Hóa Nan Thức

Chương 6




“Ngô! Ngươi cắn ta!” Vân Cẩm Nghị đau đến nhăn mày, giây tiếp theo lời đã bị chặn lại.

Chân lại bị tách ra, Vân Cẩm Nghị trừng lớn hai mắt liều mạng muốn khép chân lại, nhưng ngặc nỗi bị người khống chế chặt chẽ.

“A… ngô!” Nhịn không được rên rỉ ra tiếng.

Quyền Anh không phí chút lực nào cắm phân thân của mình vào.

“Ôm ta.” Thanh âm của nam nhân mê hoặc kỳ lạ, Vân Cẩm Nghị thế nhưng thật sự vươn tay ôm lấy tấm lưng dày rộng của nam nhân.

“A ha! Ân…”

Nam nhân trở nên phi thường dịu dàng, ôm Vân Cẩm Nghị nhẹ nhàng ma sát hạ thân của mình trong huyệt khẩu ẩm ướt thít chặt đó.

Nhưng động tác dịu dàng như vậy lại khiến Vân Cẩm Nghị càng vô pháp khống chế tiếng rên rỉ của mình.

Khoái cảm cường liệt từng đợt dâng lên, chân y vô pháp khống chế cuốn lên.

Nam nhân đỉnh nhập càng lúc càng sâu, Vân Cẩm Nghị càng thêm dùng sức ôm hắn.

Quyền Anh vươn lưỡi ra liếm lên mũi y: “Ngoan, rất nhanh sẽ tốt thôi.” Hai mắt Vân Cẩm Nghị bắt đầu vô thần, toàn bộ bị dục vọng che phủ.

“Ân!” Một tiếng rên trầm muộn, dịch thể nóng bỏng bắn vào trong nội thể của Vân Cẩm Nghị, nội thể một trận co rút, tiếp theo Vân Cẩm Nghị cũng giải phóng.

Rất lâu, Quyền Anh đứng lên khỏi người Vân Cẩm Nghị, bắt đầu thay áo.

Sau khi áo mão chỉnh tề, Quyền Anh quay đầu nhìn người trên giường, người đó giống như bị phát ngốc, con mắt trống rỗng diện vô biểu tình ngây ngây ngồi đó.

Quyền Anh hơi nhăn mày: “Ngươi đang làm gì?”

Qua nửa ngày, Vân Cẩm Nghị như con rối quay đầu nhìn hắn, sau đó lại như con rối lắc đầu, như con rối mở miệng: “Đừng quản ta, để ta tự sinh tự diệt đi…”

Quyền Anh lần này triệt để nhướng mi, nhìn y một lúc lâu, sau đó diện vô biểu tình ly khai.

Qua nửa ngày, Thanh Nhi đẩy cửa vào.

“Công tử, ngài không dậy tẩy rửa sao?”

……..

“Công tử.”

……..

Vân Cẩm Nghị cả ngày đều rất phiền muộn, chìm vào cảnh giới tự giãy dụa và tự chán ghét bản thân.

Tại sao y lại có cảm giác chứ? Tại sao y lại ôm hỗn đàn đó chứ? Tại sao trong một thoáng y đã phi thường muốn hôn hắn chứ?

Đây rốt cuộc là tại sao?! Sao y lại biến thành thế này, bị người áp trên giường mà còn thoải mái đến rên rỉ liên mồm?

Nghĩ lại lúc đó chính mình phát ra tiếng rên rỉ, da gà da vịt lại rớt đầy đất.

Sỉ nhục a! Bị người áp thế nhưng còn có cảm giác!

Không cần Thanh Nhi hầu hạ, Vân Cẩm Nghị một mình đi dạo khắp nơi. Địa hình nơi này kỳ thật rất quái, rất dễ làm người ta phân không rõ đông tây nam bắc, Vân Cẩm Nghị biết người bố trí nơi này nhất định có dụng tâm riêng.

Cho nên y rất đương nhiên bị lạc đường….

Trước mặt có một ao hoa sen, trên mặt có hàng ghế ngồi nghỉ, Vân Cẩm Nghị đang muốn đi tới đó nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng múa kiếm.

Từ xa nhìn lại, có một nữ tử áo tím đang ở đó luyện kiếm. Mặc dù dốt đặc cán mai nhưng Vân Cẩm Nghị nhìn thấy kiếm pháp tinh mỹ ảo diệu như vậy cũng không tránh khỏi mục trừng khẩu ngốc.

Nữ tử này là cao thủ, hiệp nữ a! Vân Cẩm Nghị háo sắc thành tính lại bắt đầu kìm lòng không đậu liếc nhìn thắt lưng tinh tế của nữ tử, và cả ***g ngực…

Tuyệt thế mỹ nữ!

Long Ngũ đang luyện kiếm, thì cảm thấy có người tiếp cận.

