Hoa Lạc Vị Thức Quân

Chương 14: Phong lưu trướng chi Tùy Đường – Phần 1




Ta họ Tùy, tên chỉ có một chữ Đường. Rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy tên ta, đều nghĩ lầm ta là con gái.

Năm ấy khi ta năm tuổi học viết tên mình xong, hiểu được ‘đường’ trong hoa hải đường cùng ‘đường’ trong đại Đường thịnh thế cách biệt một trời, ta bất mãn chất vấn lão cha vì sao đặt cho ta cái tên thiếu uy phong như vậy.

Lão cha ta thân là Tương Tây Phong Lôi Ngũ Hành đường đường chủ cười tủm tỉm nhớ lại nói: “Năm đó thời điểm mẹ con mang thai con, ăn cái gì cũng không đúng khẩu vị, chỉ có hải đường cao do tỷ muội tốt của nàng là Kim phu nhân làm, ăn bao nhiêu cũng không ngán. Mẹ con vốn muốn gọi con là Hải Đường, ta nói tên ba chữ gọi quá phiền toái, cứ gọi Tùy Đường là được.”

Mấy nha đầu bên cạnh nghe được, đều che miệng cười trộm. Ta thở phì phì kháng nghị: “Con không thích tên này, con muốn đổi tên!”

Mẹ nãy giờ vẫn đang cắn hạt dưa, lúc này trừng mắt hạnh, “Thằng nhóc này con thực không hiểu chuyện! Tên do cha mẹ đặt ra con có thể tùy tiện đổi sao? Không được đổi!”

Ta sợ nhất là mẹ nổi giân, mếu mếu miệng, khóc chạy ra ngoài.

Lão cha nhỏ giọng oán trách mẹ: “Sư muội, có chuyện từ từ nói! Muội xem muội dọa con sợ rồi.”

“Nè ── muội dạy con, huynh không giúp muội, ngược lại còn nói muội, huynh muốn tạo phản à!” Mẹ nắm râu lão cha đại phát thần uy của nữ nhân, nghe được lão cha luôn miệng xin tha mới buông tay, đắc ý nói: “Nuôi con không dạy là lỗi của cha mẹ, phải nghiêm khắc với nhi tử chúng ta một chút. Nó trưởng thành, tự nhiên biết khổ tâm của chúng ta. Huống chi muội còn đính hôn cho nó từ bé, tiểu khuê nữ nhà Kim phu nhân hiện tại chính là mỹ nhân trời sinh, tương lai nhất định là một đại mỹ nhân ngàn dặm xa xôi mới tìm được, nữ nhi giống mẹ, khẳng định cũng có thể là một tay làm hải đường cao thượng hạng, đến lúc đó nhi tử cám ơn muội còn không kịp!”

Ta bịt chặt tai ── ta mới không thèm lấy một lão bà biết làm hải đường cao!

_ _

Không biết có phải bởi vì ngày đó khi ngủ ta nói mớ lộ ra suy nghĩ hay không, mẹ bắt đầu cứ cách năm ba ngày mời Kim phu nhân mang nữ nhi tới nhà chơi, còn cố ý cho ta cùng tiểu nha đầu kia hai người một chỗ. “Con à, Linh Lung người ta là khách, con phải chiếu cố Linh Lung muội tử cho tốt.”

Mẹ bỏ xuống một câu, liền cùng Kim phu nhân cười trộm rời đi. Ta xoay người nhìn khuôn mặt mũm mĩm kia, dưới mũi “mỹ nhân trời sinh” còn buông thõng hai con thanh long, ta phiền đến đau cả đầu.

Sau nửa năm thật dài bị Linh Lung dây dưa bám đuôi, ta rốt cuộc nghe được tin tức tốt. Cả nhà Kim phu nhân phải đi quan ngoại phía Bắc sinh sống, không đến tám mười năm sẽ không trở về.

Tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về. Chờ cha mẹ đưa tiễn cả nhà Kim phu nhân xong, ta hoan hô nhảy nhót, cầm lấy kiếm gỗ giàn thun đi tìm nhóm bạn cùng tuổi trong đường chơi đùa.

Vũ đao lộng thương mới là chuyện ta thích nhất.

_ _

Khi mười bảy tuổi, ta đã có tên tuổi trong một vùng võ lâm Tương Tây. Lão cha và mẹ vui mừng trong lòng, đều nói ta không làm hai người bọn họ mất mặt. Hai người cân nhắc, liền vào ngày sinh thần mười tám tuổi đem chức đường chủ ném cho ta, cùng nhau đi vân du tứ hải.

