Hoa Hồng Nhỏ Của Anh

Chương 30




Edit: Meimei

Viên Mộng bước ra khỏi cổng trường thì thấy xe của Lục Cảnh Hành đỗ gần đó.

Viên Mộng đi đến, quen đường quen nẻo lên xe, đóng cửa, cài dây an toàn.

Viên Mộng mỉm cười: “Tớ đưa Bối Bối đến nhà dì nhỏ của tớ chơi rồi.”

Lục Cảnh Hành gật đầu một cái, anh hỏi Viên Mộng: “Hôm nay muốn ăn gì?”

“Đồ ăn bên ngoài đắt lại không tốt, vẫn là tự mình làm đi.”

“Quá cực khổ.” Lục Cảnh Hành nói.

Nghe thấy trong lời nói của Lục Cảnh Hành có chút đau lòng dành cho cô, Viên Mộng rất hưởng thụ: “Vậy đến nhà hàng trước kia chúng ta cùng ăn đi, chỗ đó cũng tốt.”

“Ừ, vậy chúng ta liền đến đó.” Lục Cảnh Hành nhớ lần trước đưa Viên Mộng đến đó ăn, cô rất thích món cua của nhà hàng đó, cua được nhập từ Nhật Bản, mùi vị rất tươi ngon.

Hai người ăn một bữa rất vui vẻ, bởi vì tiệm ăn nằm trong một khu trung tâm thương mại, cho nên lúc ra về Viên Mộng lơ đãng nhìn cửa hàng bên cạnh. Đây là một cửa hàng bán túi xách cao cấp, trong tủ kính trưng bày mấy mẫu túi xách bán chạy trong năm nay.

Lục Cảnh Hành thấy thế nói: “Vào xem?”

Viên Mộng vô ý thức cự tuyệt.

Nhân viên trong mấy cửa hàng như thế này liếc mắt một cái là có thể thấy người đi vào thuộc giai cấp tầng lớp nào, trong người có nhiều tiền hay không. Tuy rằng có người ăn mặc đoan đoan chính chính đứng bên cạnh nhưng trong mắt bọn họ nhìn cô cũng không chút nào che giấu sự khinh thị. Nói chung, cô không phải là loại khách hàng mà bọn họ muốn phục vụ, cô đi vào bọn họ còn ngại phiền.

Viên Mộng mơ hồ cảm thấy ngày hôm nay Lục Cảnh Hành như muốn lấy lòng cô, bởi vì lúc cô cự tuyệt thì Lục Cảnh Hành đã lôi kéo cô đi vào.

Bọn họ vừa đi vào, một nhân viên trong cửa hàng liền mỉm cười chào đón, nụ cười có điểm lấy lòng.

Viên Mộng có chút bất ngờ bởi vì không giống như những gì cô nghĩ, có điều rất nhanh sau đó cô liền nghĩ đến có lẽ là bởi vì có Lục Cảnh Hành đi bên cạnh cho nên mới như vậy.

Bởi vì nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh không ngừng giới thiệu, hơn nữa ánh mắt của Lục Cảnh Hành nhiều lần khích lệ, cuối cùng Viên Mộng cũng chọn được một cái túi, kích thước vừa vặn lại thực dụng. Lúc chọn màu sắc thì lại có chút khó khăn. Màu hồng thì đẹp nhưng không thích hợp để đi làm, đi dạo phố, đi chơi mới ùng được, nhưng màu trắng đen thì không tươi sáng như màu đỏ.

Lục Cảnh Hành thấy Viên Mộng do dự, nói với nhân viên của cửa hàng: “Lấy cả hai cái đi.”

Viên Mộng vội vã ngăn cản, cô thấy như vậy quá tốn tiền, nếu như lấy cả hai cái thì không bằng lấy một cái màu đen trắng này sau đó lại lựa một cái túi nhỏ khác màu sắc tươi sáng hơn.

