Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 39: Đập nồi dìm thuyền




Sáng sớm ngày hôm sau, vô cùng mông lung, Bạch Thiên Thiên cảm giác có người tỉ mỉ vuốt ve gò má mình, từ đuôi mày đến khóe mắt, rồi đến cằm mảnh khảnh, lông mi của nàng giật giật, mở mắt ra thấy khuôn mặt mỉm cười của Sở Thành Dực

Đại thiếu gia thấy nàng tỉnh, cúi người định hôn nàng, Bạch Thiên Thiên lại lập tức nghiêng đầu né tránh, đưa tay chống lên ngực hắn, cau mày nói: “Ta còn chưa chuẩn bị xong, tối mai… Có thể không?”

Sở Thành Dực đưa tay chậm rãi vuốt ve mi tâm của nàng, gật đầu lên tiếng: “Cũng tốt, chừng nào ta cũng chờ nàng.” Nói xong hắn đứng dậy sửa sang lại vạt áo nhăn, cười nói: “Cũng nên để người làm chuyển quần áo hằng ngày tới.”

Bạch Thiên Thiên nhìn theo sườn mặt hắn, hờ hững, nói: “Buổi tối đi, bây giờ ta hơi mệt, muốn ngủ thêm một lát.”

Đại thiếu gia giơ tay chỉnh góc chăn vì thê tử mình, săn sóc: “Ngủ đi, cơm trưa ta để phòng bếp làm đưa tới.”

Nữ tử trên giường ngoan ngoãn nhắm mắt, Sở Thành Dực thỏa mãn khẽ cười một tiếng, xoay người rời khỏi Tê Hương các, mặt khác phân phó người làm về Ngâm Phong các thu dọn đồ đạc.

Bạch Thiên Thiên lẳng lặng nằm trên giường, đợi chung quanh hết động tĩnh, lúc này mới đứng dậy trang điểm ăn mặc, lúc tiểu nha hoàn giám thị bưng nước vào, Bạch Thiên Thiên dặn bảo: “Ta muốn đi Tư Khanh các ôn chuyện cùng Tuyết Trần cô nương một chút.”

Tiểu nha đầu kia khẽ dừng lại, để chậu nước xuống sau đó ngập ngừng nói: “Đại thiếu gia đã dặn dò, mấy ngày nay thiếu phu nhân phải ở Tê Hương các, nơi nào cũng không thể đi.” Nàng ta thấm ướt một miếng vải gấm bằng bông, vắt ráo một nửa sau đó mới đưa cho thiếu phu nhân.

Bạch Thiên Thiên nghe vậy cũng không phản bác, nàng nhận lấy khăn lông cẩn thận lau một lần, lại nói: “Đã như vậy, ngươi đến Tư Khanh các mời Tuyết Trần cô nương đến đây.” Sau khi nói xong, nàng sợ Lâu Tuyết Trần không đến, đứng dậy vào trong viện lấy một bọc cánh hoa lê, kín đáo đưa cho tiểu nha đầu, dặn dò: “Đưa túi cánh hoa này cho nàng ấy, nói ranh rỗi ta đến chỗ nàng chưng bánh hoa lê ăn.”

Lúc còn trẻ, Bạch Thiên Thiên và Lâu Hạnh Hoa thường nghĩ làm chút bánh ngọt, bánh hoa lê và bánh hoa hạnh chính là hai người dùng để trêu ghẹo đối phương. Mà nay nàng gặp nạn, Lâu Tuyết Trần giận dỗi không để ý đến nàng, chỉ đành phải dùng biện pháp khi còn bé dẫn nàng ấy tới đây.

Quả nhiên, sau một nén nhang khi Tuyết Trần cô nương nhận được túi hoa lê kia đã chạy tới, từ trước đến giờ tính tình nàng nóng nảy, mà nay lại có một bụng nóng giận muốn phát tiết chỗ bạn nối khố.

Chỉ thấy nàng ấy như một cơn gió quét vào Tê Hương các, thấy Bạch Thiên Thiên ngồi yên lặng trong viện, vẻ mặt lạnh nhạt giễu cợt: “Đại thiếu nãi nãi Sở gia, không biết tìm cận thân có gì phân phó?”

Bạch Thiên Thiên biết nàng ấy không hiểu được những ngọn nguồn quanh co gần đây, chỉ coi mình ra vẻ đạo mạo, quyến rũ tiểu thúc, ngụy quân tử lừa gạt tỷ muội, vì vậy không tức giận dienndannleequyydonn với nàng ấy, chỉ cúi đầu nói: “Hạnh Hoa tỷ, có một số việc muội muốnnói cho tỷ, cũng xin tỷ giúp một tay, tỷ ngồi xuống uống ly trà rồi từ từ nghe muội nói.”