Ta thế là trở thành đường chủ đương nhiệm trẻ tuổi nhất của Phong Lôi Ngũ Hành đường, mang theo các huynh đệ cũng tuổi trẻ khí thịnh một lòng muốn làm ra chút đại sự.

Đầu xuân năm nay, nạn úng địa phương tàn phá khắp nơi, triều đình phát lương ngân cứu trợ thiên tai, lại bị quan phủ lén khấu bớt, kiếm lợi cho riêng mình. Ta mang các huynh đệ ban đêm xông vào quan nha, làm thịt tham quan kia, lúc thoát đi vô ý trúng phải một tiễn một đao, cũng chạy tách khỏi các huynh đệ.

Chờ ta cuối cùng thoát khỏi truy binh, trời đã sáng choang. Nơi trú thân là một đồi nhỏ vùng ngoại thành, chim buổi sớm líu lo ríu rít, ánh mặt trời lướt qua trên người, ta lại chỉ cảm thấy từng trận phát lạnh, trước mắt biến thành màu đen, có triệu chứng hôn mê vì mất máu quá nhiều.

Ta nhịn đau nhổ tên xuống, một động tác đơn giản như thế, cũng cơ hồ hao hết chút thể lực còn sót lại của ta. Ta miệng khô lưỡi khô, cố gắng lê đến dòng suối nhỏ phía trước, đi chưa được mấy bước, rốt cuộc không ngăn được cảm giác chóng mặt mãnh liệt, ngã xuống đất.

Lúc nặng nề hôn mê, giọt nước lạnh lẽo liên tục rơi lên mặt ta......

Mưa rồi?! Ta dồn sức tỉnh lại, mở mắt ra, bên người chính là suối nước chảy róc rách kia.

Một người xinh đẹp trẻ tuổi ta chưa từng gặp qua đang dùng khăn nhúng nước suối lau mặt cho ta, nhìn ta cười cười: “Ngươi tỉnh rồi!”

Ta dùng tốc độ nhanh nhất đánh giá hắn từ đầu đến chân ── ăn mặc hoa quý, hơn nữa ngọc bội đang đeo lại là ngọc sức thượng đẳng chạm trổ tinh tế.

“......  Nói thừa......” Ta khinh thường nhất chính là loại phú gia công tử mặt trắng này, bèn vô cùng khinh thường trừng hắn một cái, thanh âm khàn khàn lại làm chính ta cũng thấy hoảng sợ.

Người trẻ tuổi tuy rằng bị ta mỉa mai, nhưng chỉ ngớ ra một chút liền khôi phục lại, tựa hồ không hề tức giận, gương mặt vẫn mỉm cười, khách khí nói: “Ngươi khát rồi, ta lấy chút nước cho ngươi.”

Bên hông hắn rõ ràng treo một bình nước dẹp bằng bạc khảm ngọc lại không dùng, hái phiến lá trên đại thụ, múc nước suối đưa đến bên miệng ta.

Uống liên tiếp mấy vốc nước trong suốt vừa miệng, yết hầu cũng không còn khát đến muốn bốc khói, lại nhìn hắn chạy tới chạy lui múc nước cho ta, ta cũng không chán ghét hắn như vậy nữa.

Nói sao hắn cũng đã cứu ta.

Ta ho khan mấy tiếng, nói: “Ta gọi là Tùy Đường.  Ừm...... Vết thương trên người ta là ngươi băng bó sao.”

Ý cười trong mắt hắn càng lúc càng đậm, nghiêng người tới gần, vài sợi tóc đen nhánh theo đó lướt qua bên tai ta, rõ ràng rành mạch phun ra hai chữ: “Nói thừa.”

Gia khỏa này, rõ ràng là ghi hận trong lòng câu “nói thừa” khi nãy của ta, chờ cơ hội liền đáp lại. Ta đã biết loại công tử thế này bề ngoài ra vẻ tao nhã hữu lễ, thực chất bên trong đều là kẻ gian xảo.

“Vậy đa tạ.” Ta tức giận bỏ lại một câu khách sáo, khẽ cắn môi, cố nén đau xót đứng dậy.

