Hoa Hoa Du Long

Chương 25




“ Phụ thân nói cho muội biết huynh lấy cho phụ thân dược, còn nói sợ huynh cấp giả dược, bèn cầu xin muội cấp cho người…độc dược…người…lúc đó, bộ dáng thật sống không bằng chết, muội không đành lòng nhìn phụ thân bị Tĩnh tra tấn, liền…” Thanh âm Hi Chân càng lúc càng nức nở, đến mức không thể nghe rõ.

“ Nhưng…đó rõ ràng là cha muội…” Lộ Thương thật không thể lý giải, làm sao chuyện con gái giúp cha tự vẫn lại có thể xảy ra trước mắt hắn…

“ Tĩnh là phu quân của muội, nhưng hắn lại…nhưng lại vũ nhục phụ thân muội…” .Thanh âm Hi Chân vì kích động mà run rẩy đến cực điểm:“ Thể diện hoàng gia sớm đã không còn, thân là Hoàng hậu của Đại Đồng, muội làm sao để cho loại chuyện dâm loạn này kéo dài…”

Lộ Thương lắc lắc đầu, bản thân hắn không phải người trong hoàng thất, đối với cái gọi là thể diện hoàng thất cũng không hiểu có ý nghĩa thế nào, để cho một nữ nhân làm ra loại hành vi đấy với cha đẻ.

“ Phụ thân muốn muội đưa cái chết của người đẩy lên người huynh, nên ta đã mua chuộc Nhị Tường…nhưng mà…nhưng mà mỗi đêm muội ngủ, luôn nhìn thấy huynh người đầm đìa máu tươi dùng ánh mắt căm hờn ác độc nhìn muội….muội…”

“ Cho nên muội mới cứu mạng ta…” Lộ Thương nản lòng trong thoái chí. Đó là nỗi thất vọng đối với một người lên đến cực điểm. Xem Hi CHân khóc đến hoa lê đái vũ, nàng tuy rằng phẫn hận chuyện Tĩnh cùng phụ thân dây dưa, chung quy lại vẫn cứ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, vì bứt rứt trong lòng nên đi cứu một kẻ sắp chết là mình… ắt hẳn nàng biết rõ, nàng và Tĩnh thật sự không còn hy vọng tái hợp.

“ Muội không sợ Tĩnh phát hiện sao?”

Hi Chân lắc đầu: “ Muội đã mua chuộc ngục quan, chỉ nói là huynh đệ của huynh đến cướp ngục.”

Lộ Thương cười lạnh. Nghĩ thông suốt, kết cục này đối với tất cả mọi người, đều tốt cả: Hiên Viên Dũng Nghĩa nghĩ tự sát lại vẫn vì nữ tử gã yêu thương mà diệt trừ đi mối họa cuối cùng là hắn, cũng chính là nam sủng nguy hiểm nhất bên cạnh Tĩnh, Hi Chân vẫn cứ ngồi trên ghế hoàng hậu, không tiếc tự tay đưa phụ thân xuống hoàng tuyền, còn hắn…

Còn hắn, tại sao không cấp cho Hiên Viên Dũng Nghĩa một viên độc dược thật để trả thù chuyện Tĩnh thay lòng đổi dạ.

Thôi…thôi…

Hết thảy giống như một vở kịch vụng về, mỗi người ở đó đều sắm một vai diễn không nhân tính đầy ghê tởm, hiện tại cũng là nên phất ống tay áo, cáo biệt nhân vật vô lực diễn xuất khi nãy của mình mà ra về.

“ Ta sẽ đưa huynh ra khỏi thành, sau đó phu xe sẽ đưa huynh đến nơi mà huynh muốn” Hi Chân trấn an Lộ Thương, nàng thần tình bối rối, còn Lộ Thương chỉ có trái tim lạnh giá.

Bánh xe cuồn cuộn, xe ngựa gắn huy chương hoàng thất vàng rực rỡ không có người dám ngăn cản, phút chốc ra khỏi Đồng An.

Giang Nam đầu thu, cái nắng gắt của cuối hạ vẫn nấn ná không chịu đi, thời tiết vô duyên vô cớ nóng bức khiến con người ta sinh nhiệt mà buồn bực.

