Hoa Đô Thập Nhị Thoa

Chương 17: Quy định chung​




- Được rồi, được rồi, anh đừng cởi đồ như vậy nữa, anh anh anh.....
Âu Dương Phỉ Phỉ hoảng sợ hét toáng lên, che hai mắt lại nói:
- Tôi nói sai rồi, anh là đàn ông, đàn ông đích thực, đàn ông chân chính, như vậy được chưa?
Có lẽ cô cũng hiểu được chuyện đang xảy ra là vì câu nói hắn không phải đàn ông chân chính nên khiến hắn nổi giận, đó hình như là điểm yếu của bất kì người đàn ông nào. Quả là chuyện không thể tùy tiện nói ra được.
- Ha ha.
Vương Dung dừng việc cởi đồ lại, phun điếu thuốc đi, nheo mắt nhìn cô đang hoảng sợ, lúng túng.
- Cô đã nhận lỗi thì tôi tha lỗi cho cô đấy. Tổng Giám đốc, cô có việc gì thì cứ nói đi, đừng vòng vo nữa.
- Hừ.
Mặt của Âu Dương Phỉ Phỉ đỏ bừng lên do xấu hổ, từ khe hở của các ngón tay cô nhìn thấy hắn, vừa tức giận vừa nghĩ thầm tên này đúng là da mặt dày, cô "hừ"một tiếng và nói:
- Điều tôi muốn là anh là một người đàn ông thì nói phải giữ lời và chịu trách nhiệm với việc mình làm. Anh đã nói là muốn làm công việc bảo vệ thì hãy làm cho tốt, đừng vì gặp một chút khó khăn mà bỏ cuộc.
Trong lòng cô lại nghĩ khác, tên họ Vương kia, bổn tiểu thư vì tình thế bắt buộc nên mới phải ở lại nhà của anh, miễn là bổn tiểu thư còn hứng thú để chà đạp, giày vò thì anh sẽ còn đau khổ, đến lúc đó anh sẽ biết sự lợi hại của Âu Dương Phỉ Phỉ này.
- Cô cứ yên tâm, tôi là người không có ưu điểm gì nhưng vẫn có thể chịu đựng được những khó khăn.
Vương Dung vỗ ngực nói:
- Là một người đàn ông thì không thể nào khi gặp một chút khó khăn mà rút lui được, cô cứ yên tâm, tôi sẽ làm tốt công việc bảo vệ đó. Cho dù lấy danh dự của một người đàn ông ra để bảo đảm thì tôi cũng hứa là sẽ cố gắng làm đến cùng.
Trong lòng hắn cũng hiểu rõ con bé kia đang đóng kịch với mình, tuy nhiên nếu đến ngay cả một cô nương mà còn không đối phó được thì hắn chẳng mặt mũi nào để sống trên đời này nữa?
Nghe những lời này mặt của Âu Dương Phỉ Phỉ đỏ ửng lên, miệng thì liên tục chửi thầm hắn, tên họ Vương khốn kiếp, còn dám nói cái giọng đó với mình. Tuy nhiên lúc này cô không có tâm trạng để so đo với hắn nên nói:
- Được, vậy anh hãy chứng minh trong nửa năm tới đi, nếu anh có thể làm tốt công việc bảo vệ của công ty trong nửa năm thì tôi sẽ không nhìn anh bằng con mắt ác cảm nữa. Nhưng nếu trong nửa năm tới anh không làm được thì phải nhận một hình phạt nhỏ của tôi, hãy đến trước cửa văn phòng tôi và hét lớn: "Tôi là con chó con" một trăm lần.
- Hả, điều này không phải là hơi ác sao?
Vương Dung giả vờ tỏ ra hoảng sợ, tuy nhiên trong lòng hắn lại cười nhạt đối với sự trừng phạt ấu trĩ này, hắn thừa sức hiểu được nếu là một người ở trong tuyệt vọng thì thể diện, danh dự, đạo đức cũng đều có thể bỏ qua được. Đa số mọi người đều phải trải qua chuyện này, tuy nhiên không phải ai cũng chọn con đường cụt đó.
Hình như là Âu Dương Phỉ Phỉ rất thích cái vẻ mặt hoảng sợ của Vương Dung nên cô không khỏi đắc ý:
- Thế nào, sợ rồi à? Không phải anh vừa nói là sẽ làm đến cùng sao?
- Sợ? Ha ha.
Vương Dung cười híp mắt, nói:
- Tôi thừa nhận trên thế giới này có nhiều thứ làm cho tôi sợ hãi nhưng việc làm bảo vệ trong nửa năm chỉ là chuyện nhỏ, không nằm trong phạm vi nỗi sợ của tôi.
Nói xong tôi dựa vào ghế sô pha và ngắm nhìn cô.
- Tốt lắm, anh đã không sợ thì coi như là đồng ý đáp ứng yêu cầu của tôi.
Âu Dương Phỉ Phỉ nghĩ thầm, Khuê Mật nói đúng, đàn ông đúng là rất dễ bị kích động khi so sánh họ với động vật.
- À, nếu Tổng Giám đốc có hứng thú cá cược như vậy thì một người dưới trướng như tôi không có cách nào để từ chối rồi.
Vương Dung nhún vai nói:
- Muốn tôi duy trì công việc bảo vệ trong nửa năm thì không thành vấn đề, có điều một đại tiểu thư giàu có như cô liệu có đủ kiên nhẫn để ở đây nửa năm hay không?
Hắn nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ.
- Hả? Ý của anh là gì?
Âu Dương Phỉ Phỉ hếch cằm lên, ra vẻ thách thức, không hề sợ hãi, kiêu ngạo nói:
- Bổn tiểu thư cũng không có nhiều ưu điểm nhưng sự kiên trì có thể nói là ưu điểm số một.
