Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 17: Gã khờ




Edit: Minh Lan

Beta: Yến Phi Ly

Tuy rằng kẹt xe rất lâu nhưng cuối cùng hai người vẫn bắt kịp chuyến bay.

Sau vài giờ ngồi xe, Trần Thiên Khanh cảm thấy có chút mệt mỏi. Đến khi máy bay cất cánh thì hắn đã ngủ gà ngủ gật cho đến khi tới nơi mới mơ mơ màng màng bị Lục Chính Phi đánh thức.

Lục Chính Phi gọi: “Thiên Khanh, dậy đi, đến nơi rồi.”

Trần Thiên Khanh ngáp một cái mới chậm chạp cởi bỏ dây an toàn, cùng Lục Chính Phi đi lấy hành lý.

Lục Chính Phi mang theo rất nhiều quà cho mẹ của Trần Thiên Khanh, tất cả đều được ủy thác vận chuyển tới trước nên lúc đi hành lý của gã chỉ còn lại một cái ba lô, nhưng sau đó vì gã phải ôm theo rất nhiều đồ cho nên nhìn qua thật sự có chút chật vật.

Trần Thiên Khanh làm như không nhìn thấy tình cảnh chật vật của Lục Chính Phi. Năm đó hắn cũng không được tiếp đãi như Lục Chính Phi hiện giờ, được Liễu Hoa Mai tươi cười chào đón. Khi đó, Liễu Hoa Mai vừa gặp hắn liền nói một chữ: “Cút”.

Liễu Hoa Mai ban đầu muốn đến sân bay đón Trần Thiên Khanh nhưng hắn từ chối. Cho nên khi hắn cùng Lục Chính Phi vừa ra khỏi sân bay chỉ có thể tự gọi xe về nhà.

Vào ngày lễ Quốc khánh, đường phố cũng trở nên đông đúc hơn ngày thường. Lục Chính Phi cùng Trần Thiên Khanh thật vất vả mới gọi xe thì cũng đã đến mười hai giờ đêm.

Điều duy nhất đáng mừng chính là khi họ vừa lên xe, trời mới đổ một cơn mưa nhỏ.

Sau khi lên xe, Lục Chính Phi cùng Trần Thiên Khanh bắt đầu nói chuyện câu được câu không. Nội dung tán gẫu đều là chút chuyện về phong tục tập quán nơi này, hai người đều vô cùng ăn ý tránh những đề tài không muốn nhắc tới.

Đến hơn mười hai giờ đêm Trần Thiên Khanh rốt cuộc cũng về đến nhà.

Sau khi xuống xe, Trần Thiên Khanh đi ở phía trước, Lục Chính Phi xách theo một đống quà cáp theo sau. Tuy rằng trên mặt gã không có biểu hiện gì, nhưng nhìn kĩ có thể thấy được từ trong mắt gã có một chút thấp thỏm bất an, rất giống như một người con rể sắp ra mắt cha mẹ vợ.

Liễu Hoa Mai nghe được tiếng chuông liền nhanh chóng chạy ra mở cửa, bà vui mừng: “Rốt cuộc cũng về rồi, mẹ còn lo các con có bị kẹt xe hay không.”

Trần Thiên Khanh vừa đổi giày vừa nói: “Đúng là cũng có kẹt xe, nhưng bây giờ thì ổn rồi.”

Trần Thiên Khanh cúi đầu xoay người, lúc này Liễu Hoa Mai mới chú ý tới Lục Chính Phi đứng ở phía sau. Bà vội vàng nói: “Đứa nhỏ này, dẫn Tiểu Lục về sao không mau kêu nó vào, chỉ biết lo đổi giày, Tiểu Lục con mau vào đây mang đôi dép này đi.”

Lục Chính Phi lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Cám ơn dì.”

Liễu Hoa Mai nheo mắt cười, trong lòng thầm nghĩ đứa nhỏ này thật là lễ phép.

