Hóa Nan Thức

Chương 5




Trời sáng, nha hoàn phụ trách hầu hạ bưng bồn rửa mặt và khăn lau vào đứng trong phòng. Nam nhân đứng lên, một nha hoàn dâng lên bộ y phục mới, nam nhân đón lấy mặc vào. Thân hình kiện mỹ như báo đến mức làm các nha hoàn không kìm được đỏ mặt, tim đập thình thịch không ngừng.

“Lãnh chủ, này…” Đợi nam nhân tẩy rửa thay y xong, nha hoàn phụ trách dọn dẹp phòng thấy Vân Cẩm Nghị vẫn còn nằm ngủ trên giường mở miệng nói.

“Đều lui xuống đi.”

“Vâng, nô tì cáo lui.” Các nha hoàn toàn bộ lui xuống.

Nam nhân đi tới bên giường, nhìn vẻ mặt say ngủ của Vân Cẩm Nghị. Sau đó hắn kéo chăn ra, Vân Cẩm Nghị toàn thân xích lõa liền xuất hiện trước mắt.

Chỉ là trên thân thể của y toàn là vết hôn xanh tím và vết nhu niết. Giữa đùi càng nhiều, khép cũng không khép lại được. Trên đùi còn dính lại trọc dịch bạch sắc, tối qua hắn tiết ra rất nhiều lần.

Mặt Vân Cẩm Nghị có chút nhăn nhó, giống như đang chịu cực đại ủy khuất. Nam nhân không kìm được vươn tay ra muốn xoa cho chân mày đó giãn ra, nhưng lại nghe thấy người đó mơ mơ hồ hồ nói ra một câu: “Mẹ nó, sớm muộn cũng tìm người luân gian ngươi….”

Dần híp mắt lại, nam nhân rụt tay về.

Lại nhìn người trên giường một lúc, nam nhân quay người ra khỏi phòng.

Trong thính đường, Long Tam Long Ngũ đứng một bên.

“Lãnh chủ, Vân Cẩm Nghị đó phải xử lý thế nào? Nếu thật sự như y đã nói, thuộc hạ sẽ đi diệt khẩu.”

“Không cần, y không biết gì cả.”

“Y dám lừa ta?” Long Tam không vui: “Nếu đã mang y tới thì tuyệt đối không thể cho y tiếp tục sống.”

“Không ngại, đợi ta muốn giết y thì nói sau. Bên tổng đàn sao rồi?”

Long Tam quái dị một lát, mới nói: “Hồi lãnh chủ, bên tổng đàn không cần lo lắng, Long Đại Long Nhị không đưa tới bất cứ tin tức bất lợi nào.”

“Không có chuyện gì thì lui xuống đi.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.’

Long Tam lui xuống rồi, nam nhân nhìn sang Long Ngũ vẫn đứng đó chưa đi, hỏi: “Ngươi còn có chuyện sao?”

“Lãnh chủ.” Long Ngũ có chút quẫn bách, lấy từ ống tay áo ra một hộp gỗ tinh xảo: “Đây là Long Ngũ tự tay làm, hy vọng lãnh chủ sẽ thích.”

Long Ngũ mở hộp ra dâng lên, nam nhân nhìn thoáng qua, thì ra là một phục sức bội kiếm. Màu đỏ, vô cùng xinh đẹp.

“Long Ngũ, ngươi chỉ là tùy tùng của ta.” Nam nhân thanh lãnh nói.

Thân thể Long Ngũ cứng lại, sau đó nàng từ từ đóng hộp cất trở về.

“Vâng, Long Ngũ biết rõ, Long Ngũ cáo lui.”

Ra khỏi thính đường, Long Ngũ nhìn hộp gỗ trong tay, trên mặt không có biểu tình gì. Năm ngón tay siết lại, dần dần, hộp gỗ trong tay nàng hóa thành bụi phấn, không lưu lại chút dấu tích nào.

……..

Vân Cẩm Nghị cuối cùng cũng trèo dậy… lúc này giờ nào canh nào rồi?

Ách, nhìn mặt trời, không nghiêng không lệch, treo ngay giữa trời. Vân Cẩm Nghị liền hiểu, rồi lại nghiến răng nghiến lợi một phen.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, vài tiểu nha hoàn tư sắc tiêu lệ bước vào: “Vân công tử, ngài tỉnh rồi. Nô tì phụng mệnh đến hầu hạ ngài tắm rửa.”

Vân Cẩm Nghị trừng mắt nhìn chưa kịp nói gì, đã thấy vài người đó nâng một thùng gỗ thật lớn vào, còn có nước nóng.

