Hoa Mận Trái Thì

Chương 6: Ma Tôn yếu thế




“Ha ha, các vị Phong chủ, hôm nay trời đẹp… trời đẹp ha…”

Vũ Anh chống đỡ thân hình mình đứng lên híp mắt cười với đám người vừa mới tới, đứng đầu là hai Phong Chủ của Ngu Minh và Thiên Kim. Hiển nhiên bọn họ đều không thấy được một màn đánh nhau tóe lửa vừa rồi. Bọn họ chỉ biết, người có thể triệu tập được ma thú nhất định là Ma Tôn.

Phủ đệ nơi họ đứng vốn đã xập xệ đổ nát, không chịu được vài chiêu của ma thú, tất cả đều bốc cháy thành tro. Vài nơi chịu đòn công kích lớn thì bị đào thành một cái hố sâu hoắm, khói đen vẫn còn bay lên mù mịt. Duy chỉ có gian nhà sau lưng Vũ Anh là vẫn còn yên ổn không bị tổn hại.

Cảm nhận được uy lực của Ma Tôn, ai cũng kiêng dè vài phần, vũ khí trong tay cũng tự động được siết chặt.

“Xích Vũ Ma Tôn, ngươi đã trở lại…”

Ngu Minh Phong Chủ Hạ Kính Minh cẩn thận mở miệng lên tiếng đầu tiên, tròng mắt liên tục quan sát đánh giá tình hình. Năm mươi năm trôi qua, bọn họ mới đang dần dần khôi phục lại các môn phái cũ, tổn thất nhân lực cũng đang được bù đắp lại. Tuy vậy vẫn chưa thể đạt tới thời huy hoàng như khi xưa. Nay Ma Tôn bỗng chốc trở lại, người có thể đấu ngang cơ với hắn sợ chỉ có Ngô Tông chủ và Lam Phong Chủ. Nhưng nhỡ như Ma Tôn đã khôi phục lại Đỉnh Tà Huấn thì Ngô Tông Chủ chắc chắn không thể là đối thủ của hắn. Còn Lam Phong Chủ… có quỷ mới biết hắn sẽ theo phe nào.

Nói vậy nhưng vừa rồi triệu hồi cả Huyết Thú lẫn Ma Thú Thượng Cổ, có lẽ Ma Tôn đã tiêu hao gần hết ma khí. Nếu như bây giờ đánh, bọn họ có hai Phong Chủ, chẳng lẽ lại không địch được một Ma Tôn đang kiệt sức.

Nghĩ vậy, hắn đánh mắt nhìn sang Thiên Kim Phong Chủ Tống Hà, thấy đối phương có vẻ như cũng cùng suy nghĩ với mình thì yên tâm phần nào.

Lúc này, Vũ Anh tiếp lời.

“Các vị, trước khi tới chém ta hả giận, có thể phái người tới gian nhà đằng sau giúp đỡ Tông Chủ nhà ta một chút được không. Khí lực hắn hiện tại khá yếu, mà ta thì đang hơi bất tiện.”

Lúc nãy vừa tới cửa đã chạm trán với kẻ mặt nạ sắt, Vũ Anh vẫn chưa kịp nhìn qua Ngô Kiến Văn lần nào, trong lòng cậu có chút lo lắng. Bây giờ đến sức để đứng cũng không còn mấy phần, cậu đành nhờ vả bọn họ đi coi chút.

Tuy vậy, tất cả mọi người đều đang trong trạng thái căng thẳng. Người trước mặt là Xích Vũ Ma Tôn đó, ai mà dám nghe theo lời hắn, nhỡ đâu đó là bẫy thì sao. Nhưng mà nhỡ như Hồng Mai Tông Chủ thực sự ở trong đó, nếu không đi cứu người, bọn họ trở về cũng không biết ăn nói thế nào với phái Hồng Mai. Tới… hay không tới?

“Hân Như, Đổng La, tới xem xem.”

Đương lúc ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta đùn đẩy cho nhau, Lam Mặc bỗng xuất hiện ở đằng sau đám người, lên tiếng ra lệnh cho hai đệ tử đi theo mình. Hai người họ không biểu lộ cảm xúc gì, coi lệnh của Phong Chủ là lẽ tất yếu phải làm, vụt phi người qua Vũ Anh vào trong gian nhà.