Hai vết thương đều phải mau chóng trở về tìm đại phu chữa trị, còn có các huynh đệ thất lạc đêm qua, không biết có bình an quay về Phong Lôi đường hay không...... Ta càng nghĩ, lòng càng nóng như lửa đốt, tùy tay nhặt lên một nhánh cây chống tạm làm quải trượng, khập khiễng đi về phía trước.

Người trẻ tuổi đi theo bên cạnh ta, vội ho một tiếng, hỏi ta: “Tùy huynh đệ, có cần tại hạ đỡ ngươi không?”

“Cám ơn, không cần.” Ta rất thẳng thắn từ chối hắn, nhưng hắn không chút nào coi là ngang ngược, vẫn cười mỉm nói: “Tùy huynh đệ, tại hạ Thư Lưu Y, không phải người xấu.”

Kẻ bại hoại nào lại thừa nhận mình là côn đồ! Ta càng thêm không vừa mắt hắn, nghiêm mặt nói: “Ngươi không phải người xấu, là ta. Ngươi đừng theo ta nữa.”

Một khắc kia, ta nhìn thấy trong sóng mắt nhu lượng như xuân thủy của hắn đều là nồng đậm tiếu ý, khóe miệng cũng cong lên độ cung xinh đẹp.

Còn cười! Ta trừng hắn, đang lúc đau đầu nên làm sao thoát khỏi hắn, một trận hô hoán từ xa tiến tới.

Là các huynh đệ trong đường, trên mặt mỗi người lộ vẻ kinh hỉ vây tiến lên đây, tranh nhau mà nói “Đường chủ, chúng ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi.” “Đường chủ, thương thế của ngươi có nặng không? Ta cõng ngươi!......”

Quả thực không hỗ là hảo huynh đệ của ta, tới đúng lúc! Ta mừng rỡ, chắp tay nhìn người trẻ tuổi. “Thư huynh, đã có người giúp ta đi đường, không phiền ngươi theo ta nữa, sau này gặp lại.”

Hắn rốt cuộc dừng chân, cười một cái, cũng nói: “Sau này gặp lại.”

_ _

Ta thế là thực yên tâm mà theo các huynh đệ trở lại Ngũ Hành đường, một tiễn một đao lúc ấy tuy rằng làm ta mất không ít máu, nhưng cũng may không trúng chỗ hiểm, nghỉ ngơi vài ngày, ta đã cử động không có gì trở ngại.

Sai người hỏi thăm tin tức bên ngoài, nói là triều đình đã phái người mới tới thay thế viên quan gặp chuyện bỏ mình kia. Tân quan nhậm chức, cũng coi như thanh liêm, rất có phép tắc cứu trợ thiên tai phát lương thực, còn chuyện truy bắt thích khách, cũng sợ khiến cho dân chúng căm phẫn, chỉ tùy tiện dán vài tấm bố cáo treo thưởng nhận không ra diện mạo qua loa cho xong.

Ta hoàn toàn không còn lo lắng, an tâm dưỡng thương. Đến nỗi Thư Lưu Y từng gặp một lần kia cũng bị ta ném ra sau đầu. Là người đều nghe hiểu ta ngày đó thật sự muốn nói chính là “sau này không gặp”, hơn nữa loại người thông minh như hắn, hẳn là hiểu được ta cũng không có hảo cảm với hắn, sẽ không lại đến tự tìm mất mặt đâu.

Nhưng sau đó ta mới biết được, ta hoàn toàn nghĩ sai về hắn rồi. Hoặc có lẽ, ta kỳ thật cho tới bây giờ cũng chưa từng thật sự hiểu rõ hắn.

Mười ngày sau, một tấm bái thiếp đưa đến tay ta.

Ta giương mắt nhìn tên trên bái thiếp, lại tức giận tên gác cổng bên cạnh kia không biết nhìn sắc mặt người khác chút nào, hãy còn cười nói: “Vị Thư công tử này bộ dáng tuấn tú, người lại khiêm hòa hữu lễ, đường chủ, ngài lúc nào kết giao được một nhân vật xuất sắc như vậy?”

“Nhiều chuyện!” Ta ném bái thiếp về trong ngực gã, không kiên nhẫn phất tay. “Nói với hắn bổn đường chủ còn đang nằm trên giường dưỡng thương, không thể gặp khách.”

Tên gác cổng hé miệng, tựa hồ còn muốn nói giúp cho hắn, bị ta trừng mắt, mới không tình nguyện rời đi.