Viên Mộng nói với nhân viên cửa hàng là lấy cái màu trắng đen, nhân viên lấy thẻ của Lục Cảnh Hành đi thanh toán, thái độ phục vụ đặc biệt tốt.

Lục Cảnh Hành ngồi trên ghế salon, Viên Mộng theo nhân viên, cố ý căn dặn cô ấy lấy cái mới cho cô.

Nhân viên cửa hàng sau khi cà thẻ xong thì đưa hóa đơn cho Viên Mộng, nói để cô ấy kiểm tra một chút, xem trong kho còn không.

Viên Mộng nghe vậy thì đáp ứng.

Nhân viên cửa hàng lên hệ thống trên máy vi tính tra một chút, sau đó cao hứng nói: “Vừa vặn trong kho còn một cái, để tôi đi lấy cho cô.”

Sau hai phút, nhân viên cầm túi mới trở lại. Viên Mộng kiểm tra một chút, thấy túi không có vấn đề gì, đường may tinh xảo, ngay cả một sợi chỉ thừa cũng không thấy, trên mặt da cũng không thấy dấu vết gì, mùi da quanh quẩn, phụ kiện tinh xảo, hai mặt trước sau đều có gắn logo của hãng túi.

Viên Mộng cầm túi. Nhân viên cửa hàng nói “hoan nghênh lần sau ghé thăm.”

Không biết tại sao, lúc Viên Mộng đi đến bên cạnh Lục Cảnh Hành thì anh không phát hiện ra, anh đang cúi đầu, hình như đang ngẩn người.

Viên Mộng đứng sau lưng anh, muốn vỗ vào vai anh.

Đèn trong cửa hàng rất sáng, Viên Mộng có thể thấy rõ trên gáy của Lục Cảnh Hành có một vết hồng hồng.

Viên Mộng nhớ hồi còn bé cô có nuôi một con mèo, bị con mèo cào ở trên mu bàn tay thì cũng xuất hiện một vệt như vậy.

Có thể người khác sẽ không suy nghĩ gì nhiều nhưng Viên Mộng thì khác, cô dù sao cũng là một nữ nhân đã có một đời chồng, cho nên cô rất nhạy cảm. Đây tuyệt đối không phải là vết cào do mèo, sự thật dường như chỉ có một.

Bộ dáng tươi cười vui vẻ của Viên Mộng biến thành nụ cười khổ. Cô nghĩ tại sao hôm nay anh lại ân cần như vậy, có lẽ đây là do tâm lý cảm thấy hổ thẹn muốn bồi thường.

Nhân viên cửa hàng đi đến hỏi bọn họ có cần gì khác nữa không.

Lục Cảnh Hành phục hồi tinh thần, anh đứng lên, thấy Viên Mộng đứng sau lưng mình, hỏi cô có còn muốn mua thêm cái gì khác nữa không.

Viên Mộng lắc đầu, đem thẻ trả lại cho Lục Cảnh Hành. Lục Cảnh Hành muốn nói gì đó thì điện thoại di động của Viên Mộng đổ chuông.

Viên Mộng cầm mấy, dì nhỏ điện thoại đến nói Bối Bối muốn mẹ.

Lục Cảnh Hành đưa Viên Mộng đến nhà em gái cô. Anh ở trong xe đợi.

Viên Mộng đi lên nhà của em gái. Bối Bối đang ngồi trên ghế trong phòng khách nhìn thấy Viên Mộng liền lập tức chạy đến ôm chân cô, trong mắt bé toàn nước mắt. Cháu trai của dì nhỏ đang ngồi chơi trên con ngựa gỗ, vốn ánh mắt đang khí thế hung hăng lúc thấy Viên Mộng thì né tránh.

Nhìn tình huống này, không cần hỏi cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng Viên Mộng tức giận nhưng không biểu hiện ra mà khách khí cám ơn dì nhỏ sau đó đưa Bối Bối đi. Bối Bối đi trong hành lang bắt đầu cáo trạng: “Hắn nói Bối Bối không có ba ba, ô ô …”

Viên Mộng nhanh chóng dỗ con, ôm Bối Bối lại: “Ai nói Bối Bối không có ba ba? Bối Bối có ba ba. Bối Bối là bảo bối của ba ba và mẹ.”