Lâu Tuyết Trần khinh miệt liếc nàng một cái, hừ lạnh: “Tại sao ta phải giúp ngươi!? Còn nữa, ngươi đường đường là thiếu phu nhân Sở phủ, còn đến lượt nhạc sỹ ta đây giúp một tay?” Nàng đứng tại chỗ chứ không ngồi.

“Bởi vì tỷ hận muội, tỷ đã nói tỷ phải đòi muội thiếu…” Bạch Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn nàng ấy, cười nói: “Tỷ luôn yêu ghét rõ ràng, không bằng muội để cho tỷ hại muội một lần, như vậy chúng ta huề nhau, có được không?”

“Ngươi nói cái gì?” Lâu Tuyết Trần hơi giật mình, trợn to hai mắt nhìn Bạch Thiên Thiên.

“Muội nói, muội vốn không phải thiếu phu nhân Sở phủ, muội là giả mạo mạo danh thay thế! Sở Thành Dực cũng không phải phu quân của muội.” Bạch Thiên Thiên nheo mắt lại cười, “Bây giờ tỷ là người duy nhất biết thân phận của muội, không bằng tỷ đi quan phủ tố cáo muội, để cho muội bị bỏ tù chịu khổ một chút, có thể khiến tỷ bớt tức không?”

“Ngươi điên rồi!!!” Lâu Tuyết Trần hạ thấp giọng, khàn giọng mắng một câu, ngồi vào trước bàn, lạnh lùng nói: “Vậy thiếu phu nhân chân chính đâu? Nếu ngươi vào ngục, chuyện như vậy có thể sẽ mất đầu đấy!”

Bạch Thiên Thiên từ từ rót ly trà cho nàng, ngước mắt: “Sẽ không mất đầu, lão thái gia cũng sẽ không để muội chết, muội cảm thấy được, lão thái gia vẫn luôn thấy thẹn với nương muội, cũng sẽ không để cho muội chết.”

Lâu Tuyết Trần sững sờ, đặt ly trà trong tay lên bàn, trầm giọng nói: “Lộn xộn cái gì, ta hoàn toàn nghe không hiểu!”

Bạch Thiên Thiên vỗ vỗ mu bàn tay nàng, trấn an sự nóng nảy của Tuyết Trần cô nương, rồi sau đó từ từ nói đầu đuôi cả câu chuyện, nói đến chỗ ly kỳ, Lâu Tuyết Trần từng trải việc đời cả kinh trợn tròn mắt, há to mồm, thỉnh thoáng uống ngụm trà cho đỡ sợ.

“Bây giờ MạtNhi tỷ tỷ đi, thiếu phu nhân Sở phủ mất rồi, mặc dù lão thái gia biết thân phận thật sự của muội cũng sẽ không thả muội rời khỏi phủ, dù sao nếu lộ ra ngoài, thể diện của Sở gia sẽ mất sạch. Bây giờ không có người nào có thể cứu muôi, muội đương nhiên tự cứu!” Bạch Thiên Thiên cắn răng, kiên định nói: “Vào ngục, muội chắc ăn chút đau khổ, dù sao cũng tốt hơn cả đời bị vây ở trong phủ, gả cho một người mình không yêu…”

“Thật ra thì đại thiếu gia đối xử với muội không tệ…” Giọng Lâu Tuyết Trần đã hòa hoãn, bắt đầu nói chuyện bình thường: “Nhị thiếu gia đại khái cũng sẽ không làm loại chuyện phản bội lời thề…” Nàng cúi đầu vân vê vạt áo, hơi phiền muộn.

“Sở Thành Dực có tốt hay không chẳng liên quan đến muội, muội không yêu hắn!” Bạch Thiên Thiên lập trường die enda anle quu ydonn kiên định, không nhường bước chút nào: “Còn Sở Thành Tường, mặc kệ vì lý do gì, chung quy là hắn lừa muội, muội không thể lại dễ dàng tin hắn.” Nàng ngước mắt nhìn mảnh rừng hoa lê xanh nhạt, cánh hoa đã rơi rụng hết, còn sót lại cây xanh um tươi tốt, hắn từng nói, những hoa lênày sau khi rơi rụng sẽ không kết trái, chỉ dùng để thưởng thức mà thôi.

Chẳng lẽ chỉ dùng để thưởng thức khinh nhờn sao?

“Vậy tỷ…” Tuyết Trần cô nương nghiêng đầu suy nghĩ, “Kiện muội mạo danh thế thân, ý đồ bất chính?” Dứt lời nàng cười hì hì, gật đầu: “Thật ra thì như vậy đúng là rất hả giận!”

