Họa Mi

Chương 12




Oanh Nhi bị ném trong góc tường, tuy miệng bị nhét đầy vải vẫn cố sức phát ra âm thanh.

Trơ mắt nhìn phu nhân bị bắt đi, nàng sợ hãi, lo lắng trên mặt đất qua lăn lại. Nàng dùng sức di chuyển thân mình, phịch một tiếng ngã xuống đất, bất chấp đau đớn, tựa như con sâu lông ra sức choài người ra cửa.

Mất một phen công phu thật vất vả, Oanh Nhi toàn thân đầy mồ hôi, rốt cục đi ra được trước cửa.

Nàng lợi dụng cánh cửa làm rớt mảnh vải nhét trong miệng, tiếp đó lên tiếng thét to.

“Cứu người a! Cứu mạng a! Người đâu tới nhanh một chút!” Nàng vừa khóc vừa dùng hết khí lực khàn giọng kêu to, chỉ hy vọng hàng xóm có thể nghe thấy.

Chính là, nàng vừa mới hô hai câu, chợt nghe phịch một tiếng, cổng chính bị người đẩy mạnh ra, ba nam nhân mặc hắc y nghe tiếng xông vào..

A, hàng xóm tới thật nhanh!

Nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . . Lạ quá, nàng giống như chưa từng gặp qua bọn họ!

Mặc kệ, xa lạ thì xa lạ, nhìn lên thấy có người, gánh nặng trong lòng Oanh Nhi liền nhẹ hẳn đi, nước mắt rơi tí tách, không chịu ngừng rơi. “Van cầu các ngươi, phu nhân nhà ta, phu nhân nhà ta. . . . . . Nàng, nàng bị. . . . . .”

Hắc y nhân ngồi xổm xuống rút đao ra cắt đứt dây thừng.

“Làm ơn, phu nhân nàng. . . . . .”

“Phu nhân làm sao vậy?” Hắc y nhân khẩu khí so với nàng còn muốn lo lắng hơn.

“Ô ô ô, phu nhân nàng. . . . . . Phu nhân nàng bị kẻ xấu bắt đi rồi.” Oanh Nhi khóc thút thít. “Ta tận mắt thấy tên xấu xa đó tóm lấy phu nhân đi ra từ cổng sau.”

Ba hắc y nhân tất cả đều thay đổi sắc mặt, lặng lẽ trao đổi ánh mắt, cho dù không nói cũng đều biết tự nên làm cái gì.

Một người trong đó ở lại, truy hỏi tiểu nha hoàn bị dọa hoảng sợ.

Một người khác chạy về Phong gia trong thời gian ngắn nhất hướng Hạ Hầu Dần báo cáo.

Người còn lại chạy ra cửa sau, một mạch lần theo dấu vết truy tìm, dò theo dấu vết mới nhất trên tảng đá bên đường, theo dấu vết bánh xe rõ ràng nhất đuổi theo tới cửa Đông.

Tin tức truyền đến Phong gia, Hạ Hầu Dần chưa đi vào giấc ngủ vội vàng chạy ra. Vừa nghe xong thuộc hạ báo cáo Họa Mi bị kẻ gian không rõ là ai bắt đi, sắc mặt hắn liền trắng bệch, sợ tới mức tất cả can đảm đều vỡ nát.

“Phóng ra tin tức, để cho tất cả mọi người đi ngoài truy tra!”

Hắn cố nén sợ hãi, ngăn không cho lo lắng đục khoét, lớn tiếng chất vấn: “Có ai nhìn thấy nàng bị bắt đi như thế nào không ?”

Người vừa từ chỗ Họa Mi gấp rút chạy về vội vàng tiến lên, kể ra manh mối quý giá thật vất vả mới hỏi ra.

” Nha hoàn của Phu nhân nói người nọ lấy nàng uy hiếp phu nhân, lại dùng đao cường áp phu nhân đi ra theo cổng sau. Khi hai người rời đi, nàng nghe thấy được có tiếng xe ngựa.”

“Theo đường nào?”

“Đã có người đuổi theo.”

Hạ Hầu Dần nắm chặt tay, ngay cả lúc trước bị áp tải nhập lao ngục, lúc cùng Cổ Hân trong lúc đó khó phân thắng bại, hắn cũng chưag từng hoảng loạn đến mức này.

Họa Mi là trái tim của hắn, tính mạng của hắn. Hắn không thể chịu được việc nàng bị bất cứ thương tổn gì.

