Hoa Khôi Tiểu Thiếp

Chương 7




Lí thị ngồi ngay ngắn ở trước bàn, liên tiếp nhìn về phía sương phòng của nhi tử, biểu tình trên mặt tựa như mèo bắt nạt chuột vô cùng đắc ý cùng hưng phấn.

Giờ dần (tầm 3 h sáng ), cửa phòng Thượng Quan Ngự Phong đã bị bàn tay nhỏ bé mạnh mẽ đẩy ra, Thủy Vũ Nương mở to đôi mắt, vội vã ngoan ngoãn vọt tới trước mặt bà bà, thấy Lí thị sớm ngồi bên bàn cơm chờ đợi, Thủy Vũ Nương xấu hổ cười cười.

“Nương — không, phu nhân, người dậy thực sớm.”

“Hừ! Hảo giáo dưỡng , đến trễ ba khắc, ngươi cũng thật tham ngủ a.” Lí thị thể hiện bất mãn với nàng tiểu tức phụ tham ngủ.

Nàng hôm nay cố ý thức dậy sớm, muốn nhìn xem Thủy Vũ Nương có đem bà bà này để vào mắt hay không.

“Ta…… Ta lần sau không dám .” Thủy Vũ Nương hoảng sợ nghe không ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói của Lí thị.

“Ngươi nhanh chóng đi chuẩn bị đồ ăn đi!” Lí thị không kiên nhẫn giục, biết rõ còn cố hỏi:“ Con mắt như thế nào lại sưng tấy lên như vậy ?”

“Ta……” Thủy Vũ Nương không thể nói vì đêm qua Thượng Quan Ngự Phong không về, mà khóc hết cả một đêm, khóc mệt mỏi, cuối cùng liền mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, từ lúc tỉnh lại đến nay tinh thần vẫn là chưa có phục hồi.

Không cần đoán cũng biết, xác định chắc chắn là do đêm qua Phong nhi giận dữ mắng mỏ đây , Phong nhi thật giỏi, mới nói vậy đã có tác dụng lớn rồi!

A! Lí thị trong lòng mừng thầm không thôi, ở đâu ra chuyện nhi tử có tức phụ liền quên mẫu thân ? Căn bản không có đâu, Phong nhi của nàng trong đầu thủy chung có nương tồn tại, nếu không đêm qua nó cũng sẽ không nóng giận mà trách cứ Thủy Vũ Nương . Nghĩ đến nhi tử giáo huấn tức phụ ngay trước mặt mình, Lí thị không khỏi đắc ý vừa lòng..

S: Ta cứ đắn đo mãi từ tức phụ , muốn đổi thành thê tử , cơ mà chị lại chỉ làm thiếp , mà viết thiếp thì nhiều câu không được xuôi tai , cũng không thể ghi vợ vì đây là cổ đại cho nên ta vẫn để nguyên như convert là tức phụ , còn tức phụ nhi là vợ của con trai , là con dâu ạ :)

“Ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng .” Thủy Vũ Nương thầm nghĩ thoát đi ánh mắt nhìn nàng chăm chú sắc bén ấy.

“Mau đi đi!” Lí thị phất tay đồng ý.

Thủy Vũ Nương bước nhanh rời khỏi đại sảnh, đi đến phòng bếp, dọc theo đường đi không thấy nửa bóng nô bộc nào, nàng không khỏi suy nghĩ sùng bái:

“Nương thật sự là vất vả , vì muốn cho hạ nhân ngủ nhiều thêm một chút, người mỗi ngày đều rời giường sớm như vậy chuẩn bị bữa sáng cho Ngự Phong, hết sức không muốn phiền toái hạ nhân, nương thật vĩ đại.”

Bởi vì Thủy Vũ Nương từ nhỏ đã bị bán vào Tuấn vương phủ làm nha hoàn, nàng đã luyện được một tay hảo trù nghệ, cho nên chuyện này căn bản không thể làm khó được nàng.

Thủy Vũ Nương rửa rau rồi nhóm lửa, không lâu sau, liền làm ra hàng loạt món ăn mỹ vị.

Lí thị có chút giật mình nhìn chằm chằm món ngon đầy bàn,“Nhanh như vậy? Có nhờ ai giúp đỡ không?”