- Tôi dám cá với cô, mặc dù hôm nay cô mặt dày đến đây thuê nhà của tôi nhưng với một đại tiểu thư con nhà giàu như cô thì chỉ vài ngày là chán thôi, nói không chừng ngay cả nửa tháng cũng không chịu được lại khóc lóc tìm về với ba mẹ cũng nên.
Vương Dung cười nhếch mép với vẻ khinh thường, đến phiên hắn khiêu khích, về khoản này thì dù Âu Dương Phỉ Phỉ thúc ngựa đuổi theo cũng không thể thắng hắn được.
- Vương Dung, anh đừng coi thường người khác.
Âu Dương Phỉ Phỉ nghe được câu nói đó của tên mặt dày kia nên tức giận không ít, bị kích động khiến giọng nói hơi run.
- Tôi đã sống tự lập ở nước ngoài được mười năm, đừng nghĩ tôi là một thiên kim tiểu thư thì không biết động đến củ hành tây hay giặt đồ, nếu tôi không có năng lực hơn người thì Mộ bá bá cũng không thể mời tôi về đảm nhận cái chức Tổng Giám đốc và xử lý các vấn đề của công ty được.
- Được, tốt lắm, cô quả nhiên là có khí phách phi phàm, vậy thì cứ thế mà làm, cô phải ở lại đây và không được rời đi với bất cứ lý do nào. Còn tôi cũng sẽ làm ở công ty hết nửa năm, nếu chúng ta ai không làm được và bỏ cuộc trước thì phải chịu phạt và đáp ứng một điều kiện bất kì của đối phương, nên nhớ là ngoài việc trái pháp luật ra thì yêu cầu nào cũng được hết.
- Này.....
Âu Dương Phỉ Phỉ ngẩn người ra, có chút do dự, vụ đánh cược này rủi ro quá cao, ngộ nhỡ nếu cô thua thì cái tên lưu manh kia sẽ làm gì mình?
- Ha ha, tôi đã nói rồi, những cô chiêu cậu ấm nhà giàu khi rời khỏi vòng tay của người thân thì cơ bản là không thể chịu đựng nổi sóng gió lớn, ngay cả sự can đảm và kiên trì cô cũng không có thì nói gì đến việc xử lí công việc ở công ty?
Vương Dung lắc đầu cười chế giễu.
- Theo tôi thấy thì lão Mộ đã bị vẻ bề ngoài của cô làm mờ mắt và nhìn lầm người rồi. Quên đi, cô không dám thì coi như tôi chưa nói gì đến chuyện cá cược kia cả.
- Ai nói tôi không dám?
Âu Dương Phỉ Phỉ đã quên mất rằng đàn ông bị khiêu khích thì phụ nữ cũng không ngoại lệ. Nhìn dáng vẻ cười nhạo, khinh thường của hắn cô không kiềm chế được nên đã lớn tiếng nói.
- Tốt, can đảm lắm.
Vương Dung ra vẻ ngưỡng mộ cô vỗ tay hoan hô, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
- Đúng là lão Mộ đã tìm được đúng người, rất có khí phách. Tuy nhiên cô thật sự không sợ điều kiện mà tôi đưa ra sẽ khiến cô hối hận cả đời sao? Ví dụ như.....
Hắn chớp mắt và nhìn cô từ trên xuống dưới không kiêng nể gì cả.
Âu Dương Phỉ Phỉ thấy hắn như vậy thì lạnh run lên, thầm nghĩ không xong rồi, mình đã đồng ý quá nhanh, cái loại người khốn nạn, vô liêm sỉ như hắn thì rất có thể sẽ đưa ra một điều kiện ghê tởm. Nghĩ đến đây cả người cô toát mồ hôi lạnh.
- Đừng nói tôi ức hiếp người khác, tôi có thể cho cô một cơ hội để đổi ý, là phụ nữ nên sẽ có được những đặc quyền mà.
Vương Dung tiếp tục cười và nhìn cô với ánh mắt xem thường.
- Để tránh việc đến khi cô thua cuộc lại nói tôi đểu cáng và dùng mánh khóe.
- Vương Dung, anh đừng nên coi thường phụ nữ chúng tôi.
Nhìn bộ dạng của hắn lúc này Âu Dương Phỉ Phỉ cố nén giận, tỏ vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng nói với hắn.
- Cái gì cũng có từng thời kì của nó, anh nghĩ thời buổi này vẫn còn chuyện trọng nam khinh nữ sao? Những chuyện đàn ông các anh làm thì phụ nữ chúng tôi cũng có thể làm được, thậm chí làm rất tốt. Ngược lại, nếu anh bị thua thì đúng là mất mặt lắm nhỉ?
- Mỗi lời nói của đàn ông chúng tôi đều đáng giá nghìn vàng cả.
Vương Dung đứng lên, một tay thọc vào túi quần, đầu ngẩng cao nhìn cô, vẻ mặt không còn cười đùa nữa mà trở nên cực kì nghiêm túc, đưa một tay lên và nói:
- Đập tay chúc mừng lời thề nào.
- Đập thì đập, tôi sợ anh à?
Mặc dù cô cũng có chút sợ hãi với vụ cá cược kia nhưng cô cũng có niềm tin vững vàng vào bản thân mình. Tin tưởng là mình sẽ kiên trì và cố gắng được đến cùng, tuyệt đối sẽ không thua cuộc.
- "Bốp"
Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình đập mạnh vào tay hắn, âm thanh rất giòn vang lên, đồng thời âm thanh đó cũng đánh vào tâm hồn của cô.