” Nha hoàn kia còn nói gì không?”

“Nàng nói, người kia che mặt thấy không rõ bộ dạng, còn xưng phu nhân là Hạ Hầu phu nhân.”

Hắn trong lòng phát lạnh.

Như vậy là người bắt Họa Mi thật sự biết chân chính thân phận của nàng?

Rốt cuộc là người nào, chẳng những biết được thân thế nàng? Còn có thể đặc biệt đi vào Xích Dương thành ra tay bắt nàng đi?

Hạ Hầu Dần cắn chặt hàm răng bắt buộc chính mình phải trấn định.

Hắn hiện tại không thể bối rối, phải bảo trì bình tĩnh. Chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội đuổi tới trước khi tên bịt mặt kia thương tổn Họa Mi tiền, mau chóng tìm được nàng, cứu nàng trở ra.

Trên mái hiên truyền đến vang nhỏ, một hắc y nhân thi triển khinh công dừng lại trong đình viện vội vàng chạy vào.

“Phong gia, có người đánh bất tỉnh thủ vệ ở cửa thành đông, mở cửa thành đánh xe rời khỏi thành!” Tin tức khẩn cấp, hắn không dám trì hoãn, vội vã quay trở về thông báo.

“Tốt!” Hạ Hầu Dần tâm tư nhanh chóng quay lại, trong thời gian ngắn nhất liền đưa ra quyết định. “Đi dắt chó săn ra, lấy xiêm y của nàng cho chó săn ngửi thấy, mọi người phân công nhau đi tìm, tìm được liền phát hỏa tín thông báo!”

“Dạ!”

Tất cả hắc y thật nhanh chạy vội ra ngoài, nhưng vẫn không đuổi kịp Hạ Hầu Dần, lòng hắn nóng như lửa đốt, sau khi thả chó săn ra liền nhanh chóng đuổi ra đến ngoài cửa thành đông..

Hắn lao vụt đi trên đường, không lãng phí nửa điểm thời gian, trong lòng không ngừng khẩn cầu .

Không cần!

Không cần!

Không cần!

Cái gì hắn cũng nguyện ý làm.

Ông trời ơi, xin đừng để nàng gặp chuyện không may!

Ánh trăng mờ nhạt, một chiếc xe ngựa ở trên đường lớn lướt đi .

Xe ngựa xóc nảy làm Họa Mi đầu váng mắt hoa, tên lái xe giả thô lỗ quất ngựa giục ngựa chạy điên cuồng, xe ngựa vài lần nẩy lên thật mạnh, chấn động làm ngũ tạng nàng phát đau, thiếu chút nữa nôn ra.

“Ngươi cuối cùng là muốn mang ta đi đâu?” Nàng cố nén bất an cùng với chán ghét, nhìn nam nhân trước mắt.

Nàng nhận ra hắn.

Gương mặt xấu xí, mắt nhỏ như hạt đậu cùng khóe miệng nhe răng cười, tà ác làm cho nàng dù muốn quên cũng quên không được.

Dưới ánh trăng, Cổ Dịch quay đầu cười lạnh vài tiếng.

“Đừng tưởng ta không biết ngươi tìm núi gia sản của Phong mà dựa vào. Ở lại chỗ đó, bất cứ lúc nào cũng có người của Phong gia đến giám sát, lão tử không thể tận tình hưởng thụ.” Hắn đánh giá Họa Mi, nhịn không được liếm liếm môi, lập tức xả nhanh dây cương.

Ngựa hí vang, cuối cùng khi bốn vó dừng lại, bốn chân gầy yếu đều mệt phát run.

“Nơi này cách Xích Dương thành cũng đủ xa, nếu ngươi chờ không kịp, chúng ta hiện tại bắt đầu!” Hắn vươn tay, trong mắt lộ rõ vẻ dâm tà làm cho người ta buồn nôn, bàn tay không biết đã gây ra bao nhiêu tội ác sờ lên bụng Họa Mi.

Họa Mi sởn tóc gáy, dùng sức gạt tay hắn ra.

“Không cần dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta!” Nàng trừng mắt nhìn Cổ Dịch, hai tay ôm bụng cố hết sức bảo hộ hài tử.

Nàng gạt tay lại làm cho Cổ Dịch thẹn quá hóa giận.

Gương mặt tà ác trong phút chốc liền hóa thành điên cuồng phẫn nộ.