Thủy Vũ Nương một bên đem đồ ăn bưng lên bàn, một mặt nhanh nhẹn bày biện bát đũa “Ta không cần giúp đỡ a! Tất cả đều là mình ta làm .”

Lí thị khó tin nhìn tức phụ nhi, đang muốn nói cái gì đó, Thượng Quan Ngự Phong đột nhiên kéo bộ pháp mỏi mệt đi vào gia môn.

Thấy con đầy mặt phong sương, Lí thị đau lòng,“Phong nhi, ngươi như thế nào đi ra ngoài cả một đêm như vậy? Thực làm cho ta lo lắng.”

Thủy Vũ Nương ánh mắt khổ sở dừng ở trên người Thượng Quan Ngự Phong, thấy vẻ mặt tướng công vẫn lạnh lùng như trước, nàng đau lòng cúi đầu xuống.

Thượng Quan Ngự Phong đi dạo bên ngoài , tâm tình đã có chút tốt lên.

Vừa bước vào nhà, nhìn đầy bàn món ngon, mà nương cùng nương tử đều ngồi vào vị trí của mình chờ hắn về, hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi, nhưng khi hắn trông thấy hai mắt nương tử sưng đỏ, nội tâm dù có đau đến đâu thì vẫn sẽ có vướng mắc, hắn không thể lập tức tiêu tan cơn giận.

“Mới giờ dần, hai người như thế nào đã rời giường ? Nương, người bình thường không phải đều ngủ thẳng đến khi thái dương lên cao mới dậy sao?” Thượng Quan Ngự Phong mặt không chút thay đổi hỏi.

Lí thị đỏ mặt, có điểm thẹn quá thành giận nói:

“Ách…… Phong nhi, ta hỏi ngươi, ngươi còn không có trả lời ta đâu!”

Thủy Vũ Nương kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lí thị.

Thượng Quan Ngự Phong vật vờ bên ngoài đã lâu, bụng có chút đói, trước mặt lại toàn mỹ vị , cho nên không có để ý tới lời mẫu thân.

Lạnh lùng trộm liếc Thủy Vũ Nương, Thượng Quan Ngự Phong ngữ khí ôn hoà hỏi:

“Còn chuẩn bị tốt đồ ăn sáng? Nương nhi, này tất cả đều là nàng làm sao?”

Thủy Vũ Nương xua đi nghi hoặc trong lòng, khóe miệng mang theo ý cười gật gật đầu,“Ngự Phong, mau tới nếm thử tay nghề của ta, mặc dù không thể nói là ngon nhưng vẫn có thể ăn vào bụng.”

Thượng Quan Ngự Phong trầm tư nhìn nàng, lần này mở miệng, ngữ khí đã không còn lạnh lẽo như vừa rồi ,“Nương nhi, nàng thật sự là nương tử có năng lực chăm sóc tốt trượng phu, ta lớn như vậy nhưng chưa từng dùng qua bữa sáng, bởi vì có người ngủ lười giống bọn nô tài, giờ mão không thấy đâu, ta là tuyệt đối không ăn nữa.”

Thượng Quan Ngự Phong thấy nương tử khổ tâm, không khỏi vì hành động đêm qua của chính mình mà cảm thấy áy náy cùng xin lỗi.

Bị lật tẩy, gương mặt Lý thị không thể đỏ hơn được nữa,“Phong nhi. Ngươi nói bậy bạ gì đó a?”

“Ta nói sai cái gì sao?” Thượng Quan Ngự Phong không rõ nương vì cớ gì mà phát giận, gương mặt hắn có chút trầm xuống.

Thủy Vũ Nương nhìn Lí thị, rồi quay về nhìn tướng công, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười ngọt ngào,“Ngự Phong, về sau ta sẽ chuẩn bị bữa sáng cho chàng, bây giờ thừa lúc thức ăn còn nóng ,chàng mau mau ăn đi thôi.”(S: Mẹ gì mà ghen với con dâu quá thể =)) )

“Không! Ta sao có thể để nương tử yêu quý tự mình xuống bếp, sẽ làm thô bàn tay nhỏ bé của nàng mất, chuyện này cứ giao cho hạ nhân là tốt rồi, nàng về sau đừng dậy sớm nữa , ngủ nhiều da mới mịn màng được.”