Quả nhiên một lát sau Đổng La cõng một người bước ra ngoài, Hân Như ở bên cạnh thì liên tục thi triển thuật trị liệu. Người được cõng, sắc mặt tái xanh vì trúng độc, mồ hôi chảy thành ròng, là Ngô Kiến Văn. Đổng La đặt y nằm tạm xuống thảm rơm đã cháy xém một nửa bên cạnh đám người, kê gọi những đệ tử biết chút y thuật tới giúp một tay chẩn bệnh.

Một lúc sau Hân Như mới nhận ra được loại độc Ngô Tông Chủ đã trúng, nét mặt nàng hơi lo lắng liếc nhìn về phía Phong Chủ nhà mình. Nhận được cái gật đầu đồng ý, Hân Như mới bắt đầu nói.

“Độc Ngô Tông Chủ trúng phải tên là Hoa Tâm… là bí độc của…”

Nàng lại ngập ngừng nhìn về phía Lam Mặc, hắn vẫn như cũ, gật nhẹ đầu.

“… của phái chúng tôi, phái Cẩm Trà.”

Ai nấy đều giật mình bất giác quay lại nhìn Lam Phong Chủ, chỉ thấy hắn khoát tay cười nhẹ.

“Phương pháp luyện chế bí độc ba ngày trước đã bị người đánh cắp. Phái Cẩm Trà vẫn đang điều tra chuyện này. Hôm nay kẻ đó ra tay với Ngô Tông Chủ, ắt sẽ để lại manh mối, các vị xin hãy yên tâm, phái Cẩm Trà nhất định sẽ bắt được kẻ đó sớm.”

Bọn họ nghe thấy vậy cũng không dám nghĩ nhiều. Phái Cẩm Trà tuy hành động quái dị nhưng chưa bao giờ công khai chống lại các chính phái khác. Mà kể cả như vậy thì thủ đoạn của họ nhất định cũng sẽ đặc biệt hơn nhiều, làm gì có chuyện vạch áo cho người xem lưng.

Hân Như lúc này đã cho Ngô Kiến Văn uống thuốc giải độc, sắc mặt y hồng hào lên đôi chút. Vết thương ngoài da cũng chỉ có một vết chém nhẹ đằng sau lưng, độc cũng trúng từ lúc ấy. Tình hình đã không có gì đáng ngại.

Vũ Anh thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Ngô Kiến Văn không sao. Bây giờ đám người bọn họ cũng đều đang tập trung vào Ngô Kiến Văn, lo lắng cho tình hình của y. Nếu cậu nhân lúc này chuồn đi, chắc là không có ai phát hiện.

Nghĩ vậy Vũ Anh liền rón rén nhón chân bước nhẹ sang phía cạnh tường.

Rầm!

Cậu đang chuẩn bị vận khinh công chạy thì giật mình lảo đảo suýt ngã nhìn lưỡi rìu cắm thẳng vào tường. Hay rồi, quả nhiên là không cho cậu đi. Lượng oán khí ở quanh đây tuy nhiều nhưng tốc độ luyện hóa vẫn không kịp để bổ sung cho lượng ma khí cậu đã mất. Nếu bây giờ thực sự phải đánh thêm một trận, Vũ Anh chắc chắn không thể toàn mạng.

“Xích Vũ Ma Tôn. Tuy Ngô Tông Chủ hiện tại không có vấn đề gì, nhưng ai biết được chuyện có phải do ngươi làm hay không. Hơn nữa nợ máu mười bốn môn phái còn chưa trả hết, ngươi thực sự nghĩ chúng ta sẽ để cho ngươi đi dễ dàng?”

Nhắc tới sự kiện Ma Tôn huyết tẩy mười bốn môn phái, ai nấy đều siết chặt vũ khí của mình. Tất cả còn nhớ đêm định mệnh đó ma thú cắn xé người khắp chốn, máu đỏ bay đầy trời, tiếng kêu gào, tiếng gầm hòa làm một vang vọng cả trời đất. Máu thấm nền đất, huyết hòa dòng sông, oán khí đầy trời, vạn vật căm hận. Năm mươi năm trước nhất tiễn xuyên tâm là cái chết quá nhẹ nhàng cho hắn, nay có cơ hội trời ban, Ma Tôn nhất định phải chết không toàn thây.

“Xích Vũ Ma Tôn!!! Trả giá đi!!”