“Mẹ nó!” Hắn thô tục chữi rủa, giơ tay lên đánh Họa Mi một chưởng thật mạnh, đánh cho nàng rơi xuống xe ngựa, thân mình mềm mại nặng nề ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn.

“Ngươi này xú bà nương, đừng tưởng rằng lại tìm được núi dựa thì ta không dám động ngươi.” Hắn đi qua đi lại, miệng không ngừng mắng chữi, hung tợn đá nàng một cước.

Trọng tâm của cú đá là nhằm vào bụng Họa Mi. Nàng thét lớn một tiếng, đau đến sắc mặt trắng bệch, chỉ có thể ôm bụng cuộn mình trên mặt đất, thân mình bởi vì đau nhức mà không ngừng run rẩy.

Cổ Dịch ngạo nghễ nhìn nàng, hắc hắc cười lạnh vài tiếng.

“Lão tử muốn nữ nhân, chưa từng có người dám ngăn cản. Ngươi này tiện nhân lại dám phá hỏng chuyện của ta. Khi Hạ Hầu gia suy sụp, ngươi bỏ đi tìm không thấy bóng dáng, ta trong lòng thế, bất luận tốn bao nhiêu công phu cũng phải bắt được ngươi, hảo hảo mà giáo huấn một chút.”

Hắn vươn tay nắm lên Họa Mi yếu đuối vô lực, ép nàng dựa sát vào hắn.

“Nhưng ta thật không ngờ tới, ngươi dĩ nhiên lại mang thai. Ngươi gian dâm với tên dã nam nhân nào? Hay là trong bụng ngươi chính là dã loại của lão quái thai Phong gia kia?”

Dù bên trong đau đớn, thân rơi vào hiểm cảnh nhưng khi Họa Mi nghe thấy những lời Cổ Dịch nhục nhã thậm tệ, nàng không kềm được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cám ơn trời đất, Cổ Dịch chỉ tra ra nàng đến Phong gia làm việc, hắn vẫn chưa biết chủ nhân Phong gia kỳ thật chính là người bị Cổ gia đuổi tận giết tuyệt, còn có thể từ trước quỷ môn quan trở về- Hạ Hầu Dần!

Một trận đau nhức đánh úp lại khiến nàng đau đến rên rỉ.

Mắt thấy kia nam nhân tới gần, mặc dù biết rõ không thể trốn được, nàng vẫn cố nén đau đớn lui ra sau.

Cổ Dịch lại tiến lên túm lấy tóc nàng dùng sức kéo, lộ ra nụ cười hèn mọn.

“Ngươi thật là lợi hại, vừa mới đến nơi đây, lập tức liền thông dâm với người khác, còn có thai dã loại.” Hắn hừ cười, liếc mắt nhìn bụng nàng. “Ngươi theo Hạ Hầu Dần tám năm, hắn dưới đất mà biết được, không biết sẽ có bao nhiêu thương tâm đâu!”

Hắn vừa nói vừa kéo nàng lại rồi thật mạnh đem nàng quăng ngã trên mặt đất.

Lúc này, Họa Mi ngay cả tiếng rên rỉ cũng không thốt ra được. Nàng cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy ròng, bụng từng cơn từng cơn đau, nàng thậm chí có thể cảm giác được giữa hai chân ướt sủng.

Cổ Dịch rút đao ra, lưỡi dao sắc nhọn, dưới ánh trăng chiếu rọi phát ra màu xanh lồ lộ làm cho ngực người khác phát lạnh.

“Xem tại ta cùng Hạ Hầu Dần còn có chút giao tình, không bằng ta trước hết thay hắn thanh lý môn hộ, móc dã loại trong bụng ngươi ra rồi chúng ta sẽ thật tốt mà hưởng thụ.” Hắn cười lạnh lẽo, dùng đao nhọn đặt dưới quai hàm của Họa Mi, nhìn đao nhọn cắt qua da thịt trắng như tuyết, nhỏ từng giọt máu đỏ tươi.

Máu tươi làm cho hắn không tự chủ được nở nụ cười, nhớ lại rất nhiều chuyện.

“Chậc chậc chậc, ta thực sợ Hạ Hầu Dần sẽ chết không nhắm mắt.” Hắn dùng đao nhọnkéo cằm của nàng lên, khoái trá mà hưởng thụ hỏi: “Ngươi biết ta như thế nào 『 khoản đãi 』 hắn không?”