“Vậy tại sao … Vì sao ba ba không đến thăm Bối Bối? Hắn nói Bối Bối không có ba ba, ba ba không cần Bối Bối nữa,  ô ô …”

“Ngoan, ba ba làm sao lại không cần Bối Bối. Là do ba ba quá bận rộn. Hai ngày nữa mẹ dẫn Bối Bối đến thăm ba ba có được không?”

Viên Mộng cuối cùng cũng dỗ được Bối Bối, chùi sạch nước mắt trên mặt nó rồi ôm nó xuống lầu.

Lục Cảnh Hành đang dựa người vào cửa xe, thấy thế liền mở cửa cho Viên Mộng.

Viên Mộng cùng con trai ngồi phía sau xe.

Lục Cảnh Hành muốn nói chuyện với đứa nhỏ nhưng lại không biết nói gì. Anh nghĩ trẻ nhỏ đều thích ăn KFC nên liền hỏi: “Bối Bối, chú dẫn con đi ăn KFC nhé?”

Tiểu tử kia trong lòng rất muốn đi nhưng vẫn nhìn hỏi ý kiến của mẹ.

Viên Mộng nghĩ đã trễ thế này mà ăn KFC, hơn nữa Bối Bối ăn đồ chiên dầu sẽ bị bốc hỏa nóng trong người, mà mỗi lần bốc hỏa thì sẽ bị sưng amidan, sẽ bị sốt.

Trong lòng Viên Mộng tức giận nhưng bên ngoài vẫn ôn nhu nói: “Bỏ đi, Bối Bối chơi cả ngày mệt nhọc rồi, nên trở về ngủ.”

Lục Cảnh Hành mất mặt, chỉ nói ừ.

Dọc đường đi, Lục Cảnh Hành chuyên tâm lái xe, Viên Mộng từ đầu tới cuối không nói chuyện, càng nghĩ càng giận. Chung quy vẫn không phải là con ruột. Chẳng hạn như Lục Cảnh Hành không mua ghế ngồi trong xe dành cho trẻ em cho Bối Bối, hoặc có lẽ anh nghĩ trong xe có ghế dành cho trẻ con sẽ mất mặt.

Đau lòng cho con mình, Viên Mộng liền nhìn Lục Cảnh Hành không vừa mắt.

Dáng dấp đẹp trai thì có ích lợi gì? Có thể đem nó ra ăn được. Có tiền thì có ích lợi gì? Bất quá cũng chỉ có thể đưa cô đi ăn, mua túi xách cho cô, còn lại cái gì cũng không có. Người có tiền cũng bởi vì họ yêu tiền hơn những người khác. Lục Cảnh Hành bề ngoài thì hào phóng, nhưng trên thực tế lại rất khôn khéo, anh nhất định là loại người keo kiệt.

Anh không muốn kết hôn, không muốn mang cô về ra mắt người nhà anh. Anh lại có nữ nhân khác, cô không biết cô có thể ở cùng anh đến lúc nào.

Cô không biết vì sao Lục Cảnh Hành cảm thấy hứng thú với cô. Cô không chút nào tự tin có thể điều khiển anh, đặc biệt là lúc hai người phụ nữ kia đến tìm cô, lúc cô nhìn thấy cô gái xinh đẹp đến kinh diễm kia.

Cô chợt nhớ đến chính bản thân cô trước đây đã kiên quyết đòi ly hôn, một người bạn đã từng nói với cô: “Đàn ông, đổi một người hay nhiều người đều giống nhau. Nhưng chỉ ba của đứa nhỏ chỉ có một.”

Lúc này, “ting” một tiếng, Viên Mộng phục hồi lại tinh thần, mở điện thoại di dộng, là tin nhắn của chồng trước gửi đến.



