngươi căn bản xem thường thứ thôn dã này, không thèm đeo nó?”

Cố Tích Triều thấy hắn nói vậy, nếu mình còn từ chối, thì có vẻ quá làm cao, lập tức niềm nở gật đầu: “Vậy Tích Triều không khách sáo.” Dứt lời, đeo ngọc lên cổ. Thích Thiếu Thương hài lòng mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền bên nông bên sâu. “Tích Triều, ngươi bị thương rất nặng, khoảng thời gian này nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đừng đi lung tung, ta về trước, chiều nay lại đến thăm ngươi.”

“Làm phiền đại đương gia.”

“Đừng khách khí với ta nữa.” Thích Thiếu Thương nói xong, ra khỏi trướng. Hắn làm sao không muốn ở bên Cố Tích Triều lâu hơn, chỉ là hiện tại sức khỏe y rất yếu, hắn đành buộc mình đi về.

Buổi tối, Thích Thiếu Thương không yên tâm để Cố Tích Triều một mình, dù sao cũng đang trọng thương, hắc hắc, xem như tự cho mình một cái cớ đến thăm người nọ. Ánh đèn trong trướng của y rất sáng, hệt như con người y. Chỉ là, đèn còn sáng, nhưng thư sinh tuyệt lệ kia đã chìm vào giấc ngủ. Người bị thương, luôn dễ mệt mỏi.

Thích Thiếu Thương lẳng lặng ngắm nhìn người trên giường, sắc mặt y đã không còn tái nhợt như hồi mới tỉnh lại, đôi môi khô nứt cũng có chút khởi sắc, có lẽ nhờ tác dụng của canh sâm. Y ngủ rất say, rất an ổn, thu liễm đi ngạo khí nơi khóe mắt đuôi mày, trông càng giống hài đồng không rành thế sự. Thích Thiếu Thương si ngốc nhìn y, một khắc cũng không muốn dời mắt, mãi đến khi mệt rồi, mới dựa đầu vào lưng ghế bên giường mà ngủ.

Tia nắng ban mai rọi vào trong trướng, Cố Tích Triều dụi dụi đôi mắt mông lung, mới thấy người kia đang ngủ trên ghế của mình, cũng không biết đến từ khi nào, đã ngủ bao lâu? Chợt cảm thấy gương mặt lúc ngủ của hắn điềm tĩnh, an tường, trước giờ chưa từng chú ý, lúc này tỉ mỉ quan sát, quả thật rất anh tuấn.

Cố Tích Triều trong lòng thầm đánh giá, nam nhân có anh lãng cỡ nào cũng đâu bằng mình, nữ nhân có xinh đẹp cỡ nào cũng không thể sánh với Vãn Tình (tự kỷ ghê chưa!)Đang thả dòng tư lự, Thích Thiếu Thương thức giấc, thấy Cố Tích Triều nhìn mình, có chút ngại ngùng nói: “Đêm tối để ngươi một mình ta không yên tâm, nên đến đây xem thử, không ngờ lại ngủ quên ở chỗ ngươi luôn.”

Cố Tích Triều phì cười, khẽ nói: “Không sao.”

Liên tiếp hai ngày sau, Thích Thiếu Thương đêm nào cũng ngủ trên ghế, mỗi sáng sớm, Cố Tích Triều tỉnh dậy sẽ thấy khuôn mặt kia. Kể ra cũng hay, nói là Thích Thiếu Thương chăm sóc Cố Tích Triều, nhưng mỗi ngày Cố Tích Triều thức giấc đều thấy Thích Thiếu Thương đang ngủ, đối với việc này, Cố Tích Triều chỉ đành bất đắc dĩ cười cho qua. Đến ngày thứ ba, Thích Thiếu Thương thề nhất định phải dậy trước Cố Tích Triều, còn muốn lúc y tỉnh dậy, liền được uống canh sâm nóng hổi. Kết quả, Thích Thiếu Thương quả nhiên dậy rất sớm, lon ton đi căn dặn trù phòng hầm canh, nhưng câu trả lời của đầu bếp suýt nữa khiến hắn ngất xỉu.

Nhân sâm hết rồi!