“Ai?!”

“Cô nương hảo công phu, tại hạ thật vạn phần kính phục.”

Long Ngũ nhìn người này, người này nàng nhận ra, lãnh chủ từng ôm y. Thần tình chán ghét ẩn ẩn xuất hiện trên mặt nàng, rất nhanh lại được che giấu.

“Công tử có chuyện gì?”

“A, tại hạ chỉ là lạc đường, muốn thỉnh giáo cô nương mà thôi.”

“Nga?” Nhãn thần Long Ngũ âm trầm một chút: “Ta cũng không biết chỗ ở của công tử, nhưng ta có thể chỉ cho ngài một lối, ngài đến đó rồi sẽ biết nên làm sao trở về.”

“Thỉnh cầu cô nương chỉ dẫn.” Thật không biết bố trí ở đây có huyền cơ nào?

“Ngài men theo con đường này, gặp cây hoa đầu tiên thì rẽ trái, gặp tới cây thứ hai thì rẽ phải, sau đó ngài có thể đến nơi ngài muốn đến rồi.”

Vân Cẩm Nghị cao hứng, dưới sự điều khiển của lòng hiếu kỳ y nói cảm tạ rồi quay người đi tìm đường.

Nhãn thần âm trầm của Long Ngũ dõi theo y, cho đến khi bóng lưng y biến mất.

Lãnh chủ mỗi ngày vào giờ thân đều sẽ tịnh đàm luyện công, lúc này ai dám quấy nhiễu hắn tất chết không phải nghi ngờ.

Vân Cẩm Nghị một đường đi theo lời Long Ngũ nói, gặp cây hoa đầu tiên thì rẽ trái, gặp cây hoa thứ hai liền rẽ phải. Cứ đi như vậy tiếp, trước mặt liền có một đại thụ cản đường y, một khu rừng cao lớn chọc trời.

Vân Cẩm Nghị buồn rầu, đây rốt cuộc là chỗ nào? Nếu Long Ngũ nói là ở đây, thì tại sao tìm không ra đường đi?

Nơi này nhất định có huyền cơ, Vân Cẩm Nghị dùng lòng hiếu kỳ cực mạnh của mình bắt đầu tìm đường trong khu rừng. Cánh rừng tuy dày, nhưng Vân Cẩm Nghị chui trái chui phải vẫn có thể tìm được khoảng trống. Cứ thế nghiêng người chen đi một lúc, cuối cùng trước mắt có thể thấy ánh sáng.

Mẹ nó!

Vân Cẩm Nghị muốn chửi bậy, sau này tốt nhất đừng để y gặp lại nữ nhân đó, dám lừa y sao?! Đừng cho là tướng mạo xinh đẹp thì y sẽ bỏ qua cho nàng ta, mỹ nữ y thấy nhiều rồi! Thế nhưng dám giày vò y như vậy!

Nơi này nào còn đường đi chứ? Trước mặt là thủy đàm nhìn xa vô tận, lần này y có làm thế nào cũng không tìm được đường ra. Vừa nghĩ tới một lát nữa còn phải chui lại vào mảnh rừng đó liền thấy tức giận, còn dính một thân bụi bặm.

Vân Cẩm Nghị tùy tiện đi theo bờ thủy đàm, hiện tại y không có tâm tình thám hiểm động.

Trước mặt có người? Vân Cẩm Nghị chú mục nhìn, trong thủy đàm thế nhưng có một khối đá nhô lên, mà trên khối đá đó có một người đang ngồi khoanh gối!

Vân Cẩm Nghị đi lại gần hơn, nhưng y không thể bước vào thủy đàm, cách một cự ly không thể nhìn rõ dung mạo của người đó, nhưng thân hình cao to đó sao lại có chút quen thuộc…

Quyền Anh nhắm mắt luyện công, Thủy Minh thần công đã luyện đến trọng cuối cùng, hắn lập tức có thể hoàn toàn có được thần công này, nhưng lúc này hắn lại nghe thấy tiếng bước chân.

Lẽ nào không biết nơi này không thể loạn bước vào sao?

Sát khí nổi lên, khí tức quanh người Quyền Anh bắt đầu ngưng kết, một đạo khí lưu sắc bén, nhanh chóng lao về hướng Vân Cẩm Nghị.

Vân Cẩm Nghị đang thò cổ nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, ai biết còn chưa đợi y kịp kêu một tiếng, lòng ngực liền truyền tới cơn đau, giống như có ai dùng dao gọt qua.

“A!” Vân Cẩm Nghị kêu thảm một tiếng.

Quyền Anh lập tức mở to mắt, nhanh chóng thu công, một ngụm máu tươi đột ngột phun ra.

Bên này Vân Cẩm Nghị đã ngất đi, Quyền Anh đạp thủy bay qua, ôm thân thể Vân Cẩm Nghị cưỡi không mà đi.