Trần Thiên Khanh không để ý đến lời của Liễu Hoa Mai. Hắn lúc này chỉ cảm thấy không vui khi nhìn thấy Lục Chính Phi vui vẻ như vậy. Liễu Hoa Mai càng thích Lục Chính Phi, hắn càng cảm thấy khó chịu —— sự khó chịu này đại khái là vì, dựa vào cái gì năm đó ai đối với hắn cũng đều hà khắc, nhưng gã thì lại được tiếp đón nồng nhiệt vui vẻ như vậy.

Sau khi đổi giày, Lục Chính Phi ôm theo một đống quà đi vào nhà.

Liễu Hoa Mai nhìn thấy đồ trong tay của Lục Chính Phi liền mở miệng: “Con đến là được rồi, mang nhiều đồ như vậy làm gì, lúc chân của Thiên Khanh bị thương, nhờ có con giúp đỡ chăm sóc nó dì còn chưa cảm ơn con đó.”

Lục Chính Phi như trước tươi cười hồn nhiên: “Dì à, một chút tấm lòng, dì nếu xem con là bạn của Thiên Khanh thì đừng khách sáo với con như vậy.”

Người phụ nữ trung niên nào lại không thích những lời dỗ ngọt của người trẻ tuổi. Lục Chính Phi nói những lời như vậy làm Liễu Hoa Mai cười vui vẻ đến nỗi mắt cũng nhìn không thấy, thiếu chút nữa đã quên luôn đứa con đang ở bên cạnh bà.

Trần Thiên Khanh thấy Lục Chính Phi và Liễu Hoa Mai tán gẫu vui vẻ không ngừng, đành yếu ớt mở miệng: “Mẹ, con đói bụng.”

Liễu Hoa Mai vừa nghe vậy xoay người lại: “Ôi chao, mẹ thật là, quên mất các con vẫn chưa ăn gì. Chờ một chút, mẹ làm rất nhiều đồ ăn, bây giờ chắc đã lạnh rồi, để mẹ đi hâm nóng lại.” Vừa nói xong, bà liền vội vàng đi vào nhà bếp.

Lục Chính Phi thấy Liễu Hoa Mai đã rời đi liền nhỏ giọng nói: “Thiên Khanh, em xem mẹ của em thật thích anh.”

Trần Thiên Khanh mệt mỏi liếc mắt nhìn Lục Chính Phi một cái: “Nếu vậy hay là anh theo đuổi bà đi?”

Lục Chính Phi: “…..”

Trần Thiên Khanh từ khi lên máy bay đã cảm thấy khó chịu. Hắn lúc đầu nghĩ mình chỉ bị mệt một chút, sau đó nghiêm túc suy nghĩ mới biết hắn là bị say máy bay —— Nhưng vào năm đó, Trần Thiên Khanh chưa bao giờ nói với hắn về chuyện này.

Không có trao đổi, đồng nghĩa với rất nhiều chuyện còn chưa bắt đầu đã phải chết non.

Tinh thần Trần Thiên Khanh không được tốt nên đương nhiên không muốn nói chuyện. Lục Chính Phi cũng không làm phiền hắn. Hai người đều yên lặng ngồi xem quảng cáo buồn chán trên ti-vi, thế mà không khí lại có vẻ phá lệ hài hoà.

Sau khi hâm nóng đồ ăn, Liễu Hoa Mai vừa đi ra phòng khách liền nhìn thấy một màn này.

Con trai của bà ngồi ở trên ghế sô pha, một bàn tay chống cằm hờ hững xem ti-vi. Lục Chính Phi ngồi bên cạnh Trần Thiên Khanh, ánh mắt của gã dừng lại trên người Trần Thiên Khanh, toát ra ôn nhu lưu luyến làm Liễu Hoa Mai nhất thời ngây ngẩn. Nhưng mà ngay giây tiếp theo ánh mắt của Lục Chính Phi đã dời đi làm bà cảm thấy hình ảnh vừa rồi tựa hồ chỉ là ảo giác. Không biết tại sao vào giây phút này, Liễu Hoa Mai có một loại cảm giác hoàn toàn không thích hợp.