Bạch Thiên Thiên thấy tỷ ấy cười, khối đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống đất, không nhịn được tiến lên cầm tay Lâu Tuyết Trần cười nói: “Hạnh Hoa tỷ không giận là tốt rồi. Chỉ có điều không cần kiện muội mạo danh thế thân, sẽ phá hủy danh dự Sở gia, tỷ nói thiếu phu nhân Sở gia mang theo khoản tiền chạy trốn, hơn nữa còn là vàng bạc của cải số lượng lớn… Đúng, sẽ nói như thế!”

“Chứng cứ đâu? Dù sao ta cũng phải có chứng cứ.” Tuyết Trần cô nương rút tay ra, cố ý tỏ vẻ xa lạ nói: “Còn nữa, ngươi đừng quá thân thiết với ta, cơn giận của ta còn chưa tan!”

Bạch Thiên Thiên bị nàng chọc vui, cười hì hì ra tiếng, “Mạt Nhi tỷ tỷ vốn mang theo một khoản tiền trốn đi rồi, hôm nay tỷ ấy sẽ đến cửa hàng tơ lụa lấy một số ngân lượng lớn, chứng cứ nha, dĩ nhiên chính là sổ sách của cửa hàng tơ lụa, lát nữa muội để Sở quản gia lấy tới cho tỷ, tỷ cầm sổ sách đến nha môn kiện cáo muội, lúc bộ khoái tới bắt người tự nhiên sẽ tìm được trên đầu muội, tức là sẽ không liên lụy đến người khác, Sở Thành Dực cũng không có cách nào lật bản án, dù sao hắn cũng không thể nói bút ngân lượng này do hắn đưa ra ngoài, hơn nữa còn đưa cho phu nhân mình và tình lang…”

Sở Thành Dực à Sở Thành Dực, ngươi có kế Trương Lương, mà ta có quá tường thê *, chuyện không chê vào đâu được, tạm thời chịu nỗi khổ nhất thời, đổi lấy tự do cả đời, rất đáng giá!

(*) Trương Lương kế và quá tường thê:

Trương Lương: là mưu sĩ và là văn thần, 1 trong “tam kiệt nhà Hán”, cùng với Hàn Tín, Tiêu Hà, ông có công giúp Lưu Bang đánh đổ nhà Tần và thắng Hạng Vũ trong chiến tranh Hán Sở sáng lập ra nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.

Quá tường thê: thang mây để trèo tường, dùng trong việc đánh thành tương truyền do Lỗ Ban làm ra để giúp Sở Huệ Vương đánh Tống quốc.

Ngụ ý của câu này là ngươi có mưu kế lợi hại, ta có phương thức đối phó. tất cả mọi người đều có kế sách, kiên quyết không ai nhún nhượng ai. Binh đến tướng ngăn (cản), nước đến đắp đê.

Bạch Thiên Thiên viết toàn bộ mừng rỡ trong lòng lên mặt, Lâu Tuyết Trần nhìn mất hứng, buồn bực nói: “Muội vào ngục, ta sẽ đưa cơm cho muội, phải nhìn xem muội chịu trừng phạt như thế nào, nếu bị đánh thương tích đầy mình cuộc sống không thể tự lo liệu, ta còn suy tính chăm sóc phục vụphụ thân bị bệnh liệt giường của muội!”

Bạch Thiên Thiên biết tỷ ấy nói năng chua ngoa nhưng lòng như đậu hũ, lập tức túm váy làm nũng: “Tỷ ngàn vạn lần nhất định phải đưa cơm tối vào lao ngục cho muội trước, muội không muốn nhìn thấy Sở Thành Dực dịu dàng chăm sóc, để cho người ta sợ hãi.” Hợp với tình hình mà run rẩy, chọc cho Tuyết Trần cô nương cười lên.

Vì vậy đại kế hai nữ nhân bỏ tù gần như đã định.

Đại thiếu gia cho phu nhân mình quyền tùy ý tra xét sổ sách tài liệu, lại chưa từng ngờ tới nàng sẽ dùng đặc quyền đến chỗ này.

Sở quản gia đúng bổn phận chuyển sổ sách tới, lại đảo mắt thành tội chứng trong nha môn.

Vì vậy Bạch Thiên Thiên dieendaanleequuydonn ăn bữa cơm trưa thật no, lại thoải mái ngủ trưa một giấc, buổi chiều, bộ khoái áo lụa thâm của nha môn viếng thăm đúng lúc, quá ngũ quan trảm lục tướng * đến Tê Hương các thì Bạch Thiên Thiên đã mỏi mắt đợi mong.