“Thúc thúc của ta công đạo, vô luận chết hay sống đều phải từ miệng Hạ Hầu Dần hỏi ra chỗ ngươi lẩn trốn.” Hắn cười lạnh. “Ta hỏi hắn mười lần, mỗi một lần hỏi liền bấm một cái xương ngón tay, hắn lại thà chết cũng không chịu nói ra nơi ngươi đang lẩn trốn.”

Họa Mi cắn cánh môi, toàn thân run rẩy, đồng thời bị bụng dưới đau nhức cùng với cảnh tượng Cổ Dịch miêu tả tra tấn .

“Đợi cho xương ngón tay hắn toàn bộ bị vặn quặt ra sau, ta móc một con mắt hắn ra, rồi dùng roi đập nát khuôn mặt hắn.” Hắn cười đến vô cùng đắc ý, giống đang lặp lại một chuyện vinh quang nhất. “Ta làm cho hắn muốn sống không thể, muốn chết không xong, mỗi ngày mỗi ngày đều đổi cách thức cho đa dạng, dùng roi đánh, dùng lửa đốt, a, đúng rồi, ta còn dùng gậy sắt, từng cây lại từng cây đánh gãy xương cốt hắn.”

Nói tới đây, Cổ Dịch lại lộ ra vẻ mặt tiếc hận.

“Đáng tiếc a, hắn chỉ chống đỡ hơn mười ngày thì chết. Hắn nếu có thể sống lâu thêm hai ngày, ta tính lột da hắn, rồi dùng dao nhỏ cắt xuống gốc rễ của hắn.” Hắn mỉm cười, dùng đao vỗ vỗ mặt Họa Mi, lưỡi dao có máu dính lên hai má. “Ai, Hạ Hầu Dần nhất định không biết được, nữ nhân mà hắn dùng mệnh che chở mới xoay người đã thông dâm với nam nhân khác, lại còn có thai.”

Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, giơ lên dao nhỏ, chậm rãi, thong thả rạch mở xiêm y của nàng, lưỡi dao dừng lại trên cái bụng trắng nõn.

“Hạ Hầu phu nhân, ngài cho dù hoài dã loại vẫn là xinh đẹp như vậy!” Lưỡi dao sắc nhọn đặt trên bụng nàng nhẹ nhàng lướt. Hắn dữ tợn cười. “Xem ra, ngươi cũng là một kẻ dâm đãng không thiếu được nam nhân. Bây giờ, ta sẽ đem bụng ngươi móc sạch sẽ, rồi sau đó chúng ta lại thống khoái vài lần đi!”

Hắn phát ra tiếng cười chói tai, bắt lấy tay Họa Mi, rồi giơ đao lên nhằm thẳng vào bụng nàng, hung hăng đâm xuống ──

Ngay khi lưỡi đao sắc bén sắp đâm vào Họa Mi trong nháy mắt, một thanh phi đao sắc bén trong bóng đêm đánh úp lại, lực va chạm rất mạnh, chỉ nghe thấy keng một tiếng, lưỡi đao trong tay Cổ Dịch liền bị cắt thành hai đoạn giống như sắt phá nát đồng, đinh đinh đang đang rơi xuống.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì chợt nghe trong bóng tối truyền đến tiếng gầm khàn khàn như dã thú, như quỷ gào thét, khiến cho người ta sởn tóc gáy.

“Cổ Dịch ──”

Nghe được thanh âm đó, hắn toàn thân lạnh run.

“Ai? Là ai?” Hắn vội vàng đứng dậy, vừa mới quay đầu liền thấy nam nhân kia tựa ác quỷ từng bước một hướng hắn chạy tới.

Hạ Hầu Dần!

Ba chữ này vừa hiện lên trong óc thì tên ác quỷ kia đã đi đến trước mắt, tốc độ nhanh đến độ quỷ dị. Tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy ngực đau đớn, cả người bị đá lộn ngược, chật vật ngã lăn qua một bên.

Không! Làm sao có thể?

Y niệm trong đầu vừa mới hiện lên thì tiếp theo nháy mắt, hai tay ác quỷ đã siết chặt cổ hắn.

“Cổ Dịch, ngươi dám tổn thương nàng!”

Hai mắt hắn mở to, vẻ mặt không dám tin, không ngừng kêu sợ hãi giãy dụa .

“Không, không có khả năng! Ngươi đã chết! Ta tận mắt thấy bọn chúng chon ngươi.” Hắn kiệt lực giãy dụa nhưng vẫn không thể thoát được hai tay siết chặt lấy cổ hắn. Hai bàn tay khớp xương vặn vẹo trên cổ hắn siết càng lúc càng mạnh, càng giãy càng lún sâu.