……….

Khi các hạ nhân nhìn lấy trong lòng lãnh chủ của họ ôm một nam tử đi vào phòng, toàn bộ đều ngây ra, lãnh chủ trước giờ chưa từng thân cận cùng ai như vậy, nam tử này rốt cuộc là ai?

Đặt Vân Cẩm Nghị lên giường, để y ngồi thẳng, Quyền Anh ngồi phía sau đặt hai tay lên lưng y.

Một khắc sâu, Vân Cẩm Nghị thống khổ rên rỉ ra tiếng, quanh thân hai người tản phát ra một cỗ nhiệt khí.

Đợi Quyền Anh buông hai tay xuống, trên trán của hắn đã thấm ướt một tầng thủy châu.

Vân Cẩm Nghị mất đi người chống đỡ ngã ra sau, Quyền Anh thuận tay đón y vào lòng. Lau đi mồ hôi trên trán y, Quyền Anh đặt y xuống, đắp chăn cẩn thận. Sau đó ngồi khoanh gối ở một bên giường, vận công bắt đầu tự trị thương.

Thủy Minh thần công tầng thứ mười đã bị phế, hắn vì bảo vệ Vân Cẩm Nghị mà tự tiện thu công, dẫn tới bản thân bị nội thương.

Thủy Minh thần công tự động hộ thể, bất cứ vật thể nào tiếp cận người luyện công đều nhất định phải chết không cần nghi ngờ, ngay cả một con trùng cũng không thể sống.

Nhưng lúc đó hắn lại nghe thấy tiếng kêu của Vân Cẩm Nghị, tên ngu xuẩn đó thế nhưng dám xông vào đây? Không chút do dự hắn vội thu công, nếu không như vậy, Vân Cẩm Nghị giờ đã mạng táng hoàng tuyền.

May mà nội lực hắn thâm hậu, trị thương nửa tháng chắc có thể luyện lại thần công tầng thứ mười.

Tối đến, Vân Cẩm Nghị cuối cùng cũng tỉnh, cảm giác đầu tiên chính là đau. Lòng ngực giống như bị rạch ra, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau.

“Ngô…”

“Công tử, ngài tỉnh rồi?” Một tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu, Vân Cẩm Nghị nhìn sang thì là Thanh Nhi.

“Ta, ta sao vậy, bị thương rồi, ngô!” Mỗi một câu nói phát ra thì ***g ngực liền giống như có đao cứa.

“Là lãnh chủ ôm ngài về, ngài tự tiện xông vào tịnh đàm xém chút táng mạng, lãnh chủ giúp ngài trị thương xong liền đi.”

“Khụ khụ… ngươi nói rõ một chút, khụ khụ!” Y đã nói người ngồi trên tảng đá đó sao lại quen thuộc như vậy, hóa ra là hỗn đàn kia!

“Công tử ngài mới tới đây nên không biết, khi lãnh chủ luyện công không cho phép bất cứ ai quấy nhiễu, nếu không sẽ táng mạng dưới Thủy Minh thần công. Hôm nay ngài đột nhiên xông vào, nếu không phải lãnh chủ thu công kịp thời, ngài sớm đã không còn mạng nữa. Lãnh chủ đối với ngài thật tốt, lại có thể vì ngài phế công, tự mình còn bị thương, lãnh chủ trước giờ chưa từng vì ai làm đến mức này.”

Cho dù ***g ngực đau muốn chết, đầu óc của Vân Cẩm Nghị lại thanh tỉnh vô cùng, thì ra y bị người ta tính kế!

Là ai tính kế y? Không cần nói, chính là nữ nhân tên Long Ngũ đó. Nàng dụ mình đến nơi đó là muốn lấy mạng mình sao!

Nhưng tại sao nàng phải làm như vậy?

A! Thì ra hai người này có gian tình!

Y thông minh như vậy, chút chuyện nhỏ sao có thể làm khó được y?

Có thể gần đây hỗn đàn đó thay đổi khẩu vị nên đối tốt với mình, lãnh đạm với nữ nhân đó, cho nên nữ nhân đó báo thù tới mình.

Nhất định là như vậy, chỉ là ngàn tính vạn tính vẫn để sót một chỗ, nàng không ngờ hỗn đàn Quyền Anh này sẽ vì y mà phế công, dẫn đến y hiện tại chưa chết!

Dám hại y như vậy? Cũng không nhìn thử xem y là ai?! Trước giờ y chưa từng chịu thiệt, càng huống hồ chịu trọng thương như thế này!

Ngươi đợi đó cho ta, nếu ta không trút cơn giận này gấp mười lần lên người xú bà nương nhà ngươi thì ta không còn là Vân Cẩm Nghị!