Tống Phong Chủ tiên phong lao tới vung rìu chém một đường. Vũ Anh mắt thấy nhưng người không còn đủ sức, chỉ có thể nghiêng thân mình miễn cưỡng né được điểm chí mạng. Tuy vậy, vai phải vẫn bị chém trúng, vết thương trùng vết thương, máu tươi nhỏ thành dòng.

Vũ Anh đầu váng mắt hoa đã sớm không thể đứng vững, thấy Tống Hà vung rìu, chiêu thứ hai đã đánh cận kề tới mình thì đành buông xuôi, đôi chân vô lực ngã xuống. Chậc. Nếu lần này chết đi có cơ may gặp lại hệ thống, cậu nhất định phải đệ đơn khiếu nại lên cấp trên yêu cầu điều chỉnh phương án xuyên không!

Đúng lúc này, một cánh tay ôm lấy bả vai cậu, giữ cho cậu đứng vững. Mà tay kia cầm thanh kiếm còn chưa tuốt vỏ, hiên ngang đỡ lấy một đao. Vũ Anh nhìn thanh kiếm, trên vỏ khắc hoa văn hoa trà trong mây, phía chuôi còn buộc một tua kiếm màu vàng.

Lôi Nguyên Kiếm

Mà chủ nhân của thanh kiếm, tức là người đang đỡ lấy Vũ Anh, không ai khác chính là Cẩm Trà Đông Sơn Phong Chủ - Lam Mặc.

Tống Hà không lường trước được cảnh này, nhảy lùi về phía sau đè giọng cảnh cáo.

“Lam Phong Chủ, ngươi làm vậy là có ý gì.”

Phải nói, năm xưa từ khi Xích Vũ Ma Tôn xuất hiện, phái Cẩm Trà trở nên nửa chính nửa tà, hành động ngày càng quái dị. Ma Tôn chạy trốn tới Cẩm Trà, bọn họ cũng không hề để lộ tin tức cho môn phái khác hay biết. Chỉ tới khi đệ tử Thiên Kim tới Cẩm Trà học hỏi, vô tình nhìn thấy, lúc này mới biết hóa ra Cẩm Trà che dấu Ma Tôn. Ba môn phái còn lại lên Cẩm Trà đòi người, bọn họ lại đồng lòng nhất trí quyết phủ nhận rồi đuổi khéo. Các môn phái khác sợ uy danh Cẩm Trà Tông Chủ, cũng sợ cả thiên tài Lam Mặc lúc ấy đã sắp lên làm Phong Chủ, nên đành xuống nước tìm cách khác dụ Ma Tôn chạy ra.

Ngày hôm nay, Lam Mặc lại ngang nhiên đứng ra bảo vệ Ma Tôn. Không khỏi khiến các môn phái khác cảnh giác thêm một phần.

Lam Mặc nhìn thấy những ánh mắt nghi ngờ của đám người, chỉ thong thả nói.

“Tống Phong Chủ, chuyện Ngô Tông Chủ ngày hôm nay e là có nhiều uẩn tình. Vị Ma Tôn này có liên quan, nên giữ lại để chất vấn. Nếu bây giờ ngươi giết hắn, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ ngươi muốn giấu diếm chuyện gì khuất tất.”

“Lam Mặc! Ngươi đừng ngậm máu phun người! Trái lại, ngươi muốn bảo vệ Xích Vũ Ma Tôn, kẻ thù của thiên hạ mới là có chuyện khuất tất đó.”

Tống Hà không chịu yếu thế, lập tức chất vấn Lam Mặc. Trái lại, Lam Mặc chỉ nhếch mép cười, mắt hắn lóe sáng, gió trời bỗng chốc nổi lên.

“Vậy sao?”

Đám người vẫn đang đứng ngoài cuộc bỗng rùng mình sợ hãi. Không ai là chưa từng nghe danh của vị Phong Chủ thiên tài này. Căn cơ của hắn là biến dị Lôi linh căn, ngộ tính thì cao đến mức biến thái, tám tuổi đã đạt hậu kỳ Trúc Cơ, nay hắn hai lăm tuổi đã lên tới Đại Thừa Kỳ. Thanh Lôi Nguyên Kiếm cũng là một trong những bảo vật thượng cổ, sức mạnh hoàn toàn có thể hủy thiên diệt địa.

Hạ Kính Minh mặt tái mét nhìn Tống Hà chân cũng đang run đằng trước. Hôm nay không thể lấy cứng chọi cứng, thương vong nhất định sẽ rơi về phía bọn họ. Tuy nhiên nếu đánh mất cơ hội này, đến khi Ma Tôn hồi phục, sợ là khó có thể diệt trừ.