Quỷ!

Là quỷ!

Cổ Dịch không thể hô hấp, khiếp sợ nghĩ.

Khuôn mặt đáng sợ ở ngay trước mắt rõ ràng chính là kẻ đó, là kẻ sớm nên thối hư trong đất Hạ Hầu Dần. Hắn tuyệt đối không nhận sai, mỗi vết roi trên khuôn mặt đó đều là do hắn tự tay đánh lên, ngay cả một bên mắt cũng là hắn tự tay móc ra…

Là ác quỷ đến đòi mạng !

Trong đầu Cổ Dịch cuối cùng chỉ hiện lên ý niệm này. Tiếp đó chợt nghe “khách” một tiếng, xương cổ hắn bị bóp nát, cả người run rẩy vài cái, đầu lật qua một bên rồi không bao giờ còn cử động được nữa.

Lúc chết đi, vẻ mặt của hắn vặn vẹo, tràn ngập nỗi kinh sợ khó diễn tả bằng lời.

Bỏ lại thi thể Cổ Dịch,Hạ Hầu Dần đứng dậy. Một tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn truyền tiến tai hắn, hắn vội vàng xoay người lại, luồng sát khí lợi hại đủ để đả thương người vừa nhìn thấy nàng thì lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi.

“Họa Mi!”

Nàng cuộn mình trên bùn đất lạnh như băng, sắc mặt tái nhợt, ôm chặt bụng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, ướt át giữa hai chân đã chuyển thành ướt đẫm.

“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Nàng mở to mắt, suy yếu thở hào hển. “Ta muốn sinh . . . . ..” Thai nhi gần đủ tháng, nhưng trên xe ngựa xốc nẩy, Cổ Dịch hung ác đánh đập nàng đã làm cho nàng động thai khí, đứa nhỏ này phải ra đời sớm.

Sắc mặt Hạ Hầu Dần thoáng chốc cũng trở nên tái nhợt giống nàng.

“Ta mang nàng trở về thành.” Hắn vươn tay, thật cẩn thận ôm lấy nàng giống như đang ôm trân bảo hắn yêu nhất kiếp này.

Họa Mi suy yếu lắc đầu.

“Không được, không còn kịp rồi.” Nước ối đã sớm phá, đau đớn từng cơn so với cơn trước mạnh hơn như là muốn xé rách nàng. Hiện tại nàng gần như không thể cử động, đừng nói là chạy về trong thành .

Hạ Hầu Dần lòng nóng như lửa đốt, hai tay ôm nàng, không thể khắc chế run sợ . Hắn thấy vết máu dưới váy nàng, máu tươi không ngừng từ giữa hai chân nàng tràn ra, thấm ướt váy nàng cùng tay hắn.

Nàng chảy máu!

Phụ nữ có thai sinh sản sẽ chảy nhiều máu như vậy sao?

Thông minh như hắn giờ phút này thế nhưng hoàn toàn không thể suy nghĩ. Hắn run rẩy hít sâu một hơi, dựa vào chút lý trí còn sót lại quan sát địa hình bốn phía.

Trong bóng đêm yên tĩnh truyền đến tiếng nước chảy rất nhỏ.

Hạ Hầu Dần thật cẩn thận ôm nàng xuyên qua phiến lay sậy, đi đến khoảng nhô ra cạnh con sông. Hắn cắt xuống một mảng lau sậy đặt xuống rồi cởi quần áo trên người trải trên mặt đất xong mới đỡ nàng nằm xuống.

Dưới ánh trăng, nàng bởi vì đau đớn mà hai mắt mông lung, nhìn qua mái tóc bị mồ hôi lạnh ẩm ướt dán trên trán, thấy một thứ gì đó.

Nàng thở hào hển trừng lớn hai mắt.

Chỉ thấy trên lưng Hạ Hầu Dần tràn đầy vô số vết thương của đao, của roi, từng vết sẹo xé rách da thịt hắn. Trên lưng hắn gần như nhìn không thấy một chỗ da hoàn hảo.

Khi hắn xoay người lại, vết thương trước ngực thậm chí còn đáng sợ hơn sau lưng!