(*) Quá ngũ quan trảm lục tướng (Qua năm cửa ải, chém sáu tướng): Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ỵ vượt qua muôn vàn khó khăn.

Lão thái gia đại thiếu gia những người liên can đều bị mời đến đây, những bộ khoái kia vẫn còn khách khí, cung cung kính kính thi lễ với hai người, nói: “Xin mời thiếu phu nhân đi nha môn một chuyến, có người trình lên một quyển sổ sách, nói thiếu phu nhân ăn đút lót trái pháp luật, tham ô tư túi trung gian, vả lại mang theo khoản tiền chạy trốn, tri phủ đại nhân rất coi trọng việc này, quyết định thanh trừ mọt giúp lão thái gia và đại thiếu gia, để bảo đảm dẹp yên trên dưới Sở gia…”

Bạch Thiên Thiên thấy bọn họ nghiêm trang nói nghiêm túc, trong lòng lại cười đứt ruột, từ xưa đến nay quan thương một nhà, Sở gia giàu có, tri phủ đương nhiên nịnh bợ, nhưng không nghĩ tới lần này vỗ mông ngựa lên đùi ngựa.

Chỉ thấy sắc mặt đại thiếu gia chuyển thành xanh mét, lão thái gia hơi mơ hồ vỗ trán, nghi ngờ hỏi: “Dực, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

Khóe miệng Sở Thành Dực co rúm, cố nén nói: “Phụ thân, lát nữa hài tử sẽ từ từ bẩm báo việc này lại cho ngài, trước đừng làm trễ nải quan sai làm việc.”

Vì vậy Bạch Thiên Thiên nghênh ngang bước ra khỏi Tê Hương các ngay trước mặt đại thiếu gia, lại rời khỏi Sở phủ, chỉ có điều tư thế áp giải hơi không thoải mái.

Lúc đi ra cửa chính thì sắc mặt Sở Thành Dực đã khôi phục như thường, hắn ngăn quan sai lại, dặn dò để cho bọn họ đừng làm khó phu nhân mình, sau đó kéo Bạch Thiên Thiên cách đám người trầm giọng hỏi: “Đây chính là kết cục mà nàng muốn?”

Bạch Thiên Thiên khẽ gật đầu, nói: “Đúng, ta không yêu ngươi, cho nên không thể gả cho ngươi.”

“Chẳng lẽ nàng không cho rằng Sở Thành Tường hắn sẽ làm tổn thương nàng?” Ánh mắt đại thiếu gia sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.

Bạch Thiên Thiên đáp không chút do dự: “Mặc dù hắn làm tổn thương ta sâu hơn, ta cũng không thương ngươi, vì sao phải gả cho ngươi!”

Sở Thành Dực đột nhiên ngây người, hắn cho rằng rơi vào tuyệt cảnh như thế sẽ thấy nàng mềm yếu để cho nàng khuất phục, chúng bạn xa lánh, tình nhân lại tổn thương nàng sâu sắc như vậy… Nàng vốn nên khóc thút thít vốn nên nóng lòng tìm nơi ấm áp, mà mình cho nàng quan tâm lúc nàng bất lực nhất… Tất cả vốn nên nước chảy thành sông… Nhưng không nghĩ quanh co khúc khuỷu… Phí hơi như thế!

Hắn cười khổmột tiếng: “Nàng quả thật khác nữ nhân khác, thà rằng bỏ tù cũng không nguyện ý theo ta, ta… Ta thật sự khiến nàng ghét như thế sao?”

Bạch Thiên Thiên nhìn khuôn mặt hắn, cười cười, “Trước kia ta rất chán ghét ngươi, bây giờ hoàn hảo, ngươi cũng không phải người xấu, cho nên không cần mua chuộc quan sai đến lao ngục giày vò ta, tình nghĩa giữa chúng ta chấm dứt như thế, ngươi nói có được không?” nàng nhìn đại thiếu gia Sở gia chằm chằm, yên tĩnh sáng long lanh, giống như khẩn cầu, lại giống như đang nói: Ngươi giày vò nữa cũng không có kết quả.

Sở Thành Dực kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, đột nhiên nhảy ra ba chữ: “Được cái rắm!” Đại thiếu gia chú trọng hàm dưỡng mười mấy năm qua lần đầu tiên nói tục, sau khi mắng xong hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Chỉ có điều trong khoảnh khắc xoay người hắn nhỏ giọng nỉ non: “Đời này đại khái ta nhất định cô độc…” Những lời này theo gió bay tản ra, rơi vào trong lỗ tai Bạch Thiên Thiên, cũng làm cho nàng tự dưng nhớ đến một người khác, nam tử nàng chân thành yêu…

Ngươi đang ở đâu? Giờ phút này ngươi đang nghĩ cái gì?