Thượng Quan Ngự Phong đi đến bên cạnh Thủy Vũ Nương, bàn tay to lớn thò vào trong ngực áo, lấy ra một cái túi tính xảo đựng chiếc hộp xinh xắn, hắn không nói một tiếng đổ ra trước mặt Thủy Vũ Nương.

“Này……” Thủy Vũ Nương vừa mừng vừa sợ nhìn tướng công.

“Mở ra xem có thích hay không.” Thượng Quan Ngự Phong cố ý bỏ qua biểu tình kinh hỉ của nàng, đi trở về chỗ ngồi cầm đôi đũa, gắp đồ ăn đưa vào miệng.

Thủy Vũ Nương mở ra , bên trong chính là cái Phỉ Thúy cảnh luyện sáng rực ,“A…… Thật đẹp, Ngự Phong……”

“Đêm qua là ta không đúng, ta không nên rống lớn với nàng.” Hắn áy náy. Mới vừa ở bên ngoài nhàn nhã lang thang, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy phỉ thúy cảnh luyện này, hắn liền xác định nó rất thích hợp với da thịt trắng nõn của Nương nhi, lập tức bỏ tiền ra mua về.

Thủy Vũ Nương cảm động , nhịn không được sống mũi cay nồng, nắm chặt phỉ thúy cảnh luyện trong tay, run giọng nói:

“Không! Ngự Phong, chàng đừng tự trách mình, chàng không sai, là ta…… Muốn trách thì trách ta ngốc…… Ngự Phong, chuyện quá khứ cho qua đi! Chúng ta đừng đem chuyện này để ở trong lòng, chính là về sau chàng đừng không về cả đêm như vậy, bởi vì ta thực lo lắng .”

“Xem mắt nàng vừa hồng vừa sưng , nàng nhất định khóc hết đêm đi?” Thượng Quan Ngự Phong đau lòng, hắn dùng ngón cái ôn nhu lau đi nước mắt loang lổ trên mặt nàng.

Thủy Vũ Nương nở nụ cười,“Ta chỉ là quan tâm chàng.”

“Ta đáp ứng nàng, về sau không bao giờ như vậy nữa.” Thượng Quan Ngự Phong nói xong,lập tức bới cơm ăn.( S: Úp mặt vào tường đánh năm roi cho chừa )

Thủy Vũ Nương không ngừng gắp cho Thượng Quan Ngự Phong, bất tri bất giác hai người đều quên có Lí thị ngồi bên cạnh.

Lí thị phẫn nộ hừ một tiếng, thấy bọn họ ngọt ngọt ngào ngào, liền khó chịu hậm hực đặt đũa xuống.

Thủy Vũ Nương tâm cả kinh, vội vàng gắp khối thịt bò đặt vào bát Lí thị,“Nương, người nên ăn nhiều chút.”

“Đúng vậy, nương thân thể không tốt lắm, nên ăn nhiều rau xanh cùng thịt bò.” Thượng Quan Ngự Phong lo lắng nhìn Lí thị, tổng cảm thấy hôm nay nương có điểm không thích hợp.

Lí thị bực bội đẩy bát đũa sang một bên , đứng dậy bỏ đi.

“Nương –” Thượng Quan Ngự Phong khó hiểu,“Nương lại làm sao vậy?”

“Ta — ta cũng không biết…… Ngự Phong, chàng mau vào xem nương.” Thủy Vũ Nương cũng lo lắng nhẹ nhàng lắc cánh tay tướng công.

“Hảo, nàng ngoan ngoãn dùng bữa, ta lập tức trở về với nàng.”

“Ân, chàng đi nhanh đi.”

Một đêm không nghỉ,Thượng Quan Ngự Phong đến tiêu cục đã là quá giờ ngọ rồi, tâm tình của hắn vì phải quan tâm Lý thị suốt từ sáng mà trở nên tồi tệ đi, bất quá vẫn cần phải chống đỡ tiêu cục , hắn phải lấy lại tinh thần mới được.

Sao ngờ hôm nay cái lại có người đến làm loạn,muốn đập nát tấm biển đề tên của hắn, nói hắn lúc trước khi bảo hộ “Ngọc Linh Lung” có ý độc chiếm một mình, nếu không vì sao đưa vật tới nơi lại muộn ba ngày.