Ngoài vết thương do đao và roi lưu lại, ngực hắn còn có dấu sắt nung, vết sẹo trắng nhợt quỷ dị đáng sợ. Vết sẹp sắt nung trên da thịt ngăm đen xấu xí nhăn nheo, từng dấu từng dấu đều dự tợn, đáng sợ như vậy…

Ông trời ơi!

Họa Mi bụng đau, ngực lại càng đau hơn.

Từng giọt lẹ như là chuỗi trân châu bị cắt đứt rơi xuống, nàng run rẩy vươn tay muộn châm đến vết thương trên người hằn, nhưng một trận đau đón cùng cục lại lần nữa tập kích nàng

Hạ Hầu Dần đến bên cạnh nàng, đem nàng rơi lệ không thôi ôm vào lòng ngực đầy thương tích.

“Hư, đừng khóc.” Hắn hôn tóc nàng, nắm tay nàng giống như đưa toàn bộ nhu tình trong nửa đời còn lại của hắn dồn vào mỗi lần tiếp xúc an ủi, vào từng nụ hôn.

“Bọn chúng đã đối xử với chàng như vậy…”

“Đều là quá khứ.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Họa Mi hé miệng, còn muốn nói chuyện, nhưng lại chỉ có tiếng rên rĩ tràn ra khỏi miệng. Nàng tiến sát vào lòng hắn, bởi vì đau đớn mà run rẩy.

“Ta ở đây.” Hắn ôm ấp nàng, hướng nàng cam đoan, cũng như nói với chính hắn. “Nàng sẽ không có việc gì , ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện .”

Đau bụng sinh.

Càng lúc càng dày đặc.

Nàng nắm chặt tay hắn, cảm giác được áp lực dưới bụng càng lúc càng lớn. Toàn thân nàng căng cứng, đau đến nỗi tất cả xương cốt giống như vì dùng sức quá độ mà tách ra..

Đau.

Đau quá.

Đau quá, đau quá, đau quá, đau quá. . . . . .

Nàng rên rỉ, dựa vào Hạ Hầu Dần, mồ hôi cùng nước mắt rơi xuống như mưa.

Ý thức càng lúc càng mơ hồ, nàng chỉ nghe thấy hắn tựa vào bên tai nàng, dùng thanh âm khàn khàn mà run run, không ngừng nói chuyện cùng nàng.

“Chống đỡ.”

“Họa Mi, vì ta mà chống đỡ.”

“Nàng còn chưa thấy Mai viên mà tạo nên vì nàng.”

“Họa Mi, ta yêu nàng. . . . . .” Thanh âm hắn run rẩy gần như không thể thành câu.

Nàng gắng gượng mở mắt ra nhìn khuôn mặt tái nhọt, đôi môi không còn chút máu nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hổ ca ──”

Tiếp theo nháy mắt, đau đớn tới tột đỉnh.

Nàng như là bị xé rách .

“Họa Mi, chống, van cầu nàng chống đỡ.” Hắn ôm chặt nàng, nhìn nàng máu đổ như trút, giọng nói khan đục thét lên: ” Nếu nàng chết ta cũng sẽ không sống một mình! Nàng có nghe hay không? Ta sẽ không sống một mình!”

Họa Mi phát ra một tiếng thét chói tai, áp lực dưới bụng dòng chảy được khai thông. Nàng kiệt sức yếu ớt, trong mông lung chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng trẻ con nỉ non khóc.

“Họa Mi. . . . . . Họa Mi. . . . . .”

Bên tai nàng vọng lên tiếng gào thét của hắn, nháy mắt tiếp theo, nàng chỉ cảm thấy trước chỉ còn màu đen, tất cả hình ảnh, thanh âm toàn bộ đều tiêu thất.

Đau.

Nàng vẫn đau.

Mặc dù không giống lúc trước đau nhức tê cân đoạn cốt, nhưng cơn đau ẩn ẩn này cũng làm nàng co rút đau đớn.

Họa Mi tỉnh lại.

Nàng mở to mắt, còn chưa nhận rõ đang ở nơi nào thì chợt nghe tiếng nói truyền đến từ cạnh giường.

“Nàng có khỏe không?”

“Phong gia, phu nhân vì động thai khí cho nên sinh non. Theo hiện tai, thân mình phu nhân hoàn hảo, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, chú ý nghìn vạn lần đừng để gặp gió. Nàng thân mình rất hư nhược, hơn nữa mất máu quá nhiều, một khi nhiễm phải phong hàn, sẽ rất khó chống đỡ được.”

“Ta sẽ chú ý .”