Chỉ mới chớp mắt, một thùng nước tắm ấm áp xuất hiện trước mặt Vân Cẩm Nghị, một nha hoàn lưu lại, còn những người khác đều lui xuống.

“Công tử, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa.”

Vân Cẩm Nghị hồ nghi nửa ngày, không hiểu trong hồ lô của đối phương bán thuốc gì. Nhưng tắm rửa là không thể trì hoãn, thân thể của y rất khó chịu.

Lõa thể trước mặt nữ nhân đã quen rồi, Vân Cẩm Nghị một chút cũng không thấy xấu hổ kéo chăn đứng lên.

“Ai da!”

“Công tử, ngài sao rồi?”

“Không, không sao, nhanh dìu ta qua.”

Tiểu nha hoàn lập tức đỡ Vân Cẩm Nghị, mặt không tự chủ được đỏ lên.

Vừa chạm vào nước nóng, Vân Cẩm Nghị lại run rẩy một cái, mặt sau sẽ không phải bị xé hư rồi chứ? Sao vừa đụng nước nóng liền đau như vậy!

Mất một lúc, Vân Cẩm Nghị dần ngồi đến đáy thùng, tiểu nha hoàn tưới nước lên cổ và tay y.

Vân Cẩm Nghị thoải mái nhắm mắt lại, để mặt đôi tay mềm mại của tiểu nha hoàn vuốt ve trên người y.

“Ngươi tên gì?” Thoải mái hưởng thụ rồi, Vân Cẩm Nghị tùy tiện mở miệng hỏi.

“Nô tì tên Thanh Nhi.” Thanh Nhi chuyển sang trước mặt Vân Cẩm Nghị, lấy khăn lau ngực cho y.

Vân Cẩm Nghị mở mắt ra vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt yêu kiều của Thanh Nhi, kỳ thật mỹ nữ y thấy nhiều rồi, Thanh Nhi nhiều lắm cũng chỉ là loại hình thanh thuần mà thôi.

Thanh Nhi bắt đầu lau cổ cho y, mặt hai người gần sát nhau. Thói quan công tử phong lưu của Vân Cẩm Nghị lại nổi lên, đầu vươn tới, lén thơm lên mặt Thanh Nhi.

“A! Công tử, ngài, ngài…” Thanh Nhi lập tức ngẩng đầu, mặt đỏ đến không thể đỏ hơn.

“Ha ha!” Vân Cẩm Nghị cao hứng, đoạn thời gian bị nam nhân vô sỉ áp bức này cuối cùng cũng cho y có một lần tâm tình thư sướng. Y sinh ra là để trêu chọc người khác, nào có thể để người khác trêu chọc?

“Công tử, ngài đừng lấy Thanh Nhi ra đùa, lãnh chủ biết được sẽ trách phạt Thanh Nhi.” Tiểu nha hoàn cuối cùng bình tĩnh lại, tiếp tục lấy khăn lau cho y.

“Đợi công tử ta trở về, sẽ lấy ngươi về làm tiểu thiếp.” Vân Cẩm Nghị cười ha ha nói, thỏa mãn thấy được gương mặt quẫn bách của tiểu nha hoàn.

“Công tử!”

“Được rồi được rồi, nhanh lau đi, để lâu nước sẽ lạnh.”

……….

Tắm rửa xong xuôi thần thanh khí sảng, Vân Cẩm Nghị lý lẽ đương nhiên ăn no một bữa. Thanh Nhi dẫn y vào một gian phòng, nói về sau y sẽ sống ở đây.

Vân Cẩm Nghị nhăn mày nhìn một cái, chỗ này kém xa phòng ngủ ở Vân gia của y. Rốt cuộc y còn phải ở lại đây bao lâu? Tên nam nhân vô sỉ đó chừng nào mới thả y về?

Không cần nói, hiện tại Vân gia nhất định nóng ruột, y còn hai việc làm ăn phải chuẩn bị đi đàm phán, lần này thì tốt rồi, toàn bộ đổ sông đổ biển.

Vân Cẩm Nghị dán sát lại gần Thanh Nhi: “Thanh Nhi, lãnh chủ biến thái nhà các ngươi thích thứ gì nhất?”

Thanh Nhi vội che miệng y, nhìn xung quanh: “Công tử ngài nhất thiết đừng nói bậy, nếu để người khác nghe thấy ngài đang mắng lãnh chủ, thì ngài liền thảm!”