Ta cho rằng lần này hắn ăn chè bế môn(1) sẽ biết khó mà lui, ai ngờ mấy ngày sau, lại lần lượt thu được bái thiếp thứ hai, thứ ba của hắn. Càng vô phương chính là, hắn còn kèm theo thập toàn đại bổ thang cùng một củ lão sơn sâm(2) trăm năm.

Tên gác cổng hiển nhiên đã bị hắn cho uống mê hồn thang no rồi, lại ăn cây táo, rào cây sung nói giúp cho hắn: “Vị Thư công tử này cũng khá ân cần, lại tặng lễ hậu như vậy, Đường chủ ngài gặp mặt một lần đi.”

Ta nổi giận: “Rốt cuộc ngươi là Đường chủ hay ta là Đường chủ? Đi, đem đồ trả lại hết, nói ta còn đang tĩnh dưỡng, ai cũng không gặp.”

Tên gác cổng nhăn mặt rời đi. Ta không tin, Thư Lưu Y còn có thể mặt dày đến nhà viếng thăm nữa.

_ _

Mấy ngày sau, quả nhiên trời yên biển lặng. Thương thế của ta đã sớm lành lại, cũng chờ trong nhà không được nữa, vừa lúc gặp một gánh hát mới vào thành, nghe nói có mấy người diễn võ hí điệu bộ vững chắc, rất là náo nhiệt, ta liền dẫn theo mấy huynh đệ đi cổ vũ.

Vai chính quả thật có vài động tác võ thuật đẹp mắt, nhưng trong mắt ta thì cũng bình thường không có gì lạ, ngược lại nghệ nhân nói chuyện ở giữa kia thật hài hước thú vị, nói một đoạn làm cho toàn bộ người đang ngồi đều thoải mái cười to, ta cũng rất thưởng thức, thình lình nghe thấy một người tới bên cạnh ta, nhẹ giọng cười hỏi: “Xin hỏi Tùy huynh đệ, chỗ bên cạnh ngươi có ai ngồi không?”

Ta đang nghe đến nhập thần, đầu cũng không nâng, thuận miệng nói: “Không có, ngươi cứ ngồi đi.” Nói xong đột nhiên cảm thấy thanh âm người nọ có chút quen tai, quay đầu, bắt gặp một đôi mắt phong lưu ngóng nhìn mỉm cười thản nhiên.

“Nếu Tùy huynh đệ bảo ta ngồi, ta đây cúng kính không bằng tuân mệnh.”  Hắn làm như không thấy ta nổi giận, ung dung ngồi xuống bên cạnh ta.

“Họ Thư kia, ngươi sao cứ dây dưa không dứt vậy hả?” Ta nén giọng, nếu không phải kiêng kỵ chung quanh nhiều người, ta đã sớm trở mặt chạy lấy người rồi.

Hắn nhìn ta, lộ ra biểu tình vô tội, ra vẻ kinh ngạc nói: “Tùy huynh đệ lần trước không phải nói với ta sau này gặp lại à? Ta còn cho là Tùy huynh đệ nhìn thấy ta sẽ cao hứng chứ!”

Luận khua môi múa mép, ta tự biết không bằng hắn, dứt khoát quay đầu, nhắm mắt làm ngơ.

“Tùy huynh đệ, Tùy huynh đệ......” Hắn kêu khẽ mấy tiếng, ta cũng không thèm quan tâm. Hắn yên lặng một lát, cuối cùng thở dài thật sâu: “Tùy huynh đệ, ta thật sự khiến người chán ghét vậy sao?”

Hắn ngồi rất gần ta, khí tức thở ra toàn bộ ập lên tai và cổ của ta, vừa ấm áp lại ngứa ngứa, càng làm thắt lưng ta không hiểu sao xẹt qua cảm giác tê dại đến tận xương. Sau gáy nhất thời nổi gai óc, xoay mình nhảy lên, ngay cả mấy huynh đệ cũng không kịp gọi, liền chạy ra ngoài.

Mấy tiếng cười nhẹ vang lên phía sau. Ta biết hắn chắc chắn đã nhìn thấu ta đang chạy trối chết, không khỏi thẹn quá thành giận, quay đầu hung hăng liếc mắt cảnh cáo hắn.

Đừng tưởng rằng đã cứu ta một lần là có thể không kiêng nể gì. Thật sự chọc ta nóng lên, hừ hừ......