“Mặt khác, đây là phương thuốc điều dưỡng thân mình, Phong gia có thể phái người dựa vào phương thuốc này mà đi mua.”

“Cám ơn đại phu.”

“Phong gia khách khí. Như vậy, lão phu xin đi trước .”

Tiếng bước chân vang lên, tiếp theo cửa bị đóng lại. Hạ Hầu Dần xuyên qua phòng khách, đi vào phòng ngủ, thì phát hiện Họa Mi nguyên bản hôn mê bất tỉnh giờ đã tỉnh lại.

“Con đâu?” Nàng vừa mở miệng liền vội vã truy vấn.

Hạ Hầu Dần đi đến bên cạnh bế ra một tiểu oa nhi bọc vải đỏ, thật cẩn thận đặt vào lòng nàng.”

“Con tốt lắm, rất giống nàng.” Hắn nhẹ giọng nói đồng thời nhìn chăm chú vào Họa Mi cùng với hài tử trong lòng. “Là con trai.”

Đó là một tiểu oa nhi phấn nộn, hai mắt nhắm chặt, ngón tay mũm mĩm, ngủ ngon trông thật ngọt ngào. Họa Mi rơi nước mắt cảm động, nàng run run vươn tay khẽ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, tiểu oa nhi cau miệng đáp lại nàng một chút, tiếp theo lại nặng nề thiếp đi.

“Nàng muốn cho con ăn không?” Hạ Hầu Dần khàn giọng hỏi, khắc chế cơn xúc động muốn ôm vào lòng đôi mãu tử.

Họa Mi gật đầu, lúc này mới cảm giác được trước ngực chính mình có cảm giác trướng đau mẫn cảm, kỳ dị.

“Ta đi gọi Oanh Nhi đến giúp nàng.” Hắn kềm chế ngữ điệu không đổi cùng suy nghĩ xúc động muốn lưu lại để tận mắt chứng kiến nàng cho con uống sữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Sauk hi sinh hạ hài tử, nàng thân mình suy yếu, Hạ Hầu Dần kiên quyết bắt nàng dù thế nào cũng phải ở lại Phong phủ điều dưỡng thân mình.

Chính là, ngoài việc này ra, hắn không có lại bức bách nàng, thậm chí chưa từng nhắc tới chuyện cũ của bọn họ.

Hạ Hầu Dần thậm chí giữ nghiêm ranh giới, không hề vượt quá khuôn phép, bất luận là đối đãi nàng hay hài tử đều là săn sóc tỉ mỉ. Lo lắng Oanh Nhi chiếu cố không chu toàn, hắn thậm chí dùng địa vị chủ nhân chuyển vào gian phòng nhỏ của tiểu nha hoàn cách vách phòng ngủ nàng, tự mình chiếu cố mẫu tử hai người.

Bởi vì lúc sinh sản mất máu quá nhiều, suốt một thời gian dài Họa Mi luôn ngủ thật sự sớm.

Mà con trai nàng tựa hồ có phụ thân săn sóc, chưa bao giờ khóc đêm, khiến nàng có thể yên giấc đến bình minh.

Nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa ba bữa không ngừng dùng thuốc bổ làm cho nàng dần dần khôi phục khỏe mạnh, hai gò má mềm mại cuối cùng cũng khôi phục vẻ hồng nhuận ngày xưa.

Đêm hôm đó, Họa Mi vốn đã ngủ.

Trong mộng, có một thanh âm trầm thấp đánh thức nàng dậy.

Thanh âm này kỳ thật nàng cũng không xa lạ, trong khoảng thời gian này cùng hôm qua ngẫu nhiên đều nghe thấy. Chính là nàng lúc trước rất suy yếu, luôn ngủ thật sâu, mà thanh âm kia cũng quá nhỏ bé nên chưa từng tỉnh dậy xem.

Nhưng mà đêm nay nàng lại tỉnh.

Sau khi thanh tỉnh, thanh âm kia càng rõ ràng hơn. Nàng ngồi dậy, tầm mắt xuyên qua phòng ngủ quan sát tình hình nơi đại sảnh.

Nàng thấy dưới ánh trăng, Hạ Hầu Dần trong phòng đi qua đi lại, vừa dỗ dành đứa nhỏ trong lòng. “Ngoan ngoan ngoan, đừng khóc, đừng đánh thức mẹ con.” Hắn thấp giọng nói, biểu tình nhìn đứa nhỏ có từ ái, cũng có bất đắc dĩ. “Hư, đừng khóc .”