Nhưng cảm giác này chỉ lướt qua trong giây lát, Liễu Hoa Mai rất nhanh hồi thần, kêu lên: “Cơm được rồi, hai đứa mau tới ăn đi.”

Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi đồng loạt đứng dậy đi về phía bàn ăn.

“Thiên Khanh, con sao lại không ăn nhiều một chút? Không hợp khẩu vị của con à?” Trên bàn cơm, Liễu Hoa Mai dùng đũa gắp cho Trần Thiên Khanh một miếng cá: “Đây, mẹ cố ý làm cho con món cá trích, con mau nếm thử.”

Liễu Hoa Mai gắp cho Trần Thiên Khanh một miếng thịt ở bụng cá, Trần Thiên Khanh dạ một tiếng, nhanh chóng bỏ vào miệng.

“Tiểu Lục.” Liễu Hoa Mai gọi: “Mau ăn thử món bánh sữa chiên giòn() này đi, đây là món sở trường của dì, Thiên Khanh nhà dì rất thích ăn.”

Lục Chính Phi tươi cười tiếp nhận ý tốt của Liễu Hoa Mai.

Tốc độ ăn cơm của Trần Thiên Khanh rất chậm. Hắn vốn không có khẩu vị, nghe xong lời của Liễu Hoa Mai hắn càng cảm thấy khó nuốt. Hắn cứ nghĩ kiếp trước hắn làm nhiều chuyện sai lầm như vậy, nếu có một thứ hắn có đủ tư cách thì đó chính là yêu Trần Thiên Khanh, nhưng bây giờ…. Nhìn nụ cười hiền lành của Liễu Hoa Mai, hắn mới phát hiện, ngay cả yêu, hắn cũng không đủ tư cách.

Không biết Trần Thiên Khanh từng bị trách móc, không biết Trần Thiên Khanh từng bị người khác ăn hiếp, không biết Trần Thiên Khanh bị say máy bay, không biết những món ăn yêu thích của Trần Thiên Khanh….

“Thiên Khanh, con làm sao vậy?” Liễu Hoa Mai đưa tay sờ lên trán của Trần Thiên Khanh, nói: “Sao sắc mặt của con khó coi như vậy?”

Trần Thiên Khanh nhẹ giọng: “Không có gì, con chỉ thấy mệt một chút.”

Liễu Hoa Mai nói: “Vậy con mau ăn cơm, mẹ đã chuẩn bị nệm chăn cho các con rồi. Tiểu Lục, con muốn ngủ ở phòng khách hay ngủ với Thiên Khanh?”

Lục Chính Phi vội vàng lên tiếng: “Con chen chúc cùng Thiên Khanh là được!”

Trần Thiên Khanh: “…..”

Liễu Hoa Mai cười nhẹ: “Được rồi, để dì lấy thêm chăn cho các con.”

Lục Chính Phi vô cùng hài lòng cười, nụ cười đó trong mắt Trần Thiên Khanh thật ngu xuẩn, làm hắn thậm chí có loại xúc động muốn đi lên đánh cho gã vài cái.

Liễu Hoa Mai dặn dò: “Thiên Khanh, con ăn xong đi tắm rửa đi, ngồi máy bay cũng mệt rồi, hôm nay ngủ sớm một chút.”

Trần Thiên Khanh dạ một tiếng liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Kỳ thật, đây không phải là lần đầu tiên Trần Thiên Khanh đến đây, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn được hoan nghênh như vậy. Nhớ đến ánh mắt oán hận phẫn nộ của Liễu Hoa Mai kiếp trước, so với lúc này bà từ ái tươi cười, Trần Thiên Khanh chỉ có thể nhẹ than một tiếng.

