Hoa Giải Phẫu Học

Chương 32: Đèn lồng mẫu đơn [5]




“Trúng độc?” Tôi suy đoán.

Trên thi thể không có ngoại thương, không có vết máu bầm, không có dấu bị dây siết cổ, xương lưỡi không có dị biến, không phải bị sốc do mất máu quá nhiều, cũng không giống cơ tính hít thở không thông. Vậy khả năng suy xét tiếp theo phải là trúng độc.

“Há? Nói như vậy cô nương cũng không tin chuyện này do quỷ thần linh tinh gì đó à!” Đôi mắt hoa đào lóng lánh của Nhậm Bình Sinh lại hàm chứa tinh quang. Hắn lấy ra bảy cây ngân châm thật dài, bắt đầu từ cổ họng, chuẩn xác dọc theo đường tiêu hóa mà cắm vào thực quản, dạ dày, gan, tiểu tràng, đại tràng của người chết.

Bảy cây ngân châm, không một cây nào biến sắc.

Tôi ‘phụt’ một cái cười thành tiếng.

Không nghĩ tới soái ca cũng cười, rút từng cây ngân châm ra, nói: “Cái này không được, đúng không?”

Tôi ngưng cười, tôi cho rằng cổ nhân đều rất tin tưởng chuyện ngân châm thử độc, tại đây khám nghiệm tử thi không kiểm tra ra độc cũng là vì nguyên nhân này. Nhưng mà người con trai trước mắt tôi bây giờ hình như lại không nghĩ như vậy.

“Ngân châm, ta cảm thấy nó chỉ có thể thử ra thạch tín.” Hắn một câu trúng đích.

Quả thật là như vậy. Cho dù là thời hiện đại, trên tivi chiếu phim võ hiệp, cung đấu, mọi người dùng phương thức nghiệm độc cũng chỉ là châm bạc đũa bạc thìa bạc. Kết quả trên mạng có một bạn nói, khi dùng thìa bạc ăn Kiwi cũng khiến thìa biến thành màu đen làm cho hắn sợ đến mức chạy lên mạng xin giúp đỡ.

Kỳ thật ăn Kiwi, trứng gà, những đồ dùng bằng bạc đều có khả năng biến sắc.

Chất làm cho bạc phát sinh phản ứng hóa học chủ yếu là lưu huỳnh. Chất này tác dụng lên lớp bạc phía ngoài tạo thành một lớp Ag2S màu đen, đây chính là nguyên nhân khiến châm bạc đổi màu. Trong một số loại thức ăn thường ngày như lòng đỏ trứng gà cũng có chứa lưu huỳnh, cho nên rõ ràng một việc cho dù không có độc thì vẫn có thể sinh ra phản ứng hóa học khiến châm bạc đổi màu đen. Mà loại độc được dùng phổ biến ở cổ đại chủ yếu là thạch tín, chính là Asenic trioxide As2O3. Thời cổ đại, thạch tín không dùng công nghệ để tách đi tạp chất nên bên trong đều sẽ lẫn một ít lưu huỳnh hoặc hợp chất của lưu huỳnh, chính thành phần lưu huỳnh này sinh ra phản ứng với châm bạc.

Nói cách khác, độc phải là thạch tín, hơn nữa không thể dùng loại thạch tín quá ‘xa xỉ’ thì mới có thể dùng ngân châm để nghiệm, nếu không chỉ là vô nghĩa.

Cha ruột của ‘tôi’ chính là trúng độc Babieturate mà chết, cho nên cũng không có cách nào dùng ngân châm để thử độc.

“Loại độc này thật sự rất tuyệt nha, ta cứ tưởng chỉ có ta mới chế ra được.” Mỹ nam hừ hừ cười khẽ, “Từ quả hạnh nhân đắng ta đã điều chế ra một loại độc kiến ‘huyết phong hầu’, sau khi ăn vào đều sẽ nghẹn chết. Mí mắt người chết sẽ có màu sắc hồng anh đào như thế này đây.”