Lộ Thương cùng huynh đệ gia luyến, dù là thâm sơn cùng cốc nhưng vẫn không tránh được cái nóng này. Thái dương đã có điểm hơi tà, mọi người liền xuống khe núi để tắm rửa, muốn tẩy đi cái oi bức.

Lộ Thương trở lại Giang Nam cũng đã vài tháng, ở Hàng Thành có bí mật liên lạc với các anh em trên Lộ Thương sơn trại. Cũng vì sợ Tĩnh đuổi cùng giết tận, hắn đành khổ tâm tiếc nuối mà bỏ đi nơi cơ nghiệp nhiều năm này, mang theo anh em trong sơn trại tìm đến một thâm sơn yên tĩnh, khai hoang trồng trọt, xây nhà làm vườn, xem như là an phận thủ thường ở một nơi khác.

Tìm một nơi yên tĩnh cách xa chỗ mọi người vui cười huyên náo, Lộ Thương ngồi xuống, cởi hài, đem ngón chân mệt mỏi tiếp xúc cùng với làn nước lạnh, cảm thụ sự mát rượi dưới chân, nhất thời cảm thấy cả lòng nhẹ nhõm. Lòng tự tấm gương trong, ngàn vạn tư lự dần hiện về.

Hiên Viên Tĩnh.

Cái tên vốn trôn sâu trong lòng lại nổi lên, tuy rằng trí nhớ chỉ ngập tràn thống khổ, nhưng chính thống khổ kia lại in sâu trong đầu, không thể dứt ra. Tưởng tượng đến cảnh mình bị oan ức cùng tận cùng tra tấn, không tránh khỏi một phen tâm can trào lên cảm giác chua xót.

Một tháng liền, Lộ Thương từ căm phẫn cùng đau khổ đổi dần thành ý chí, trước mặt huynh đệ không để lộ ra thân thể bị thương. Mọi người tuy đôi lúc bị dọa bởi vẻ mặt thống khổ của hắn, nhưng suy cho cùng thì không ai dám hỏi han cho ra nhẽ.

Mắt thấy thể trạng đang tốt dần, trong lòng Lộ Thương lại dấy lên cảm giác không yên, hắn lo rằng các huynh đệ lắm chuyện sẽ lại đi tìm cho mình một người giải khuây … chẳng hạn như mỹ nhân xinh đẹp động lòng người mà lại ôn nhu như tuyết, đồng thời cũng là kỹ nữ nổi danh Hàng Thành – Lục Xuyến Nhân.

Đáng tiếc rằng, đối mặt với nữ nhân nhanh nhẹn khéo léo, Lộ Thương lại không chịu cùng Xuyến Nhân ngâm thơ phổ nhạc đã đành, lại giận dữ đứng lên, khiến nàng cùng các huynh đệ một phen hoảng hồn, không rõ vì sao hắn tức giận.

Chỉ có Lộ Thương biết lý do tại sao hắn lại vô duyên vô cớ mà phát hỏa với huynh đệ như vậy. Từ thân dưới truyền lên cảm giác đau đớn, hằng đêm tra tấn Lộ Thương, hạ thể run rẩy nóng lên cùng cảm giác co rút chỉ có thể khiến hắn nghiến răng nghiến lợi ở trên giường mà quay cuồng.

Cái cảm giác đau đớn này chỉ có thể kết luận là… hắn … người được xưng là Thiên Ưng… từ nay về sau chỉ có thể là một nam nhân bất lực, một phế nhân mà thôi. May thay, bí mật này chỉ mình hắn biết.

Tĩnh…

Tại vì tất cả những quỵ lụy khổ sở đến kẻ bại hoại ấy, cùng tình cảm đã hóa thành tro, trở thành một thân thể không lành lặn, cả đời không thể lấy vợ, cũng không thể chấp nhận thêm bất kỳ một ai khác.