Sự thật chứng minh, ánh mắt ta lúc đó, nhất định còn chưa đủ hung thần ác sát, không có một chút lực uy hiếp áp chế hắn.

Hai ngày sau ta đi tửu lâu do Ngũ Hành mở uống rượu, hắn không biết từ đâu thu được tin tức, còn sớm hơn ta một bước, ngồi ở bên cửa sổ, hâm nóng mỹ tửu, nhấm nháp thưởng rượu, vừa mỉm cười nhìn ta.

Ta thật muốn hất bàn đập ghế, chất vấn hắn đến tột cùng muốn làm cái gì, nhưng nơi này là sản nghiệp Ngũ Hành đường của ta, ta dù sao cũng không thể đập tửu lâu nhà mình trút giận, chỉ có thể kìm nén lửa giận đầy bụng, quay đầu xuống lầu.

Hôm sau, vài thiếu hiệp giao hảo với ta trong thành mời ta cùng ra ngoài thành săn bắn, tới ngoại thành, hắn cưỡi một con xích mã, cũng xen lẫn trong hàng ngũ, còn cùng mọi người chuyện trò vui vẻ.

Da mặt của gia khỏa này quả thực có thể so với tường thành! Ta âm thầm nghiến răng, tâm tình thật tốt ban đầu trong phút chốc không cánh mà bay, bỏ lại cung tiễn, không để ý người khác giữ lại, giục ngựa đi thẳng. Nếu không đi, ta sợ mình nhất thời xúc động, đương trường đem hắn bắn xuyên ra một cái lỗ.

Liên tiếp nhiều ngày sau, hắn càng giống như biến thành cái bóng của ta, đến nỗi lúc mấy vị hảo hữu của ta tụ tập một chỗ, đều âm thầm nháy mắt ra hiệu, lại có một người giáp mặt giễu cợt ta: “Tùy huynh, ngươi quả nhiên mị lực vô hạn, ngay cả Thư gia đại công tử kia đều vì ngươi mê đắm!”

“Ngươi thật là miệng chó không mọc được ngà voi!” Ta đập một chén rượu bay qua, thành công làm cho hắn ngậm miệng.

Mấy ngày này, ta đương nhiên đã sớm điều tra rõ lai lịch của tiểu bạch kiểm này ── Đại công tử của Thư gia cự phú Giang Nam. Còn nghe, Thư gia đại công tử này hảo nam phong.

Nhớ tới đôi mắt luôn luôn lưu chuyển đa tình của hắn, còn có một hồi khí tức ái muội lướt qua trên tai ta, mặt ta bỗng nhiên kìm không được nóng lên, nhắc tới bầu rượu liền uống, lại vẫn dấu không được nóng nảy phập phồng.

Ta biết hắn vì sao trăm phương nghìn kế muốn tiếp cận ta, ta càng sợ hãi loại cảm giác xa lạ lặng lẽ nảy sinh trong lòng mình kia......

_ _

Đêm đó, ta vui vẻ đi Thái Bình đổ phường, không ngoài ý muốn thấy hắn ở nơi đó. Hắn vẫn đạm cười, nhắm mắt đuổi theo bên cạnh ta, làm hại ta tâm thần không yên, liên tiếp thua mấy ván.

Trong lòng ta khó chịu cực điểm, hắn lại còn không thức thời tiến lên: “Tùy huynh đệ, bài vận của ngươi hình như hơi kém, có muốn tại hạ ném thay ngươi một ván tiếp theo không?”

Cỗ hờn dỗi tích lũy đã lâu trong ngực ta cuối cùng bị điểm trúng ngòi, ầm ầm nổ tung. Ta tức giận tung một chưởng ngay ngực, rống giận: “Ngươi cả ngày âm hồn không tan bám theo ta, ta còn có thể có vận khí tốt gì?”

Ta cho rằng lấy thân thủ của hắn, có thể tránh thoát thế công của ta, cho nên một chưởng này dùng hết toàn lực, ẩn ẩn tiếng sấm nổ mạnh, đủ để dọa chạy toàn bộ người đang vây quanh bên cạnh chúng ta xem náo nhiệt.

Hắn lại không có chút ý tứ né tránh, gắng gượng chịu một chưởng của ta, cả người bị đánh bay, rơi xuống đất không còn lên tiếng.

“Ngũ Hành đường đường chủ đánh chết người rồi!” Mọi người rộ lên, kinh hô bỏ chạy.