Thượng Quan Ngự Phong nghe vậy giận không thể át, dõng dạc nói:

“Ta Thượng Quan Ngự Phong đỉnh thiên lập địa, hành sự luôn quang minh lỗi lạc! Như thế nào vì một tòa ngọc khí mà tự hủy bỏ tiền đồ? Mọi người không tin Thượng Quan Ngự Phong ta, cứ việc cầm đao nhắm ngay đầu của ta đây, Thượng Quan Ngự Phong ta vô điều kiện mặc các ngươi lấy đầu!”

Nói xong, Thượng Quan Ngự Phong liền cởi thắt lưng , rút bảo đao, thuận thế đem bảo đao đặt trước mặt chuẩn bị bổ tới.

“Tin ngươi là được! Cần gì phải nặng lời như vậy?” Người nọ bị hành động của hắn dọa cho sợ toát mồ hôi lạnh.

“Đúng vậy! Người trọng nghĩa khí như ngươi, đúng là hiếm thấy, chúng ta không tin ngươi, còn có thể tin ai?” Tên còn lại khen ngợi.

Chưa đến giờ hợi, Thượng Quan Ngự Phong bởi vì quá mệt mỏi mà hồi phủ sớm.

Vừa về đến nhà liền thấy Tiểu Nhạn Tử cuốn ống tay áo, đỏ mặt tía tai hô to gọi nhỏ trước mặt gia nô.

“Lão thái bà ngươi có gì đặc biệt hơn người ! Ỷ vào chính mình có mấy đồng tiền liền biến thành điên bà tử nơi nơi chửi bậy, a, tiểu thư chúng ta sợ ngươi nhưng ta không để ngươi vào trong đáy mắt đâu!”

Mà Thủy Vũ Nương chỉ lẳng lặng ngồi ở góc thính xá, thất hồn lạc phách ngẩn người nhìn sàn nhà.

“Tiểu Nhạn Tử! Ngươi nói đủ chưa?!” Thượng Quan Ngự Phong phẫn nộ bước tới trước mặt Tiểu Nhạn Tử, giơ bàn tay to lên, hung tợn cho Tiểu Nhạn Tử một cái tát.

“A! Cô gia –” Tiểu Nhạn Tử bị đánh, nửa tiếng cũng không dám bật ra khỏi miệng, biết được chính mình bởi vì nhất thời võ mồm nhanh nhảu, nay bị cô gia bắt gặp mà hiểu lầm, dù cãi như thế nào cũng phí công vô ích .

Lí thị vừa thấy nhi tử trở về, lập tức khóc tí tách, chết đi sống lại cáo trạng.

“Phong nhi a! Mau nhìn xem nha đầu chết tiệt kia, nó chỉ là đứa nha hoàn trong đống của hồi môn mà dám hung hăng lên mặt, thật sự là đồ đê tiện dưỡng ra loài chó hoang thôi.”

“Nương nhi! Nàng dạy nha đầu này kiểu gì ? Sao lại để tùy ý nàng ta đến chống đối nương?” Thượng Quan Ngự Phong lớn tiếng quát, vừa tức giận vừa mệt mỏi .

Nguyên bản hắn về nhà thầm nghĩ muốn được yên tĩnh, không thể tưởng được rắc rối này chưa kết thúc , rắc rối khác đã kéo đến, hắn thật đúng là phiền càng thêm phiền !

Thủy Vũ Nương bừng tỉnh từ trong mộng dời tầm mắt sang nhìn hắn, vừa thấy tướng công, Thủy Vũ Nương lộ ra một cái tươi cười thanh lệ.

“Ngự Phong, chàng hôm nay về sớm hơn mọi khi nha?”

“Đúng vậy! May mắn ta hôm nay về sớm, nếu không làm sao biết chuyện chủ tớ hai người dùng loại thái độ này để đối đãi với nương ta!’ Thượng Quan Ngự Phong nổi trận lôi đình, Tiểu Nhạn Tử sợ tới mức mồ hôi lạnh tuôn rào rào.

Thủy Vũ Nương nhất thời lĩnh ngộ, gấp đến độ muốn giải thích tiền căn hậu quả.