Vân Cẩm Nghị kéo tay nàng ra: “Vậy hắn rốt cuộc thích cái gì?”

“Cái này, ta không biết, không ai biết lãnh chủ ngài thích cái gì.”

“Sao có thể có người không thích thứ gì chứ? Hôm qua còn có người đến thị tẩm mà, hắn không phải thích mỹ nhân sao? Thích dạng nào?”

Thanh Nghi ngẫm nghĩ: “Ân, nữ nhân bên cạnh lãnh chủ tướng mạo đều rất đẹp. Nhưng ta cũng chưa thấy qua ngài đặc biệt thích ai, không ai có thể đoán được trong lòng lãnh chủ muốn gì.”

Vân Cẩm Nghị tính toán từ bỏ sách lược này, không biết nam nhất đó thích thứ gì thì y không cách nào lấy lòng hắn, bản thân cũng không thể thoát thân.

“Vậy Thanh Nhi ta lại hỏi ngươi, ở chỗ các ngươi có loại kim bài có thể cho người ta thông hành không trở ngại hay thứ gì tương tự không?” Nếu có y liền đi trộm một cái.

“Không có ai, thứ đó ta chỉ thấy trong hoàng cung có thôi, chỗ chúng ta không phải hoàng cung.”

“Các ngươi cũng quá không được rồi! Thứ này cũng không có!”

Thanh Nhi không hiểu lắm nhìn y.

Vân Cẩm Nghị từ bỏ nói tiếp: “Lãnh chủ của các ngươi có giới hạn tự do hành động của ta không?”

“Lãnh chủ không dặn dò qua, chắc là không có.”

“Không có thì tốt, không cho ta ra ngoài, còn hạn chế tự do của ta thì ta sẽ điên mất.” Vân Cẩm Nghị ngồi lên ghế, khí phách công tử ca lại xuất ra: “Ngươi là người chuyên được phái đến hầu hạ ta?”

“Đúng, nô tỳ phụng mệnh đến hầu hạ công tử.”

“Chỉ một mình ngươi sao? Không thể nhiều thêm một chút sao?”

“Lãnh chủ không phân phó.”

Vân Cẩm Nghị thật muốn ngữa cổ than thở, y sao lại bị nhốt ở chỗ này!?

Mắt y mù rồi sao? Lúc đầu tại sao có thể xem người đó là tiểu quan mà bao về nhà? Nghĩ xem y kinh thương nhiều năm, tuệ nhãn như đuốc, bây giờ sao lại không biết phân biệt hàng hóa như vậy chứ!

Liên tục năm ngày không đụng mặt nam nhân đó, giống như hắn không còn ở đây. Vân Cẩm Nghị nghĩ mọi cách thoát thân, đều kết thúc bằng thất bại. Y luôn có thể bị vài người thân thủ phi thường tốt bắt về, sau đó lại ném y vào phòng. Hiện tại y vô cùng hối hận lúc nhỏ không nghe lời cha hảo hảo luyện võ, dẫn tới hiện tại thân thủ của y thuần túy chỉ là công phu mèo ba chân.

“Công tử, sắc trời không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi.” Thanh Nhi đứng bên nói.

Vân Cẩm Nghị than thở, thoát ngoại y, mặt nội y lên giường.

Thanh Nhi đi tới đắp chăn cho y. Một cỗ thanh hương từ người Thanh Nhi truyền tới, Vân Cẩm Nghị đột nhiên cảm thấy toàn thân nóng lên, hình như y đã rất lâu không chạm vào nữ nhân rồi…

Nghĩ cũng không nghĩ, vươn tay vòng qua thắt lưng Thanh Nhi kéo nàng về hướng mình.

“A! Công tử, ngài mau buông tay!”

“Ngươi không phải là người chuyên hầu hạ cho ta sao? Ta có nhu cầu ngươi đương nhiên cũng phải hầu hạ rồi.” Vân Cẩm Nghị cười nghiêng, hai tay xấu xa muốn cởi bỏ y phục của Thanh Nhi.

“Ta đến hầu hạ ngươi.”

Một thanh âm thanh lãnh từ ngoài cửa vang tới, Vân Cẩm Nghị nghe tim đập cái bộp! Lập tức buông tay, Thanh Nhi vội quay về hướng cửa quỳ xuống: “Lãnh chủ.”

“Đi ra.”

“Vâng, nô tỳ cáo lui.” Thanh Nhi hoảng loạn khẩn trương chạy ra.