“Lam Phong Chủ. Ma Tôn gây tội nghiệt, hà cớ gì ngài phải bảo vệ cho hắn mà làm rạn nứt mối giao hảo giữa các Chính phái. Hôm nay là cơ hội tốt để diệt trừ Ma Tôn, Lam Phong Chủ xin hãy suy xét.”

“Phái Cẩm Trà có cách giải quyết chuyện giang hồ của phái Cẩm Trà. Ta nói chuyện còn uẩn khúc thì chính là như vậy. Các ngươi nếu không phục, thì tới cướp người đi.”

Lam Mặc không chút e dè khiêu khích, khóe miệng nhếch cao, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm. Nếu để cho Vũ Anh đánh giá, thì hắn nhất định là nhân vật phản diện trùm cuối điển hình với sức mạnh khủng bố, tính cách cao ngạo mà ngông cuồng bộ truyện nào cũng có.

Cậu ngẩng đầu nói thầm với Lam Mặc.

“Ta nói này, ta vẫn còn đủ sức để chạy. Huynh chỉ cần giúp đỡ ta vờ vịt chút là được, không cần phải căng thẳng thế này đâu.”

Nghe thấy Vũ Anh mở miệng, lúc này Lam Mặc mới cúi xuống chú ý đến cậu. Hắn cao hơn cậu một cái đầu, tầm mắt vừa hướng xuống là có thể thấy mái tóc đã bết lại vì bụi bẩn, mồ hôi và máu. Còn có thể thấy cả vết thương bên vai sâu hoắm, từ miệng vết thương máu chảy thành dòng xuôi xuống cánh tay.

Hắn nhíu mày. Người này vai bị chém sâu đến thế, vậy mà không hề rên lấy một tiếng, lại vẫn còn có thể cười nói.

Vũ Anh lại nhìn Lam Mặc, vẻ mặt ta đã sẵn sàng chạy, ngươi mau buông ta ra. Lam Mặc buồn cười nhìn xuống khuôn mặt người bạn cũ, người ân nhân cũ… bỗng chốc lại có cảm giác xa lạ. Xa lạ không phải vì một phần lớp dịch dung vẫn còn trên mặt cậu… mà là xa lạ bởi đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu. Vũ Anh… hẳn là không thể có đôi mắt này đi…

Tống Phong Chủ giữ thế giằng co mãi, lúc này đã mất kiên nhẫn. Hắn vận linh lực vung rìu một lần nữa, nhắm thẳng tới Vũ Anh đang đứng trước ngực Lam Mặc.

“Đắc tội!”

Thấy Tống Hà nhắm vào mình, Vũ Anh không muốn liên lụy đến Lam Mặc đành lách mình tính chạy. Nhưng chưa kịp cử động, cậu đã thấy tay trái của hắn nhẹ nhàng phủ lên trên mí mắt mình che đi tầm nhìn đang có. Bên tai còn loáng thoáng nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống nền đất.

Ầm một tiếng, cả vùng trời lóe sáng.

Lôi Nguyên Kiếm xuất vỏ.

Hai tai Vũ Anh ù cả đi, kiếm khí tuy đã được Lam Mặc khống chế không làm tổn hại đến mình nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ nó. Mà những người khác, sớm đã bị ánh sét của kiếm làm cho hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại hai vị Phong Chủ vẫn đang giật mình khiếp sợ. Đây là lần đầu họ tận mắt thấy Lôi Nguyên Kiếm rời vỏ, mới chỉ quét bừa một đường đã có uy lực khủng khiếp như thế này. Nếu như thật sự chém người, liệu có người nào có thể đỡ sao?

Tuy vậy, Lam Mặc rút kiếm thực chất chỉ để phô bày uy thế, khiến các phái khác nhớ rằng Cẩm Trà vẫn đang còn hắn chống giữ, chứ hắn cũng chẳng có hứng thú dùng dao mổ trâu để giết gà. Chẳng qua mấy năm nay Tông Chủ mất tích, hắn thì mắt nhắm mắt mở kệ các môn phái khác leo lên. Sợ là bọn họ đã quên mất phái nào mới là đứng đầu trong Tứ Đại Chính Phái.

Thấy hai vị Phong Chủ ánh mắt cứng đờ, hắn cười khẩy một cái rồi trực tiếp ôm Vũ Anh ngự kiếm bay đi.