“Tướng công, không phải, chuyện không phải như vậy , nương…… Không! Là ta thấy sài phòng(phòng chứa củi) sắp hết củi…… Cho nên muốn lên núi kiếm thêm, mà Tiểu Nhạn Tử thấy trời sắp tối cho nên ngăn cản ta đi, vì thế nàng và nương mới có thể xảy ra cãi ra……”

“Mới không phải như vậy, cô gia, thật ra là –” Tiểu Nhạn Tử muốn nhân cơ hội nói ra Lí thị cưỡng ép Thủy Vũ Nương lên núi đốn củi.

“Tiểu Nhạn Tử, ngươi không nói cũng không ai bảo ngươi câm điếc.” Thủy Vũ Nương lâp tức ngăn nha hoàn nói ra sự thật .

Chủ yếu là nàng muốn chuyện lớn hóa bé , không muốn tướng công phải khó xử.

“Nương nhi, chuyện sài phòng không cần nàng tới làm lụng vất vả .” Thượng Quan Ngự Phong thật sự là đau đầu nhức óc, chưa từng nghĩ đến thú tức phụ, nhưng lại cũng không ngờ sẽ biến thành cảnh gà chó không yên như hiện tại.

“Cứ thêm từng tý dầu mè đậu xanh như thế, cái nhà này loạn mất, làm người chớ bắt chước những kẻ khoác lác, ngồi trên cao, uống rượu lạnh! Hiểu hay không? Nương nhi, đi theo ta!”

Thượng Quan Ngự Phong sắc mặt cực trầm khó coi, Thủy Vũ Nương ngoãn ngoãn bước theo hắn về sương phòng.

Lí thị cười lạnh nhìn chủ tớ Thủy Vũ Nương, nở nụ cười thắng lợi, nàng sẽ chờ xem nhi tử giáo huấn tiểu nương tử của nó như thế nào.

Tiểu Nhạn Tử đứng một bên tức đến nghiến răng ken két, bất quá vừa rồi bị cô gia đánh cái tát, cho nên không dám tái tùy tiện lỗ mãng thêm.

“Nương nhi, hảo hảo quản Tiểu Nhạn Tử đi! Nàng ta rất vô pháp vô thiên ,dám hô to gọi nhỏ với nương, dù sao cũng chỉ là một nha hoàn mà lại kiêu ngạo,để người khác biết, còn tưởng rằng chúng ta không dạy dỗ nàng ta đâu.”

Thượng Quan Ngự Phong bỏ giày, kích động nhảy vào bồn nước phủ đầy hoa quế đặt giữa phòng.

“Vài ngày tới, ta phải đến Dương Châu một chuyến, thời gian ta vắng mặt, hy vọng nàng và nương có thể hảo hảo ở chung, hảo hảo bồi dưỡng cảm tình, đừng để ta bên ngoài vất vả vì tiêu cục , về nhà lại mệt mỏi chuyện người thân.”

Khí nóng bốc lên, Thủy Vũ Nương ngây ngốc nhìn tướng công ngâm mình trong bồn tự tắm rửa, thấy hắn khí lực cường tráng kiện mỹ, nhất thời nhớ lại hắn khi thì ôn nhu, khi thì cuồng dã nhiệt tình với nàng, máu trong người không tự chủ được sôi sục chảy nhanh hơn.

“Nương nhi, lời nói của ta nàng có nghe thấy chưa?” Thượng Quan Ngự Phong quay đầu nhìn, thấy Thủy Vũ Nương chôn chân tại chỗ, hắn không khỏi cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được mở miệng gọi nàng.

“Nga! Nghe…… Nghe thấy được.” Hai gò má Thủy Vũ Nương nóng bừng, phấn má tuyết trắng sáng loáng lập tức hiện lên hai mảng hồng hồng.

“Ân, bỏ đi quần áo của nàng, lại đây kỳ cọ giúp ta, tắm cùng ta đi!” Thượng Quan Ngự Phong thoải mái nằm ngang trong bồn nước, song chưởng lười biếng đặt hai bên thềm đá, đầu cũng gác trên bậc, nhắm mắt chờ đợi Thủy Vũ Nương.

“Hảo.” Thủy Vũ Nương từ từ tháo dỡ xiêm y, thẳng đến khi trần như nhộng mới đi đến trước cái tủ gỗ, lấy ra một cái bình đặc biệt dùng để tắm rửa.