Vân Cẩm Nghị nhìn nam nhân đang chậm rãi đi về hướng y, lại nhớ tới chuyện làm y sợ hãi, lập tức ôm gối cuộn chăn bảo vệ mình: “Này, ngươi đừng qua đây a! Ta không cần người hầu hạ nữa!”

“Vậy sao được chứ? Mấy ngày nay lạnh nhạt ngươi rồi, xem ra ngươi đã cơ khát khó nhịn.”

“Không, tiểu nhân không cơ khát, không cơ khát, lại nói tiểu nhân để Thanh Nhi hầu hạ là đủ rồi, không phiền ngài đại giá. A!”

…….

Đêm này, ảnh vệ thủ ở ngoài định lực có cao đi nữa, cũng không kìm được nhíu mày liên tục.

“Ô ô… ngươi không được chết tử tế! Ân! Thứ đó của ngươi sớm muộn cũng thối rữa!”

“A a a! Lão tử liều mạng với ngươi! Ô ô! A! Không, không liều nữa, tiểu nhân không liều với ngài nữa, a! Ngươi nhẹ chút!”

“Ô ô… ô ô! Mẹ nhà ngươi, ngô! Ô ô ….”

“Tây Tường Liệt, ngô! Ta hận ngươi! Thẩm Lam, ta hận ngươi! Ngụy Lăng Thần, ngô a! Ta hận ngươi! A a a!”

“Ân, không nhân tính, không nhân tính a… ngô! Ân! Đâm hư rồi, ô ô….”

…….

“Ô ô… ô ô ô ô… đại ca, tiểu nhân có một chuyện tương cầu, ân… ngài có thể nào đổi sang đâm chỗ khác….”

Sáng sớm tỉnh dậy, nam nhân nhìn người ngủ như chết trên giường, biểu tình có chút quái dị.

Sao y lại có thể kêu tới vậy? Chưa thấy ai kêu thành bộ dáng như vậy. Cho dù là nữ nhân nhu nhu nhược nhược cũng không kêu bằng y.

Nam nhân nâng cằm Vân Cẩm Nghị lên, tỉ mỉ đánh giá gương mặt y.

Gương mặt anh tuấn có thể khiến rất nhiều nữ nhân khuynh đảo này, tuy nhiên bị hắn giày vò một đêm hiện tại gương mặt anh tuấn đã nhăn nhúm lại, đặc biệt ủy khuất.

Nam nhân thình lình kéo chăn ra, thân thể xích lõa của Vân Cẩm Nghị hiện ra trước mắt.

Tuyệt đối không thể dùng từ yêu kiều để hình dung thân thể này, thân thể Vân Cẩm Nghị rất xinh đẹp, đương nhiên là nhận định về nam nhân. Tứ chi thon dài, thân thái kiện mỹ, tuy chủ nhân của thân thể này là tên chó săn không hơn không kém, là một phế thải không biết nửa phần võ nghệ.

Thân thể thon dài giăng đầy vết hôn ái muội, giữa hai chân còn có dịch thể bạch sắc khô đọng, không cần nói cũng biết đó là cái gì. Vì lạnh, Vân Cẩm Nghị trong mộng co ro một chút, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

……..

“A___!”

“Ngươi la cái gì?” Nam nhân trừng mắt nhìn y.

“Ngươi, ngươi, ngươi…”. ‘Ngươi’ nửa ngày, Vân Cẩm Nghị cũng không nói ra được cái gì.

Nam nhân nâng cằm y lên, trở người lên, cúi đầu hôn xuống.

Đôi môi mềm mại lúng túng, sản sinh ra vị ái muội không thể diễn tả. Lần đầu tiên khi hôn Vân Cẩm Nghị, loại tư vị khiến người ta dao động đó chính là thứ hắn muốn quên nhưng không được. Hiện tại hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì Vân Cẩm Nghị cũng có chút thông minh, nếu không hiện tại chỉ còn lại một thi thể mà thôi.

“Nhớ rõ, Quyền Anh, tên của ta.”

Trên môi còn vương lại ngân tơ, Vân Cẩm Nghị mở lớn miệng thở dốc: “Quyền Anh, Quyền cái mông a! Ngô!”

“Còn để ta nghe thấy ngươi nói chuyện với ta như vậy, cẩn thận da thịt ngươi chịu nạn.” Nam nhân thế nhưng đang cười. Nếu là bình thường, người vô lễ với hắn như vậy đã sớm đầu mình hai nơi.

Quyền Anh cúi đầu hôn lên môi Vân Cẩm Nghị lần nữa, dịu mềm, mát lạnh, cảm giác tốt bất ngờ, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một phát.