Đúng lúc, hôm nay Mục Cưu Bình cũng dậy sớm, thấy Thích Thiếu Thương cứ đi đi lại lại bên ngoài, hỏi nguyên nhân, hóa ra là vì không còn nhân sâm, hơn nữa, không chỉ nhân sâm, ngay cả gà rừng thỏ rừng cũng chẳng có lấy một con. Cố Tích Triều mất máu quá nhiều, cần ăn thịt bồi bổ, mà hiện tại không còn thứ gì, Thích Thiếu Thương há lại không phiền muộn. Mục Cưu Bình vẻ mặt khó hiểu: “Đại đương gia, Cố Tích Triều cũng không phải đại cô nương nũng nịu yếu đuối, chịu chút thương tích không chết được đâu, cần chi canh sâm với canh gà bồi bổ?” Thích Thiếu Thương nghe không lọt tai: “Đệ biết cái gì.”

“Đại đương gia, bây giờ là mùa đông khắc nghiệt, thỏ rừng trên núi một ngày không bắt được hai con, huynh cũng biết mà, các huynh đệ đã ba bốn ngày toàn ăn chay.”

Thích Thiếu Thương đột nhiên quay về đại trướng của mình, lúc trở ra, trong tay cầm cung tiễn, ắt muốn đích thân đi săn. Mục Cưu Bình trừng mắt há mồm, một câu cũng không nói được.

“Lão Bát, giúp ta mang cơm cho Cố Tích Triều, còn nữa, chuyện hôm nay đừng nói với hắn.” Dứt lời, phất áo bỏ đi.

Cố Tích Triều tỉnh dậy, liền như thường lệ nhìn về phía ghế bên giường, nhưng không thấy người kia đâu, một loại cảm giác mất mát khó tả dâng lên trong lòng, y tự nhủ, “Cũng đúng thôi, vết thương sắp lành rồi, người ta tội gì phải luôn ở bên ngươi?” (nghe như đang làm nũng giận dỗi~~) Lúc này, Mục Cưu Bình bưng một khay đồ ăn hùng hổ xông vào, sẵng giọng nói: “Ăn cơm.” Liếc cũng không thèm liếc Cố Tích Triều một cái, dằn khay xuống bàn liền bỏ đi.

“Này, đợi đã.” Cố Tích Triều gọi hắn lại.

“Cái gì?”

“Đại đương gia đâu?”

“Không biết.” Nói xong không thèm đếm xỉa đến Cố Tích Triều nữa.

Thấy hắn như vậy, Cố Tích Triều không khỏi tức giận, nhưng mình dù sao cũng là người mới đến, chỉ đành cố nén cơn giận.

Lúc Thích Thiếu Thương trở về, đã là chạng vạng.

Thời tiết rét đậm, trời lạnh đất nẻ, hắn ở trong rừng cả ngày, cũng chỉ săn được hai con thỏ, tay cóng đến sưng phù không chịu nổi, càng lúc càng cứng đờ. Hắn run lẩy bẩy đưa thỏ rừng cho Mục Cưu Bình, Mục Cưu Bình kinh ngạc: “Ôi trời, đại đương gia, tay huynh sao lại ra nông nỗi này?”

“Không sao, tại cóng quá thôi. Lão Bát, phân phó trù phòng, hai con thỏ này một con làm cho mọi người, để các huynh đệ ăn chút thịt, con còn lại hầm canh cho Cố Tích Triều, tiện thể nấu thêm bát cháo thỏ, con này chắc đủ cho Tích Triều ăn mấy ngày.”

Mục Cưu Bình nhất thời đùng đùng nổi giận, nóng nảy nói: “Đại đương gia, đông người như thế chỉ được ăn một con, còn hắn một mình hưởng nguyên con, quá bất công!”

Thích Thiếu Thương vỗ vai lão Bát, vừa cười vừa dỗ ngọt: “Được rồi, mau đi đi, lần sau ta săn nhiều hơn nữa.”

Một trận nộ khí xung thiên, rốt cuộc cũng chịu lắng dịu.