Tôi lạnh sống lưng. Hắn, lúc mỉm cười nói những lời này không biết sao lại khiến tôi có cảm giác, dường như loại độc mà hắn đã tạo ra đã được kiểm chứng trên người sống rồi vậy.

Khổ hạnh nhân. Lúc tôi nhìn thấy hắn mở mí mắt và miệng người chết phát hiện ở lớp niêm màng có màu hồng anh đào khác thường thì tôi đã hoài nghi đây là trúng độc cyanide. Khổ hạnh nhân có chứa Cyanogen glycosides, chỉ không biết là ‘công nghệ’ thời này hắn ta có thể chiết xuất đến trình độ nào.

Nếu là cyanide thì nhất định sẽ xuất hiện tình trạng ‘kiến huyết phong hầu’. Tác dụng của nó rất nhanh, ngay lập tức khiến độ pH của máu giảm xuống, dẫn đến trúng độc axit, khiến cho hàng loạt tế bào thiếu dưỡng chất mà chết. Nhậm Bình Sinh nói, người trúng độc đều là nghẹn chết thật không sai chút nào đâu.

*Kiến huyết phong hầu: Thấy máu là cổ họng khép lại, hiểu sâu xa hơn là máu vừa chảy ra thì đã chết ngay lập tức

‘Công nghệ’ chế độc của thế giới này tuyệt không thể khinh thường, năng lực điều tra cũng như vậy. Nhậm Bình Sinh, là tuyệt đỉnh cao thủ thứ hai mà tôi gặp được sau Nhiếp Thu Viễn. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, năng lực của hắn thể hiện ra còn cao hơn Thu một chút, cho nên sự kinh ngạc của tôi với hắn cũng nhiều hơn một xíu.

“A Huỳnh, nàng là nữ nhân đặc biệt nhất mà ta từng gặp.” Nhậm Bình Sinh đưa tay gỡ khẩu trang xuống, đôi mắt cực kỳ đẹp nhìn thẳng vào tôi, khó có lúc hắn không cười, lời nói thêm vài phần ái muội.

Trong lòng tôi bắt đầu hoảng hốt, đối mặt với sự dụ hoặc của mỹ nam gợi cảm với chỉ số thông minh cực cao trước mặt, tôi vội vàng chuyển hướng đề tài: “Thật là mưu sát sao? Vậy hung thủ đâu rồi? Làm sao hung thủ có thể khiến hắn uống độc dược?”

“Khẳng định là không phải tự sát.” Nhậm Bình Sinh lại nhẹ nhàng cười rộ lên, “Thu Viễn ca ca của nàng không phải đã nói rồi sao, trong tình huống này nếu nói là tự sát không phải quá không hợp lý sao? Hơn nữa, chung quanh không có bất cứ dụng cụ nào để chứa độc có đúng không?”

Tôi rùng mình.

“Huynh rõ ràng nhận ra ta, tại sao lại giả vờ?”

Nhậm Bình Sinh cười nói: “A Huỳnh, ta đâu có giả vờ? Ta là Chủ bộ, Huyện lệnh huyện lân cận đến chơi, gia quyến ngài ấy có bao nhiêu người ắt hẳn ta biết đến, mà ta thật sự không biết tính danh của nàng mà! Tối hôm qua lúc mọi người gặp Cát đại nhân, ta rõ ràng đã ở đó mà nàng không thèm để ý đến ta mà thôi.”

Nhân vật như hắn, không cần nói đến Đại đường ở Huyện nha, cho dù là ở đám đông người người tấp nập thì cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy (siêu cấp mỹ nam mà). Tôi nhíu mày.

Nhậm Bình Sinh cũng không để ý, chỉ hơi nheo mắt lại, nói: “Nhiếp đại nhân cũng không phải là nhân vật bình thường, trong ngực ngài ấy chính là nhật nguyệt. Nàng là người bên cạnh ngài ấy, tự nhiên cũng không giống người bình thường, nếu không ta sẽ không rủ nàng đến đây. Hiện tại xem ra, ánh mắt của ta cực chuẩn.”