Tất cả đều bắt đầu bằng một cái thoáng nhìn đã thay đổi cả định mệnh hắn. Tĩnh đại hoàng để nhất thời cao hứng phẫn nữ trang làm Lộ Thương một phen kinh diễm đến vô lực kiềm chế. Còn hắn thì ngốc nghếch chỉ vì muốn trả thù cái gương mặt tô son trát phấn ấy mà tái kiến y. Để sau đó là bi kịch cuồng dại bắt đầu.

Nếu thực sự là số mệnh thì Tĩnh chính là khắc tinh lớn nhất của hắn.

Vô ý thức dùng khăn lau xuống thân thể, Lộ Thương nhìn làn nước soi lại bóng mình. Sâu trong vạt áo, vài vết thương thật sâu … cả vết thương dài trên bả vai cũng thế. Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo hình hoa mai bằng ngón tay, hắn xấu hổ đến tận xương, xấu hổ vì mình đã thất bại, thất bại trước quyết tâm chấm dứt với khắc tinh của mình…

Suy nghĩ dần dần mơ hồ rồi chìm nghỉm, Lộ Thương bị tiếng hét thất thanh của thuộc hạ làm bừng tỉnh.

“Ngươi là ai? Mau xưng tên ra!” Sơn tặc mãi là sơn tặc, dù là đến chỗ xa lạ vẫn muốn xông ra chặn đường người.

Lộ Thương có điểm muốn cười, hướng xuống phía dưới phất tay tỏ ý kêu gọi đối phương mau đầu hàng mà quay đầu đi hướng khác, thế nhưng điểm cười trên mặt nhanh chóng liền biến mất.

Trên cầu đá cách hắn mười trượng,một bạch phát nam tử đứng đó, sừng sững. Gió núi lướt qua khiến tà áo y lay động, ẩn ẩn hiện hiện như tiên giáng trần.

Nhưng cặp mắt lạnh lùng đang hướng về phía Lộ Thương kia, đôi mắt đen bình tĩnh, sâu không thấy đáy, hoàn toàn không chứa một tia hận thù, sát khí hay một xúc cảm nào khác … Hiên Viên Tĩnh.

Tim Lộ Thương như siết chặt lại, phản ứng theo não bộ mà nhanh chóng rút kiếm ra, đứng giữa suối chặn tầm nhìn của Tĩnh và mọi người.

“Mau chạy đi, chạy thật nhanh! Càng xa càng tốt!” Lộ Thương trước mắt còn hơi mơ hồ, hướng về phía huynh đệ mình hô to.

Xem ra mọi người vẫn còn sững sốt mà đứng đó chưa di chuyển cước bộ.

“Nhanh! Đều cút cho ta! Mau cút!” Lộ Thương tức giận, dùng hết sức gào rú.

Có thể bộ dáng của hắn khiến họ thấy bạch y nhân kia không hề tầm thường, do dự lùi dần về phía sau, hơi lo lắng mà có ngoái đầu lại nhìn, nhưng chẳng mấy chốc cũng đã biến mất không còn nhân ảnh.

Lộ Thương quay đầu lại, nâng kiếm ngang thân. Từ trước đến giờ hắn đều không hề xem nhẹ năng lực của Tĩnh, nhưng cũng không ngờ rằng y lại nhanh như thế. Lấy toàn bộ công lực, hắn quyết liều mình để cầm cự thời gian với y, đủ để cho huynh đệ phân tán hết, cũng vì họ mà chấp nhận mang họa sát thân.

Trong lòng Lộ Thương mặc niệm, hắn muốn kéo dài chút hơi tàn rồi sau đó thống khoái nhận lấy cái chết. Bị định là kẻ đã ám hại vợ yêu của hoàng đế Hiên Viên Tĩnh, xem ra khe suối tú lệ cùng vẻ đẹp lung linh ở nơi này, nói trước là mồ chôn thân hắn.

Xiết chặt kiếm trên tay, Lộ Thương từ lúc bắt đầu bước chân vào giang hồ, cuối cùng chết dưới kiếm kẻ khác cũng không phải là chuyện lạ. Chỉ cầu rằng máu tươi có thể rửa hết khuất nhục cùng đau khổ đã cùng tĩnh dây dưa mà thôi…

Hắn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hướng mũi kiếm đến thân ảnh trên cầu hét lớn: “Đến đây đi!”