Cơm tối xong xuôi, đương nhiên lại là Thích Thiếu Thương mang đồ ăn đến cho Cố Tích Triều, một bát canh thỏ, một bát cháo thịt. Cố Tích Triều thấy Thích Thiếu Thương tới, tự nhiên cũng vui vẻ, ít ra không cần nhìn sắc mặt người khác, y mỉm cười: “Đại đương gia, đã mấy ngày rồi, ta cũng đâu phải hoàng hoa khuê nữ, không yếu đuối như vậy, ngày mai không cần mang cơm tới.”

Thích Thiếu Thương ngẩn ra: “Lão Bát nói gì với ngươi?”

“Không có, chỉ là ta không quen được người hầu hạ thôi.”

“Đợi thương thế ngươi lành rồi tính sau.” Thích Thiếu Thương khoác tay lên vai Cố Tích Triều, trêu ghẹo: “Nếu không tại ngươi bị thương, ngươi nghĩ ta sẵn lòng làm thế?” Cố Tích Triều vừa định hất tay hắn ra, nhưng phát hiện bàn tay đó sưng vù xanh tím, lập tức cả kinh: “Tay ngươi bị sao vậy?” Thích Thiếu Thương đỏ mặt, thầm nghĩ: Còn không phải vì ngươi! Vội rút tay về, lắc đầu nói: “Không sao.” Cố Tích Triều tưởng hắn có chuyện khó mở miệng, cũng không hỏi thêm.

Cứ thế trải qua hai ba ngày, thương của Cố Tích Triều tuy chưa khỏi hẳn, nhưng y không còn suy nhược như lúc trước, vết thương cũng đã kết lớp vảy mỏng.

Đêm nay, ánh trăng nhu hòa soi rọi, đẹp đẽ lại sạch sẽ không nhiễm bụi trần, quầng sáng bàng bạc phủ khắp mặt đất vô hạn vô biên.

Thích Thiếu Thương nằng nặc lôi kéo Cố Tích Triều ra khỏi trướng, Cố Tích Triều tức giận, dùng ánh mắt châm chọc nhìn hắn: “Gì đây? Trời đông giá rét, đại đương gia còn muốn ngắm trăng?”

Thích Thiếu Thương cười quỷ dị: “Đi nào, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Cố Tích Triều vạn lần không tình nguyện, nhưng cũng không khỏi tò mò, để xem hắn muốn làm gì, bèn không cằn nhằn nữa, im lặng đi theo hắn. Đợi ra khỏi Liên Vân đại trại, Thích Thiếu Thương mới dừng chân. Vầng trăng cong cong, cánh đồng tuyết trắng xóa, trời đêm giăng đầy sao lấp lánh, quả là khung cảnh tuyệt đẹp.

Cố Tích Triều mày kiếm hơi nhướn: “Đại đương gia thật sự đến ngắm trăng a.”

Thích Thiếu Thương không để tâm lời trào phúng của y, chỉ về phía trước: “Tích Triều, bên kia có một địa đạo, thông thẳng xuống chân núi Vân Lung.”

Cố Tích Triều kinh ngạc, Liên Vân trại cư nhiên còn có một địa đạo bí mật thế này, cười lạnh nói: “Thì ra đại đương gia không phải đến ngắm trăng, mà đến ngắm địa đạo, địa đạo đó chắc hẳn rất bí mật?”

Người này thật là, lúc nào cũng không quên chế giễu người khác, Thích Thiếu Thương lắc đầu, cười khổ: “Ngươi chỉ nói đúng một nửa, địa đạo này đích thực rất bí mật, trong Liên Vân trại không có mấy ai biết, bất quá, ta không phải dẫn ngươi đến xem nó.”

“Vậy sao?”

Thích Thiếu Thương ba bước thành hai bước đi vào trong địa đạo, lúc trở ra mang theo một chiếc túi, trong miệng lẩm bẩm: “Tết Nguyên Tiêu lần trước còn để lại, không biết có dùng được không.”

Cố Tích Triều bị hắn vờn đến hồ đồ cả lên, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Đây là gì?”

Thích Thiếu Thương cố ra vẻ thần bí: “Tích Triều, ngươi quay đầu trước đi.”

“Làm chi?”