Phong Huyền cổ quái, Chủ bộ cũng cổ quái nốt. Bên trong chuyện này có điều gì đó rất kỳ quái, nhưng nhất thời tôi không thể giải thích đó là cái gì.

“Có một điều ta tra được nhiều hơn những người khác, đó là thân phận của người chết.” Nhậm Bình Sinh chậm rãi nói.

Quả nhiên là người hành sự. Tra thân phận liền có thể tìm ra động cơ phạm tội, có động cơ phạm tội thì có khả năng vạch ra phạm vi nghi phạm.

“Người này, nhìn qua là tên thư sinh trói gà không chặt, nhưng kỳ thật hắn là một tuyệt kỹ cao thủ. Hắn thuộc một tổ chức thần bí trên giang hồ có tên gọi Thiên Kính Môn. Người này chính là phản đồ Thiên Kính Môn.”

Nói như vậy, là người của Thiên Kính Môn đến tru sát phản đồ sao? Khó trách người này lại lén lút như vậy, ở trọ còn cẩn thận từng chút một, đến cửa sổ cũng phải khóa. Nhưng mà Thiên Kính Môn, đến cùng là cái tổ chức quái nào vậy ta?

“Không biết Thiên Kính Môn?” Soái ca nhìn ra tâm tư của tôi, nở nụ cười, “Thiên Kính Môn là một tổ chức giang hồ thần bí, cực kỳ khổng lồ, tay trong rất nhiều, hiện tại xem như ổn tọa vị trí bá chủ giang hồ đó. Nghe nói, Thiên Kính Môn được thành lập bởi một vị Thần bổ thời tiền triều, vị Thần bổ này bất mãn Tùy đế hoang dâm, bất mãn loại tư hình trên danh nghĩa luật pháp nên tự mình rút khỏi triều đình, sau đó thành lập một tổ chức ẩn trong bóng tối như vậy trên giang hồ.”

Tôi vừa nghe vừa bổ não: Bat man, Iron man, Flash man, Spider man, Green man….

Nhậm Bình Sinh thấy ánh mắt tôi dại ra cũng không để ý, nói tiếp: “Thiên Kính Môn từ khi thành lập đến nay đều lấy mở rộng thiên hạ chính nghĩa làm sứ mệnh của mình, cho nên những môn đồ do Thiên Kính Môn bồi dưỡng đều là tinh anh phá án. Nhưng bọn hắn đều đã đi làm nội ứng, hơn nữa kỷ luật lại nghiêm minh, những vụ án điều tra ra được đều dùng đến hình phạt riêng để xử lý.”

Nghe vậy thì thấy có vẻ là một tổ chức tốt thôi. Nhưng đối với hoàng đế mới mà nói, chỉ sợ đây là một cái đinh trong mắt, là sự uy hiếp lớn đây.

Lời mà Lý Thế Dân đã nói hồi còn ở Bát Tử Sơn lại một lần nữa quanh quẩn trong đầu tôi, luật Đại Đường sẽ đảm bảo sinh mệnh cũng như tài sản của dân chúng không chịu uy hiếp. Không biết sao, có một loại dự cảm không tốt giống như gió thổi báo giông tố sắp đến.

“Nhưng mà hình thức xử lý của Thiên Kính Môn đối với phản đồ tương đối hà khắc, những năm gần đây thì cực kỳ hung tàn.” Nói xong, Nhậm Bình Sinh lại mỉm cười, “Người chết này trốn ở khách điếm Phong Huyền, không biết là muốn chắp nối với ai đây. Cho nên người nào giết hắn thì vẫn chưa thể xác định được.”

“Không phải huynh nói Thiên Kính Môn ẩn giật, cho tới giờ đều làm nội ứng. Vậy thì làm sao huynh có thể tra được những điều này?” Tôi cảm thấy rất huyền diệu.

“Bởi vì ta có bản lĩnh.” Nhậm Bình Sinh cười tủm tỉm đáp lời.