Bởi vì Trần Thiên Khanh thời gian dài không ở đây, cho nên quần áo treo trong tủ cũng không nhiều. Khi Trần Thiên Khanh tìm được áo ngủ, hắn sửng sốt chốc lát.

Cái áo ngủ này hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Đây là cái áo mà “Trần Thiên Khanh” kia đã mặc vào lần đầu tiên hai người ngủ chung. Khi đó hắn vẫn chưa có ý định ra tay với Trần Thiên Khanh, cho nên lúc đó gần như chỉ là anh em tốt ngủ cùng nhau.

“Trần Thiên Khanh” kia mặc chiếc áo ngủ này nằm trên giường nói chuyện với hắn, cậu hàn huyên rất nhiều rất nhiều chuyện với hắn cho đến khi hai người đều mơ màng ngủ say.

Sau khi do dự thật lâu, Trần Thiên Khanh quyết định không mặc cái áo ngủ này. Hắn đem mặt chôn trong áo, hít một hơi thật sâu, sau đó gấp lại ngay ngắn để vào tủ, lấy ra bộ quần áo khác đi vào phòng tắm.

Theo dòng nước ấm áp từ trên đầu đổ xuống, Trần Thiên Khanh có cảm giác chết lặng. Hắn tắm hơn bốn mươi phút, cho đến khi Liễu Hoa Mai đến gõ cửa hỏi sao tắm rửa lâu như vậy, hắn mới lau khô bọt nước trên người, từ bên trong đi ra.

Trần Thiên Khanh cầm khăn mặt vừa lau tóc vừa đi vào phòng ngủ, kết quả vừa mới đẩy cửa ra đã sững người.

Lục Chính Phi ngồi ở trên giường —— vấn đề không phải cái này, mà là trong tay của gã đang cầm bộ áo ngủ mà Trần Thiên Khanh lúc nãy cẩn thận đặt vào tủ, say mê đem mặt chôn ở bên trong.

Trần Thiên Khanh: “… … … …” Lịch sử, luôn luôn trùng lặp đến kinh người.

Lục Chính Phi nghe được tiếng mở cửa, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trần Thiên Khanh. Biểu tình của gã có chút mất tự nhiên nhưng thực nhanh đã trở lại bình thường, nghiêm túc nhìn Trần Thiên Khanh: “Thiên Khanh, em tắm xong rồi?”

Trần Thiên Khanh: “… Ừ.”

Lục Chính Phi nói: “Vậy anh đi tắm, bộ áo ngủ này là cho anh sao?” Gã nói xong còn đem bộ quần áo nọ ôm vào trong ngực.

Trần Thiên Khanh lập tức đáp lời: “Không được.”

Lục Chính Phi cảm thấy biểu tình của Trần Thiên Khanh có chút quái lạ, nhưng nghĩ lại có lẽ là Trần Thiên Khanh nhìn thấy bộ dáng khờ khạo của mình lúc nãy nên cảm thấy không vui, gã liền hỏi: “…. Tại sao?”

Trần Thiên Khanh: “Tôi rất thích bộ đồ ngủ này. Tôi không muốn cho anh.”

Lục Chính Phi: “……” Ồ, anh đang suy nghĩ cái gì làm sao mà em biết được.

Trần Thiên Khanh lại nghiêm túc lặp lại một lần: “Lục Chính Phi, tôi rất thích bộ áo ngủ này, sẽ không cho anh, anh hiểu chưa?”

Lục Chính Phi gật gật đầu.

Trần Thiên Khanh vừa muốn nguôi giận lại nghe Lục Chính Phi nói tiếp: “Anh cũng không cần em cho, anh trực tiếp cướp đi là được, không phải sao?”

Trần Thiên Khanh: “…..” Ha ha ha, hắn trước kia sao lại không phát hiện hắn có thể nói những câu không biết xấu hổ lại làm như hợp tình hợp lý như vậy chứ?

() Bánh sữa chiên giòn: nguyên văn: 脆皮鲜奶(giòn da tiên nãi)