Thượng Quan Ngự Phong mở hai tròng mắt mệt mỏi, nhìn thân thể nàng đi tới đi lui trước mặt.

Trông lung linh gợi tình,phía trước là vương nhũ duyên dáng yêu kiều run rẩy, đường cong tinh tế, làn da trắng nõn, tóc dài chấm thắt lưng, vai thon gầy xinh đẹp, và còn cái mông đầy đặn đáng yêu.

Nhìn, nhìn, hạ thân hắn ngang nhiên bật dậy. Cảnh tượng trước mắt thật rất phong tình khiến hắn kìm lòng không đậu , huyết mạch sôi trào.

Thủy Vũ Nương bước nhẹ nhàng tới gần, hắn lập tức ngồi trên thềm đá, hai chân mở rộng trước mắt nàng , hạ thân cực đại cũng cuồng xâm ở trước mặt nàng run run, tráng vật to lớn hiên ngang dựng thẳng khi thấy nàng .

“Ngự Phong, ta…… Ta nên tẩy bên kia của chàng?” Thủy Vũ Nương nhìn cảnh này mà mặt đỏ tim đập, càng nhìn càng ngượng ngùng không dám nhìn thẳng, chỉ dám dùng khóe mắt vụng trộm liếc nó.

“Nàng thích bên nào thì làm bên đó, ta không sao cả.” Thượng Quan Ngự Phong thấy nàng thẹn thùng, thoáng chốc vạn phần đắc ý dương khóe miệng tà cười.

“Nhưng bên này có vẻ gần hơn, ta làm bên này trước.” Thủy Vũ Nương đổ một chút gì đó trong bình ra tay, nhẹ nhàng bôi lên hạ thể hắn, sau đó bắt đầu chậm rãi tả chà hữu xát.

Hắn giả bộ kinh ngạc cười cười:

“Xem ra nàng đã đủ gan làm loạn, trực tiếp làm bên này , Sao ? Muốn sao?”

“Ta…… Ta không biết!” Thủy Vũ Nương ngượng ngùng.

Nàng cẩn thận rửa hạ thân cho hắn, sạch rồi vẫn không chịu dừng tay, tựa như cứ chà xát mãi thành nghiện, mà thứ đó trong tay nàng càng ngày càng sưng to.

Thượng Quan Ngự Phong hồ nghi nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ ửng , vừa buồn cười vừa yêu thương trêu chọc nàng:

“Ta đoán nàng nhất định đã ướt đẫm, bằng không nàng sao lại không dừng tay, muốn ăn sao? Được thôi, nếm thử mùi vị đi!”

Hắn đột nhiên duỗi bàn tay to ra, năm ngón tay nắm cái đầu nhỏ của nàng, nhấn xuống một cái, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Vũ Nương đã cúi nằm trên hạ thân hắn.

Thủy Vũ Nương bị bắt nuốt vào nam căn dũng mãnh, chống đỡ sâu tới tận yết hầu.

Tay nàng như chú cá nhỏ bé quẫy lung tung trong nước. Bởi vì nó quá lớn, nhồi vào miệng của nàng quả thực khó chịu không thở nổi.

“Nàng muốn bắt cua sao?” Thượng Quan Ngự Phong phì cười .

Nói xong, hắn vươn hai ngón tay chạm vào nụ hoa trước ngực nàng, trêu chọc trái phải, hai nụ hoa liền kiên đĩnh dựng đứng, tựa như nở rộ ra những bông hoa kiều diễm ướt át khiến người ta thèm nhỏ dãi.

“Ngô……” Thủy Vũ Nương hai chân lập tức trở nên vừa đau vừa tê dại.

Thủy Vũ Nương từ từ mấp máy cái lưỡi đinh hương, một tay nắm nam căn cẩn thận chà xát.

“Hay lắm, hay lắm!” Thượng Quan Ngự Phong thô dát sung sướng than nhẹ, chỉ cảm thấy từng trận nhiệt khí xuyên qua toàn thân, vật tượng trưng cho nam tính ngày càng bành trướng.

Tay hắn không rời khỏi thân thể nàng mà chậm rãi dao động, Thủy Vũ Nương chỉ cảm thấy hạ thể giống như đang tiết ra một đạo hồng thủy , kịch liệt kích thích toàn bộ dây thần kinh của nàng……