“Lát nữa sẽ biết.”

Cố Tích Triều rất buồn bực, không biết người này hôm nay giở chứng gì, đành quay đầu sang hướng khác.

Sau một hồi sột soạt, mấy tiếng “đùng đùng đùng đùng” vang vọng trong đêm, Cố Tích Triều ngẩng đầu, vô số đóa hoa rực rỡ đua nhau nở rộ trên bầu trời mênh mông, chỉ trong khoảnh khắc, màn đêm như mực đã nhuốm đầy sắc màu lung linh, pháo hoa diễm lệ nhảy múa khắp trời, như sao băng truyền thuyết, vụt sáng trong chớp mắt, rồi trở thành vĩnh hằng. Nương theo mùi khói nhàn nhạt, xác pháo lả tả rơi xuống tựa thiên nữ tán hoa. Cố Tích Triều ngẩn ngơ nhìn pháo hoa đã tàn, đôi mắt như hàn tinh xa xăm, lại như hồ sâu trong trẻo, nhẹ giọng nói: “Ta chưa bao giờ được thấy pháo hoa đẹp như vậy, cảm ơn ngươi.”

Thích Thiếu Thương đắn đo một lát, rốt cuộc ngập ngừng nói: “Trong trại gần đây xảy ra nhiều chuyện, vốn không nên chơi trò này, chỉ là… Chỉ là ta thực sự rất muốn làm ngươi vui.”

Cố Tích Triều có chút sửng sốt, khóe miệng run rẩy hai cái, hỏi: “Tại sao?”

Thích Thiếu Thương đột nhiên kích động: “Bởi vì ta sợ, ta thực sự rất sợ, một ngày nào đó ngươi sẽ rời xa ta.”

Đôi má tái nhợt của Cố Tích Triều thoáng ửng đỏ: “Ngươi nói nhảm gì đấy?”

Người kia thình lình nắm lấy vai y, dùng sức mà lay: “Ta thích ngươi, Tích Triều, ta thật lòng thích ngươi.”

Cố Tích Triều nhất thời choáng váng, cả người cũng đông cứng tại chỗ. Thích Thiếu Thương thừa cơ ôm chầm y vào lòng, mạnh mẽ phủ lên đôi môi mọng của y. Đến khi y có phản ứng, lưỡi của Thích Thiếu Thương đã luồn vào trong miệng y, cắn mút ngon lành. Cố Tích Triều lý nào chịu thuận theo, chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục, lập tức liều mạng giãy dụa, nhưng càng giãy dụa, cánh tay Thích Thiếu Thương càng siết chặt hơn, thân hình y vốn mảnh khảnh, lại bị thương chưa lành, làm sao thoát khỏi Thích Thiếu Thương khôi ngô tráng kiện? Người kia dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống y, dung hòa vào trong máu. Một phen vùng vẫy kịch liệt, vết thương vừa kết vảy lại rách ra, Cố Tích Triều đau đớn, miệng lại không thể nói, chỉ biết quyền đấm cước đá, nhưng Thích Thiếu Thương đâu còn nhớ mấy chuyện này, mãi đến khi cả hai thở hổn hển mới buông y ra. Bấy giờ mới phát hiện trên áo Cố Tích Triều đã đỏ sẫm một mảng, lập tức hối hận không kịp, giơ tay định xem xét vết thương của y: “Tích Triều, ngươi, ngươi có sao không?”

Cố Tích Triều hất cánh tay hắn vươn tới, phẫn uất nói: “Thích Thiếu Thương, ngươi đúng là đồ điên!” Đoạn quay lưng bỏ đi một nước. Gió lạnh thổi tung bụi tuyết dưới đất, từng trận quất vào mặt Thích Thiếu Thương, hắn vẫn đứng bất động tại chỗ, phảng phất đứng đó ngàn năm, mãi đến khi bóng dáng Cố Tích Triều biến mất trong ánh trăng khuya, hắn mới thở dài, Thích Thiếu Thương ơi Thích Thiếu Thương, ngươi điên thật rồi, tại sao lại làm vậy với Tích Triều, e rằng hắn sẽ hận ngươi đến chết!