Trường học của Viên Mộng tổ chức một buổi giao lưu học tập cho các thầy cô trong trường ở thành phố lân cận, Viên Mộng cũng phải đi, cho nên hôm nay sau khi tan làm, Lục Cảnh Hành không biết đi nơi nào.

Đúng lúc này có người bạn gọi điện thoại đến rủ hắn cùng đi đến một bữa tiệc. Lục Cảnh Hành đồng ý.

Trong bữa tiệc, Lục Cảnh Hành ngoài ý muốn gặp được một người bạn học cùng lớp cấp hai đã lâu không thấy. Bạn học cũ đương nhiên biết tình huống hiện tại bây giờ của anh nên tiến lên, nhiệt tình bắt chuyện với anh.

Lục Cảnh Hành hỏi bữa nay anh ta làm việc ở đâu, anh ta nói anh ta và bạn thời đại học cùng nhau mở một công ty nhỏ.

“Công ty công nghệ Khải Phong, có cơ hội sẽ hợp tác.”

Bạn học cũ uống rượu có chút say. Trước đây anh ta đặc biệt lắm miệng, hôm nay cũng như vậy, anh ta nói chuyện bát quái của đồng sự trong công ty nói cho Lục Cảnh Hành nghe.

“Tớ cùng với anh ta là bạn học, anh ta có chút đen đủi. Lúc đầu cưới được một hiền thê lương mẫu, sinh được một cậu con trai. Thế nhưng sau đó anh ta lại ở bên ngoài tìm một tiểu tam. Cô ta khuyến khích anh ta ly hôn, anh ta sợ vợ của mình đòi phân chia tài sản cho nên liền đem một số tiền lớn chuyển qua dưới tên của tiểu tam, khoản tiền kia vợ anh ta cũng không biết. Sau khi anh ta ly hôn, tiểu tam kia liền cầm tiền chạy mất. Vậy mà trước kia anh ta còn tưởng rằng đó là chân ái!”

“Cậu nói xem sao anh ta lại ngu như vậy? Người phụ nữ kia rõ ràng không yêu anh ta mà chỉ yêu tiền của anh ta thôi. Tớ nói với cậu a, thực sự, xã hội này, đàn ông không có tiền thì không có phụ nữ nào cần? Tớ nói với cậu a, xã hội này, toàn bộ đều là phụ nữ hám giàu sao!”

“Có điều, người bạn học này của tớ cũng thật sự không có đạo lý. Trước ly hôn còn muốn cướp con trai từ vợ của mình, đem con trộm giấu đến nhà của một bà con xa …”

Nói đến chỗ này, Lục Cảnh Hành mới lộ ra chút hứng thú: “Công ty của cậu tên gì?”

“Công ty công nghệ Khải Phong a.”

“Đối tác tên gì?”

“Tôn Phong.” Đối phương thấy Lục Cảnh Hành hứng thú liền tiếp tục cằn nhằn: “Bạn học của tớ gần đây muốn phục hôn.”

Lục Cảnh Hành hỏi: “Vợ anh ta đồng ý?”

“Cái này thì anh ta đang nỗ lực a.” Bạn học cũ đem ly rượu đặt ở trên bàn ném một cái: “Nếu anh ta có thể phục hôn được với vợ cũ thì thật tốt, cậu nói có đúng không?”

Lục Cảnh Hành không trả lời, bạn học cũ còn nói: “Có điều tớ nghĩ vợ của anh ta chính là dè dặt một chút mà thôi. Dù sao cũng có con rồi, như thế nào cũng đều là người một nhà. Nếu không, hai ngày nay cũng không quản chuyện của công ty, đem vợ con đi Hồng Kông du lịch …”

“Anh ta hiện tại đang ở Hồng Kông?”

“Đúng vậy.”

Sau đó, bạn học cũ nói: “Cậu bây giờ cũng phát đạt rồi, sau này có việc tìm cậu, cậu cũng đừng nói không quen biết nha.” Có điều Lục Cảnh Hành bây giờ không còn tâm trí để nghe người bạn học cũ này nói nữa.