Hoa Mãi Mãi Thuộc Về Gió

Chương 28: Quyết định




Part 28: Quyết Định

Sáng hôm sau mọi người điều có mặt đầy đủ tại nhà nó, bầu không khí không còn vui tươi như trước nữa ,mà thay vào đó là sự im lặng lạnh lẽo đến đáng sợ

_Con gọi mọi người đến đây có chuyện gì sao_Cuối cùng ông Khang cũng khó chịu lên tiếng khi thấy sự im lặng như vậy, còn nữa không hiểu sao trong lòng ông lại dâng lên một nổi niềm lo lắng khi thấy sắc thái lạnh lùng và sự kiêu ngạo của nó, khi mọi người đang chờ đợi nó, còn nó thì đang nhâm nhi ly rượu vang đỏ

_Đúng là có chuyện nên con mới mời mọi người đến đây_Nó nhàn nhã trả lời, nhưng câu nói lại rất lạnh lùng

_Có chuyện gì thì em nói đi_hắn nói trong sự nôn nóng

_Mọi người không có gì để nói với tôi sao_Nó thay đổi cách xưng hô, ánh mắt sắc bén, liếc nhìn từng người

_Có gì để nói, ý em là sao vậy _Hàn Vũ nhíu mày, khó hiểu nói

_Quá khứ của tôi, trí nhớ, sự thật, tất cả_Nó lạnh lùng nói, tất cả mọi người điều im lặng và cũng dường như đã đoán ra lý do tại sao nó lại gọi mọi người đến đây

_Có phải con đã nhớ lại mọi chuyện rồi đúng không_Ông Minh Khang đánh liều nói

_đúng vậy, nếu tôi không nhớ lại mọi chuyện thì có phải các người định giấu tôi luôn đúng không, chuyện quá khứ, anh trai, rồi còn gì nữa không_Nó cáu gắt

_Hàn...Băng à không Thùy Anh à, mọi chuyện điều do chính ta mà ra vì vậy con đừng trách họ, chuyện quá khứ cũng chỉ có mình ta làm vì vậy con muốn ta chết cũng được , ta nguyện chết để chuộc lại mọi lỗi lầm mà ta đã gây ra_Ông Khang quỳ xuống trước mặt nó và trước sự chứng kiến của mọi người, ai ai cũng ngạc nhiên ông trùm mafia thế giới đây sao, một người có lòng kiêu hãnh tự cao như vậy mà bây giờ lại quỳ xuống xin nó cái chết ư, điều đó thật là bất ngờ không ai có thể lường trước được, mọi người im lặng. phải chẳng ai giám ý kiến gì cả mọi người chỉ biết nín thở mà chờ đợi câu trả lời và sắc thái của nó

_Ồ, được thôi, nếu như ông đã có ý định như vậy thì hãy làm như ý ông muốn đi_Khác với sự ngạc nhiên của mọi người, sắc thái của nó vẫn vậy, vẫn lạnh lùng tàn nhẫn nói, nó rút ra một khẩu súng và quăng xuống nơi ông Khang đang quỳ

_Bi em dừng lại đi, mọi chuyện đã là quá khứ rồi mà_Bin im lặng nãy giờ cuối cùng cũng chịu lên tiếng khi thấy thái độ như vậy của nó

_Ông ta chỉ là phải trã giá đúng như những gì ông ta đã làm mà thôi_Nó nhếch môi

_Bin à, Thùy Anh nói đúng, ta chỉ là đang trả giá cho những việc mà ta đang làm mà thôi_Ông Khang với lấy khẩu súng nói

_Thùy Anh à, ta xin cháu xin cháu hãy tha cho ông ấy, xin hãy tha cho ông ấy lần này đi mà_Bà Hoa cũng quỳ xuống cầu xin lấy nó

_Tha sao, làm sao tôi có thể tha cho ông ta được chứ, vậy mười mấy năn trước, lúc bố mẹ tôi cầu xin ông ta tha mạng, lúc đó ông ta có mảy may đếm xỉa đến lời cầu xin của bố mẹ chúng tôi không, ông ta quay mặt, làm ngơ, ông ta để cho bọn đàn em bắn chết bố mẹ tôi, không chỉ một phát đạn mà bọn chúng đã bắn và người bố mẹ hàng trăm phát, tại sao lúc đó ông ta không tha cho bố mẹ tôi ngay cả khi họ đã chết, vậy bà có nghĩ bây giờ ông ta có đáng được tha chết không, có đáng để tha hay không_Nó tức giận nói mà khóe mắt đã hoen lệ từ lúc nào, nổi đau chứng kiến cái chết của bố mẹ đã thấm đẫm ăn mòn lấy tâm trí nó, không đêm nào nó có thể ngủ ngon khi cơn ác mộng ấy cứ hiện về, nổi đau mất bố mẹ và chứng kiến cái chết của họ đã khiến nó trở thành một con quỷ khát máu, và lí trí nó luôn nhắc nhở nó là phải trả thù cho bố mẹ nó, có như vậy bố mẹ nó mới yên nghĩ được.