Họa Mi nhìn cảnh này, nhìn hắn, nhìn theo con của hai người, không thể chuyển khai tầm mắt.

Nguyên lai, con không phải là chưa bao giờ khóc đêm.

Nguyên lai, là hắn mỗi đêm đều hy sinh giấc ngủ ôm hài tử, ở trong đại sảnh nhẹ giọng dỗ dành mới làm cho nàng có thể ngủ thẳng đến bình minh.

Nàng không lên tiếng, ngược lại nằm xuống gối nhắm mắt lại, nghe trong phòng truyền đến hắn dùng thanh âm khàn khan hát một bài đồng dao kỳ quái trấn an đứa nhỏ đang khóc nháo.

Một hàng lệ lặng lẽ chảy xuống làm ẩm ướt áo gối.

Nhưng mà không giống với dĩ vãng đau đớn, xót xa, sầu lo.

Lần này, mặc dù nàng rơi lệ, nhưng là vì xúc động sâu sắc.

Đứa nhỏ cuối cùng cũng ngủ.

Hạ Hầu Dần thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay chân nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, đặt hài tử đang ngũ vào trong nôi, sau đó mới xoay người nhìn về phía giường.

Họa Mi còn dang ngủ.

Hắn lộ ra mỉm cười, giống như toàn bộ cực nhọc đều được bồi thường.

Chính là, hắn vừa mới bước vài bước chuẩn bị trở lại phòng nhỏ cách vách, tiểu oa nhi trong nôi lại phát ra rên rỉ, báo trước sắp khóc lớn.

Đứa nhỏ này chính là như vậy, chỉ cần buông ra nằm không được một lúc sẽ mất hứng khóc nháo, suốt đêm phải có người ôm, dỗ dành mới chịu.

Hạ Hầu Dần một lần nữa ôm lấy đứa nhỏ đi trở về đại sảnh, lại bắt đầu thong thả vừa bước đi vừa dỗ dành.

Bị ép buộc như vậy cả đêm, mãi đến khi mặt trời mọc lên từ phía chân trời, đứa nhỏ mệt mỏi cuối cùng mới đi vào giấc ngủ. Hắn đặt đứa nhỏ vào trong nôi, đợi trong chốc lát, xác định tiểu oa nhi đã ngủ, mới lê bước chân mệt mỏi đi trở về gian phòng cách vách.

Gần như là vừa đặt đầu lên gối hắn ngủ ngay lập tức.

Thẳng đến vài canh giờ sau, tiếng trẻ con ê a cùng với tiếng vang nhỏ nào đó khiến hắn đột nhiên bừng tỉnh dậy.

Trong ánh nắng mặt trời uốn lượn qua song cửa sổ, Họa Mi đang ôm đứa nhỏ, trên chiếc bàn trước mặt nàng có đặt một chén cháo ốc khô nóng hầm hập. Nàng ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào hắn, nhẹ nhàng cong lên khóe môi.

“Cháo của chàng.” Nàng nói.

Hạ Hầu Dần nhìn nàng, sau đó chậm rãi ngồi dậy đi đến trước bàn ngồi xuống.

Nhìn bát cháo ốc khô bốc khói nghi ngút, cổ họng hắn không khỏi co rút, từ lúc chào đời tới nay, hắn lần đầu tiên xúc động muốn rơi lệ.

Trong nháy mắt khi nàng mở miệng, hắn biết nàng cuối cùng đã bắt đầu tha thứ hắn .

“Thừa dịp còn nóng ăn đi.” Thanh âm mềm mại thản nhiên vang lên.

Không thể thốt ra tiếng, hắn chỉ có thể gật đầu.

Hắn cầm lấy thìa, múc một thìa cháo vào miệng.

Hương vị cháo ấm áp nhẹ nhàng, là hương vị hắn quen thuộc nhất, giống như ngày xưa, sưởi ấm lòng hắn.

Hắn một ngụm tiếp một ngụm, tất cả đều ăn từ từ đầy quý trọng.

Chỉ cần Họa Mi có thể tha thứ hắn, sinh mệnh hắn đã đầy đủ .

Đối với hắn mà nói, cả cuộc đời này chỉ có Họa Mi mới là điều quan trọng nhất. Nhưng mà từ nay về sau, đã có thêm con của hai người..

Ánh nắng ấm áp, có thê nhi cùng làm bạn, Hạ Hầu Dần ăn xong bát cháo ốc khô.