Ta không thể tin được mình lại thật sự đánh trúng hắn, nhìn chằm chằm tay mình mà ngẩn người, nhìn đến lưng hắn hơi hơi động, ta mới như từ trong mộng tỉnh lại, đẩy mọi người ra tiến lên.

Cám ơn trời đất! Hắn còn sống.

Ta ôm lấy hắn, chạy vội về Ngũ Hành đường.

Thư gia đại công tử này nếu chết trong tay ta, Ngũ Hành đường cùng Thư gia nhất định kết thù oán. Với tài lực Thư gia phú giáp Giang Nam, ắt sẽ ầm ĩ trên dưới Ngũ Hành đường gà chó không yên. Quan trọng nhất là, hắn không nên chết.

Có chán ghét thế nào, hắn dù sao cũng đã từng cứu ta, nói cho cùng, chỉ là thích ta mà thôi......

Vừa vào phòng, đặt hắn lên giường, ta lập tức xoay người ra khỏi phòng, cố đem đại phu trong đường từ trong ổ chăn lôi ra.

Đại phu còn buồn ngủ, lải nhải quở trách ta đêm hôm khuya khoắt còn muốn kinh động lão cốt đầu hắn, chờ thấy rõ Thư Lưu Y bị ta đả thương, mặt đại phu mới dài ra. “Tiểu Đường, ngươi đánh người ta gần chết lại bảo lão già ta tới cứu, ngươi chơi trò gì vậy?”

Ta khúm núm, cúi đầu nghe lão càu nhàu, thẳng đến lão vỗ ngực cam đoan với ta Thư Lưu Y không chết được, ta rốt cuộc thở ra một hơi. Đưa tiễn đại phu, ta mới phát giác hai lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh.

“Người tốt không trường mệnh, tai họa để ngàn năm. Thư Lưu Y, ngươi cũng đừng dễ chết như vậy nha!” Ta nhìn người mê man trên giường thấp giọng khẽ nói, ngay sau đó, lại thấy hắn mở mắt, cố gắng cười, vẫn là tính tình ôn nhu trêu chọc như xưa. “Tùy huynh đệ bảo ta đừng chết, Ta đương nhiên nghe lệnh.”

“Ngươi, ngươi......” Ngươi lúc nào mới có thể bớt ba hoa chứ...... Ta vô lực, bắt đầu hối hận mình vì sao phải xúc động như vậy đả thương hắn, còn không có suy nghĩ mà ôm người trở về.

Ta có dự cảm, lần này, ta không bao giờ có thể dễ dàng thoát khỏi hắn nữa.

Hết thảy sau đó, quả nhiên bị ta bất hạnh nói trúng.

Mỗi lần tiểu tư bưng thuốc tới, gia khỏa rõ ràng lớn tuổi hơn ta kia lần nào cũng giả bộ hữu khí vô lực, tựa lên vai ta chơi xấu. “Tùy huynh đệ, đút ta.”

Tiểu tư gục đầu xuống, cười trộm cáo lui. Ta nghiêm mặt, bưng lên một chén dược lớn liền đổ vào trong miệng hắn. Ai kêu là ta đả thương hắn chứ.

“Hưm...... nóng quá...... Tùy huynh đệ, ngươi thật thô lỗ......” Hắn ủy khuất oán giận.

“Ta đều tự mình hầu hạ ngươi rồi, ngươi còn bắt bẻ cái gì? Mau uống cho ta!” Trán ta nổi gân xanh, tự nói với mình không cần so đo với người bị thương.

“Tùy huynh đệ, ngươi chậm một chút...... A......”

“Thư Lưu Y, ngươi cư nhiên phun dược lên người ta!” Ta thở hổn hển.

Đút xong một chén dược, ta cũng mệt mỏi như luyện xong một bộ chưởng pháp, đẩy cửa ra ngoài muốn hít thở không khí, liền thấy tiểu tư vẻ mặt nhịn cười, nhanh như thỏ bỏ chạy.

Tiểu tử này, nguyên lai vẫn trốn ở ngoài phòng nghe góc tường. Ta mây đen đầy mặt ── anh danh nửa đời của Phong Lôi Ngũ Hành Đường chủ ta a......

______________________________________________________________________

(1) Chè bế môn: nguyên văn ‘bế môn canh’, từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn.

(2) Lão sơn sâm: củ của rau má (Liên tiền thảo hay Tích huyết thảo trong Đông y)