“Khụ khụ, Thanh Nhi, ngươi giúp ta, mời lãnh chủ của các ngươi qua đây, khụ khụ, nói ta nhớ hắn, khụ khụ!”

Thanh Nhi phong hóa một trận, sau đó đẩy cửa chạy đi.

(*Phong hóa: rã thành bụi bị gió thổi bay. Nghĩa là: ngạc nhiên đến đông cứng.)

Không bao lâu, Quyền Anh tiến vào, Vân Cẩm Nghị xuy yếu nhìn hắn: “Anh, ta nhớ ngươi…”

Quyền Anh đứng đó, da thịt phần mặt co giật vài cái, sau đó nhìn chăm chăm vào y.

“Anh, khụ khụ, ngươi qua đây, người ta đau quá.” Xuy yếu vươn tay ra, Vân Cẩm Nghị thâm tình cuồn cuộn nhìn hắn.

Lần này Quyền Anh động đậy, đi tới ngồi bên mép giường.

Vân Cẩm Nghị thò tay ra nắm tay hắn, kéo qua dán vào mặt mình: “Ta biết, ngươi đã vì ta, không tiếc thương tổn bản thân, khụ khụ. Ngươi đối với ta như vậy, ta chết cũng không đủ trả, khụ khụ khụ! Ta hiện tại cuối cùng, cuối cùng cũng hiểu rõ lòng mình, Anh, ta yêu ngươi…”

Quyền Anh không động, một chút cũng không động, một khắc sau, hắn thò tay mình ra rờ trán Vân Cẩm Nghị.

Không phát sốt.

Vân Cẩm Nghị thầm nghiến răng, vừa muốn nói tiếp, môi Quyền Anh đã dán lên.

“Ngươi lại làm trò quỷ gì đây? Ngươi đồ kỳ quái này.”

……

“Đáng ghét a, nói người ta kỳ quái.” Vân Cẩm Nghị bày ra ánh mắt ứa lệ tức giận oán trách trừng hắn một cái.

Quyền Anh dìu y lên, một phát ngậm lỗ tai y: “Ngươi thật dụ người.”

Vân Cẩm Nghị một trận ác hàn, không ngờ một đại nam nhân như y đây khi giả bộ dáng yêu kiều xấu hổ của tiểu nữ nhân không những không làm người ta ghê tởm, ngược lại còn hấp dẫn tên đại biến thái này!

Hai tay Quyền Anh bắt đầu ve vuốt thân thể y, cách một tầng y phục mát xa, nhưng vẫn chưa có cảm giác bị thiêu đốt. Vân Cẩm Nghị có chút khó chịu thở nhẹ, khi hơi thở dần gấp gáp thì ***g ngực cũng bắt đầu nhẹ đau.

Khi Vân Cẩm Nghị đang mâu thuẫn không biết có nên kéo hai cái tay này ra không, thì hai cái tay này đã di chuyển ra sau lưng y, dần dần dường như có một khí lưu nóng ấm được truyền vào ngực, càng lúc càng ấm, đau đớn cũng theo đó được hóa giải.

Rất lâu, Quyền Anh bỏ hai tay xuống, Vân Cẩm Nghị mềm nhũn tê liệt trong lòng hắn.

“Anh, ngươi lại hao phí chân khí giúp ta trị thương, ngươi đối với ta thật tốt.”

Quyền Anh nâng cằm y lên: “Vậy ngươi phải báo đáp ta thế nào?”

“Đáng ghét a, người ta mới không cần.” Vân Cẩm Nghị xuy yếu nói.

“Bộ đức hạnh này của ngươi chỉ khiến ta muốn lột sạch y phục của ngươi, hung hăng đâm vào mông ngươi.”

Quyền Anh đang cười.

Biểu tình kiều mị của Vân Cẩm Nghị lập tức đông cứng. Sau đó…

“Đáng ghét a, nói người ta như vậy!” Vân Cẩm Nghị dùng ‘nắm tay nhỏ mềm’ tuyệt đối không tính là nhỏ cũng không tính là dịu dàng đấm lên ngực Quyền Anh một cái.

Một tay thuận lợi trượt từ phần lưng của Vân Cẩm Nghị xuống tới hông, mò mò vài cái trên đồn bộ tròn trịa uốn khúc, sau đó hướng xuống ấn vào khe hở giữa hai mông y.

Thân thể thình lình cứng ngắc, Vân Cẩm Nghị siết chặt ***g ngực Quyền Anh, mắt mở lớn nhìn hắn.

“Còn tiếp tục câu dẫn ta?” Quyền Anh cười tà.

“Không nữa…”

Quyền Anh thấp giọng cười cười, đứng lên bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng người đó ly khai, Vân Cẩm Nghị dùng mu bàn tay cố sức chùi môi mình, dùng sức trừng mắt nhìn cửa ra đã không còn bóng người, sau đó lại chui về chăn làm tổ.