Thân ảnh màu trắng có chút dao động.

Tĩnh lần lượt làm vài động tác, nhưng mà trông không giống tưởng tượng của Lộ Thương. Y không thi triển khinh công mà chỉ tao nhã cúi thắt lưng, bỏ giày sang một bên, lại cứ thế mà nhảy vào suối, bước đi hướng Lộ Thương mà tới.

Lộ Thương cắn chặt răng, liều mạng không ngừng trấn áp trái tim đang đập điên cuồng. Chính là vì thái độ bình tĩnh đến thản nhiên của Tĩnh khiến hắn càng sợ hãi, không biết là cái gì xấu đang chờ mình trước mặt.

Tiếng suối ào ào, không khí tràn ngập khẩn trương cùng căng thẳng, mắt thấy Tĩnh chỉ còn cách Lộ Thương chưa đầy một trượng.

“Nha…” Lộ Thương bùng nổ mạnh mẽ, cả kiếm lẫn người đều hướng Tĩnh mà phóng tới, cả thân hình lượn vòng có chút kinh loạn, xuất ra chiêu thức mà khi xưa Tĩnh đã dạy cho, căn bản đã trở thành liều mạng.

Kiếm phóng thẳng đến trước ngực trái Tĩnh, mắt thấy rằng sẽ đâm vào cái bóng trắng kia thì Lộ Thương lại cảm thấy chao đảo, đột nhiên đánh mất mục tiêu công kích.

Thậm chí thời gian không cam lòng cũng không có, Lộ Thương đã bị một đòn từ phía sau đánh xuống, ngã nhào xuống suối.

Muốn giơ kiếm lên, tay phải lại bị một bàn chân trắng tuyết giẫm lên trên.

“Đau quá…” Lộ Thương không nhịn được rên rỉ, rõ ràng hắn nghe thấy tiếng xương tay vỡ vụn.

Không có dũng khí để ngước lên nhìn gương mặt đã từng nhìn đến quen thuộc kia. Lộ Thương nhắm mắt, chờ đợi thanh kiếm của chính mình đâm vào ngực mình.

Đợi lâu mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.

Bạn đang �

Lộ Thương rốt cục nhìn không nổi ngẩng đầu lên, lại bị thu hút bởi đôi mắt thâm thúy xinh đẹp. Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt Tĩnh không hề nổi sóng, hắn cũng không thể không biểu lộ xúc động. Dù sao, người hắn yêu quá xinh đẹp.

“Lộ Thương, em cho rằng em trốn đến đây thì ta không thể tìm được em sao?” Thanh âm Tĩnh không nghiêm khắc, nhưng hiển nhiên cũng không hề hiền lành, cúi người nắm lấy tay trái Lộ Thương, cứng rắn kéo hẳn từ trong nước lên.

“Tài nghệ ta không bằng người, cũng không còn gì để nói. Mau cho ta một cái chết nhanh gọn đi!” Lộ Thương hai tay bị giữ sau lưng, cố gắng nghĩ muốn ngẩng đầu lên.

Tĩnh đối với lời hắn nói giống như mắt điếc tai ngơ, dùng sức xô đẩy hắn, dùng dây lưng của hắn nhanh gọn trói hai tay hắn lên cao.

Bị Tĩnh hung hăng đẩy, Lộ Thương không tự nguyện, thất thiểu đi tới tảng đá trơn trượt phía xa, cũng bởi vì bị Tĩnh xô đẩy mà vài lần xuýt té, được y kéo đứng lên. Tĩnh hiển nhiên đối với việc hắn cứ lảo đảo liên tục bất mãn, cho đến khi vừa lên bờ lại hung hăng đẩy thêm một cái, Lộ Thương không kịp phòng bị nhất thời ngã lăn xuống thảm cỏ ven bờ.

Cánh tay đau đớn, Lộ Thương phác giác rằng mình căn bản là không thể đứng lên. Hắn thực sự mẫn cảm với ánh mắt lạnh lùng ở phía sau, không khỏi theo bản năng mà nghiến chặt răng, liều mạng tự nhủ mình không được yếu thế trước ác ma này.